Quan Đình nôn nóng nói, bình thường nghe Hạ Thiên hỏi như vậy thì nàng chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này nàng rất lo lắng, vì vậy cũng không quan tâm.
Hạ Thiên nghe nói Tiền Đa Đa còn chưa chết thì cũng yên lòng, xem ra vẫn kiếm được tiền.
– Dẫn đường đi.
Hạ Thiên gật đầu thỏa mãn.
Dưới sự dẫn dắt của Quan Đình, Hạ Thiên nhanh chóng tiến vào một phòng bệnh, sau đó hắn thấy được Tiền Đa Đa đang nằm trên giường bệnh.
Nhưng trong phòng bệnh cũng chẳng phải chỉ có một người là Tiền Đa Đa, bên cạnh giường còn có hai người đàn ông, một người hơn năm mươi, một người hơn hai mươi, dung mạo có chút tương tự như Tiền Đa Đa. Ngoài hai người đàn ông này thì còn có hai tên vệ sĩ đứng ở ngoài phòng bệnh, vì có Quan Đình dẫn dường nên hai tên vệ sĩ này cũng không ngăn cản Hạ Thiên tiến đến. Quan Đình bắt chuyện với hai người đàn ông, sau đó nàng đi đến bên giường bệnh cầm tay Tiền Đa Đa:
– Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Đừng lo lắng, Hạ thần y đã đến, anh nhất định sẽ không sao.
– Vị này chính là…
Người đàn ông hơn năm mươi mở miệng hỏi.
– Bá phụ, vị này chính là Hạ Thiên Hạ thần y.
Quan Đình vội vàng giới thiệu, sau đó nàng quay giang giới thiệu với Hạ Thiên về thân phận của hai người đàn ông:
– Hạ thần y, đây là cha của Đa Đa, vị này là em của Đa Đa.
Lúc này người đàn ông hơn năm mươi mới duỗi tay với Hạ Thiên, vẻ mặt có chút khách khí:
– Thì ra là Hạ thần y nổi danh như cồn, kính ngưỡng danh tiếng đã lâu, tôi là Tiền Vạn Kim, hôm nay có thể được gặp mặt Hạ thần y cũng coi như rất vinh hạnh.
– Vạn Kim sao? Xem ra ông có rất nhiều tiền.
Hạ Thiên bắt tay với Tiền Vạn Kim, hắn cảm thấy người nhà họ Tiền đều có tên rất thú vị.
– Chào cậu, Hạ Thiên, tôi là Tiền Tiểu Phú.
Em trai của Tiền Đa Đa lúc này cũng chủ động đến trước mặt chào hỏi Hạ Thiên.
Không thể nghi ngờ bây giờ Hạ Thiên là người nổi tiếng ở thủ đô, nhưng chính thức biết rõ Hạ Thiên có bao nhiêu lợi hại thì người Tiền gia cũng chỉ là một trong số ít những kẻ như vậy. Vì vậy hai cha con Tiền gia lúc này khách khí với Hạ Thiên cũng là điều bình thường.
Hạ Thiên nhìn Tiền Tiểu Phú:
– Xem ra nhà anh rất nghèo.
Tiền Tiểu Phú cười nhạt một tiếng:
– Cậu nói không sai, tôi rất nghèo.
– À.
Hạ Thiên cũng không có hứng thú với Tiền Tiểu Phú, người này đã nghèo và cũng chẳng phải là người đẹp, tất nhiên sẽ không đáng cho hắn quan tâm.
– Hạ thần y, làm phiền cậu xem bệnh cho Đa Đa.
Quan Đình có vẻ rất lo lắng.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn lách mình đi đến bên giường, hai ngón tay ép lên cổ tay của Tiền Đa Đa, hắn khẽ nhắm mắt. Ba mươi giây sau hắn thu ngón tay trở về rồi dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tiền Đa Đa.
– Hạ Thiên, có thể nói cho tôi biết tôi mắc bệnh gì không?
Tiền Đa Đa nở nụ cười miễn cưỡng, bây giờ thần trí của hắn có chút thanh tỉnh nhưng rất suy yếu, giọng điệu cũng cực kỳ dọa người.
– Kỳ quái, sao anh lại phát bệnh nhanh như vậy?
Hạ Thiên ra vẻ rất khó hiểu.
Đám người trong phòng nghe nói như vậy thì vẻ mặt đều biến đổi, Quan Đình càng không nhịn được phải hỏi:
– Hạ thần y, câu nói như vậy có ý gì, cậu có phải biết rõ điều gì đó không?
– Này, Tiền Đa Đa, tôi cũng không dọa anh, tôi muốn cứu anh, hôm nay anh phải chết, anh có tình nguyện để tôi trị bệnh hay không?
Hạ Thiên cũng không trả lời vấn đề của Quan Đình, hắn cũng không thể chữa bệnh không công, hắn đã xuống núi hơn hai tháng, hắn còn chưa mua được nhà lớn cho các bà vợ, điều này rõ ràng là cực kỳ dọa người, vì vậy lúc này hắn nhất định phải kiếm cho đủ lợi nhuận.
– Hạ Thiên, tôi… Tôi thật sự không thể cho cậu nhiều tiền như vậy…
Tiền Đa Đa khổ sở lắc đầu:
– Những số tiền kia không phải…
Hạ Thiên không để cho Tiền Đa Đa nói hết lời, hắn bất mãn cắt ngang lời của đối phương.
– Này, nếu anh thích giữ lại tiền thì cứ để đó mà xài, tốt nhất là anh nên xài cho xong, nếu không sẽ uổng phí.
Hạ Thiên nói xong lời này thì lập tức bỏ đi, Quan Đình lập tức trở nên vội vàng:
– Hạ thần y, chờ chút, chuyện tiền nong có thể thương lượng, cậu đừng đi vội.
– Không có gì thương lượng, hoặc là bảo anh ta đưa ra một nửa số tiền, hoặc là để anh ta chờ chết.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
– Tôi đã nói với chị rồi, nếu không phải trước kia tôi nói chỉ lấy một nửa thì đã khác, bây giờ tôi đã sửa lại quy củ, sau này tôi cứu sống là mười triệu, cứu chết để lại mười ngàn, tôi đã để cho anh ta giữ lại vài chục tỷ, như vậy tôi chẳng phải đã chịu thiệt thòi về mình rồi sao?
– Hạ thần y, xấu hổ quá, tôi còn chưa hiểu rõ tình huống, cậu có thể nói cho tôi biết, cậu cần bao nhiêu tiền mới chữa bệnh cho Đa Đa?
Tiền Vạn Kim khẽ hỏi, khi lão thấy Hạ Thiên xuất hiện thì cũng thở dài một hơi, xem ra con mình có thể được cứu. Nhưng lão không ngờ Hạ Thiên đến thì muốn đi ngay, vì vậy mà lão không kịp phản ứng.
– Bá phụ, là thế này, Hạ thần y chữa bệnh cho người khác có một quy củ, đó là cứu sống một triệu, cứu chết thu một nửa, nói đúng ra là thu một nửa tài sản của con bệnh, vì vậy cậu ấy muốn thu một nửa gia sản ucar Đa Đa.
Quan Đình vội vàng giải thích, sau đó nàng năn nỉ:
– Bá phụ, bác nghĩ biện pháp xem, còn mạng thì còn của, nhất định phải cứu Đa Đa.
– Tiểu Đình, cháu đừng vội, cứ yên tâm đi, bác nhất định sẽ cứu Đa Đa.
Tiền Vạn Kim an ủi Quan Đình, con của lão tất nhiên cần lão quan tâm. Hơn nữa Tiền Đa Đa lại là đứa con được lão xem trọng, cũng là người tương lai cầm lái Tiền gia, lão sao có thể để Tiền Đa Đa chết đi như vậy được? Tiền Vạn Kim quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi tiếp tục nói:
– Hạ thần y, công ty đầu tư của Đa Đa có chú đặc thù, vì vậy không thể cho cậu nửa cổ phần, nhưng tôi có thể đưa tiền, cậu xem như vậy có được không?
Rõ ràng Tiền Vạn Kim biết rõ về công ty đầu tư của Tiền Đa Đa, lão biết số tiền kia đến từ đâu, cũng biết không thể động vào.
– Ông tình nguyện trả thù lao sao?
Hạ Thiên nhìn Tiền Vạn Kim, sau đó hắn cảm thấy người này thuận mắt hơn hẳn.
– Đúng vậy, Hạ thần y, công ty đầu tư của Đa Đa có sáu mươi tỷ, một nửa là ba mươi tỷ, tôi đồng ý cho cậu ba mươi tỷ, chỉ cần cậu có thể chữa tốt cho Tiền Đa Đa là được.
Tiền Vạn Kim có vẻ rấ sảng khoái, không chút ướt át bẩn thỉu.
– À, vậy thì được, ông trả thù lao rất tốt, tôi cũng không có hứng với cổ phần công ty.
Hạ Thiên cuối cùng cũng vui sướng trở lại, cuối cùng hắn sắp có tiền mua nhà.
Nhưng ba mươi tỷ dùng để mua nhà có đủ không?
Hạ Thiên nghĩ vậy thì hỏi một câu:
– Này, ông có tiền, tôi hỏi ông một chuyện, ba mươi tỷ đủ mua một căn biệt thự lớn chưa?
Ba mươi tỷ một căn biệt thự lớn sao?
Tiền Vạn Kim chợt ngẩn người, lão nghi ngờ mình nghe lầm, một lúc lâu sau lão mới cẩn thận hỏi:
– Hạ thần y, cậu muốn mua một căn nhà thế nào?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:45 (GMT+7) |