Vân Thanh nói rồi nước mắt lại chảy ra, sự việc phát sinh quá đột ngột, có thể nói là không hề có dấu hiệu, điều này làm nàng khó thể tỉnh táo trở lại.
– Luật sư Vân, chị không cần quá nôn nóng, trước tiên chung tôi sẽ thương lượng một chút với Hạ Thiên, bây giờ là năm giờ, chỉ còn cách kỳ hạn bọn cướp đưa ra nửa giờ, thời gian rất gấp.
Hoàng An Bình ở bên cạnh nói.
Hạ Thiên lú này hỏi một câu:
– Bọn cướp có kỳ hạn gì?
– Bọn cướp đề xuất mười triệu tiền chuộc, muốn chúng ta gom tiền trước sáu giờ chiều, đến lúc đó bọn chúng sẽ điện thoại đến, nói cho chúng ta biết địa điểm giao tiền.
Hoàng An Bình giải thích nói:
– Nhưng bây giờ chúng ta còn chưa gom đủ tiền chuộc.
– Mười triệu sao?
Hạ Thiên có chút mê hoặc:
– Chị Vân Thanh, không ai biết chị có mười triệu đấy chứ?
– Tôi không biết, có lẽ không ai biết.
Vân Thanh lắc đầu, bây giờ nàng đã không còn đủ tỉnh tao để tự hỏi vấn đề.
Hoàng An Bình lúc này đón lời:
– Hạ Thiên, căn cứ vào điều tra của chúng tôi, trước đây vài ngày Tiểu Đông và một đứa bé cùng khu dân cư tranh cãi với nhau, cô bé đã nói mẹ mình có mười triệu. Tôi suy đoán có lẽ lúc đó có người nghe được, nhưng bây giờ chúng ta còn không thể nào biết được bọn cướp là ai.
Lê An lúc này khẽ nhỏ giọng nói:
– Là thế này, dưới lầu có một đứa bé nam cười nhạo Tiểu Đông, nói là Tiểu Đông không có cha không có mẹ, sau đó Tiểu Đông phản bác là mình có mẹ. Kết quả đứa bé kia nói mẹ Tiêu Đông nghèo kiết xác, không giàu bằng mẹ cậu ta. Tiểu Đông không phục, nó nói mẹ mình có mười triệu, lúc đó bên cạnh có nhiều người, nhưng tôi cũng không nhớ rõ là những người nào.
– Thật ra đối phương nếu là vì tiền thì chỉ là chuyện nhỏ, như vậy Tiểu Đông sẽ không quá nguy hiểm. Nhưng bây giờ tiền chuộc có vấn đề, chúng ta chỉ có thể gọi điện thoại kéo dài chút thời gian.
Hoàng An Bình mở miệng nói.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
– Sao tiền chuộc lại có vấn đề, chị Vân Thanh chẳng phải có mười triệu sao?
– Đối phương muốn tiền mặt, luật sư Vân đến ngân hàng rút tiền nhưng lại không cho rút, nói là rút tiền số lượng lớn cần phải có hẹn trước. Chúng tôi can thiệp, cuối cùng cũng chỉ có thể lấy ra một triệu.
Hoàng An Bình có chút bất đắc dĩ.
– Ngân hàng chết tiệt gì vậy? Đúng là muốn bị đập nát.
Hạ Thiên có chút bất mãn, hắn thấy ngân hàng không đáng tin, tiền của mình bỏ vào rất khó lấy ra.
– Bây giờ chúng ta phải làm sao? Nếu bọn cướp không đồng ý cho thêm thời gian thì sao?
Vân Thanh lúc này đã bình tĩnh hơn nhưng giọng nói vẫn rất lo lắng.
Hạ Thiên vội vàng an ủi:
– Chị Vân Thanh đừng vội, tôi sẽ kiếm tiên cho chị.
Hạ Thiên nói xong thì gọi một cuộc điện thoại, nhưng hắn không gọi cho Kiều Tiểu Kiều mà gọi cho Tiền Đa Đa.
– Tôi cần chín triệu tiền mặt, có trước sáu giờ, anh có biện pháp không?
Hạ Thiên trực tiếp hỏi.
– Sáu giờ sao? Còn một tiếng, không có vấn đề, cậu lập tức chuẩn bị, chút nữa sẽ cho người đưa qua.
Tiền Đa Đa suy nghĩ một chút, sau đó hắn lập tức đưa ra câu trả lời thuyết phục. Tuy nơi đây không phải là thủ đô nhưng thế lực của Tiền gia cũng không chỉ giới hạn ở thủ đô, chín triệu tiền mặt không phải ít nhưng đối với Tiền gia thì gom một giờ là không khó.
– Được rồi, gom đủ thì đưa tới.
Hạ Thiên nói địa chỉ cho Tiền Đa Đa, sau đó hắn cúp điện thoại rồi quay đầu nhìn Vân Thanh:
– Chị Vân Thanh, chị đừng lo, tiền sẽ lập tức được đưa đến.
Vân Thanh nghe nói như vậy thì có chút yên tâm, Hoàng An Bình và Lý Bình cũn tin Hạ Thiên có bản lĩnh này, không ai tỏ ra hoài nghi.
Hạ Thiên lại điện thoại cho Sở Dao, nói nàng hỗ trợ tìm đám cướp. Tuy Sở Dao không có mặt ở Giang Hải nhưng những chuyện thế này nàng chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được.
Năm phút sau hầu như tất cả côn đồ trên đường đều dốc lực lượng tìm kiếm một cô gái tên là Vân Tiểu Đông.
Nhưng hành động của Hạ Thiên vẫn còn chưa chấm dứt, hắn nhanh chóng điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, để nàng căn cứ vào cuộc trò chuyện của Vân Thanh với bọn cướp mà tìm địa điểm. Nhưng Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói cho Hạ Thiên biết, số điện thoại vừa rồi gọi cho Vân Thanh lúc đó đang liên tục di động, có lẽ là đang lái xe, vì vậy không thể nào xác định được vị trí cụ thể. Nhưng Tiểu Yêu Tinh đã quản chế điện thoại của Vân Thanh, nếu có người gọi đến, hơn nữa đối phương ở một địa điểm cố định, như vậy nàng sẽ trực tiếp tìm được đối phương.
– À, điều này phải hết sức cẩn thận, như vậy mới tìm được Tiểu Đông.
Hạ Thiên có vài hành động chuẩn bị, cuối cùng hắn cũng thỏa mãn.
Nội thành thành phố Giang Hải, trong một khu cân cư cũ kỹ.
Một cô gái đáng thương đang bị trói ngồi trên giường, nhưng điều làm cho người ta ngạc nhiên là nó không sợ hãi, ngược lại còn dùng ánh mắt tò mò nhìn hai tên thanh niên.
Hai tên thanh niên này đều hai mươi tuổi, vẻ mặt có chút tiều tụy, chỉ cần nhìn cách ăn mặc thì biết rõ bọn họ không được tốt cho lắm, tuy chưa nói cuộc sống đáng thất vọng nhưng tuyệt đối là không có nhiều tiền.
– A Hỏa, tiểu nha đầu này rốt cuộc là ai? Mày không phải đã nói mẹ cha đã mất, mẹ nuôi là luật sư, không có hậu trường gì sao?
Tên thanh niên cao lúc này có vẻ rất căm tức, hắn chất vấn một tên khác.
Tên thanh niên được gọi là A Hỏa đang hút thuốc, hắn khẽ gật đầu:
– Đúng vậy, Thủy ca, cha mẹ của nha đầu kia đều bị người ta giết chết, người nuôi nàng là một luật sư tên Vân Thanh, rất đẹp nhưng không có hậu trường, em đã nghe qua rất rõ ràng, không sai.
– Không sai sao? Con bà nó, tao vừa nhận được tám cuộc điện thoại, đều hỏi về nha đầu kia.
Thủy ca rống giận:
– Mày có biết không, bây giờ tất cả anh em giang hồ ở Giang Hải đều tìm cô ta, mày còn nói người ta không có hậu trường à?
– Thủy ca, điều này… Điều này sao có thể.
Tên thanh niên được kêu là A Hỏa chợt ngẩn ngơ:
– Nha đầu này chỉ là một cô bé bình thường, tối đa thì cũng là con nhà có tiền mà thôi, không thể nào điều động tất cả giang hồ Giang Hải được.
– Hừ, đừng nó với ông là không có khả năng, bây giờ sự thật là như vậy.
Thủy ca cực kỳ căm tức, hắn đi tới đi lui trong phòng, rất bực bội.
– Thủy ca, dù cô ta có hậu trường thì bây giờ chúng ta cũng đã ra tay, nghĩ nhiều thì có tác dụng gì? Còn nửa giờ nữa sẽ là sáu giờ, chúng ta chuẩn bị lấy tiền, chỉ cần có tiền thì chúng ta sẽ rời khỏi Giang Hải tìm một chỗ tiêu dao sung sướng, quan tâm nhiều như vậy làm gì?
A Hỏa cẩn thận nói.
– Cậu biết cái quái gì?
Thủy Ca nổi giận gầm lên:
– Cậu cho rằng cậu có thể làm dễ dàng như vậy sao? Chúng ta dù có chạy ra nước ngoài thì cũng có người tìm xử lý.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:45 (GMT+7) |