Tuy nhiên, sau khi Nam Cung Uyển nhìn qua Tàng Kinh Các và Vạn Bảo Khố ở Thanh Nguyên Cung, nàng vẫn bị vô số các loại bí thuật điển tịch cùng pháp khí, tài liệu, đan dược được cất giấu bên trong làm cho kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Bằng vào kỳ ngộ của Hàn Lập mấy năm qua, cộng thêm việc chém giết những địch thủ Đại thừa mà thu hoạch được, thân gia của hắn rất phong phú, chỉ sợ cả Linh giới cũng không có mấy người có thể so sánh.
Nhiều bảo vật như vậy, tự nhiên vượt quá xa Tiểu Linh Thiên mà Nam Cung Uyển có thể tưởng tượng.
Hàn Lập mỉm cười, để Nam Cung Uyển tỉ mỉ chọn lựa mấy thứ phòng thân bí bảo, sau khi lấy ra vài loại đan dược rồi đem lệnh bài cấm chế hai nơi giao lại cho nàng, để nàng có thể tự động ra vào hai nơi trọng địa này bất cứ khi nào cần.
Nam Cung Uyển thấy vậy, đương nhiên là cao hứng dị thường, không khách khí mà nhận lấy toàn bộ.
Thời gian còn lại, Hàn Lập triệu kiến một số chấp sự Thanh Nguyên Cung, xử lý vài việc quan trọng nhất trong cung. Sau khi phái ra một số nhân thủ đi tìm Băng Phượng, Hàn Lập liền cùng Nam Cung Uyển đi thăm thú khắp Nguyên Hợp Đảo và hơn phân nửa Vô Nhai Hải.
Hai người ở bên nhau trong khoảng một tháng, giống như cặp vợ chồng son bên nhau như hình với bóng, vô cùng thân thiết, quả thực hưởng thụ cá nước thân mật một phen.
Nhưng khi hai người lần nữa trở lại Thanh Nguyên Cung, cả hai đều một trước một sau bắt đầu bế quan.
Tất cả mọi chuyện trên đảo vẫn giao cho Hải Đại Thiếu xử lý.
Lúc này, Hàn Lập đang ngồi xếp bằng trong một gian mật thất bị tầng tầng cấm chế bảo hộ, trước người có ba khối đồ vật khác nhau trôi nổi lơ lửng trên không, tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt.
Một trang sách ánh vàng rực rỡ cùng hai khối ngọc giản màu đỏ và bạc.
Những vật này đúng là thu hoạch bất ngờ của hắn trong lần xuất ngoại này, trên đó phân biệt ghi ra hai loại bí thuật Tiên giới: “Ngũ Tạng Đoàn Nguyên Công”, “Nguyên Cương Tráo” và một môn bí thuật tinh luyện lôi lực.
Hàn Lập liếc mắt nhìn qua ba vật này, đầu tiên nhướng mày nhìn trang sách màu vàng một chút.
Nhất thời vật đó khẽ run lên rồi biến thành một đoàn sáng màu vàng bay vào trong tay áo.
Trong trang Kim Khuyết Ngọc Thư này tuy ghi lại bí thuật “Ngũ Tạng Đoàn Nguyên Công” vô cùng huyền diệu, nếu luyện thành có thể giúp thực lực tăng vọt, nhưng việc tu luyện rất chậm chạp, khiến cho người ta trố mắt líu lưỡi, lúc này không thể chậm rãi tìm hiểu, chỉ có thể để lại xem xét sau.
Về phần “Nguyên Cương Tráo” và bí thuật tinh luyện lôi lực còn lại…
Hàn Lập lại hơi suy nghĩ một chút, tay áo run lên, một luồng ánh sáng mờ chợt lóe, khối ngọc giản màu bạc nhạt kia cũng biến mất.
“Nguyên Cương Tráo” này là bí thuật Tiên giới, chỉ dùng Kim Triện Văn viết thành, nội dung tối nghĩa khó hiểu dị thường, để tìm hiểu thấu triệt cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian, hiện tại không phải là lựa chọn thích hợp để tu luyện.
Nói như thế, cuối cùng chỉ còn lại bí thuật tinh luyện lôi lực mà thôi.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lên ngọc giản màu đỏ máu trước mặt, trong lòng cân nhắc.
Bí thuật này trên đường đi hắn cũng đã tìm hiểu tám chín phần mười, phần còn lại hẳn là chỉ cần thời gian khoảng một tháng cũng đủ để lĩnh ngộ hoàn toàn.
Với tình hình hắn đã có Tịch Tà Thần Lôi, quá trình tinh luyện cũng không mất quá nhiều thời gian. Mà ngược lại, môn bí thuật này kết hợp với Tế Lôi Thuật hắn đã nắm giữ khiến cho uy lực to lớn vượt xa tưởng tượng, chắc chắn sẽ đủ làm cho đối thủ một bất ngờ lớn.
Hàn Lập hơi suy nghĩ một chút, sau đó không chần chừ gì nữa, ngón tay điểm tới ngọc giản một cái.
Lập tức vật ấy hơi mờ đi, sau đó yên lặng rơi vào trong tay, hắn liền dán lên trán.
Một lát sau, Hàn Lập nhắm hai mắt lại, thân hình không nhúc nhích, giống như một pho tượng gỗ.
Hai tháng sau đó, ngọc giản trên trán Hàn Lập đã sớm không còn thấy bóng dáng, ngược lại, bên ngoài thân hình hắn tiếng nổ vang rung trời, từng tia sét vàng rực rỡ lượn lờ bay ra, tụ lại trước người thành một quả cầu lôi điện màu vàng, nó không ngừng to lên, trong khoảnh khắc đã biến lớn như cái chậu rửa mặt.
“Phốc.”
Hàn Lập đột nhiên tay niệm pháp quyết, há mồm phun ra một đoàn linh diễm màu bạc.
Linh diễm này bay quanh quả cầu lôi điện một vòng rồi biến thành biển lửa rào rạt vây lại.
Quả cầu lôi điện trong biển lửa phát ra từng tiếng nổ vang trầm thấp, bay lượn không ngừng, ký hiệu màu vàng trên bề mặt bắt đầu lấp lóe không ngừng, mơ hồ xuất hiện một tia màu tím vàng, tựa hồ bắt đầu biến đổi thần bí dị thường nào đó.
Cùng lúc này, trong lòng núi thuộc một ngọn núi nhỏ khác ở Lôi Minh đại lục, hai mắt Chân linh Dương Lộc vẫn nhắm nghiền, ngồi xếp bằng bên cạnh bình nhỏ màu xanh cao vài tấc, dường như mấy tháng qua chưa hề động đậy chút nào.
Bỗng nhiên bình nhỏ màu xanh khẽ run lên, bên ngoài phát ra những tia sáng màu xanh nhàn nhạt, đồng thời tản ra một tia không gian dao động.
Thần sắc Dương Lộc khẽ động, hai mắt mở ra nhìn về phía bình nhỏ, thân hình lập tức đứng thẳng lên, khẽ khom người cực kỳ cung kính nói:
“Chúc mừng chủ nhân xuất quan!”
Vừa dứt lời, ánh vàng chỗ miệng bình chợt lóe, một bóng người mơ hồ từ từ hiện ra trước mặt hắn, biến thành một gã thanh niên gầy yếu mặc áo bào đen.
“Được, làm không tệ. Thương thế của ta hiện tại đã hoàn toàn khỏi hẳn, bây giờ có thể rời đi được rồi.” Mã Lương liếc mắt một cái đánh giá tên linh bộc Dương Lộc mới thu này, thản nhiên nói một câu.
“Vâng, chủ nhân.” Dương Lộc đương nhiên không dám cãi lời, lập tức cúi đầu đáp ứng.
Mã Lương gật gật đầu, tay áo vung lên thu lại bình nhỏ màu xanh, hắn đứng thẳng lên rồi phun ra một trận bàn cổ quái có hai màu đen trắng.
Trận bàn này có hình bát giác, bên ngoài có hai loại phù văn cổ quái trắng đen trải rộng khắp nơi.
Thanh niên áo đen im lặng ném trận bàn ra phía trước người, trận bàn lập tức hóa thành một luồng khí đen trắng biến hóa không ngừng giữa không trung, hóa thành một cổ kính, rồi trong chốc lát lại hóa thành một họa quyển, qua một hồi lại biến thành những đồ vật khác, giống như đang biến hóa không ngừng.
Cánh tay thanh niên áo đen vừa động, một ngón tay từ từ điểm vật trước mắt một cái.
“Phốc.”
Chỗ ngón tay tiếp xúc, lập tức khí màu trắng đen ngưng tụ lại, biến thành một viên tinh cầu lớn bằng nắm tay, nằm cố định bất động.
Trong miệng thanh niên khẽ lẩm bẩm, ngón tay liên tục chuyển động, từng đạo pháp quyết đỏ như máu chợt lóe lên bắn ra, tất cả đều biến mất vào trong tinh cầu không thấy bóng dáng.
Ngay sau đó, mặt ngoài tinh cầu hiện lên một vầng sáng màu đỏ máu, một cái mặt quỷ đỏ sậm hiện ra, sau khi hướng về phía thanh niên cười dữ tợn một tiếng, liền quay đầu về một hướng khác gầm nhẹ.
Nhưng một lát sau, mặt quỷ chợt ‘phanh’ một tiếng, lóe lên rồi bỗng dưng nổ tung, hóa thành mấy mảnh nhỏ biến mất không thấy gì nữa.
“Hừ, hai tên tiểu bối này chạy nhanh thật, xem ra đã chạy ra khỏi đại lục này rồi, nếu không Thần Ma ký phụ của ta đã không chỉ phản ứng như thế. Hướng kia là Phong Nguyên đại lục ư?” Thanh niên áo đen đầu tiên hừ lạnh một tiếng, sau khi liếc mắt nhìn phương hướng mặt quỷ gầm nhẹ lúc trước bèn quay sang Dương Lộc hỏi một câu.
“Khởi bẩm chủ nhân, Phong Nguyên đại lục đúng là ở hướng đó.” Dương Lộc khi nhìn thấy mặt quỷ, trong lòng rùng mình một cái, lúc này miệng không lưỡng lự trả lời.
“Phong Nguyên đại lục! Cũng tốt, việc huyết tế đã xong, cũng nên nhanh làm việc chính rồi, lúc trước ở Huyết Thiên, Lôi Minh thi triển qua bí thuật tìm kiếm cũng không phát hiện được chút phản ứng nào từ thần hồn tên phản đồ kia, xem ra phải đi đến Đại lục cuối cùng ở giới này để dò xét một chút rồi.” Thanh niên áo đen sờ sờ cằm, ánh mắt hơi chớp lên rồi hạ quyết tâm.
Vị Chân tiên này không chần chừ thêm nữa, há mồm khẽ hút tinh cầu đang hóa thành một luồng khí trắng đen vào trong bụng, sau đó phân phó:
“Mang ta đến truyền tống trận vượt đại lục gần nhất, ta muốn đến Phong Nguyên đại lục.”
“Vâng, chủ nhân mời đi theo ta.” Dương Lộc đương nhiên không dám chần chừ, khom người đáp ứng một tiếng.
Tiếp theo, hai người cùng nhau hóa thành hai đạo độn quang cầu vồng màu vàng nhạt, từ trong lòng núi xông ra, sau khi lượn một vòng trên không xác định phương hướng liền lao nhanh đi.
Phong Nguyên đại lục, trên khoảng không một u cốc hẻo lánh, Lục Dực sắc mặt khó coi dị thường đang nhìn bốn gã Đại thừa trước mắt, khí tức phát ra tựa hồ không thấp hơn mình.
Băng Phượng một thân áo trắng đứng bên cạnh, trên mặt cũng có chút kinh ngạc.
Sau khi Lục Dực bí mật mang theo nàng quay lại Phong Nguyên đại lục, hai người đã nhanh chóng tìm một chỗ không tầm thường, chuẩn bị bế quan nhằm khôi phục lại một chút chân nguyên, kết quả chỉ vừa mới qua hơn nửa năm đã bị những Đại thừa xa lạ này tìm đến.
Tuy rằng Lục Dực phản ứng cực nhanh nhưng vẫn bị ngăn lại tại đây.
Bởi vì chỉ cần hơi dùng thần niệm quét ra phía xa có thể phát hiện ra, trước mắt tuy chỉ có bốn gã Đại thừa này, nhưng xa xa bốn phương tám hướng lộ ra chấn động chằng chịt của các loại cấm chế. Rõ ràng giờ phút này hắn đã bị người ta dùng thủ đoạn bày ra đại hình cấm chế, cho dù độn thuật Lục Dực có kỳ diệu cũng đừng mơ tưởng trong khoảng thời gian ngắn phá vỡ đại trận chạy thoát.
“Các vị là ai? Sao lại dùng đến thủ bút lớn như vậy, là cố ý tìm đến tại hạ sao?” Trên mặt Lục Dực chợt lộ vẻ hung hăng, lạnh lùng hỏi.
“Hắc hắc, đạo hữu không cần kinh hoảng, chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn mời các hạ cùng vị tiên tử bên cạnh theo chúng ta một chuyến, có một số việc cần thương lượng mà thôi.” Một lão giả có gương mặt tròn tròn, mỉm cười trả lời.
“Ta không muốn đi!” Khóe mắt Lục Dực giật giật, trên mặt lộ rõ nét dữ tợn.
“Chuyện này chỉ sợ không phải do đạo hữu quyết rồi.” Lão giả mặt tròn bình tĩnh nói.
“Ha ha, chỉ dựa vào bốn người các ngươi cùng một tòa pháp trận thì có thể bắt được ta sao? Chờ ta giết các ngươi, sau đó phá trận này là việc dễ như trở bàn tay.” Sắc mặt Lục Dực cực kỳ lạnh lẽo, bỗng nhiên cười như điên.
“À, nếu có thêm tại hạ, Lục Dực đạo hữu có còn tự tin như vậy nữa không?” Một âm thanh già nua từ trên không truyền tới.
“Kẻ nào?”
Lục Dực cả kinh, nhất thời giơ tay lên, ánh mắt đảo qua phía trên.
Chỉ thấy ở không trung hơn trăm trượng phía trên, chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một lão giả tóc đỏ, trên người không phát ra một chút khí tức nào, đang dùng một ánh mắt cười mà không phải cười nhìn về phía hắn.
“Các hạ là…” Thần niệm Lục Dực vừa mới quét qua người đối phương, đồng tử không khỏi co rụt lại.
“Tại hạ là Minh Tôn, xin mời nhị vị đạo hữu đến bổn minh làm khách một phen.” Minh Tôn đánh giá Lục Dục vài lần, sau đó khuôn mặt tươi cười nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 24 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:36 (GMT+7) |