“Không cần. Mặc kệ tình hình lúc này có như thế nào đi nữa thì đối với ta cũng không còn bao nhiêu quan hệ. Hiện tại ta cần sớm rời khỏi Ma Nguyên Hải sau đó tìm một địa phương an ổn luyện hóa đan dược. Dù sao thì linh dược cũng đã sớm lấy được, hơn nữa việc khôi phục lại thần thông khi xưa đối với ta mới là tối quan trọng.” Bảo Hoa trầm ngâm đôi chút rồi lắc đầu nói.
“Vâng thưa đại nhân, bây giờ chúng ta lập tức rời đi. Dù sao thì Nguyên Yểm cùng Niết Bàn đại nhân cũng đã biết được hành tung của người, nếu ở lại e rằng sẽ khó tránh khỏi hung hiểm đi. Bất quá chỉ cần người khôi phục lại được tu vi thì cũng không cần sợ hãi nữa.” Hắc Ngạc có chút hưng phấn gật đầu trả lời.
Nói cho cùng thì chỉ cần chủ nhân của hắn hồi phục thần thông, thân làm thuộc hạ như hắn cũng thuận nước đẩy thuyền tự nhiên sẽ được vô số chỗ tốt.
“Chuyện tình ta giao cho ngươi khi nãy có tìm được cơ hội xuống tay không?” Ánh mắt của Bảo Hoa lưu chuyển đôi chút rồi hỏi một câu.
“Chủ nhân yên tâm, ta đã lưu lại trên người con Tam Thủ Ma Giao kia một cái huyết mạch ấn ký. Tuy không thể dựa vào nó mà tìm ra vị trí chính xác nhưng nếu tiếp cận trong phạm vi nghìn dặm tiểu nhân sẽ lập tức cảm ứng được.” Hắc Ngạc nghe được lời này tâm thần khẽ động đáp lại.
Làm tốt lắm. Các ngươi đều có Tà Long chân huyết, hơn nữa con Tam Thủ ma giao kia lại là bản mệnh linh thú của Nguyên Yểm, như vậy ấn ký sẽ càng chặt chẽ không thể phá bỏ được. Sau này cho dù Nguyên Yểm có muốn đánh lén thì ta không thể không có khả năng phát hiện a. ‘ Khóe miệng Bảo Hoa thản nhiên cười khen ngợi một câu.
“Hắc hắc, tất cả đều nhờ vào bí thuật kinh người mà đại nhân truyền thụ, đến cả Nguyên Yểm đại nhân còn bị qua mặt. Nếu không tiểu nhân sao dám cả gan như vậy.” Hắc Ngạc ngoác cái miệng rộng ra cười, nói.
“Bí thuật này chỉ có thể thi triển trên những người có huyết mạch giống nhau mà thôi. Hơn nữa trên Khổ Linh Đảo này thần niệm của Nguyên Yểm bị áp chế nên không thể phát hiện ra điều kỳ quái. Tốt rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.” Bảo Hoa thu liễm nụ cười rồi phất tay bấm niệm pháp quyết. Nhất thời sau hào quang lưng nàng chợt lóe, lập tức hiện ra một cái hư ảnh hoa thụ màu phấn hồng, sau đó cuồng trướng lên thật lớn.
Trong khoảnh khắc, quầng sáng màu phấn hồng đại thịnh đem thân ảnh của hai người bao bọc vào trong đó.
Tiếp theo hư ảnh hoa thụ bỗng ‘phanh’ một tiếng rồi tan ra thành điểm điểm ánh sáng mà tiêu tán. Mà khi ánh sáng tan đi, bóng dáng của Bảo Hoa cùng Hắc Ngạc đã sớm không còn nữa.
Nhất thời cả tòa Khổ Linh Đảo không còn lấy một bóng người, khung cảnh lại khôi phục lại bộ dáng yên tĩnh như trước.
Bảy ngày sau ở Khốn Linh Cốc lại xuất hiện thêm hai gã khách nhân không mời mà đến.
Người đến là một nam một nữ, tuổi tác bề ngoài chênh lệch nhau thật lớn, cả hai đều là cao giai Ma tộc.
Nam mặc ma giáp màu xanh, thoạt nhìn khoảng độ ngoài ba mươi đôi chút. Hai mắt chớp động tinh quang, ngoại hình thập phần uy nghiêm to lớn.
Nữ là một bà lão xấu xí, bàn tay nhăn nheo đang cầm quải trượng, bộ dáng rất đỗi già nua.
Hai người đang huyền phù trên không trung sơn cốc, ánh mắt săm soi khắp nơi dường như đang cùng nhau tìm kiếm thứ gì đó.
Một lúc lâu sau, bà lão hừ lạnh một tiếng rồi bỗng nhiên ném chiếc quải trượng xuống một nơi phía trước.
Một tiếng ‘oanh’ vang lên!
Đất đai phía dưới nơi quải trượng đi qua liền sụp đổ hiện ra một cái hố đường kính rộng đến mấy trượng.
“Tiện tỳ Bảo Hoa kia quả nhiên đã đến đây, nơi này còn lưu lại khí tức của ả. Bây giờ ta quyết sẽ không thể buông tha ả nữa.” Thanh âm của bà lão khàn khàn cực kỳ khó nghe, nhưng nội dung của lời nói lại càng thêm kinh hãi thế tục.
“Đã nhiều năm trôi qua mà sư muội không buông bỏ oán hận trong lòng. Chẳng trách bao nhiêu năm nay tu vi nàng không hề tiến triển thêm.” Hai mắt của thanh giáp đại hán khẽ mở rồi thoáng nhìn qua bà lão thở dài một hơi.
“Ngươi nói thật dễ nghe. Năm đó nếu không phải vì con tiện tỳ này thì làm sao mà thân thể ta bị hủy, lại còn phải đoạt xá cái thân già nua sắp chết này làm tu vi về sau của ta vô pháp tăng tiến. Hay là ngươi còn lưu luyến năm đó mà quên mất việc ả đem mấy cái hóa thân của ngươi diệt sạch?” Bà lão nghe vậy liền giận dữ quát lớn.
“Chuyện đó đã qua đi nhiều năm có nhắc lại cũng không để làm gì. Chỉ càng làm cho tâm tình thêm nhiễu loạn mà thôi.” Thanh giáp đại hán dùng lời nói bất đồng với hình dáng lạnh lùng vốn có giảng giải.
“Nói điều dư thừa. Thiên Khấp, nếu ngươi thực sự quên việc này thì cớ sao mới nghe tin tức từ Nguyên Yểm đã lập tức vội vã chạy đến đây?” Bà lão trên mặt tràn đầy ý tứ ghen ghét, căn bản không hề tin tưởng lời nói của nam tử.
“Sư muội có tin hay không cũng không sao. Khấp Huyết Ma Công của ta đã tu luyện đến vong tình cảnh giới, chuyện yêu hận tình cừu cũng không còn tồn tại nữa. Sở dĩ ta cùng ngươi tới đây vì kiện dị bảo trên người Bảo Hoa. Chỉ cần lấy được nó thì lần thiên kiếp sắp tới ta mới nắm chắc được mấy phần vượt qua.” Thanh giáp đại hán điềm tĩnh trả lời.
“Dị bảo, chẳng nhẽ trong tay ả có kiện Ngự Lôi Ký!” Bà lão khoác trường bào màu hồng nghe vậy vẻ mặt nhăn nhúm rốt cuộc cũng run lên dường như nhớ đến điều gì đó.
“Không sai, chính là bảo vật này. Bảo Hoa nguyên bản có thể vượt qua nhiều đại thiên kiếp như vậy chính là nhờ có nó. Về phần đối với bản thân nàng thì sư huynh ta thực không có hứng thú.” Thanh giáp đại hán thản nhiên nói.
“Tốt lắm, ta sẽ tin ngươi lần này. Nghe Nguyên Yểm nói thì ả tiện tỳ này còn chưa khôi phục được toàn bộ tu vi. Chỉ cần tìm được ả thì ta và ngươi muốn bắt giữ tuyệt đối không có vấn đề. Đến lúc đó ta sẽ hảo hảo chiêu đãi vị tiền Thủy tổ đại nhân này một phen.” Nghe xong lời của thanh giáp nam tử, thần sắc bà lão hơi hòa hoãn lại nhưng trong miệng vẫn nói ra những câu cực kỳ cay độc.
“Đi thôi! Bây giờ ta sẽ cho người báo cho phân đàn của Thú Tôn Điện gần nhất, sau đó phân bố nhân thủ giám thị ở mọi nơi có bố trí truyền tống trận. Để xem nàng làm cách nào trốn thoát khỏi thiên la địa võng của chúng ta.” Thanh giáp đại hán không chút do dự liền một hơi đáp ứng.
Trông thấy một màn tuyệt tình như vậy của thanh giáp đại hán, tia hoài nghi cuối cùng trong lòng bà lão rốt cuộc đã tan biến, lập tức mừng rỡ đáp ứng.
“Bất quá cũng có chút kỳ quái. Con cự giải khôi lỗi kia không còn trong lôi hải nữa, chẳng biết đã chạy đi đâu mất. Dù sao thì khối ngụy tiên khôi lỗi này có một thân thần thông viễn siêu không hề thấp hơn so với đám Thủy tổ. Mong rằng việc này không có quan hệ với Bảo Hoa đi.” Thanh giáp đại hán đem chuyện này nghi nghi hoặc hoặc lẩm bẩm nói ra.
“Chuyện này xác thực có chút ngoài ý muốn. Khối Ngụy Tiên Khôi lỗi này đã tồn tại ở Thánh giới chúng ta từ khi ta còn chưa xuất thế, bao nhiêu vạn năm qua nó vẫn một mực ở trong lôi hải chưa hề rời đi lấy nửa bước. Hiện tại lại không thấy bóng dáng nó xác thực ta cũng có chút bất an. Nhưng để nói rằng chuyện này có liên quan đến Bảo Hoa thì e rằng có chút miễn cưỡng với khả năng của ả. Nếu làm được việc này thì năm đó khi còn là Thủy tổ của Thánh giới ả đã không lâm vào tình trạng chật vật như vậy.” Bà lão mặc hồng bào suy nghĩ một hồi sau đó liên tục lắc đầu không cho là đúng.
“Trong Diệt Tiên Lệnh mà Nguyên Yểm truyền xuống không phải có nhắc tới một tên tu sỹ Hợp Thể kỳ của Nhân tộc hay sao? Chẳng lẽ việc này có liên quan đến hắn?” Thanh giáp đại hán suy nghĩ một hơi rồi chậm rãi nói.
“Có thể, bất quá việc này cũng không quan hệ. Chỉ cần không ảnh hướng đến việc ta với ngươi đuổi giết Bảo Hoa thì thù lao mà tên Nguyên Yêm đưa ra không đáng để ta với ngươi đặt vào pháp nhãn. Cũng nên quên chuyện này đi thôi.” Bà lão áo hồng sắc mặt lạnh lùng nói.
“Sư muội nói có lý. Việc tìm kiếm Bảo Hoa còn quan trọng hơn, ta với ngươi lúc này chớ nên phân tâm. Chúng ta đi thôi.” Thanh giáp đại hán cân nhắc mội hồi, lại thấy trong lòng đôi chút bất an nhưng vẫn gật đầu đồng tình.
Tiếp đó hai người thân hình khẽ động, liền phân biệt hóa thành một thanh một hồng hai đạo tinh quang phá không bay đi.
Ở trong muôn vàn sóng to gió lớn hung hiểm đang có một chiếc thuyền gỗ lớn bảy tám trượng màu xanh vững vàng lướt đi trên mặt biển.
Ngay trước mũi thuyền có một thanh niên vận trường bào màu xanh, hai tay chắp sau lưng đứng im lặng nhìn về mặt biển xa xa phía trước.
Khuôn mặt thanh niên bình tĩnh lạ thường. Đúng là Hàn lập hiện giờ đã đi đến gần bờ của Ma Nguyên Hải.
Nhờ vào một lượng lớn đan dược mang theo trên mình, thương thế của Hàn Lập giờ đây đã khôi phục không ít. Nhưng nguyên do trước đây phải thi triển Niết Bàn Thánh thể đệ nhị biến thân, vận dụng Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm quá sức, lại phải chống đỡ hai kích của Hoàng Kim Cự Giải nên đã tổn thương đến chân nguyên.
Dù hắn có ăn vào lượng lớn linh đan diệu dược những nếu không có thời gian nửa năm tĩnh dưỡng thì cũng đừng mong đem tu vi hồi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Bất quá đối với hết thảy việc này Hàn Lập hoàn toàn không hề để ý đến. Đã có Hoàng Kim Cự giải biến hóa thành Giải Đạo Nhân kia đi theo bên cạnh, chỉ cần không đụng phải mấy tên Thủy tổ lão quái vật ở Ma giới thì cho dù là đám Thánh tổ bình thường cũng vô pháp tổn hại hắn.
Nhưng cũng bởi vì việc ngoài ý muốn có Giải Đạo Nhân đi theo đã làm cho ý tưởng sớm mau chóng rời khỏi Ma giới của hắn thay đổi.
Hiện tại có thể dễ dàng đi vào Ma giới là nhờ vào Ma tộc tự động mở ra thông đạo, nếu không khi đại chiến giữa hai giới qua đi, cho dù hắn có tiến vào Đại Thừa kỳ thì việc xâm nhập vào Ma giới vẫn là điều thực vô cùng khó khắn.
Vì vậy sau một phen cẩn thận cân nhắc trước sau, hắn quyết định tạm lưu lại Ma giới đem một vài loại tài liệu còn chưa thu thập được lấy về sau đó mới tính tiếp.
Những loại tài liệu này tự nhiên phải là đặc sản của Ma giới như Huyết Nha Mễ cùng với loại năng lượng thần bí chứa trong Dị Ma Kim.
Đối với hai loại tài liệu này, một cái đem thân thể bồi luyện thêm mạnh mẽ đến cực điểm, một loại ẩn chứa năng lượng có thể trực tiếp chuyển hóa thành bổn nguyên pháp lực. Cả hai thứ này đều giúp tiết kiệm được đại lượng thời gian tu luyện thì đối với hắn là thứ bắt buộc phải thu đến tay.
Mà theo tin tức hắn thu được thì cả hai loại tài liệu này đều xuất hiện từ cùng một địa phương.
“Lam Bộc Hồ!” Hàn Lập thì thào nói một câu, trong mắt hiện lên một tia nóng như lửa.
Tia dị sắc trong mắt nhanh chóng biến mất, hắn lại bắt đầu cân nhắc trước sau. Bỗng nhiên bàn tay khẽ chuyển lập tức lấy ra một con bọ cánh cứng màu vàng rực rỡ.
Đúng là một con Phệ Kim Trùng trưởng thành.
Bất quá con Phệ Kim Trùng này nằm im bất động trên tay Hàn Lập. Trên thân cũng không phát ra dù chỉ một chút khí tức, bộ dạng không biết là sống hay đã chết.
Càng quỷ dị hơn là trên thân của Phệ Kim Trung hiện ra chằng chịt những vết rách màu bạc, dường như tùy thời có thể vỡ vụn ra.
Hàn Lập trầm ngâm nhìn con linh trùng trên tay hai mắt chớp động không ngừng, không biết trong lòng hắn đang nghĩ đến điều gì.
Cùng thời điểm này trong một khoang thuyền rộng độ ba bốn trượng có một gã thanh niên da trắng nõn đang ngồi xếp bằng lặng im như tượng gỗ, hai mắt hắn nhắm nghiền, gương mặt như mặt hồ thu không có lấy một gợn biểu tình.
Mà phía đối diện không xa là một nữ tử thân mặc hoàng bào xinh đẹp tuyệt trần. Nàng ngồi trên bồ đoàn bộ dáng như đang tu luyện nhưng hai mắt lại lén nhìn thanh niên phía trước, khuân mắt đỏ ửng e thẹn dị thường.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 22 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:39 (GMT+7) |