“Sự tình đệ nhị Nguyên Anh, các ngươi không cần lo lắng. Nó đã bị bắt cách đây được mấy ngày. Ta sẽ hủy diệt thần thức tự chủ của nó, tái luyện hóa thành đệ nhị Nguyên Anh của ta. Chẳng qua lá gan của ba ngươi thật không nhỏ, dám tùy tiện tiến vào Nội Cốc Trụy Ma Cốc. Chẳng lẽ các ngươi không biết, hơn phân nửa Nguyên Anh kỳ tu sĩ tiến vào trong đó cũng vô pháp bình yên rời khỏi sao?” Sắc mặt Hàn Lập lạnh như băng, bất mãn răn dạy tam nữ.
“Khởi bẩm Sư Thúc, là do Huyễn Linh Thảo đối với ta quá trọng yếu mới mạo hiểm tìm tòi trong Nội Cốc. Về sau đệ tử tuyệt không dám liều lĩnh như thế nữa” Tống nữ cung tay đứng giải thích.
“Huyễn Linh Thảo? Các ngươi muốn luyện chế Huyễn Diệt Đan đột phá bình cảnh?” Bởi vì Hàn Lập đã quen biết Tống nữ trước khi kết Nguyên Anh, nên cũng không biết nói gì thêm, chỉ còn biết nhướng mày hỏi.
“Sư Tôn minh giám, ta thật muốn luyện chế loại đan dược này” Lúc này Liễu Ngọc cũng thành thật trả lời.
“Nếu là loãi đan này thì các ngươi cũng không cần phải đi tìm kiếm Huyễn Linh Thảo làm gì. Ở đây ta cũng có một lọ đan dược dùng để đột phá bình cảnh. Ba người các người, mỗi người hai khỏa, như vậy cũng đủ rồi” Hàn Lập đưa tay đến eo lưng vỗ một cái, trong bàn tay hiện lên một cái bích lục tiểu bình, tùy ý ném về cho Liễu Ngọc.
Bình đan dược này cũng không biết là do lão quái Nguyên Anh nào bị chết trong tay hắn luyện chế ra, đối với hắn là vô dụng, hiện tại thuận tay xuất ra lấy một cái nhân tình.
Liễu Ngọc theo bản năng đưa tay bắt lấy, lại nghe lời nói của Hàn Lập, nhật hời vừa mừng vừa sợ, rối rít cảm ơn. Tống nữ và Mộ Phái Linh cũng mừng rỡ, đồng tiến lên bái tạ.
“Quên đi. Chỉ là một lọ đan dược mà thôi. Lần này ta kêu các ngươi đến đây chính là có vài sự tình cần phân phó” Hàn Lập khoát tay, nói.
“Sư Thúc có chuyện gì cứ phân phó” Tống nữ kính cẩn nói.
Nhị nữ kia cũng đồng dạng nghiêm nghị kính cẩn lắng nghe.
“Các ngươi cũng biết, ta luôn không thích nhúng tay vào sự tình trong Tông. Nhưng hiện tại thân là Đại Trưởng Lão, cũng không không thể mặc kệ làm ngơ, đem hết thảy tục sự cho Lữ sư bá các ngươi xử lý. Cho nên ta cần một đệ tử, trong thời gian ta bế quan tu luyện, có thể hiệp trợ một chút Lữ sư bá quản lý Tông Môn. Liễu Ngọc, ngươi có khả năng đại diện cho ta xử lý một chút sự việc trong tông. Đương nhiên ta sẽ không để cho ngươi lãng phí thời gian, sẽ truyền cho ngươi mấy thiên khẩu quyết bí thuật, và ban vài món bảo vật, đủ cho ngươi có thể đương đầu với tu sĩ cùng giai. Hắc hắc. Tuy rằng lúc trước ngươi bị ta ép bái nhập làm môn hạ đệ tử ký danh. Nhưng nếu ngươi đáp ứng việc này, bản thân ta sẽ chính thức thu ngươi làm môn hạ” Hàn Lập hướng Liễu Ngọc nói đầy thâm ý sâu sắc.
“Sư Phụ, lời này là thật sao?!” Liễu Ngọc sáng mắt, bật thốt hỏi.
“Lấy thân phận ta hiện giờ, chẳng lẽ là hư ngôn?” Hàn Lập mỉm cười.
“Nếu là như thế. Đệ tử cẩn tuân sư mệnh” Liễu Ngọc suy tư thêm một chút, liền gật đầu đáp ứng.
Không biết điều nào chân chính đả động được Liễu Ngọc, quyền lực ở Lạc Vân Tông tăng lên nhiều hay từ nay về sau trở thành môn đồ chân chính của Hàn Lập. Đương nhiên có thể cả hai điều này làm cho nàng động tâm.
Hàn Lập vừa lòng gật đầu. Tay áo bào run lên, một khối bạch sắc ngọc giản hiện lên trong tay, lại lấy tiếp trong túi trữ vật một cặp Tử Mẫu Lục Hoàn, một cây Hoả Xích và một khẩu phi kiếm ánh vàng rực rỡ. Hắn giao hết cho nàng.
Liễu Ngọc hai tay tiếp nhận tất cả, thân hình liên tục nhẹ nhàng bái tạ, ngọc dung khó nén sự hưng phấn. Tuy nàng chưa biết trong ngọc giản ghi loại thần thông lợi hại nào, nhưng chỉ với vài kiện cổ bảo này, không có món nào là món mà lúc bình thường nàng ngay cả nghĩ cũng không dám, đã đủ cho nàng mỹ mãn.
“Ngươi đi trước gặp Lữ sư huynh một chút. Ta sẽ dùng Truyền Âm Phù thông báo cho sư huynh biết” Hàn Lập tiếp tục phân phó cho Liễu Ngọc.
Liễu Ngọc vâng dạ rồi cáo lui rời đi. Chờ Liễu Ngọc ly khai khỏi động phủ, trong tay Hàn Lập liền hé ra một đạo Truyền Âm Phù. Hắn truyền âm ngữ vào Truyền Âm Phù, sau đó vung tay lên. Truyền Âm Phù liền hoá thành một đạo hoả quang bắn nhanh đi, chớp lóe đã biến mất. Những người khác đều lẳng lặng nhìn hành động của Hàn Lập, không ai dám một chút quấy rầy.
“Tống sư điệt. Ta cũng có chuyện muốn ngươi làm” Hàn Lập xoay đầu nhìn Tống nữ, chậm rãi nói.
“Sư Thúc cứ việc nói là được” Tống nữ nói không cần suy nghĩ.
“Kỳ thật cũng không phải là chuyện đại sự gì. Chính là ta hy vọng ngươi trong mấy năm tới, tuyển nhận cho ta một người có thần thức thiên sinh dị thường cường đại. Ta muốn thu nhận người này làm môn hạ, tự dạy dỗ một phen” Hàn Lập trầm ngâm một chút, rồi nói.
“Thần thức thiên sinh cường đại? Loại đệ tử này chỉ trăm năm nhất ngộ (khó kiếm), sư điệt không dám cam đoan, nhưng sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm” Tống nữ ngẩn người ra, do dự nói.
“Không sao. Ta cũng không gấp lắm. Chỉ cần ngươi lưu tâm một chút là được. Ta xem ngươi đã tu luyện tới đỉnh phong của Kết Đan trung kỳ. Nếu chỉ dựa vào Huyễn Diệt Đan thì chưa đủ. Ta còn có một lọ Âm Nguyên Hoàn. Tuy danh khí của loại đan này chưa gây mức kinh hãi, nhưng đối với xữ nữ nữ tu lại có ích lợi lớn. Sư điệt nên vào thời điểm đột phá ăn thêm vào mấy khoả Âm Nguyên Hoàn”.
Hàn Lập nói xong, nhấc tay, thanh quang chớp động, một cái ô hắc tiểu bình xuất hiện trong tay, sau đó vô thanh vô tức bay về phía Tống nữ. Tuy Tống nữ chưa nghe qua danh đầu của Âm Nguyên Hoàn, nhưng với thân phận Đại tu sĩ của Hàn Lập, tự nhiên tuyệt đối không giả. Nét mặt nàng lộ vẻ mừng rỡ, miệng cảm ơn, tiếp nhận tiểu bình. Hàn Lập nói thêm với Tống nữ mấy câu, sau đó phái nàng ra ngoài động phủ. Tiếp theo ánh mắt hắn dừng trên Mộ Phái Linh. Mộ Phái Linh không khỏi tránh được cảm giác căng thẳng, mặt đang ngửa lên cười, bất giác hạ xuống thấp, vành tai ngọc đỏ ửng lên.
“Ngươi làm thị thiếp của ta cũng đã được trăm năm rồi” Trong ánh mặt Hàn Lập tràn đầy vẻ phức tạp. Hắn chớp mắt, ôn hòa hỏi.
“Đúng vậy. Năm xưa công tử khi nhận ta thì của vừa mới kết Nguyên Anh thành công, hiện tại cũng đã là hậu kỳ đại tu sĩ.” Cuối cùng Mộ Phái Linh ngẩng đầu lên, nhẹ giọng trả lời.
“Lúc trước ta thu nhận ngươi vốn là lợi dụng tấm thân xữ nử của ngươi tu luyện Điên Phượng Bồi Nguyên Công, trợ giúp ta một tay trong giai đoạn đột phá cảnh giới Nguyên Anh. Nhưng người tính không bằng trời tính, ta đã đột phá Nguyên Anh trung kỳ và hậu kỳ bằng các phương pháp khác. Mà Điên Phượng Bồi Nguyên Công lại chỉ hữu dụng khi đột phá cảnh giới Nguyên Anh”.
“Ý công tử là… muốn đuổi Phái Linh rời khỏi Tử Mẫu Phong sao?” Ngọc dung Mộ Phái Linh đại biến, mặt tái nhợt vô huyết sắc.
“Đuổi ngươi? Tự nhiên không đến mức đó. Nhưng lúc trước ngươi làm thị thiếp của ta, thật ra quá nửa là do gia tộc bức bách. Hiện giờ ngươi đã là tu sĩ Kết Đan kỳ, tự nhiên sẽ không có ai cưỡng ép ngươi. Mà ta cũng không nguyện giữ ngươi bên người một cách không minh bạch như vậy, để càng lâu sẽ càng làm mất thời gian quý báu của ngươi. Mà Uyển nhi cũng sắp giải trừ Phong Hồn Chú, ta cũng muốn cấp cho nàng một cái công đạo” Nói tới đây, Hàn Lập dừng lại một chút.
“Công tử muốn an bài Phái Linh như thế nào?” Mộ Phái Linh cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hỏi.
“Rất đơn giản. Như lúc trước, ta cho ngươi hai lựa chọn, ngươi có thể lựa chọn một trong hai. Thứ nhất, ta sẽ đền bù công lao vất vả của ngươi tu luyện Điên Phượng Bồi Nguyên Công trong mấy năm nay, sau đó thả ngươi rời khỏi Tử Mẫu Phong, trả lại thân phận tự do cho ngươi, từ nay về sau ngươi cũng không còn liên quan gì đến ta”.
“Lấy thanh danh hiện giờ của công tử. Cấp cho ta chính danh, cho ta thanh danh trong sạch nhưng cả Thiên Nam chắc cũng không có vị tu sĩ nào dám cưới ta” Mộ Phái Linh cười khổ, thì thào nói.
Hàn Lập nghe vậy, cũng chỉ nhướng mày, nhưng tiếp tục nói tiếp:
“Thứ hai, cũng không phức tạp lắm, nếu ngươi thật sự chuyên tâm con đường tu tiên, nguyện ý đem cuộc đời đều đặt trên tu luyện, ta cũng sẽ tiếp tục lưu ngươi lại Tử Mẫu Phong. Đối ngoại, trên danh nghĩa ngươi vẫn là thị thiếp của ta nhưng trên thực tế ta xem ngươi là đồ đệ, chỉ điểm cho ngươi trên con đường tu luyện. Đương nhiên tư chất tu luyện của ngươi cũng không kém. Ta sẽ nói Uyển nhi thu ngươi làm đồ đệ chân chính. Dù sao công pháp của Uyển Nhi cũng thích hợp với nữ tử tu luyện. Nói không chừng lại thích hợp hơn so với ta chỉ điểm nữa là khác. Đương nhiên làm như vậy vẫn không thể tránh được những kẻ ngồi lê đôi mách đồn đãi những điều bất lợi cho ngươi” Hàn Lập nhìn khuôn mặt diễm lệ của nàng, bình tĩnh nói.
Nghe xong Hàn Lập nói ra hai điều lựa chọn, Mộ Phái Linh trầm ngâm.
Hàn Lập cũng không thúc giục, muốn cho nàng bình tĩnh suy xét.
“Ta có thể không chọn cả hai?” Đột nhiên Mộ Phái Linh nói như vậy.
“Ý của ngươi?” Hàn Lập hơi nhíu mày.
“Ta nghĩ làm làm thị thiếp chân chính cho công tử, đi theo bên người công tử cả đời” Mộ Phái Linh yên lặng trong chốc lát, rồi quả quyết nói.
“Muốn thực làm thị thiếp của ta? Điều này không thể được” Thần sắc Hàn Lập chợt động, nhưng hắn lắc đầu.
“Vì cái gì? Chẳng lẽ công tử cảm thấy tu vi Phái Linh thô thiên hay du mạo khó coi không xứng đi theo công tử?” Sắc mặt Mộ Phái Linh tái nhợt.
“Cũng không phải. Ngươi đã có tu vi Kết Đan trung kỳ, tự nhiên không tính là thô thiển mà dung mạo của ngươi cũng có thể được xếp trong mười hạng đầu trong các nữ tu mà ta đã thấy qua” Hàn Lập thở dài nói.
“Vậy vì sao công tử vẫn kiên quyết cự tuyệt, chẳng lẽ sợ Nam Cung trưởng lão không đồng ý sao?” Mộ Phái Linh hỏi.
“Cũng có một phần vì Uyển nhi. Nhưng chủ yếu là do ta. Ta đã nói sẽ chuẩn bị bế quan mấy chục năm. Nếu ngươi đã kết Nguyên Anh, có thể sống lâu thiên tuế, nhưng nếu ngươi chưa kết được Nguyên Anh, ta chỉ bế quan vài lần, cơ hội gặp nhau giữa ta và ngươi không có nhiều. Ngươi theo ta chỉ uổng cuộc đời này mà thôi. Ta cũng không muốn làm chuyện đau lòng này” Hàn Lập trầm ngâm, có chút bất đắc dĩ, trả lời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:39 (GMT+7) |