– Cái biện pháp này có lẽ có thể kéo dài thần tính, duy trì thần tính Bất Diệt, nhưng mà tín ngưỡng mình có thể có một hậu quả nghiêm trọng, đó chính là hắn có thể trở thành chướng ngại của hắn, cho dù có thể sống lại, cũng không thể đột phá cảnh giới cao hơn.
Hắn lời này nói vô cùng là khó hiểu, nhưng tất cả mọi người trong tràng đều hiểu.
Vãng Sinh Thần Đế cúng bái chính là mình ở thời kỳ cao nhất, đem mình làm thành chí cao Thần, một tín dân thì không cách nào vượt xa đối tượng mình cúng bái, Vãng Sinh Thần Đế sùng bái mình, cúng bái mình, cố nhiên có thể giữ vững thần tính Bất Diệt, nhưng nếu hắn sống lại, thành tựu cuộc đời này của hắn, tối đa cũng chỉ là đạt tới đỉnh kiếp trước, vô duyên tái tiến một bước!
Có thể tưởng tượng, Vãng Sinh Thần Đế tất nhiên là phải như thế, bởi vì tín dân của hắn đã hóa thành hư ảo, nếu như mình không cúng bái mình, thần tính của hắn sẽ theo thời gian đổi dời mà càng ngày càng yếu, cuối cùng hoàn toàn hôi phi yên diệt. Mà tín ngưỡng mình, có thể để cho thần tính của hắn tiếp tục tồn tại đi xuống, có cơ hội sống lại.
Bất quá hắn muốn tái tiến một bước mà nói, liền chỉ có đánh vỡ bình chướng, đánh bại vô địch trong lòng mình, mà muốn đến một bước này, thật sự là quá khó khăn.
Ánh mắt của Chân Pháp Phật Đà đột nhiên sáng ngời, ngó chừng một tòa tế đàn, vui mừng vạn phần nói:
– Trên tế đàn này, có viễn cổ tiên dân cung phụng bảo vật!
Giang Nam vội vàng nhìn lại, quả nhiên thấy trên tế đàn này bảo quang rung chuyển, hai mươi bốn viên minh châu lớn như miệng chén bị cung phụng ở nơi đó, minh châu tán phát ra thần uy trận trận, bên trong minh châu mở Động Thiên, sơn thủy Tùng Lâm, lục ý dạt dào.
Trong mỗi một viên minh châu, tựa hồ luyện hóa một tòa tinh cầu khổng lồ như Nguyên Giới Chủ tinh, phong ấn ở trong đó!
Hai mươi bốn viên minh châu hợp chung một chỗ chính là một bộ!
– Bảo vật này cùng ta có duyên!
Giang Nam cùng Chân Pháp Phật Đà trăm miệng một lời nói:
– Nên do ta sở hữu!
Hai người vừa dứt lời, mắt to trừng đôi mắt nhỏ, tàn bạo ngó chừng đối phương, Thao Hộc, Bảo Âm bốn Đại tôn giả hừ lạnh một tiếng, ngó chừng Giang Nam, sắc mặt bất thiện.
Hai mươi bốn viên minh châu hình thái khác nhau, trong đó ẩn chứa Chân Thần đạo tắc, hẳn là Chân Thần luyện thành pháp bảo, là bảo vật do viễn cổ tiên dân hiến tặng cho Vãng Sinh Thần Đế thưởng thức.
Những pháp bảo này phẩm cấp cũng không cao thế nào, còn chưa đạt tới tầng thứ Thần Chủ chi bảo, nhưng mà mấu chốt chính là điểm này, bởi vì chút ít minh châu kia chỉ là Chân Thần chi bảo, Thần Minh là có thể thúc dục mấy phần uy lực, Chân Thần có thể đem uy lực của nó phát huy hết, so sánh với Thần Chủ chi bảo, yêu cầu đối với pháp lực khá thấp, nhưng uy lực thậm chí còn có điều vượt xa!
Mà uy lực của hai mươi bốn viên minh châu hợp ở chung một chỗ, so sánh với Thần Chủ chi bảo bình thường còn muốn cường đại, uy lực của nó có thể sánh ngang Thần Chủ chi bảo đỉnh cấp, đến gần Thần Tôn chi bảo!
Đối với tu vi yêu cầu thấp, mà uy lực mạnh, đây chính là pháp bảo mà rất nhiều Thần Ma tha thiết ước mơ!
Tỷ như Đãng Ma Kiếm trong tay Giang Nam, mặc dù chẳng qua là Thần Minh chi bảo, nhưng uy lực của nó hạn mức cao nhất có thể chém thân thể Thần Chủ, đặt ở trong Chân Thần chi bảo coi như là tinh phẩm.
Còn có Thánh Quân thần thụ, mặc dù kiện pháp bảo này là Thần Chủ chi bảo, nhưng sau khi tất cả cấm chế mở ra, uy năng tuyệt đối không thua Thần Tôn chi bảo.
Loại bảo vật này, bởi vì đối với tu vi cảnh giới yêu cầu thấp, cho nên giá trị cực cao, chính là bởi vì nguyên nhân này, Giang Nam cùng Chân Pháp Phật Đà đồng thời nhìn trúng hai mươi bốn viên minh châu kia!
– Ngã phật, ngươi trước mời.
Giang Nam ánh mắt chớp động, đột nhiên lui bước, cười nói.
Chân Pháp Phật Đà chần chờ, tính toán ý tứ trong lời nói của hắn, thầm nghĩ:
– Chẳng lẻ hắn là để cho ta thử dò xét trên tế đàn này có cấm chế hay không một chút?
Đợi ta đem cấm chế phá vỡ hơn phân nửa, sau đó hắn xuất thủ đánh lén, làm rụng ta, cướp lấy những minh châu này?
Chân Pháp Phật Đà đang lo được lo mất, lại thấy Giang Nam bồng bềnh mà đi, tiếng cười truyền đến:
– Ngã phật, trong Đế lăng này tế đàn đếm không xuể, tất cả đều thờ phụng bảo vật, ta và ngươi đại khái có thể tận tình thu, cần gì tranh nhau?
Chân Pháp Phật Đà thế mới biết hiểu lầm Giang Nam, thầm thở dài xấu hổ, thầm nghĩ:
– Giang giáo chủ cũng không phải là người xấu như ta tưởng tượng, hắn vẫn còn có chút lương tâm, là ta có chút ít lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Ống tay áo của hắn một quyển, một chưởng hướng tế đàn phách đi, đột nhiên, chỉ nghe tranh một tiếng vang nhỏ, từng đạo đạo tắc mỹ lệ từ trong tế đàn hiện lên, hóa thành một thần tráo, đem tế đàn bao lại, đỡ một kích kia của Chân Pháp Phật Đà.
Chân Pháp Phật Đà nhanh chóng thối lui, rời xa tế đàn, thậm chí hóa thành một đạo phật quang chạy ra ngoài thành, sau đó mới quay đầu nhìn lại, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm:
– Ta công kích tế đàn, những đạo tắc của Vãng Sinh Thần Đế biến thành viễn cổ tiên dân không công kích ta, xem ra những viễn cổ tiên dân này chỉ là Thần Đế dùng cho Tế Tự, không có công hiệu bảo vệ Đế lăng.
Chân Pháp Phật Đà bay trở lại, đứng ở bên tế đàn tinh tế đánh giá thần tráo trên tế đàn kia, chỉ thấy thần tráo như lưới, có tất cả 365 tiết điểm, giống như 365 tòa tinh đấu.
– Quả nhiên có cấm chế!
Sắc mặt hắn ngưng trọng, hít vào một hơi thật dài:
– Là Chân Thần bố trí Chu Thiên Thần Cấm! Nếu ta chạm đến Thần Cấm, tất nhiên sẽ bị một lưới bắt, bị đạo Thần Cấm này luyện chết! Hoàn hảo ta là ở ngoài cấm chế, không đi tới trong đó. Chân Thần bày Thần Cấm, phá lên cực kỳ phiền toái, cũng may ta đối với Chu Thiên Thần Cấm có nghiên cứu, không tính là xa lạ. Hôm nay chỉ có dùng hết sức công phu, từ từ mài đi uy năng Thần Cấm, sau đó mới có thể đem hai mươi bốn viên minh châu này thu vào tay.
Giang Nam cũng không đi xa, mà là núp trong bóng tối nhìn trộm, chỉ thấy Chân Pháp Phật Đà xa xa xúc động cấm chế, cũng chưa đi vào trong Thần Cấm tế đàn.
Tiếp theo, hắn thấy Chân Pháp Phật Đà lấy ra từng kiện Thần Minh chi bảo, cũng là vật Phật Môn, có khoảng 365 vật, số lượng ứng với đại chu thiên.
Chân Pháp Phật Đà dùng những Phật Môn chi bảo này ở ngoài Thần Cấm bày một tòa đại trận, cùng Chu Thiên Thần Cấm kia có chỗ tương tự, cũng là một loại Thần Cấm, nhưng công hiệu vừa vặn ngược lại.
Chân Pháp Phật Đà thúc dục trận pháp, từng đạo Thần Hà bay lên, cùng Chu Thiên Thần Cấm lẫn nhau va chạm ma diệt.
Giang Nam hơi ngẩn ra, thầm nghĩ:
– Hòa thượng này cũng thông minh, ta còn tính toán thừa dịp lúc hắn phá cấm tu vi tổn hao nhiều, nhân cơ hội đánh lén, cướp lấy hai mươi bốn viên minh châu kia, xem ra là không có cơ hội.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/04/2019 10:11 (GMT+7) |