Hàn Lập đã sớm dò la được tin tức, sau khi Ma tộc rút đi thì Hứa gia cũng lập tức trở lại nơi cư trú trước kia.
Cho nên chỉ sau vẻn vẹn nửa tháng trải qua mấy lần sử dụng truyền tống trận, nhóm người Hàn Lập đã tới chỗ ở của gia tộc họ Hứa.
Bọn họ vừa báo ra tên tuổi đã lập tức khiến cho toan bộ gia tộc họ Hứa trở nên nhốn nháo.
Chẳng những Hứa Giao là chủ nhân của Hứa gia và Hứa Thiên Vũ cuống quýt ra nghênh tiếp, ngay cả những tên trưởng lão khác cũng không thiếu một ai. Tất cả liền theo sau hai người đi ra nghênh đón.
Trong đó rõ ràng còn có Hứa Nham, Hứa Hỏa đã từng thấy qua Hàn Lập năm trước.
Xem ra sau khi trải qua đợt ma kiếp vừa rồi nhưng Hứa gia cũng không tổn thất bao nhiêu lực lượng trụ cột.
“Kính chào Hàn tiền bối, được tiền bối có thể đại giá quang lâm thật là vinh quang và may mắn cho Hứa gia.” Hứa Giao cung kính khom người hướng Hàn Lập nói, những trưởng lão đứng đằng sau vẻ mặt ai cũng hưng phấn cúi chào ra mắt Hàn Lập.
Nếu như là thời điểm trước kia Hàn Lập dùng thân phận tu sĩ Hợp Thể mà đến thì Hứa gia còn có thể dùng gia thế của mình bảo trì một phần tự kiêu. Nhưng giờ đây hắn đã là tu sĩ Đại Thừa thì đúng là bọn họ chỉ có thể vừa mừng vừa lo. Đồng thời cũng không dám để lộ bất cứ điều gì có khả năng khiến Hàn Lập không hài lòng.
Đoàn người Hàn Lập được những người họ Hứa trực tiếp mời vào trong phòng khách trong tòa điện chính nơi chuyên dùng để tiếp đãi khách quý của Hứa gia.
Sau khi Hàn Lập không khách khí ngồi xuống vị trí chủ tọa, liền quay sang gia chủ của Hứa gia bên cạnh lạnh nhạt nói:
“Chắc là các ngươi đã biết rõ lý do mà ta đến lần này. Mặc dù chuyện có liên quan đến Huyết Hồn đạo hữu ta đã nghe Hứa tiên tử nói qua một lần, nhưng hiện tại ta vẫn muốn các ngươi nói thật kỹ thêm một lần nữa để xem có chỗ nào sai sót hay không.”
“Vãn bối tuân lệnh. Khoảng bảy tháng trước, Huyết Hồn tiền bối đột nhiên trở lại Hứa gia…” Hứa Giao không dám chậm trễ, bắt đầu kể thật kỹ lại câu chuyện cho Hàn Lập nghe.
Hàn Lập ngay lập tức tập trung lắng nghe từng chi tiết nhỏ có liên quan đến phân thân Huyết Hồn.
Sau thời gian uống cạn chén trà nhỏ, đợi cho Hứa Giao hoàn toàn nói xong câu chuyện, Hàn Lập mới có chút nghiêm nghị nói:
“Nếu như vậy, ngoại trừ việc Huyết Hồn đạo hữu ra lệnh cho các ngươi đem Hư Thiên Đỉnh đến gặp ta, còn nói qua chỉ có ta mới có thể dùng nó để cứu nàng tỉnh lại?”
“Đúng vậy, thưa tiền bối. Huyết Hồn tiền bối thân là phân thân của tổ tiên, mặc dù tu vi chỉ là Luyện Hư Kỳ nhưng nhờ có thân thể nửa thực nửa ảo nên rất khó bị tổn thương. Đến lần này, không rõ Huyết Hồn tiền bối đã trúng phải ám toán lợi hại nào, dù bên ngoài cơ thể nhìn như không có gì tổn hại, vậy mà cả người lại nhiễm một loại khí màu đen rồi liên tục bị hôn mê, thật sự là quỷ dị vô cùng. Vãn bối đã dùng tất cả thủ đoạn nhưng ngay cả một chút hiệu quả cũng không có, hy vọng tiền bối có thể nể mặt tổ tiên Băng Phách mà ra tay cứu giúp.” Hứa Giao cẩn thận nói.
“Nghe đạo hữu nói như vậy khiến ta cảm thấy rất hứng thú đối với nguyên nhân khiến Huyết Phách đạo hữu hôn mê. Trước mắt chúng ta hãy xem qua tình hình hiện tại của Huyết Hồn đạo hữu rồi nói sau. Nếu là thật sự có thể cứu trị, Hàn mỗ cũng sẽ không tiếc ngại điều gì.” Hàn Lập mỉm cười không từ chối.
“Đa tạ đại ân của tiền bối, vãn bối sẽ lập tức dẫn đường.” Hứa Giao mừng rỡ, trên miệng liền không ngớt thốt lên lời cảm ơn.
“Giải huynh, ngươi hãy cùng ta đi xem tình hình của Huyết Hồn. Ngân Nguyệt, Quả Nhi, Lý đạo hữu các ngươi tạm thời đợi tại nơi này đi.” Hàn Lập gật đầu, lại quay qua ba người Ngân Nguyệt dặn dò.
“Được rồi, tiểu muội sẽ cùng Quả Nhi và Lý đạo hữu tạm thời chờ ở nơi này một chút.” Ngân Nguyệt ngoan ngoãn vâng lời.
Về phần Lý Dung và Bạch Quả Nhi tự nhiên là không dám có ý kiến, cũng gật đầu đồng ý.
Những tu sĩ Hứa gia lúc nãy theo sau Hứa Giao cũng đã sớm chú ý tới đám người Ngân Nguyệt. Ngoại trừ những người tu vi quá thấp không thể cảm ứng điều gì, còn những người còn lại đều cảm thấy khí tức trên người các nàng thâm sâu khó lường, đồng thời cũng không thể nhìn thấu tu vi cảnh giới chân chính. Vì vậy mà trong lòng bọn họ thầm giật mình, đối với các nàng tất nhiên cũng cung kính dị thường, không dám có chút nào chậm trễ.
Sau khi lưu lại vài người phụ nữ để tiếp đón mấy người Ngân Nguyệt và Lý Dung, Hứa Giao mang theo các trường lão khác cùng với Hàn Lập và Giải Đạo Nhân đi đến khu cấm địa của dòng tộc.
Hàn Lập và đoàn người họ Hứa liền xuất hiện ở một cung điện bằng đá được xây dựng ở nơi trang nghiêm nhất trong gia tộc họ Hứa.
Tại trung tâm cung điện có một cỗ quan tài bằng ngọc trắng gần như trong suốt.
Bên trong áo quang là một thiếu nữ áo trắng đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, trên cơ thể dường như có một tầng khí màu đen che phủ.
Nàng chính là phân thân Huyết Hồn của Băng Phách tiên tử.
Hàn Lập bước vài bước đến bên trước mặt quan tài, nhưng vừa đến gần khoảng một trượng lập tức liền cảm nhận được phía trước truyền đến một trận giá buốt.
“Huyền Băng vạn năm!” Ánh mắt Hàn Lập quét một lượt lên chiếc áo quan, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh thốt lên.
“Ánh mắt của tiền bối thật tinh tường, đây đúng là quan tài được làm bằng Huyền Băng vạn năm. Cũng chỉ có vật ấy mới có thể làm chậm lại sự suy yếu dần đi của Huyết Hồn tiền bối, cho nên vãn bối mới…” Hứa Giao vội vàng giải thích.
“Lực lượng kỳ hàn luôn có khả năng khống chế nhất định đối với các loại vết thương. Ngay thời điểm không biết nguyên nhân chân chính của bệnh trạng, các ngươi đem Huyết Hồn đạo hữu bỏ vào trong quan tài làm bằng Huyền Băng vạn năm thực là một cách làm thông minh.” Hàn Lập gật đầu ỡm ờ.
Lúc này, ánh mắt của hắn đã đặt trên người thiếu nữ áo trắng bên trong quan tài.
Chẳng những hai mắt của Huyết Hồn đang nhắm nghiền, khuôn mặt phủ đầy khí đen. Mà hai đầu lông mày còn xuất hiện một đám hoa văn màu máu quỷ dị, thoáng ẩn thoáng hiện như theo nhịp đập của mạch máu.
Hàn Lập nhìn đến những hoa văn màu máu, sắc mặt hơi ngơ ngác, dường như thoáng liên tưởng ra cái gì đó, hàng lông mày hắn không kìm được thoáng cái nhăn lại.
“Hàn tiền bối, người nhận ra nguyên nhân khiến Huyết Hồn tiền bối hôn mê không?” Hứa Giao thấy vậy vội vàng hỏi.
“Tuy chỉ đoán ra được một chút nhưng ta vẫn chưa thể khẳng định, còn cần phải xác nhận lại.” Sắc mặt Hàn Lập không đổi trả lời, trong khi đó thần niệm của hắn phóng đến bao quanh cỗ áo quan.
Một lát sau, sắc mặt Hàn Lập khẽ động, đột nhiên một ngón tay điểm vào giữa hai đầu lông mày.
Một âm thanh nhè nhè vang lên!
Một đám khí màu đen xuất hiện, sau khi ngưng tụ, liền biến thành một con mắt màu đen yêu dị.
Đột nhiên con mắt mỏ to phun ra một sợi tơ óng ánh, nhoáng một cái lao xuống dưới, trực tiếp xuyên thủng vách quan tài rồi chui vào trong cơ thể của thiếu nữ áo trắng.
Một lúc sau, khi sợi tơ kia quay trở lại, nửa trước của sợi tơ rõ ràng xuyên qua một con quái trùng đỏ như máu.
Cùng lúc đó, giữa hai đầu lông mày của thiếu nữ áo trắng, hoa văn màu máu trong khoảnh khắc liền biến mất không thấy tăm hơi.
Hình dáng của quái trùng này rất giống ốc sên, nhưng hết lần này tới lần khác đầu của quái trùng lại sinh ra bảy tám cái vòi dài ngắn không đều. Ngay lúc vừa rời khởi cơ thể của thiếu nữ áo trắng, mấy cái vòi liền lập tức điên cuồng vung vẩy, nhìn quỷ dị vô cùng.
“Đây là cái gì, vì sao chúng ta chưa bao giờ phát hiện ra trong người Huyết Hồn tiền bối lại có thứ này.” Những người trong tộc họ Hứa trợn mắt há mồm, còn Hứa Giao lại càng sững sờ kêu lên.
“Trước kia các ngươi không thể phát hiện được cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Đây là một con Huyết Cổ Trùng có thân thể vô hình vô sắc hòa tan trong máu. Nếu không phải ta dùng pháp thuật biến hóa thần niệm thành sợi tơ cưỡng ép nó ra, chỉ sợ các ngươi vĩnh viễn không thể phát hiện tung tích của nó.” Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, ngắm nhìn quái trùng đỏ tươi gần trong gang tấc, trong miệng lại bình tĩnh giảng giải.
“Huyết Cổ Trùng, chẳng lẽ là một loại trùng cổ xưa nào đó. Mà loại trùng này lợi hại như vậy thì cớ sao trước giờ tên tuổi chưa từng xuất hiện, bọn vãn bối cũng chưa từng được nghe qua.” Hứa Giao tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.
“Hắc hắc, Huyết Cổ Trùng không tồn tại trên đại lục Phong Nguyên của chúng ta. Mà là một loại trùng chỉ có ở đại lục Huyết Thiên, một trong ba mảnh đại lục thần bí nhất Linh giới. Chúng khác biết rất nhiều so với các loài trùng mà các ngươi đã biết.” Hàn Lập nhẹ nhàng trả lời.
“Đại lục Huyết Thiên! Điều này làm sao có thể!” Hứa Giao cùng mấy tên trưởng lão khác của Hứa gia nghe vậy liền trở nên hoảng sợ.
“Mặc dù ta chưa từng đến đại lục Huyết Thiên, nhưng nhiều năm trước ta lại từng có dịp du lịch qua đại lục Lôi Minh một thời gian. Trên đại lục Lôi Minh ta đã thu được một bản điển tịch trong đó có miêu tả qua loại trùng này. Tuyệt đối không sai!” Hàn Lập liếc mắt nhìn đám người Hứa gia, hai đầu lông mày đột nhiên khẽ động, liền huyễn hóa ra vô số sợi tơ đem quái trùng màu máu bao bọc lại rồi bỗng nhiên xiết mạnh.
Âm thanh ‘xì xì’ vang lên!
Những sợi tơ lóng lánh này nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi, quái trùng màu máu cũng ngay lập tức bị cắt thành vô số mảnh nhỏ rồi nổ tung, hóa thành những giọt máu rơi đầy trên mặt đất.
“Huyết Cổ Trùng mặc dù rất âm độc, cho dù tu sĩ Hợp Thể trúng phải loại trùng này cũng rất khó loại trừ. Nhưng chỉ cần bị hút ra khỏi cơ thể thì lại không chịu nổi một đòn.” Hàn Lập cười lạnh.
“Đa tạ tiền bối dạy bảo, vậy bây giờ Huyết Hồn tiền bối sẽ…” Hứa Giao nhìn vào trong quan tài nhưng không thấy có bất kỳ động tĩnh gì của thiếu nữ áo trắng, trong lòng chợt cảm thấy hơi lo lắng.
“Yên tâm đi, hiện tại Huyết Cổ trùng đã bị loại bỏ. Chỉ cần tu dưỡng một khoảng thời gian là nàng lập tức có thể tự động tỉnh lại. Chẳng qua ta sợ rằng không thể chờ đợi kiểu này trong một thời gian dài. Thôi được rồi, ta lại ra tay thêm một lần nữa vậy, trước mắt giúp nàng tỉnh táo một lát rồi nói sau.” Hàn Lập suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định.
“Hứa gia xin đa tạ đại ân của tiền bối.” Hứa Giao vui mừng khôn siết, mấy trưởng lão Hứa gia nghe vậy cũng đồng loạt tỏ ra cảm kích.
Trên trán Hàn Lập thu lại con mắt yêu dị kia, thân hình nhoáng lên, liền đến cách quan tài gần trong gang tấc. Sau khi ánh mắt hắn lên khuôn mặt diễm lệ của thiếu nữ áo trắng, một ngón tay đột nhiên điểm vào giữa trán của nàng.
Lập tức một chùm sáng ẩn chứa linh lực mênh mông phun ra, trong nháy mắt liền nhập vào cơ thể của thiếu nữ áo trắng. Dưới sự thục dục của pháp quyết, chùm sáng rất nhanh lan tỏa khắp kinh mạch của thiếu nữ, đem một số chỗ tắc nghẽn mạnh mẽ đả thông từng cái một.
Thiếu nữ áo trắng rên lên một tiếng đau đớn, lông mày nhíu lại rồi hai mắt từ từ mở ra.
Ánh mắt Hàn Lập khẽ chớp, một ngón tay khác búng nhẹ, lại có một đạo ánh sáng xanh bắn tới.
Làn hương thơm mùi thuốc tản ra thơm ngát, ánh sáng màu xanh chuẩn xác lọt vào giữa đôi môi đỏ đang khẽ mở ra của thiếu nữ áo trắng.
Hàn Lập thấy vậy liền mỉm cười, lập tức quay người lại hướng ngoài cửa điện đi ra.
“Giúp Huyết Hồn đạo hữu tĩnh tọa một khắc để triệt để hấp thu dược lực, sau đó hãy mang nàng tới gặp ta.”
“Dạ, Hàn tiền bối!” Đoàn người Hứa Giao vừa mừng vừa sợ trả lời.
Giải đạo nhân mắt thấy hết thảy việc này, lại không chút cảm xúc theo Hàn Lập đi ra cửa điện.
Một khắc sau, ở gian phòng khách trong tòa điện chính của Hứa gia, Hàn Lập rốt cục nhìn thấy thiếu nữ áo trắng đã tỉnh táo hoàn toàn.
“Huyết Hồn đạo hữu, hiện tại cảm thấy như thế nào.” Hàn Lập nhìn thiếu nữ áo trắng vừa mới nói cảm ơn mình mỉm cười.
“Nhờ có viên Bổ Nguyên Đan vừa rồi của Hàn tiền bối… Vãn bối tạm thời không có gì.” Sắc mặt Huyết Hồn tái nhợt dị thường nhưng vẫn gượng cười trả lời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 23 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:38 (GMT+7) |