Ngược lại, Hàn Lập lại đem phóng xuất thần niệm ra, đem toàn bộ thiên địa hai màu hắc bạch quét qua một cái mà bỗng nhiên cười lạnh một tiếng. Phạm Thánh kim thân ba đầu sáu tay sau lưng hào quang chớp động, hoá thành một đạo tử kim thanh hồng bay vọt lên trời, sau một cái xoay mình liền hướng về thân thể Hàn Lập lướt tới.
Một tiếng bạo liệt vang lên, ngoài thân Hàn Lập kim quang lóe lên, một đầu tử kim cự viên ba đầu sáu tay xuất hiện!
Cự viên ba đầu sáu tay hướng về trước ngực vỗ xuống, thân hình ngay tức khắc tuôn ra vô số linh văn trắng bạc, thân hình theo đó mà cuồng trướng lớn lên, chỉ trong chốc lát liền biến thành một đầu cự viên cao tám ngàn trượng, có thể nói là đỉnh thiên lập địa. Mà từng đạo linh văn trắng bạc kia sau khi chớp lên một cái liền biến thành từng phù văn trắng bạc dung nhập vào toàn thân cự viên, phảng phất như đã có từ lúc sinh ra vậy.
Cự hán thấy vậy trong nội tâm không khỏi sợ run một trận, không nói hai lời, một tay chỉ xuống dưới lần nữa mà vừa ngưng trọng vừa nhanh chóng vẽ ra một cái hình tròn.
Thiên địa hai màu hắc bạch nhất thời nổi lên từng tiếng sấm nổ, một cái cự hoàn màu trắng đen từ hư không xuất hiện bên ngoài thân hình cự viên, sau đó liền co rụt lại, bộ dáng như muốn đem cự viên thắt chặt lại.
Sáu con mắt trên ba cái đầu của cự viên băng lãnh nhìn thoáng qua cự hoàn một cái, khóe miệng lại nổi lên một tia lạnh lẽo.
Đầu vai cự viên đột nhiên khẽ nhoáng, bộ lông tử kim trên người chợt dựng đứng lên, những phiến linh văn trắng bạc bên dưới chợt vù vù một cái mà bộc phát ra hào quang chói mắt, đồng thời một cỗ vô hình cự lực từ trong thể nội tuôn trào ra như chớp giật, trùng trùng điệp điệp đánh vào cự hoàn.
Hắc bạch cự hoàn run lên một cái, hào quang chợt lóe nhưng lại bị giữ cứng lại, không cách nào tiếp tục co lại được.
Tiếp đó, sáu đầu cánh tay cự viên khẽ động, sáu cái đại thủ đột nhiên hướng về phía dưới chụp xuống, đem một vài bộ phận của cự hoàn túm lại, sau đó đồng thời phát lực.
Hắc bạch cự hoàn nhất thời gào thét một cái rồi bạo liệt hoá thành vô số mãnh.
Cự hán ở trên không đang thi pháp, trên mặt lập tức đỏ thẫm một mảng, cũng không nhịn được mà phun ra một luồng máu huyết màu bạc nhàn nhạn.
Cự hán vừa kinh vừa sợ, vội vàng thi triển thủ đoạn cưỡng chế pháp tắc chi lực cắn trả, lại vừa nghĩ cách khác đối phó với Hàn Lập.
Nhưng lúc này, cự viên trong phiến thiên địa hai màu hắc bạch lại đoạt trước tiên cơ mà xuất thủ.
Chỉ thấy, cự viên giương sáu cánh tay hướng lên không trung, bên ngoài sáu cái nắm tay linh văn lượn lờ mà tự biến thành mười mấy cái văn trận màu bạc, cũng hướng trên nắm tay dung hợp lại thành một.
‘Oanh’ một tiếng, sáu cái nắm tay lông lá dựng đứng hào quang chói mắt cùng với tiếng gào thét từ ba cái đầu lông lá mà hoá thành vô số quyền ảnh hướng thiên không điên cuồng đánh ra.
Thanh âm “xuy xuy” phá không vang lên!
Quyền ảnh chớp động, hoá thành vô số quang ti màu bạc lấy một tốc độ khó tưởng tượng nổi đánh lên bầu trời đen ngòm, cũng sau một hồi tiêm minh chói tai vang lên, hư không cư nhiên cường hoành bị xé toạc ra!
Toàn bộ phiến thiên địa hai màu hắc bạch chớp lóe vài cái, hoá thành từng khúc từng khúc mà triệt để vỡ tan tành.
Quảng trường bên dưới nhất thời khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Phần đông số tu sĩ vốn đang đau khổ ngăn cản trọng áp trên người, theo phiến thiên địa tan vỡ mà cảm thấy lực ép trên người chợt nhẹ đi, hành động lại không phục như lúc ban đầu, lúc này liền đại hỉ mà nhao nhao hướng lên cao nhìn lại.
Chỉ thấy lúc này, trên không trung vô số ngân ti quay cuồng tập trung lại mà biến ảo thành một cái bàn tay màu bạc khổng lồ không chút khách khí hướng về phía cự hán hung hăng vỗ tới.
Cự hán thấy vậy sắc mặt liền đại biến, trong mắt mơ hồ hiện ra vẻ kinh hoảng nhưng ngay lập tức liền chuyển sang vẻ tàn khốc, một tay đánh ra một trảo đem cái ngọc phiến lúc trước túm vào trong tay rồi hướng cự thủ kia hung hăn quạt tới, thất sắt quang hà theo đó mà cuồn cuộn cuốn ra.
Cùng lúc đó, hắn lại há miệng phun ra một khối bảo vật hình vuông đen như mực, bảo vật vừa ra liền đó gió mà biến thành khối gạch dài hơn mười trượng.
‘Ầm ầm’ nổ mạnh!
Thất sắc quang hà cùng khối gạch đen kịt cơ hồ cùng lúc đánh lên phía trên cự thủ.
‘Oanh’ một tiếng kinh thiên động địa, toàn bộ thiên không dưới một tiếng nổ này mà rung động không thôi.
Cự thủ màu bạc cũng chỉ là co năm ngón tay lại, cường ngạnh đem khối cự gạch cùng thất sắc quang hà đánh cho thất linh bát lạc, hoàn toàn bị phá tan ra.
Cự thủ màu bạc chỉ thoáng lóe lên một cái liền xuất hiện ngay phía trên đầu cự hán, cũng không chút do dự mà ép xuống.
Cự hán chính mắt thấy hai kiện bảo vật của mình lại dễ dàng bị cự thủ phá huỷ như vậy, trong nội tâm không khỏi kinh hãi một trận, tự nhiên không dám trực tiếp đón đỡ một kích này, thân hình không chút chần chừ mà chớp lên, quỷ dị biến mất tại chỗ.
Xa xa, cự viên thấy vậy, cái đầu lâu chính giữa hừ lạnh một tiếng, đột nhiên một quyền hướng về phía hư không trước người hung hăng đấm tới một quyền.
‘Phốc’ một cái, một đoàn quyền ảnh màu bạc rời tay bắn ra, cũng chỉ lóe lên liền không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, hư không ngoài xa hơn mười trượng, thân hình cự hán mơ hồ xuất hiện nhưng cùng lúc đó, hư không sau lưng cự hán chợt chấn động một cái, một cái quyền ảnh màu bạc chớp lên bắn ra.
Cự hán kinh hãi, muốn phá không né tránh lần nữa nhưng lại không còn kịp rồi!
‘Oanh’ một cái, sau lưng cự hán ngân quang bộc phát, cự giáp màu đen trên người dưới một kích này liền vỡ vụn thành vô số mảnh, cả thân hình như diều đứt dây bắn ra, ở giữa không trung rốt cục không cách nào duy trì được thân thể khổng lồ nữa mà khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ vô cùng!
Phải biết rằng, chiến giáp trên người hắn coi vậy nhưng cũng do bảy bảy bốn chín loại tài liệu quý hiếm với mấy trăm năm thời gian cô đọng mà thành chí bảo phòng ngự, vậy mà không cách nào ngăn nổi một kích của Hàn Lập!
Điều này khiến cho nội tâm hắn càng lúc càng khiếp sợ!
“Mình tuyệt không phải là đối thủ của hắn, chạy!”
Cự hán cố gắng nén đau đớn lại, trong lòng không chút chần chờ liền lập tức ra quyết định.
Không nói hai lời, độn quang tái khởi mà hoá thành một đạo cầu vồng phá không bay đi, chỉ sau một cái chớp động liền bay ra ngoài xa mấy trăm trượng, lại chớp lên lần nữa mà quỷ dị hiện ra nơi cuối chân trời, cư nhiên lại muốn trốn ngay lập tức.
“Đơn giản rời đi như vậy thôi sao? Ngươi đem đại điểm mừng ta tiến giai Đại Thừa trở thành địa phương nào rồi? Niệm Kiếm quyết, trảm!”
Cái đầu chính giữa của cự viên chợt hé miệng, thanh âm ông ông ầm ầm truyền ra.
Vừa dứt lời, giữa hai lông mày ba cái đầu cự viên chợt hé mở, một con mắt đen kịt dựng đứng hiện ra, tinh quang chợt lóe, ba đạo quang trụ gần như trong suốt bắn ra, lại lập tức hoá thành ba khẩu tiểu kiếm óng ánh lóe lên mà tan biến vào hư không phía trước không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, ở nơi cuối chân trời, cự hán đang thúc dục bí thuật với ý đồ triệt để ly khai nơi này lại bỗng nhiên biến sắc, thân hình thoáng cái mơ hồ đi, chợt lóe lên một cái mà chuyển hướng sang một bên.
Nhưng lúc này, hư không phụ cận đột nhiên xạ ra ba đạo tinh quang, ba khẩu tiểu kiếm óng ánh chém ra một cái như chớp giật!
Cự hán tuy rằng khẽ lách thân mình tránh được hai đạo kiếm quang nhưng đến đạo thứ ba thì không cách nào né kịp, cuối cùng cũng bị một chém ngang hông.
Một tiếng thảm thiết vang lên!
Một mảng lớn ngân huyết từ trên cao rớt xuống.
Nhưng dù sao cự hán cũng là tồn tại cấp Đại Thừa, loại thương tổn này đối với tu luyện giả bình thường quả thực chả khác nào trí mệnh. Chỉ thấy nửa khúc thân hình bên trên chợt bay ra một đạo hắc ảnh, sau khi nhoáng lên một cái liền hoá thành một khối tiểu nhân cao ba bốn xích, dung mạo y hệt như cự hán lúc trước.
Tiểu nhân này xoay một vòng liền biến thành một cỗ hắc phong đem hai đoạn tàn thi cuốn vào rồi cuồn cuộn hướng phía xa xa phá không bay đi.
“Họ Hàn, giáo huấn hôm nay bổn tọa ghi nhớ trong lòng rồi. Sau này có dịp nhất định sẽ đền đáp!”
Nơi chân trời xa xa ẩn ẩn truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của cự hán.
“Sau này? Vẫn phải xem xem ngươi có thể tránh thoát được linh trùng của ta đuổi giết hay không rồi nói sau.”
Tử kim chi quang ngoài thân cự viên ba đầu chợt lóe, Hàn Lập lại lần nữa khôi phục nguyên hình, vừa nhìn về phía chân chờ phía xa lại nhàn nhạt nói một câu.
Vừa dứt lời, một tay áo run lên, ba đoá kim hoa nhất thời bay ra, cũng đón gió mà lớn lên, hoá thành ba con cự trùng màu vàng gần trượng, ngoài thân trải rộng linh văn màu tím đầy hung ác.
Ba đầu cự trùng này cũng không cần Hàn Lập phân phó gì mà ba cái đỉnh đầu của tam trùng chợt lóe lên, hoá thành ba đoàn lưu tinh vàng kim bắn đi, cũng chỉ trong tích tắc liền không thấy bóng dáng.
Càng nhìn về phía xa, độn tốc của ba con cự trùng so với cự hán lúc trước lại không thấy chênh lệch bao nhiêu.
Ba đầu cự trùng kia chính là ba đầu nguỵ Phệ Kim trùng vương!
Với thực lực Hợp Thể hậu kỳ của chúng mà nói, cộng thêm thân hình không cách nào phá tổn cũng không khỏi khiến tu sĩ Đại Thừa cảm thấy sợ hãi. Dùng chúng đối phó với cự hán đang bị thương nặng mà nói, tự nhiên là đối thủ không thể nào tốt hơn được.
Hàn Lập tin rằng cự hán tuy rằng khó có thể từ trong truy sát của ba đầu nguỵ trùng vương được, nhưng nếu thành công thoát được thì bị thương càng thêm nặng, sẽ không cách nào kịp thời tu bổ thân hình trường đường đào tẩu được.
Kể từ đó, kết quả tốt nhất của cự hán chính là tiêu tốn mấy trăm năm điều dưỡng mới khôi phục lại thực lực như lúc ban đầu.
Mà đám tu luyện giả dưới quảng trường cùng đám dị tộc sứ giả khác, lúc trước Hàn Lập xuất ra thần thông chấn kinh ngoài dự liệu, sau lại hoá thân thành cự viên ba đầu, dễ dàng đem vị Đại Thừa Dạ Xoa tộc đánh cho hoa rơi nước chảy, thậm chí còn đem thân thể vị Dạ Xoa tộc kia trảm thành hai đoạn mà chật vật đào tẩu.
Tất cả mọi người sôi trào lên!
“Hàn tiền bối thần thông cái thế, uy chấn linh đoá!” (*)
(* Từ ‘đoá’ trong câu này mình không hiểu nó là nghĩa gì nên để nguyên văn.)
Vô số tu luyện giả Nhân Yêu hai tộc hô lớn đủ kiểu, trên mặt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt lẫn kích động.
Hàn Lập vừa rồi hời hợt xuất thủ đánh bại một vị Đại Thừa khác, cơ hồ khiến tất cả mọi người thuộc Nhân Yêu hai tộc ở đây càng tin tưởng vào tương lai mấy vạn năm về sau của hai tộc tại Linh giới. Rốt cục đã tìm thấy được một người đủ sức dẫn dắt hai tộc đi đến sự cường đại chính thức, Đại Thừa cường giả!
Điều này không khỏi khiến cho hai tộc hưng phấn cùng cuồng nhiệt!
Thanh âm hoan hô vang lên tận chín tầng trời, trực tiếp xuyên qua toàn bộ cấm chế Thiên Uyên thành mà truyền bá đi.
Số người trong Thiên Uyên thành không thể trực tiếp tham gia đại điển được, tuy rằng không biết được trên ngọn cự sơn đã xảy ra chuyện gì nhưng dưới tiếng hô vang vọng xuống mà cũng bị cảm nhiễm được, cũng không hẹn mà đồng dạng hoan hô lên.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Uyên thành chỉ còn lại mỗi thanh âm sùng kính Hàn Lập, thuần một tiếng hoan hô vang vọng trời cao.
Trên quảng trường, đám dị tộc sứ giả còn lại ngoài cái vẻ kinh khiếp ra thì còn nhiều hơn là vẻ kiêng kị vô bì.
Nhân tộc đột nhiên sản sinh ra một vị Đại Thừa như vậy, đối với những tộc khác ở phụ cận mà nói, là tốt hay là xấu thì thật khó mà nói ra được.
Những sứ giả này tuy rằng tâm thần bất định nhưng cơ hồ đồng thời quyết định, sau khi trở về nhất định sẽ đem chuyện này với tốc độ nhanh nhất hướng cao tầng tộc báo cáo lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 23 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:38 (GMT+7) |