– Tôi cũng không chắc một trăm phần trăm có thể chiến thắng ông, nhưng tôi tin, nếu như ông muốn chạy trốn, tôi nhất định không bắt được ông. Giống như ông tự ẩn mình đi vậy, còn là một Huyết tộc, lời của ông nói, tôi làm sao có thể tin chứ.
Hermes sửng sốt, khinh thường nói:
– Hóa ra là nguyên nhân này.
– Xem ra cậu có đầy đủ lý do?
– Đương nhiên.
Hermes chậm rãi nói:
– Đám người kia, luôn đặt mình ở nơi cao cao tại thượng, thực sự nghĩ rằng mình là thần? Nói giỡn! Đó chỉ là trong con mắt con người chúng tôi là thần mà thôi! Tôi chỉ tin, quy luật cạnh tranh tự nhiên.
– Cơ thể Huyết tộc, vốn dĩ phải mạnh hơn người thường rất nhiều, bọn họ tuy rằng là hậu duệ biến dị trong thần tộc chúng ta, nhưng so với bản thể của Thần tộc chúng ta đều phải mạnh hơn rất nhiều, bởi vì bọn họ sẽ không già, gần như sẽ không chết, chỉ cần máu của con người là có thể kéo dài tuổi thọ.
– Tôi đã từ mấy nghìn năm trước đã nhập vào cơ thể này, mấy nghìn năm nay, bởi vì cơ thể của tôi không cần đổi mới, cũng chưa từng tiến hành luân hồi.
– Quả thưc, vạn năm trước, thực lực của tôi không bằng Poseidon, thậm chí còn không bằng Apollo, nhưng, lúc bọn họ luân hồi, tôi vẫn còn sống như cũ, lúc bọn họ tỉnh, tôi cũng vẫn tỉnh.
– Giống như nói, tuổi của tôi so với bọn họ càng nhiều thì có thể cảm ngộ càng nhiều quy luật không gian cao thâm, tự nhiên, tôi thực sự nhẹ nhàng đuổi kịp và vượt qua lão già Poseidon kia.
Dương Thần hơi sợ, không nghĩ tới đúng là nguyên nhân này.
Như vậy xem ra, các thần luân hồi tiến vào trong cơ thể Huyết tộc, quả thật là một việc rất có lợi.
Chẳng qua, đối với chủ thần khác mà nói, Huyết tộc là sinh vật hắc ám, lại là kẻ hút máu người mà sống, lại là một thành viên Thần tộc nhỏ bé, hậu duệ phải ẩn dật, cho nên bọn họ đương nhiên khinh thường trở thành một người trong Huyết tộc.
Hơn nưa, các thần cũng không có gì phải đối phó với kẻ thù, cũng trở thành không quan trọng đối với thời gian tu luỵện.
Chỉ có Hermes này đánh vỡ giới hạn tư tưởng, người này vốn dĩ giảo hoạt, không theo một khuôn mẫu lựa chọn trở thành Huyết tộc, tránh được quá trình trăm năm luân hồi.
Dương Thần suy nghĩ, nói:
– Nếu ông ở mấy ngàn năm trước đã nhập vào cơ thể Huyết tộc này, vậy địa vị của ông trong Huyết tộc, hẳn là đã đến cấp bậc tối cao, không phải sao, vì sao tôi chưa hề nghe qua, có chủ thần là Huyết tộc?
Hermes cười ha hả nói:
– Cậu nhất định đã nghe qua… Tôi bây giờ tên là Rafael…
Dương Thần trong lòng run lên.
– Rafael? Ông là tộc trưởng của tỳ mật hi tộc?
– Không sai, chính là tôi. Nhưng tôi cũng không để Huyết tộc biết thân phận của tôi, dù sao tôi cũng không để lộ năng lực đó.
Hermes nhếch miệng cười nói:
– Đứa trẻ mà cậu giết chết mấy ngày trước, Drogba, chính là một đứa con của tôi, được sinh ra từ ngàn năm trước.
– Tuy rằng tỉ lệ sinh sản trên thế gian này của bản thân chủ thần thấp đến đáng thương hại, nhưng sau khi luân hồi chiếm cứ thân thể, cũng không ảnh hưởng đến sinh nở.
– Cho nên, lúc trước mới có thể thấy đời sau của mấy đời trước của Efuluodi Intuit, cơn lốc màu lam Jodie. Mà lúc này, Hermes có con của Huyết tộc, lại càng là chuyện lạ.
Dương Thần đã sớm nghe Lilith nói qua, tộc trưởng Rafael của tỳ mật hi gia tộc cực khó đối phó, Sargeras thân vương rất kiêng kị, bây giờ cũng coi như hiểu được ý nghĩa đó rồi… Người này vốn dĩ là chủ thần! Đương nhiên là đứng ở thế bất bại!
Vì thế nhíu mày nói:
– Tôi giết con ông, ông không muốn vì hắn ta báo thù sao?
Hermes buông tay nói:
– Chết đều đã chết rồi, tôi báo thù cũng không thể khiến nó sống lại. Đừa trẻ đó vẫn mơ tưởng một ngày nào đó tôi nhường vị trí lãnh tụ Sprinkle Bakes cho nó, còn mơ tưởng trở thành bá chủ thế giới hắc ám, rất đáng ghét, chết rồi thì chết đi.
– Ngươi phải biết rằng, hậu duệ của tôi đã rất ít, những đứa khác, mỗi lần luân hồi khó tránh khỏi có một đám con cháu, thật sự là mỗi dứa đều phải quản, vậy có thể đầy đường cái đều là con cháu mấy trăm đời của mình, không phải sao?
Dương Thần cười khổ, người này nghĩ thật thoáng.
– Kỳ thật…
Hermes cười quái dị nói:
– Tôi là cảm thấy, cho dù đánh với cậu, giống như cậu đã nói, tôi cũng không làm gì được cậu, nhưng cậu cũng chắc không giết được tôi, như vậy đánh cũng như không đánh, còn không bằng ôn hòa gặp mặt, sau đó cậu trả lại tai nghe cho tôi, bắt đầu là bạn, thế nào.
– Tai nghe tôi lấy, còn nữa, ông không được can thiệp vào chuyện của tôi.
Dương Thần không nhượng bộ cự tuyệt nói.
Hermes đau đầu sờ trán.
– Đây là đồ quý giá của ta.
– Tôi đi đây.
Dương Thần giống như không có nghe thấy.
Hermes nóng nảy, bóng dáng nhoáng lên một cái, muốn từ trong tay Dương Thần lấy đi thứ đồ kia.
Quanh người Dương Thần tồn tại một trận thiên địa dẫn xuất lực, hình thành một vòng đao vô hình, cắn nát Hermes.
– A ha!
Hermes kinh hãi, trong nháy mắt ngưng kết hơn trăm tầng không gian song song, sau khi thẳng tay chặn một vòng đao này, mới nhẹ nhàng rơi xuống.
Trong mắt Dương Thần lóe lên một chút ngạc nhiên, lúc trước gặp Poseidon trong nháy mắt mật độ khống chế không gian song song, cũng không nhẹ nhàng như vậy, thực lực của Hermes, quả thực không dễ đánh giá.
Mấy ngàn năm không ngừng tiến bộ, xem ra thành quả rõ rệt, cũng không biết so với hai người Athéna và s thì như thế nào.
– Chết tiệt! Cậu thật sự muốn động thủ!?
Hermes phát điên nói.
– Tôi không đánh giả.
Dương Thần thuận miệng nói.
Hermes vô cùng đau đớn nhìn tai nghe bảo bối trên tay Dương Thần, cuối cùng khoát tay nói.
– Thôi đi, ai bảo tôi không đánh lại cậu, coi như một phần lễ gặp mặt đi, vốn dĩ có lòng tốt nhắc nhở cậu, cậu vẫn không tin tôi, ôi… Hoa Hạ có câu gọi là gì nhỉ, “Tiền mất tật mang”? Dù sao cũng như vậy rồi…
Cằn nhằn nói xong, Hermes dưới chân lóe ra, bóng dáng cũng đột nhiên biến mất.
Dương Thần lim dim mắt, xem ra người này quả thực khó đối phó, thật sự lấy đá chọi đá thì mình không sợ, nhưng ông ta có năng lực quy luật không gian đặc biệt khống chế cảnh trong mơ, và dưới chân thần khí phi hài, chạy trốn nhất định hạng nhất, khiến ông ta có thể ở vị trí bất bại. Nếu không phải thật sự đứng ở phía đối lập, vẫn nên duy trì khoảng cách cho tốt.
Nghĩ đến những lời Hermes nói với mình, cái gọi là “thiện ý nhắc nhở”, Dương Thần hít sâu một hơi, cố gắng gác qua một bên không để ý tới.
Người nhà đang đợi ở Viên gia nhất định đã lo lắng cho mình, Dương Thần cũng không trì hoãn nữa, lập tức phi thân quay về.
Lúc quay lại nhà trúc ở Viên gia, cả bàn người sớm đã bỏ cơm trưa, đều đang lo lắng nhìn quanh.
Lúc thấy Dương Thần đang cầm một đồ vật kỳ lạ gì đó trở về, cũng không bị thương đâu, mọi người mới an tâm.
– Chú, chú rốt cuộc đi làm gì vậy, mọi người lo lắng gần chết rồi.
Đường Đường kêu la nói.
– Đã nói trước là gặp một người sao.
Dương Thần cười ha hả, đem những thứ kia đặt ở trên bàn, vẻ mặt đắc ý nói:
– Thế nào, thứ này không tồi chứ, tôi cướp từ chỗ tên đó.
Mọi người ngỡ ngàng, Dương Thần tại sao lại đi ra ngoài đọt đồ của người ta?
– Đây là… Tai nghe?
Tuệ Lâm làm âm nhạc, tự nhiên rất mẫn cảm với những thứ này, tuy rằng bởi vì trận náo loạn của Dương Liệt, cô có chút ngượng ngùng với Dương Thần, nhưng vẫn chêm vào một tiếng.
– Chị Tuệ Lâm, tất cả mọi người đều nhìn ra được đây là tai nghe.
Trinh Tú cười nói.
Tuệ Lâm cười ngượng ngùng.
– Tôi cảm thấy tai nghe này rất lợi hại, bởi vì tôi nghe tai nghe bình thường cũng phải mất vài vạn, máy khuếch đại này thoạt nhìn rất tinh xảo, hẳn là rất lợi hại.
Dương Thần vỗ vỗ tay.
– Không tồi, Tuệ Lâm, xem ra trong khoảng thời gian học được không ít kiến thức về phương diện thiết bị âm nhạc, tai nghe này là Sennheiser ORPS của Đức, cả thế giới không vượt quá ba trăm chiếc, chất lượng âm cũng không giống bình thường, anh nghĩ, em lấy cái này nghe nhạc hẳn là rất tốt, thế nào, thích không?
Tuệ Lâm vừa nghe, lập tức trong mắt tràn đầy hưng phấn, hiển nhiên là vui vì món quà Dương Thần cho cô.
Viên Dã vỗ trán.
– Anh họ, thứ nay hóa ra chính là Đại Áo! Em nghe bạn em nhắc qua, tai nghe này do không có bất kỳ tần đoạn nào, gần như không chê vào đâu được, dường như cả thế giới bây giờ có tiền cũng không thể mua nổi.
Ở đây hầu hết là người trung tuổi, cũng không hiểu Viên Dã và Dương Thần nói cái gì, chỉ biết là cái tai nghe này rất hiếm.
Tuệ Lâm vừa nghe thấy đắt như vậy, vội hỏi:
– Đồ quý như vậy, hay là thôi đi, anh Dương anh giữ lại đi…
– Không có gì, anh với chị em cũng không nghe nhạc, đồ này chỉ những cao thủ âm nhạc nghe mới thích hợp, bọn anh cũng nghe không ra những chi tiết này. Lâm Nhược Khê làm chị tặng em cái nọ cái kia, anh làm anh cũng phải cho cô em này một chút ưu đãi chứ, phải không.
Dương Thần thản nhiên cười, liền đem tai nghe đưa cho Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm vừa mới còn vẻ mặt vui sướng, lúc này khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên tráng bệch mất tự nhiên.
Lời nói của Dương Thần nghe ra rất ấm áp, nhưng trong đó lại biểu đạt ý tứ không thể nghi ngờ của hắn… Em là cô em gái mến yêu, mà không phải là người phụ nữ để yêu.
Lâm Nhược Khê, Đường Uyển chu đáo cũng đều đã trải qua cảm giác này, sự ám chỉ của chiêu thức này của Dương Thần, cảm thấy có chút oán than.
Lâm Nhược Khê cảm thấy hơi tàn nhẫn, nhưng lại không thể cự tuyệt cách làm của Dương Thần như vậy, bởi vì cô thật sự không thể tưởng tượng Tuệ Lâm cũng tiến vào bãi nước đục này.
Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Tuệ Lâm, nếu như cô nhận món quà dành cho em gái này, cũng chính là tự mình buông tay với ảo tưởng kia…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:42 (GMT+7) |