Ngay cả Hàn Lập đã có cơ duyên lớn lao, cũng không dám tự đại đến mức tự nắm chắc đột phá bình cảnh lần này.
Như vậy sự mê hoặc của Tẩy Linh Trì cùng Tịnh Linh Liên đối với hắn tuyệt không phải nhỏ. Theo lý hắn đã không chút ngần ngại đáp ứng lời mời của Lũng gia lão tổ. Tạm thời phải trì hoãn là do có chỗ khó riêng.
Tự nhiên là quan hệ giữa hắn và Nguyên Sát Thánh Tổ.
Hắn đã kết đại thù với vị Ma Tổ này. Như vậy muốn tránh tới Ma giới còn không kịp, sao còn dám tự chui đầu vào trong đó. Một khi xâm nhập vào, vạn nhất hành tích bị tiết lộ, đám Cổ Ma Thánh Tổ khác thì không nói, nếu Nguyên Sát Thánh Tổ biết được chắc chắn sẽ tự tìm hắn động thủ, trả mối đại thù năm đó phân niệm bị hủy ở Nhân giới.
Có điều chuyến đi này quan hệ tới cơ duyên tiến giai Đại Thừa, là cơ hội có thể ngộ mà không thể cầu, bỏ qua thì thật sự đáng tiếc.
Đây đúng là sự tình tiến thoái lưỡng nan!
Sau một lúc tự đánh giá, khóe miệng Hàn Lập co quắp một cái, không khỏi lộ ra nụ cười khổ.
Có điều không phải đã hết cơ hội.
Đó là chỉ cần trước lúc Ma Kiếp bộc phát, có thể một hơi tiến giai hai cấp, trở thành tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ viên mãn.
Với tu vi Hợp Thể hậu kỳ, cộng thêm có nhiều đại thần thông trong người, Hàn Lập tin rằng dù không phải là đối thủ Nguyên Sát Thánh Tổ nhưng muốn thoát thân thì có vài phần nắm chắc. Khi đó xâm nhập Ma giới tự nhiên không mấy sợ hãi.
Với những người khác, trong khoảng mấy trăm năm, có thể từ Hợp Thể sơ kỳ tiến giai đến cảnh giới hậu kỳ căn bản là người si nói mộng. Nhưng đối với người mang Luyện Thần Thuật cùng có nhiều linh dược như hắn thì không phải không có cơ hội đạt thành.
Đặc biệt hắn còn có ước định với Thanh Nguyên Tử. Trải qua thu thập tất cả tài liệu, một khi có được Minh Hà Thần Nhũ mà đến ngay cả bốn Đại yêu vương cũng tha thiết ước mơ thì càng thêm mấy phần nắm chắc tiến giai đến Hợp Thể hậu kỳ.
Nếu có thể tiến giai Hợp Thể hậu kỳ trước khi Lũng gia lão tổ hành động, Hàn Lập tự nhiên muốn mạo hiểm tiến vào Ma giới một phen. Còn không đến lúc đó phải xem tình hình thực tế rồi mới quyết định sau.
Bất kể thế nào, hắn cũng dễ dàng buông bỏ Tẩy Linh Trì cùng Tịnh Linh Liên, đây là thiên đại cơ duyên tiến giai Đại Thừa.
Trong lòng đã có chủ ý, Hàn Lập ổn định lại tâm tư. Lúc này tay áo run lên. Mười mấy cây trận kỳ bay ra hóa thành một tầng cấm chế vô hình đem trọn gian phòng bao phủ vào trong.
Sau đó hai mí mắt hắn giao nhau, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Sáng sớm hôm sau, Hiểu Phong tiên tử cùng Tiêu trưởng lão đến thăm hỏi nhưng kinh ngạc phát hiện tòa lầu các đã trống rỗng.
Chẳng biết Hàn Lập cùng Bạch Quả Nhi đã rời đi lúc nào.
Hai người chỉ có thể nhìn nhau cười khổ không dứt.
Lúc này Hàn Lập cùng tiểu nha đầu đang ở trong hư không một nơi nào đó ngoài trăm vạn dặm, trên một chiếc Phi Xa màu xanh. Nhằm một phương hướng nào đó bay đi như tên bắn.
Hàn Lập khoanh chân ngồi trong góc Phi Xa, đang cúi đầu xem một cuốn cổ thư cũ kỹ vô danh, dường như muốn tìm hiểu điều gì.
Bạch Quả Nhi thì đứng đằng trước Phi Xa. Tay đang cầm một kiện pháp bàn, mặt trên của nó mơ hồ có một tầng thanh quang chớp động, hỗ trợ điều khiển tốc độ Phi Xa.
Dù chỉ mới qua mấy năm nhưng tiểu nha đầu nhờ vào linh dược mạnh mẽ đã Trúc Cơ thành công. Tuy pháp lực không đáng nhắc tới trong mắt Hàn Lập nhưng có pháp khí trong tay phụ trợ, cũng có thể điều khiển cỗ Phi Xa này như thường.
Cứ như vậy lẳng lặng phi hành hơn nửa canh giờ.
“Sư tôn, rốt cuộc chúng ta muốn đi nơi nào. Phương hướng này như không phải tới Thiên Uyên Thành, chẳng lẽ chúng ta không về gặp hai vị sư huynh sao?” Bạch Quả Nhi len lén quay đầu nhìn Hàn Lập một cái, thấy bộ dáng chăm chú hết sức si mê của hắn, miệng nhỏ không khỏi vểnh lên hỏi một câu.
Trải qua mấy năm đi theo bên người Hàn Lập, tiểu nha đầu này đã hiểu rõ vài phần tính tình gia sư của mình. Thêm nữa Hàn Lập mấy lần xuất thủ hóa giải sự thống khổ của hàn độc bên trong cơ thể nàng, lúc này thanh âm lộ ra mấy phần thân mật.
“Sao, nha đầu ngươi muốn gặp hai vị sư huynh. Bất quá không biết, Quả Nhi nhà ta muốn nói chính là Sĩ sư huynh hay là Hải sư huynh!” Hàn Lập nghe lời này, không ngẩng đầu mà trả lời một câu.
“Sư tôn ngươi nói gì a… Chẳng qua Quả Nhi cảm thấy hai vị sư huynh rất thú vị mà thôi… nào có điều gì muốn hay không!” Bạch Quả Nhi vừa nghe ngữ khí Hàn Lập có mấy phần trêu chọc lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên một chút, vội vàng lắp bắp phân trần.
Mặc dù tiểu nha đầu hãy còn nhỏ nhưng người ở nơi Linh giới trưởng thành tương đối sớm, đối với chuyện nam nữ tự nhiên mông lung biết một chút.
“Ha ha, vi sư nói giỡn với ngươi thôi. Bất quá lần trước trở về Thiên Uyên Thành, ta đã đem một số pháp quyết cùng đan dược lưu lại cho bọn họ. Cho dù mấy chục năm không trở về, cũng không trễ nãi bọn họ tu hành. Huống chi ta để Băng Phượng sư cô của ngươi lưu lại trong động phủ, có thể chỉ điểm bọn họ trên phương diện tu luyện. Còn ngươi do có hàn độc trong người nên vẫn phải theo bên cạnh vi sư mới được. Cũng may tu vi của ngươi còn thấp, hiện tại chỉ cần dựa vào đan dược lực để tăng tiến tu vi. Trong khoảng thời gian này ta muốn tham ngộ thần thông là chính, chưa vội bế quan tu luyện. Nên kế kiếp chúng ta sẽ đi khắp các địa phương của Tam Hoàng Thất Yêu.” Rốt cục Hàn Lập khẽ cười một tiếng, nghiêm nghị trả lời.
“Với tu vi Băng Phượng sư cô, đương nhiên dư sức chỉ điểm hai vị sư huynh. Bất quá sao sư tôn phải đi khắp nơi như vậy? Mấy năm trước đã mang theo Bạch Quả Nhi đi khắp cả Huyền Thiên Cảnh một lần, chẳng lẽ muốn tìm vật gì?” Bạch Quả Nhi do dự một chút, không nhịn được hỏi.
“Không phải tìm vật mà là hỏi thăm một người. Nếu nàng phi thăng Linh giới thì ta đã có được tin tức mới đúng.” Hàn Lập nghe lời này thì khẽ thở dài một hơi rồi lẩm bẩm nói, trên mặt hiện ra một tia lạc tịch.
“A, chẳng lẽ người nọ là thân nhân của sư tôn?” Đôi nhãn châu đen nhánh của Bạch Quả Nhi đảo nhanh một vòng, bỗng nhiên nói.
“Ồ, sao nha đầu ngươi lại biết!” Hàn Lập nghe vậy không khỏi có chút ngạc nhiên.
“Đồ nhi cũng là suy đoán mà thôi. Mấy mấy năm trước Tổ mẫu vừa nhắc tới tổ phụ thì vẻ mặt cùng khẩu khí nói chuyện cũng giống hệt sư tôn lúc này. Chẳng lẽ vị thân nhân này của sư tôn chính là sư nương? Sao Bạch Quả Nhi nhưng chưa từng nghe sư tôn nhắc đến bao giờ.” Bạch Quả Nhi đầu tiên ngậm cười mà nói như có ý không tốt, tiếp theo như cảm thấy hứng thú hỏi một câu.
“Được rồi, sự tình của vi sư ngươi cũng không cần biết nhiều. Lần này vi sư thuận tiện du ngoạn chủ yếu là tìm người nhưng cũng không thiếu toan tính. Ta mới tiến giai Hợp Thể không lâu, bất kể tại tu vi cùng tâm cảnh còn cần tôi luyện một phen để ổn định cảnh giới. Địa phương tiếp theo ta muốn tới là Thiên Linh Cảnh. Nghe nói kể từ khi Linh hoàng ngã xuống, nơi đây đã trở nên hỗn loạn một chút. Hy vọng ở chỗ này chúng ta sẽ có thu hoạch.” Ánh mắt Hàn Lập lóe lên sau, thản nhiên nói.
“Thiên Linh Cảnh! Nghe nói thời gian sắp tới sẽ cử hành Linh hoàng Đại Bỉ, chọn lựa ra Linh hoàng một lần nữa. Hay là Sư tôn cũng tham gia Đại Bỉ, đoạt lấy Linh hoàng chi vị. Với đại thần thông của sư tôn ắt hẳn là cơ hội.” Bạch Quả Nhi cười nheo mắt nói.
“Hắc hắc, nha đầu ngươi hồ ngôn loạn ngữ gì đó. Với chút tu vi của ta sao có cơ hội đoạt được. Lần này ta cũng là vô tình đi qua. Được rồi, ngươi thao túng pháp khí cho tốt đi. Vi sư còn muốn nghiên cứu vài thứ ghi lại trong bản điển tịch này một chút!” Hàn Lập cười ha ha hai tiếng rồi không để ý tới tiểu nha đầu nữa, tiếp tục nghiên cứu cổ thư trong tay.
Bạch Quả Nhi mà thấy bộ dáng của hắn như vậy. Dù trong lòng còn vô số vấn đề nhưng chỉ có thể im lặng là không dám hỏi gì nữa.
Nàng đem linh lực gia truyền vào pháp bàn, nhất thời Phi Xa màu xanh khẽ rung động, tốc độ đề thăng lên vài phần.
Hàn Lập thì không thèm để ý bên ngoài, dường như đã đem toàn bộ tâm thần vào vật trong tay.
Phi Xa màu xanh vô thanh vô tức hóa thành một đạo thanh quang phá không vút bay đi. Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng trên không trung.
Trong vòng hai chục trong năm thời gian, dấu chân Hàn Lập đã trải rộng khắp lãnh thổ các địa phương trong Tam Hoàng Cảnh của nhân tộc, thỉnh thoảng còn có tin tức truyền ra.
Nhưng sau hai mươi năm, tin tức của Hàn Lập trong nhân tộc đã biến mất. Ngược lại trong lãnh địa của Thất Yêu có lời đồn đãi của đám yêu tộc cao cấp, nói rằng từng thấy qua bóng dáng Hàn Lập trong phường thị yêu tộc.
Bất quá bởi vì hai tộc trao đổi không tiện, làm cho một số tồn tại chú ý, đối với tin này thì không khỏi bán tín bán nghi.
Mấy chục năm sau nữa thì tin tức Hàn Lập đã biến mất hoàn toàn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, kể từ khi Vạn Bảo đại hội diễn ra đã được hai trăm năm.
Trong khoảng thời gian này, trong Nhân Yêu lưỡng tộc đã xảy ra rất nhiều đại sự.
Rốt cục hơn trăm năm trước, Linh hoàng chi vị của Nhân tộc đã bị một vị nữ tu thần bí không biết xuất thế từ đâu đột nhiên đoạt lấy.
Vị Linh hoàng mới này mặc dù chỉ là tu vi Hợp Thể trung kỳ, nhưng ở trong Đại Bỉ liên tiếp đánh bại mười một vị tu sĩ, trong đó có cả ba hậu kỳ lão quái.
Chuyện này nhất thời oanh động cả Nhân Yêu lưỡng tộc, các tồn tại cao cấp không khỏi say sưa nghị luận hồi lâu.
Cũng vì thế, Linh hoàng mới kế vị đã vô cùng thuận lợi thu nhận các thế lực thuộc Linh hoàng. Thiên Linh Cảnh rất nhanh thoát khỏi hỗn loạn, một lần nữa trở nên ổn định.
Tam Hoàng chi danh cũng lần nữa trở nên danh xứng kỳ thực.
Một đại sự khác là “Thánh Đảo”, Thánh Địa của Nhân Yêu lưỡng tộc đột nhiên tuyên bố ra ngoài, rằng lưỡng tộc cùng những dị tộc khác vốn đối địch sẽ tạm thời dừng can qua, hơn nữa kết thành “Ngàn năm minh ước”. Trong vòng ngàn năm, các tộc không được khai chiến lẫn nhau, ngược lại tuân thủ ước định đồng minh công thủ.
Chuyện này tự nhiên khiến đám tồn tại trong hai tộc ồ lên một trận!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:39 (GMT+7) |