Sát Thần Ngải Luân vốn tưởng rằng thế thắng đã định nhưng vẫn bị Ám Hoàng chặt đẹp, vì vậy mà có chút khó chịu, chuẩn bị đặt bài xuống không đánh nữa.
– Đừng đánh nữa, đến đây chơi với tôi.
Một âm thanh dễ nghe chợt vang lên.
Ngải Luân nghe được âm thanh này thì lập tức hoảng sợ, sau đó lại bắt đầu tẩy bài:
– Tiếp, tiếp tục, tiếp tục.
– Đúng, tiếp tục, chúng ta tiếp tục đánh bài.
Ám Hoàng Lữ Nhân và Trương Minh Đà liên tục nói.
Ba người lập tức ngồi rất nghiêm chỉnh, bộ dạng giống như an tâm đánh bài, nhưng một bàn tay duỗi đếp cướp lấy bộ bài, đồng thời còn có một âm thanh bất mãn vang lên:
– Này, ba lão già các người không được phép đánh bài, mau ra đánh nhau với tôi.
Khi âm thanh này vang lên thì một tiên nữ mặc váy trắng chợt xuất hiện bên cạnh bàn, nàng dùng ánh mắt mất hứng nhìn ba người, mà ba người kia lại có chút bất đắc dĩ, nha đầu này đúng là không hỗ danh ma nữ Mộng Mộng, đúng là quá phiền toái.
Tiên nữ váy trắng này tất nhiên là Liễu Mộng, những ngày qua nàng liên tục hành tội ba ông lão này, mỗi ngày nhàm chán đều tìm bọn họ đánh nhau. Ba ông lão đáng thương năm xưa phong vân một cõi nhưng bây giờ dù có liên thủ cũng chẳng phải đối thủ của nha đầu kia. Hơn nữa nha đầu kia lại ra tay không biết nặng nhẹ, làm cho bọn họ vài ngày qua khốn khổ khó chịu nổi, vì vậy bây giờ chỉ cần nhìn thấy nàng là đau đầu.
– Nha đầu, những ngày nay sao cứ nhàm chán hoài vậy?
Ngải Luân không nhịn được phải hỏi:
– Trước đó vài ngày không phải cô luôn đi theo Nguyệt tiên tử học võ sao?
– Tất cả đều do tiểu bại hoại không tốt.
Liễu Mộng bĩu môi:
– Trở lại cũng không chịu theo giúp tôi, còn chiếm lấy chị Nguyệt không tha, làm hại tôi nhàm chán như vậy.
“Tiểu bại hoại?”
Ba lão già đưa mắt nhìn nhau, tiểu bại hoại trong lời nói của tiểu nha đầu này không phải là tiểu tử Hạ Thiên kia sao?
– Nha đầu, cô nói là Hạ Thiên đã về núi rồi à?
Trương Minh Đà là người đầu tiên hỏi vấn đề này, mà hai người còn lại cũng nhìn Liễu Mộng, rõ ràng bọn họ rất muốn biết đáp án này.
– Các người đúng là quá ngốc, tiểu bại hoại về vài ngày rồi mà không biết.
Liễu Mộng bĩu môi, có vẻ rất xem thường ba lão già trước mặt.
Ba ông lão đều có chút buồn bực, sau đó bắt đầu phàn nàn.
– Tiểu tử kia đúng là không có lương tâm, đã quay về cũng không đến bái kiến vài vị sư phụ này.
Trương Minh Đà bất mãn nói.
– Đúng vậy, tiểu tử kia càng lúc càng không ra gì, xuống núi nửa năm rồi mà bây giờ quay về vài ngày cũng không muốn xuống núi gặp chúng ta.
Ngải Luân cũng có chút mất hứng.
– Tiểu tử này gần đây rõ ràng không còn tính người, hắn đã có vợ, nào còn nhớ rõ mấy vị sư phụ già này nữa.
Lữ Nhân lại tương đối bình tĩnh.
– Này, ba ông lão này, đừng nói xấu tiểu bại hoại.
Liễu Mộng trừng mắt bất mãn nói:
– Nếu không tôi sẽ đánh các ông.
– Ba ông lão chợt buồn bực, tên khốn kia xuống núi tìm một cô vợ ma nữ về núi, điều này thật sự rất đáng bực bội. Tên tiểu tử kia tuy không tôn kính sư phụ nhưng cũng sẽ chẳng tấn công quá mạnh, nhưng cô vợ ma nữ này thì ức hiếp bọn họ một cách trần trụi, mà điều làm bọn họ càng bực hơn chính là không thể không tiếp nhận uy hiếp này, vì bọn họ thật sự không đánh lại tiểu ma nữ này.
– Này nha đầu, cô biết tiểu tử kia đang làm gì không?
Ngải Luân đành phải di chuyển đề tài.
– Không biết, sau khi tiểu bại hoại quay về, tôi cũng không thể tiến vào nhà của chị Nguyệt, tôi đoán tiểu bại hoại đang ăn bánh cao của chị Nguyệt.
Liễu Mộng cong miệng lên, nàng có chút mất vui:
– Tiểu bại hoại trước kia rất thích ăn bánh bao của tôi, nhưng lần này cậu ta còn chưa đến tìm tôi, nhất định là bánh bao của chị Nguyệt ăn ngon hơn, vì vậy mà cậu ấy không nỡ đến tìm tôi, nếu không thì sao chữa bệnh cho chị Nguyệt lại lâu như vậy?
Ba ông lão nghe mà không hiểu bánh bao là thứ gì, nhưng bọn họ đều nghe được câu nói cuối cùng của Liễu Mộng, vì vậy Trương Minh Đà hỏi ngay:
– Nha đầu, cô nói tiểu tử kia có thể chữa bệnh cho Nguyệt tiên tử được rồi à? Chẳng lẽ hắn đã học xong nghịch thiên đệ tứ châm.
– Ngốc, đệ ngũ châm.
Liễu Mộng dùng ánh mắt mất hứng nhìn Trương Minh Đà:
– Tiểu bại hoại đã sớm học được nghịch thiên đệ tứ châm, bây giờ cậu ấy đã học được nghịch thiên đệ ngũ châm, nếu không thì sao có thể chữa bệnh cho chị Nguyệt?
– Đệ ngũ châm?
Trương Minh Đà chợt kinh ngạc:
– Nhanh như vậy sao?
– Tiểu tử này thật sự có bản lĩnh, không hổ danh là đồ đệ của chúng ta.
Ngải Luân cảm khái một câu.
– Đúng vậy, trò giỏi hơn thầy.
Lữ Nhân cũng cảm khái.
– Điều đó là đương nhiên, tiểu bại hoại rất thông minh, điều này giống tôi.
Liễu Mộng cười hì hì nói, nàng nghe ba ông lão kia khích lệ Hạ Thiên, tất nhiên sẽ vui vẻ hơn.
Nhưng ba ông lão nghe được như vậy cũng trợn mắt, nha đầu này không minh sao? Bọn họ không cảm giác được điều này, bọn họ chỉ biết nha đầu này không biết nói lý lẽ còn hơn cả Hạ Thiên, thật sự là một phối hợp tuyệt vời với Hạ Thiên.
– Này, ba lão già có đi giúp tôi đánh nhau không?
Liễu Mộng lúc này lại dùng giọng mất hứng hỏi, cuối cùng nàng cũng nhớ đến mục đích ban đầu của mình.
Ba ông lão nghe nói như vậy thì chợt buồn bực, nếu đồng ý thì chắc chắn sẽ chịu tội, nếu không đồng ý thì nha đầu này sẽ dây dưa không dứt.
– Mộng Mộng.
Khi ba ông lão cảm thấy rất khó xử thì một âm thanh như tiếng trời truyền đến, đồng thời một cô gái khuynh quốc khuynh thành chợt xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Dù Liễu Mộng cũng có thể xưng là khuynh quốc khuynh thành, nhưng khi nàng đứng chung với cô gái mặc áo bào trắng kia, dù là bất kỳ ai cũng có thể thấy được sự chênh lệch. Dù là dung mạo hay khí chất thì Liễu Mộng cũng có chênh lệch rất lớn vơi cô gái áo bào trắng này, Liễu Mộng đẹp nhưng vẻ đẹp vẫn thuộc phạm trù nhân gian, mà cô gái mặc áo bào trắng chính là một vẻ đẹp không thuộc về nhân gian, nàng làm một tiên nữ thật sự.
– Nguyệt tiên tử.
Ba ông lão hầu như cùng đứng lên, bọn họ dùng giọng có chút cung kính chào hỏi tiên tử áo bào trắng.
– Chị Nguyệt, chị cũng đến rồi.
Liễu Mộng có chút hưng phấn, nàng nhanh chóng hỏi:
– Tiểu bại hoại, cậu ấy không lén xuống núi đấy chứ?
– Mộng Mộng, tất nhiên cậu ấy sẽ không xuống núi, cậu ấy đang ở trong nhà của tôi chờ em, em mau đi đi.
Tiên tử áo bào trắng này tất nhiên chính là Nguyệt Thanh Nhã, nàng nở nụ cười thản nhiên với Liễu Mộng, sua đó dùng giọng dịu dàng nói.
– Vậy em đi trước.
Liễu Mộng lóe lên rồi biến mất, mà chữ cuối cùng được nói ra cũng được truyền đến từ một nơi rất xa.
Ba ông lão cuối cùng cũng thở ra một hơi, ma nữ kia cuối cùng cũng đã đi, bọn họ xem như tránh được một kiếp.
Mà ngay sau đó ánh mắt của mọi người tập trung lên người Nguyệt Thanh Nhã, xem xét như vậy làm bọn họ mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. Khoảng nửa tháng trước bọn họ đã gặp Nguyệt Thanh Nhã một lần, nhưng khi ấy nàng rất bình thường, mà bây gời nàng làm cho bọn họ cảm nhận được sự khác biệt.
Dù bây giờ Nguyệt Thanh Nhã vẫn xinh đẹp tuyệt trần nhưng khí chất của nàng rõ ràng có biến hóa, trước kia nàng cho bọn họ một cảm giác dù là tiên tử nhưng vẫn còn có chút khí tức nhân gian, nhưng bây giờ vẻ mặt nàng rất hiền hòa, còn có nụ cười thản nhiên nhưng lại làm cho bọn họ sinh ra cảm giác lạ lẫm, cảm giác như vậy làm bọn họ khó thể tiếp cận, rõ ràng là cao không thể chạm, thần thánh không thể xâm phạm. Lúc này trên người nàng đã không còn chút khí tức nhân gian, nàng đã là một tiên tử ngày càng cách xa bọn họ.
– Nguyệt tiên tử, bệnh của cô đã tốt rồi sao?
Trương Minh Đà là người đầu tiên đặt câu hỏi.
– Đúng vậy, Tiểu Thiên đã chữa tốt cho tôi.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ vuốt cằm, khi nói đến Hạ Thiên thì giọng điệu của nàng không khỏi dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng ngay sau đó nàng lại khôi phục về vẻ bình dị có vẻ gần gũi nhưng lại cách xa cả ngàn dặm. Nàng dùng ánh mắt sáng như sao chậm rãi đảo qua ba người Trương Minh Đà, cuối cùng nàng khẽ nói:
– Các người xuống núi đi.
Ba người Trương Minh Đà nghe nói như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, giống như có chút khiếp sợ. Bọn họ dùng ánh mắt khó tin nhìn Nguyệt Thanh Nhã, nửa ngày sau bọn họ còn chưa thể nói được lời nào, vì điều này có thể nói là quá bất ngờ với bọn họ.
– Nguyệt tiên tử, đây là có chuyện gì?
Người phục hồi lại đầu tiên chính là Trương Minh Đà, hắn cũng là người đầu tiên thay mặt cho ba người đưa ra câu hỏi.
– Các người đi theo tôi đã được hơn hai mươi năm, trong hai mươi năm qua các người đã làm cho tôi một chuyện cực kỳ quan trọng, đó chính là bồi dưỡng ra một người đàn ông ưu tú nhất, mà người này chính là chồng tôi. Tôi quyết định lấy tự do làm phần thưởng cho ba người, kẻ từ ngày hôm nay ba người được tự do, không cần chịu sự trói buộc từ tôi.
Nguyệt Thanh Nhã dùng giọng dịu dàng thong thả nói:
– Hai mươi năm trước các người đã tìm cho tôi người thân thiết nhất trên đời này, bây giờ các người cũng nên đi tìm người thân của mình, tôi tin trên đời này vẫn có người đợi các ông quay về.
– Nguyệt tiên tử, thật ra chúng tôi…
Ngải Luân muốn nói gì đó nhưng lại không thể tiếp tục, vì Nguyệt Thanh Nhã đã cắt đứt lời hắn.
– Chuyện này tôi đã quyết định, các người mau xuống núi đi.
Nguyệt Thanh Nhã tuy dùng giọng rất bình thường nhưng lại có một lực lượng khó thể kháng cự:
– Tôi biết các người tạm thời không thể thích ứng với cuộc sống bên dưới, nhưng mọi người không cần lo, tôi sẽ để Tiểu Kiều sắp xếp thỏa đáng. Tôi hy vọng mọi người hiểu, mọi người vẫn là sư phụ của Tiểu Thiên, tôi và Tiểu Thiên vẫn coi các người là người một nhà, vì vậy sau khi các người rời khỏi đây, dù gặp bất kỳ chuyện gì cũng có thể yêu cầu sự trợ giúp từ Tiểu Thiên, mà Thanh Phong Sơn cũng hoan nghênh các người quay về bất kỳ lúc nào.
Vẻ mặt ba ông lão đều rất phức tạp, tuy bọn họ không nói gì nhưng bọn họ cũng hiểu, sự việc tuy đột nhiên nhưng Nguyệt Thanh Nhã đã đưa ra quyết định, như vậy sẽ không thể nào thay đổi.
– Tiểu Thiên vốn nên đến cáo biệt mọi người nhưng bây giờ còn đang bận một việc vô cùng quan trọng, nhưng tôi tin cậu ấy sẽ xuống núi gặp mọi người. Vài ngày nữa cậu ấy sẽ xuống núi, tương lai một ngày nào đó tôi cũng xuống núi.
Nguyệt Thanh Nhã tiếp tục chậm rãi nói:
– Cuối cùng, còn có một chuyện, tôi còn phải làm phiền mọi người.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:45 (GMT+7) |