Nhưng tại giờ phút này, nhờ vào Nguyệt Quang thạch, Hàn Lập lờ mờ thấy được hình dạng của quái vật cực kỳ cổ quái.
Cơ thể cũng không lớn, hình dạng chỉ cao khoảng một trượng, cái cổ nhỏ xíu, trên đó còn có một cái đầu không to hơn là bao nhiêu nhưng có hai luồng lục quang lớn bằng nắm tay lạnh lẽo lóe lên hàn ý, đang không chút cảm tình giương mắt nhìn hắn.
Khiến cho Hàn Lập để ý chính là hai chi trước phảng phất giống như hai thanh khảm đao sắc bén, điều này làm cho Hàn Lập cực kỳ kinh ngạc! ‘
Quái vật này không ngờ lại sử dụng vũ khí! Nhưng thanh khảm đao này sao lại sắc bén như vậy, một đao bổ đôi “Bạch Lân Thuẫn” đây?
Tuy Hàn Lập suy nghĩ như vậy nhưng thân hình cũng đã nhoáng lên, nhanh như tên bắn hướng bên ngoài động vọt đi.
Thật đúng là nói đùa, trong sơn động không lớn này mà lại dây dưa cùng với một quái vật đáng sợ, hắn thấy dù mình có thêm vài mạng nữa cũng không đủ dùng, phải trốn ra ngoài mới có chút ưu thế được.
Khi thấy Hàn Lập thân hình vừa động, quái vật kia cũng đồng dạng vô thanh vô tức mà đuổi theo như đạn bắn, tốc độ đồng dạng cũng cực kỳ nhanh chóng.
Sơn động chỉ có một chút khoảng cách như vậy, Hàn Lập cùng quái vật kia một trước một sau rời khỏi, tạo nên hai cỗ kình phong.
Vừa ra khỏi động khẩu, Hàn Lập cũng không nghĩ nhiều, khoát tay, bắn ra một đạo bạch quang, tiếp theo Thần Phong Chu trắng tinh liền xuất hiện lơ lửng trên không trung.
Hắn định khu sử Thần Phong Chu bay lên trời mà đi!
Một khi pháp khí không phòng ngự được công kích của yêu vật, nếu như tạo được khoảng cách dùng pháp khí đem kích trúng há không phải là thịt nát xương tan sao.
Nhưng Hàn Lập bời vì thi triển pháp khí nên có chút trì hoãn, bóng đen trước mắt chợt lóe. Yêu vật kia dù đuổi theo sau nhưng lại đến trước, đứng giữa Hàn Lập và Thần Phong Chu, hơn nữa hai thanh trảm đao chà xát qua lại vài cái vang lên thanh âm leng keng, ánh mắt lạnh băng nhìn Hàn Lập.
Thấy cảnh này, Hàn Lập trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Yêu vật này chẳng những lợi hại mà còn có linh trí nhất định. Lần này thật là đại phiền toái.
Chẳng qua sau khi ra khỏi bóng tối trong sơn động, dưới ánh trăng, Hàn Lập cũng nhận ra còn yêu vật trước mắt, đó là một con bọ ngựa rất lớn, toàn thân màu xám đen, cả người tản ra khí tức quỷ dị.
Hàn Lập hít sâu một hơi, cố nén tâm lý bất an, thân hình mơ hồ một chút, huyễn hóa ra năm sáu ảo ảnh giống nhau, trực tiếp hướng yêu vật phóng tới. Hàn Lập không tin bằng vào chính mình toàn lực thi triển La Yên bộ còn không thể vượt qua được sự cản trở của yêu thú.
Bọ ngựa hai mắt lục quang chợt lóe, cũng đồng dạng huyễn hóa ra mấy cái bóng mơ hồ, phân biệt đón ảo ảnh của Hàn Lập đang tới.
Hàn Lập sắc mặt đại biến!
‘Phốc’ ‘Phốc’ vài tiếng vang lên, huyễn ảnh của Hàn Lập đều bị hai tay của con bọ ngựa kích phá, cuối cùng thực thể cũng bị bắt phải dùng Quy xác pháp khí đem ra ngạng kháng, kết quả cả người không những bị chấn lui trở lại chỗ cũ, hơn nữa trên Quy xác pháp khí cũng xuất hiện một vết chém thật sâu.
Hàn Lập vẻ mặt tái nhợt liếc mắt nhìn vết chém, nuốt nước miếng đánh ực một cái, hiển nhiên pháp khí này nhất định sẽ không chịu nổi vài kích.
Nhưng không đợi Hàn Lập tìm ra đối sách, con bọ ngựa kia đã “Chi lạp” một tiếng, một đôi cánh màu xám, dài khoảng vài thước mở ra, tiếp theo là thanh âm ông ông vang lên, yêu thú này nhanh chóng đập đập hai cánh, nhẹ nhàng phiêu phù bay lên.
Thấy thêm màn này, Hàn Lập kêu khổ không thôi, hắn sao lại quên mất con bọ ngựa này là côn trùng, còn có thể phi hành, đến lúc này, tốc độ của yêu thú chẳng phải là càng thêm kinh người sao.
Hàn Lập lần đầu đối với thân pháp của chính mình có chút không tin tưởng.
Tuy là như vậy, Hàn Lập cũng vội vàng thi triển tăng thêm “Khinh thân thuật” cùng với các loại pháp thuật phụ trợ khác lên trên người, rồi vỗ vỗ túi trữ vật bên hông, mười đạo ánh sáng kim, hắc, hồng đồng loạt bay ra.
Hắn muốn tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng yêu thú kia căn bản không có để cho Hàn Lập phát động công kích bằng pháp khí, sau đó thân hình liền nhẹ nhàng di chuyển, đột nhiên bóng đen chợt lóe biến mất tại chỗ vô ảnh vô tung, nhưng một khắc sau bỗng xuất hiện trên đầu Hàn Lập, nhắm ngay đầu của hắn mà hung hăng bổ xuống một đao, những tưởng đem Hàn Lập chém thành hai nửa.
Lúc này vẻ mặt Hàn Lập bình tĩnh vô cùng.
Hắn đồng dạng cũng nhoáng lên, sau khi lưu lại một trận tàn ảnh, cũng biến mất tại chỗ, còn hơn mười đạo kim nhận đang vây quanh bên người yêu thú có ý muốn đem nó loạn nhận phân thây.
“Đương đương” liên tiếp hai tiếng vang lên truyền đến, hai thanh khảm đao trong tay con bọ ngựa, rất nhanh huy vũ lên với tốc độ mắt thường nhìn không thấy, hình thành một cái lưới phòng hộ thật lớn, nhóm pháp khí cũng vừa trùng hợp tiếp xúc, lập tức có ba thanh kim nhận cũng một thanh hỏa xoa bị chấn nát biến thành nhiều điểm huỳnh quang từ trên không trung rơi xuống.
Hàn Lập đang nhân cơ hội để vọt lên Thần Phong chu nhìn thấy cảnh này cũng cực kỳ đau lòng.
Hắn vội vàng thu hồi những pháp khí còn lại. Kết quả mấy đạo hào quang còn lại cấp tốc quay đầu bắn trở về.
Nhưng là cự đường lang kia lại không chịu từ bỏ ý đồ, hai chi trước lại giao xoa ma sát một lượt, đột nhiên thân hình nhoáng lên, biến thành một đạo hắc tuyến (chỉ đen) tăng tốc đuổi theo, trong khoảnh khắc liền tới phía trên mấy kiện pháp khí kim nhận, tiếp theo không chút khách khí chém loạn một trận, lại thêm hai kiện kim nhận bị đứt ra vài khúc, hóa thành tro bụi.
Hàn Lập cảm giác như trái tim đang nhỏ máu.
Bộ kim nhận này ngày thường dùng đến đều cảm thấy cực kỳ thuận tay, hơn nữa bộ kháp khí này đã sớm theo hắn nhiều năm, cũng có cảm tình nhất định, không nghĩ tới hôm nay phần lớn đã bị hủy.
Chẳng qua may mắn là thứ Hàn Lập trọng thị nhất “Ô Long đoạt” lại hoàn hảo, không có tổn hao gì, cuối cùng cũng không có bị hủy diệt một cái nào, điều này coi như là may mắn trong bất hạnh rồi.
Nhưng con bọ ngựa kia vẫn đang giương mắt nhìn chòng chọc mình, Hàn Lập thật sự không thể cảm giác được may mắn, nếu không có biện pháp đối phó với nó, không cần nói đến pháp khí còn lại, mà ngay cả mạng nhỏ của chính mình hơn phân nữa cũng đi tong.
Nghĩ vậy, linh lực dưới chân Hàn Lập mãnh liệt xuất ra, nhất thời Thần Phong Chu khẽ run rẩy, biến thành một đạo bạch quang vọt lên trời, hắn không tin yêu thú kia có thể cùng với Thần Phong Chu so tốc độ.
Nhưng Hàn Lập phi hành trên không trung được một lát thì hắn không thể không thay đổi ý nghĩ vữa rồi, thừa nhận mình chính là ếch ngồi đáy giếng.
Hiện tại hắn một mặt chạy như điên về phía trước, một mặt thỉnh thoảng quay đầu lại bắn ra vài cái hỏa cầu để ngăn cản một chút con bọ ngựa đang theo sát phía sau.
“Thật là tà môn, yêu thú này chẳng những là công kích cực mạnh mà tốc độ phi hành lại nhanh chóng như thế, quả là không thể tưởng tượng, ngay cả Thần Phong Chu của hắn so với nó cũng chậm hơn một chút.” Hàn Lập thầm nghĩ, trong lòng không khỏi buồn bực vô cùng.
Giờ đây hắn thập phần khẳng định con yêu thú này so với Bạch tri chu (con nhện trắng) trong động quật ngày đó tuyệt đối lợi hại hơn rất nhiều.
Con bọ ngựa to lớn này không phải là tứ cấp yêu thú đỉnh giai mà chính là cái loại ngũ cấp yêu thú trong truyền thuyết, cơ hồ cùng thể cùng tu sĩ Kết Đan sơ kỳ đối kháng.
Hàn Lập nghĩ đến khả năng ấy, sau lưng mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm, hắn càng liều mạng phóng thích hỏa cầu, thầm mong ngăn cản được yêu thú một chút. Tuy nhiên mỗi một khỏa hỏa cầu cũng dễ dàng bị chém thành hai nửa, nhưng cuối cùng cũng làm cho yêu thú chậm lại một lát, tranh thủ thời gian cho Thần Phong Chu.
Nhưng Hàn Lập rất rõ ràng, nếu cứ như vậy thì sẽ sớm bị đối phương bắt kịp, quyết không thể tiếp tục giằng co, bởi vậy hắn tuy một bên ngự khí phi hành, một bên phóng thích hỏa cầu nhưng lại vội vàng lợi dụng thần thức tiến vào trong túi trữ vật, xem có pháp khí gì có thể dùng tới trong lúc này.
Bỗng nhiên thần thức Hàn Lập tìm thấy một thứ cực kỳ mềm mại, trong đầu hắn lóe lên, nhất thời đã có chủ ý.
Hàn Lập sau khi cúi đầu dò xét hoàn cảnh, mạnh mẽ giẫm chân lên Thần Phong chu, rồi ngự khí hướng cây cối rậm rạp bên dưới tà tà bay đi.
Đồng thời, hắn vội vàng sờ loạn trong túi trữ vật, xuất ra bảy tám kiện pháp khí bình thường, mặc kệ ba bảy hai mốt gì gì đồng loạt phóng ra, sau đó lại thêm bốn năm con Khôi lỗi binh sĩ xuất hiện từ trong bạch quang, nhất thời mấy mũi tên ánh sáng chói mắt theo sát sau pháp khí bắn về phía yêu thú.
Một phen điên cuồng công kích này, quả nhiên làm cho con bọ ngựa kia phải huy vũ song chưởng ra ứng phó một lúc, mặc dù rất nhanh đã đem mấy món pháp khí cùng nhóm khôi lỗi kia đem chấn nát nhưng sau đó muốn tìm Hàn Lập một lần nữa thì bên dưới rất yên tĩnh, lặng lẽ, Hàn Lập đã biến mất vô ảnh vô tung trong rừng rậm.
Hai mắt yêu thú lục quang không ngừng chớp lóe, chậm rãi bay thấp xuống, sau đó tại phụ cận phía trên đảo quanh một lượt, coi bộ vẫn muốn tìm ra Hàn Lập.
Phía sau một cây đại thụ ở khu rừng rậm rạp bên dưới, Hàn Lập đang nhìn con yêu thú to lớn ở trên trời vòng lui vòng tới, trong ánh mắt không khỏi có chút khẩn trương.
Đến lúc này, trên người hắn đã khoác một chiếc áo choàng bằng lụa mỏng, ngăn cách tất cả các loại khí tức trên người Hàn Lập.
Kiện “Ẩn Linh sa” này chính là chiến lợi phẩm mà Hàn Lập đoạt được từ tay Tuyên Nhạc trong trận chiến với Bạch Tri chu, lúc trước tên kia định dùng vật ấy âm mưu đối với Hàn Lập, kết quả lại bị chết. Cái áo choàng này chẳng những có thể ngăn cách lich khí dao động mà ngay cả hơi thở của bản thân cũng có thể che dấu không lộ ra chút nào.
Hôm nay Hàn Lập bất đắc dĩ phải sử dụng cái pháp khí này, do hy vọng trí tuệ con bọ ngựa kia không quá cao, trong chốc lát không tìm thấy mình sẽ tự động bỏ đi. Nếu không hắn sẽ không ổn.
Chẳng qua, vì phòng vạn nhất, trên một tay của Hàn Lập đã thủ sẵn “Huyết Linh toản” kia.
Thứ này tuy tốc độ kinh người, sát thương lực rất lớn nhưng sau khi thấy qua tốc độ kinh người của con côn trùng, hắn thật sự không có chút tin tưởng dùng vậy ấy mà có thể đánh chết yêu thú này, bởi vậy lấy ra chỉ là để đề phòng vạn nhất mà thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:39 (GMT+7) |