– Thái Huyền Thánh Tông, Thái Huyền Thánh nữ tới bái phỏng Tịch chưởng giáo!
Giang Nam còn đang vì chuyện tiến vào Huyền Đô Thất Bảo Lâm mà làm chuẩn bị, đột nhiên chỉ nghe một thanh âm vắng ngắt truyền đến, trong lòng khẽ nhúc nhích, đi ra động phủ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung, tường vân sắc khí cuồn cuộn mà đến, hóa thành một đạo cầu vồng, từ phía trên tạo thành một con đường, con đường trực tiếp đến Tông Chủ Phong của Huyền Thiên Thánh Tông.
Một mảnh Du Long thải phượng dài hẹp, bay múa đầy trời, rơi vào hai bên đường.
Đây mới thực là long phượng, Chân Long thân dài hơn mười dặm, đầu đuôi tương liên, thải phượng cánh chim che trời, khí lành ngàn dặm, tràng diện to lớn, như thơ như vẽ, làm người ta chắc lưỡi hít hà!
Trên đường cầu vồng, đột nhiên lái tới một chiếc bảo liễn, cỗ xe này phảng phất là ánh sao thuần túy tạo thành, sáng lạng vô cùng, chung quanh hương xa, là mấy nữ tử như thiên tiên, quay chung quanh hương xa bay múa, nhất phái thánh khiết.
Khí tức của các nàng cực kỳ cường đại, làm người ta kính sợ, là Đạo Đài Cảnh cường giả.
Hương xe chạy nhanh đến cuối con đường, rơi vào trên Tông Chủ Phong, Tịch Ứng Tình đã chờ ở đó, chỉ thấy hai vị thiếu nữ cuốn mở bức rèm che, từ đó từ từ đi ra một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành, nhìn về phía Tịch Ứng Tình, con mắt như thu thủy, lại cười nói:
– Tịch chưởng giáo, biệt lai vô dạng?
Vẻ đẹp của nàng là một loại không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, không gì sánh được.
Giang Nam từ trên người nàng, thậm chí thấy bóng dáng của Giang Tuyết, vị Thái Huyền Thánh nữ này xinh đẹp như Giang Tuyết, mặc dù bộ dáng bất đồng, khí chất bất đồng, nhưng cũng là nữ tử trời cao chế tạo hoàn mỹ nhất.
Tịch Ứng Tình thấy vị Thái Huyền Thánh nữ này, ánh mắt có chút mê ly, nhưng ngay sau đó trở nên có chút phức tạp, hít vào một hơi thật dài, cười nói:
– Sư muội, ngươi như thế nào có rãnh rỗi đến nơi này của ta?
Thái Huyền Thánh nữ hé miệng cười một tiếng:
– Tịch chưởng giáo, ngươi hôm nay đứng đầu một phái, tại sao có thể còn xưng người ta là sư muội? Ta hẳn xưng ngươi một tiếng sư thúc mới đúng.
Sắc mặt Tịch Ứng Tình trở nên đỏ hồng, lại khôi phục như thường, cười nói:
– Ta và ngươi từ trước đến giờ lấy sư huynh sư muội tương xứng, ta tuy là chưởng giáo, nhưng quan hệ cá nhân như thế, bất luận bối phận.
Thái Huyền Thánh nữ ánh mắt chớp động, cười nói:
– Ta lần này tới là bởi vì ta và ngươi hai nhà đồng khí liên chi, lần này Huyền Đô Thất Bảo Lâm tái hiện, cha ta còn đang bế quan, vì vậy người muốn ta hướng sư huynh lãnh giáo một chút sự tình Huyền Đô Thất Bảo Lâm này. Sư huynh, không mời ta đi vào ngồi một chút sao?
– Sư muội, mời.
Tịch Ứng Tình đi phía trước, Thái Huyền Thánh nữ tùy theo, phân phó thiếu nữ cùng đi nói:
– Các ngươi lui ra, ta muốn cùng Tịch sư huynh thương nghị chút ít chuyện.
Giang Nam nhìn đến đây, chỉ thấy hai người đi vào trong đại điện, đột nhiên Lạc Hoa Âm hiện ra ở bên cạnh hắn, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói:
– Gian phu dâm phụ…
Giang Nam liếc nàng một cái, cười nói:
– Sư tôn, chưởng giáo cùng Thái Huyền Thánh nữ làm sao là gian phu dâm phụ?
– Hai người bọn họ, năm xưa liền câu kết làm bậy, thông đồng với nhau.
Lạc Hoa Âm sắc mặt không vui nói:
– Sau Tịch sư huynh trở thành chưởng giáo, lúc này mới cách xa một chút, không nghĩ tới hôm nay lại thông đồng lên. Thái Hoàng lão tổ không có lúc nào là không muốn thâu tóm Huyền Thiên Thánh Tông ta, đoán chừng lão quỷ này là cố ý để cho nữ nhi của hắn câu dẫn Tịch sư huynh! Theo ta thấy, Huyền Thiên Thánh Tông chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị Thái Huyền Thánh Tông thâu tóm, mà tiểu tử Tịch Ứng Tình này chính là nội gian!
Sắc mặt Giang Nam cổ quái, hắn cũng nhìn ra Tịch Ứng Tình cùng Thái Huyền Thánh nữ trong lúc đó thần thái không đúng, lại không nghĩ tới bên trong còn có những ẩn tình này. Bất quá lá gan của Lạc Hoa Âm cũng quá lớn chút ít, lại dám mắng Tịch Ứng Tình chưởng giáo chí tôn là nội gian.
Lạc Hoa Âm điều chỉnh sắc mặt nói:
– Cho nên, lúc này vi sư mới cực khổ tu luyện như thế, chính là kỳ vọng một ngày kia có thể chính diện thắng được hắn, túm lấy chưởng giáo chí tôn vị!
Giang Nam không có xen mồm, thầm nghĩ:
– Sư tôn chém tới đoạn trí nhớ kia của mình, không biết trận chiến trăm năm trước ấy, vì vậy cho là mình cực khổ tu luyện chỉ là vì cướp chưởng giáo vị…
Trong đại điện Tông Chủ Phong, Thái Huyền Thánh nữ cười dài cùng Tịch Ứng Tình tương đối, thật lâu im lặng.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, Tịch Ứng Tình ho khan một tiếng nói:
– Sư muội, ngươi đường xa mà đến, có gì chỉ giáo?
– Ngươi khi nào cưới ta?
Thái Huyền Thánh nữ đột nhiên mở miệng nói.
Thân thể Tịch Ứng Tình cứng đờ, ngẩng đầu nhìn nàng, lộ ra vẻ nghi hoặc, ánh mắt có chút bối rối.
– Sư huynh, ngươi khi nào cưới ta?
Thái Huyền Thánh nữ tăng thêm giọng nói, có chút u oán nói:
– Ta chờ ngươi trăm năm, không muốn chờ đợi thêm nữa. Chuyện của sư phụ ngươi ta cũng biết, những năm này ngươi không nhìn ta, là còn đang oán hận cha ta sao?
Tịch Ứng Tình trầm mặc, nghiêm nghị nói:
– Sư muội, nói chuyện chánh sự quan trọng hơn…
– Ta hôm nay, chính là nói chuyện này!
Trong mắt Thái Huyền Thánh nữ ngấn lệ chớp động, khổ sở cười một tiếng, nhẹ giọng nói:
– Trăm năm qua ta nghĩ thông rồi, chỉ cần ngươi chịu cưới ta, ta liền thoát ly Thái Huyền Thánh Tông, cùng ta cha ân đoạn nghĩa tuyệt, từ đó về sau cũng không thấy hắn nữa! Sư huynh, ta chỉ cần một câu nói của ngươi, ngươi khi nào cưới ta? Ta muốn theo ngươi…
Trong lòng Tịch Ứng Tình nhu tình nhộn nhạo, nhìn nữ tử có chút quật cường trước mắt này, ánh mắt có chút ngây dại, đưa tay ôm nàng vào lòng, lẩm bẩm nói:
– Sư muội, lần này Huyền Đô Thất Bảo Lâm mở ra, chờ cha ngươi xuất quan, ta tất nhiên tự mình đi Thái Huyền Thánh Tông, tới cửa cầu hôn!
Qua một lúc lâu, Thái Huyền Thánh nữ rời đi, Tịch Ứng Tình đứng dậy đưa tiễn, sau khi trở về ngơ ngác nhìn đại điện trống rỗng, suy nghĩ xuất thần.
– Tịch Ứng Tình!
Bên trong Đại điện đột nhiên vang lên một thanh âm nặng nề, vô cùng uy nghiêm, thanh âm kia ở trong đại điện cổn động qua, đinh tai nhức óc, nhưng thanh âm này lại không có nửa phần truyền đi ra bên ngoài.
– Ngươi quên ngươi năm đó ở trước mặt ân sư ngươi lập lời thề sao?
Cái thanh âm này chất vấn nói:
– Tiền nhiệm chưởng giáo là chết như thế nào? Hắn lấy tánh mạng vì ngươi đổi lấy trăm năm khổ tu, ngươi đã quên sao?
Tịch Ứng Tình giật mình, thân thể khẽ run, sáp thanh nói:
– Ta chưa quên!
– Chưa quên…
Trước mắt hắn xuất hiện một màn trăm năm trước, vị lão giả hiền lành kia để cho hắn quỳ xuống, đem chưởng giáo chí tôn vị truyền cho hắn, để cho hắn thề, sau đó cười nói vi sư già rồi, chuyến này phải dùng tánh mạng, đi thay ngươi tranh đoạt trăm năm thời gian.
Sau đó, lão giả giống như phụ thân hiền lành kia nghĩa vô phản cố rời đi, đi khiêu chiến tồn tại gần với thần nhất kia, cuối cùng máu của hắn chảy hết, té ở dưới chân người nọ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/04/2019 10:09 (GMT+7) |