Vốn nghĩ về nhà có thể dùng bữa sáng như bình thường, ai dè trong nhà lại có thêm sự xuất hiện của hai người.
– Sao hai người lại ở đây?
Dương Thần ngạc nhiên hỏi.
Quách Tuyết Hoa nhíu mày cười mắng:
– Cái thằng này, mau chào cô và dượng đi con.
Dương Thần bĩu môi:
– Không quen.
Quách Tuyết Hoa chỉ muốn lập tức ra véo tai cái thằng tính tình khó bảo ngang ngạnh này 1 cái thật đau, nhưng thiết nghĩ Dương Thần đã sống hai mươi mấy năm không có lấy 1 người thân bên cạnh nên cũng chẳng so đo với hắn thêm nữa.
Vợ chồng Viên hòa Vĩ không hề để tâm, bởi trên thực tế, nếu không có quan hệ họ hàng, có lẽ vợ chồng ông cũng giống như Phương Trung Bình, chẳng bao giờ dám đối diện với Dương Thần.
Bọn họ nghe được tin tức từ Dương gia rằng Dương Thần ở bên ngoài chỉ cần chưa đến nửa ngày trời đã khiến gia tộc nhà Grams Liu Chevy Chomsky trở thành 1 biển máu, cả gia tộc mấy trăm mạng người, già trẻ lớn bé tất tật không chừa 1 ai.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra của Dương Thần, hai vợ chồng Viên Hòa Vĩ không khỏi rùng mình sợ hãi.
Hai người trong đầu cũng chung suy nghĩ:
– May mà thằng Dương Thần này và mình cũng là người một nhà, bằng không hằng đêm chẳng thể nào kê cao gối mà ngủ yên được.
Thấy Lâm Nhược Khê chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi bất động 1 chỗ, ánh mắt cô có gì đó không bình thường. Điều này khiến Dương Thần cảm thấy kỳ lạ, bèn lại gần ôn tồn hỏi:
– Vợ à, em sao thế, làm gì mà nhìn anh ngây ngẩn thế kia? Hô hô, hay thấy anh trở về mừng quá hả?
Nhược Khê không đáp, cô chỉ quay sang nhìn sâu vào mắt hắn. Trong ánh mắt của Dương Thần chẳng hề có 1 tia nào trách cứ, dường như tất cả những gì cô đã nói, đã làm với Jane, chẳng có điều gì làm anh tức giận.
Lâm Nhược Khê không khỏi cảm thấy căm ghét bản thân mình, cúi đầu buồn bã nói:
– Không có gì, chỉ là tối qua em ngủ không được ngon giấc mà thôi.
Dương Thần biết chắc nhất định có một nguyên nhân khác, nhưng cũng chẳng truy cứu thêm nữa. Hắn quay sang vợ chồng Dương Tiệp Dư nói:
– Hai người còn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của tôi, sao mới sớm ra đã tới đây làm gì?
Dương Tiệp Dư đon đả:
– Ông nội bảo chúng ta qua đây là muốn bàn bạc với con 1 vài chuyện. Đầu tiên cũng phải khen ngợi con lần này đã đứng ra giải quyết mọi chuyện rất ổn thỏa. Tiếp nữa, vấn đề liên quan đến tiểu thư Jane…
Sau đó, bà tiếp tục nói sơ qua 1 lần cho Dương Thần về kế hoạch và mục tiêu trong tương lai, rồi chờ đợi anh đưa ra ý kiến.
Dương Thần ngồi xuống, bình thản lột vỏ một chiếc bánh chưng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
– Ý nghĩ cũng không tệ, vừa mất đi lão bác học quái dị Nghiêm Bất Vấn liền muốn mời Jane đến cộng tác. Có điều bên Anh quốc 5 sở quân sự còn chưa mời được Jane tới khai thác, phát triển vũ khí cho họ, không lẽ Hoa Hạ có cách thần gì chăng? Tôi thấy, chẳng qua các người là muốn lợi dụng quan hệ của tôi để giữ chặt Jane ở lại Hoa Hạ, đúng không?
– Về chuyện này chúng tôi cũng chỉ là người truyền đạt lại nên không tiện bình luận điều gì. Nhưng cháu hãy nhớ rằng, chính phủ của bất kỳ 1 quốc gia nào cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội có được Jane đâu.
Dương Thần lắc đầu:
– Bà đi mà nói cho lão già ấy, nói cho cả những kẻ muốn lợi dụng Jane để kiếm lợi biết rằng, Jane chỉ ở lại Trung Hải để nghiên cứu những gì cô ấy có hứng thú, đi giảng dạy những vấn đề khoa học mà cô ấy thích. Jane sẽ không đi Yên Kinh, sẽ không làm việc cho quân đội đâu.
Dương Tiệp Dư cười khổ:
– Không cần suy xét kỹ càng thêm chút nào ư? Kiên quyết đến thế sao?
– Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa.
Dương Thần tức giận đáp.
Dương Tiệp Dư dường như còn muốn nói thêm điều gì, nhưng Viên Hòa Vĩ đã kịp ngăn lại, cười xòa:
– Được rồi, chúng ta tới đây có phải để làm thuyết khách đâu, truyền đạt được hết ý tứ của ông coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Dương Tiệp Dư thở dài, lập tức chuyển ngay sang bộ mặt vui vẻ nói:
– Thôi được, vậy cô sẽ về báo lại với phía Yên Kinh. Có điều, Dương Thần, cháu lần trước không phải nói sẽ về Nam Kinh thăm nhà sao? Vì sao tới giờ vẫn chưa đi?
Nghe thấy câu này, Lâm Nhược Khê đang cúi mặt ủ ê cũng phải ngỏng đầu lên, dùng cặp mắt hiếu kỳ theo dõi phản ứng của Dương Thần.
Dương Thần chậm rãi nuốt hết miếng bánh chưng dẻo dính như keo rồi mới thản nhiên nói:
– Tôi có thói quen làm việc gì cũng phải tính toán kỹ càng, mỗi bước đều phải thật chắc chắn. Đợi khi nào tôi thu xếp ổn thỏa mọi việc, tự khắc sẽ quay về.
Vợ chồng Tiệp Dư chẳng biết nói gì hơn, chớ có dại mà động vào cái tên nói giết là giết cả nhà người ta này. Cả hai đều hiểu rõ, cậu thiếu gia này trông thì có vẻ dễ đối phó nhưng kỳ thực, có những điều chẳng ai có thể quản nổi cậu ta.
Cuối cùng, Dương Tiệp Dư ra vẻ hết sức thân tình nói:
– Dương Thần à, Viên Dã sắp tổ chức 1 bữa tiệc nho nhỏ để chúc mừng Đường Đường đã thi đậu vào Đại học Trung Hải. Lúc ấy mọi người nhất định không được vắng mặt đâu đấy. Cô nhớ là có 1 cô bé tên là Trinh Tú mà, cùng thi Đại học cùng với Đường Đường ấy, cô bé ấy thi được vào trường nào rồi?
Quách Tuyết Hoa ngạc nhiên hỏi:
– Có kết quả thi Đại học rồi sao?
Viên Hòa Vĩ đáp:
– Đã sang tháng 7 rồi, đương nhiên đã chấm xong hết tất cả bài thi rồi. Bây giờ là gọi điện hỏi kết quả được rồi. Mọi người không ai biết gì sao?
Quách Tuyết Hoa cảm thấy có phần xấu hổ. Bà mặc dù đã làm mẹ của hai con rồi, nhưng con trai bà lại chưa từng tham gia thi ĐH bao giờ, thế nên cũng chẳng mấy để tâm đến chuyên này.
Lâm Nhược Khê mặt tràn đầy hy vọng, nói:
– Đợi Trinh Tú về nhà rồi chúng ta cùng tra kết quả xem.
Mọi người lại nói thêm vài chuyện phiếm, Dương Tiệp Dư không quên dặn Dương Thần nhất định phải đưa cả nhà tới dự bữa tiệc chúc mừng, chung vui cùng tư gia.
Trước sự nhiệt tình của họ, Dương Thần cũng không cách nào từ chối. Đành ậm ừ đồng ý cho xong.
Sau khi vợ chồng Viên Hòa Vĩ đã ra về, Lâm Nhược Khê mới lặng lẽ cùng thím Vương thu dọn bát đĩa rồi sửa soạn chuẩn bị đi làm.
Thấy vậy, Dương Thần chạy nhanh ra cửa, giữ lấy tay vợ ôn tồn hỏi:
– Nhược Khê, em rốt cuộc làm sao vậy? Có phải anh lại làm gì khiến em không vui đúng không? Vì sao từ lúc anh trở về đến giờ em chưa thèm nhìn anh lấy 1 lần?
Lâm Nhược Khê khẽ cắn môi, quay người lại, ngượng ngập nói nhỏ:
– Không phải, không phải, anh rất tốt. Vấn đề là ở em.
– Em có chuyện gì sao?
Dương Thần càng thêm nghi hoặc, trong đầu bất chợt nảy ra 1 ý:
– Hay có kẻ nào dám cả gan ức hiếp em? Mẹ kiếp, anh ra ngoài còn chưa đến 1 ngày. Kẻ nào chán sống rồi? Để anh đi giết hắn.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt kiên nghị của Dương Thần:
– Mở miệng ra là giết, giết, giết. Việc giết người vui đến thế sao?
Dương Thần tái mặt cười khổ:
– Anh… anh chỉ lấy ví dụ thôi, ví dụ ấy mà…
Nhược Khê làm mặt nghiêm nghị:
– Ví dụ ư? Anh tưởng là em không biết gì sao? Khi nãy vợ chồng cô trông thấy anh như là trông thấy cọp. Bọn họ là người nhà mà còn sợ anh đến vậy. Lần này anh đi nước ngoài đã tàn sát rất nhiều người, đúng không?
Dương Thần ngẩn người ra, chẳng ngờ những chuyện này mà Lâm Nhược Khê cũng biết. Quả thật là không thể xem thường được. Dù sao cô cũng là cao thủ đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, khả năng quan sát lời nói và thái độ đối phương của cô vượt xa người thường.
– Xin lỗi… Anh không ngờ làm như vậy lại khiến em không vui.
Dương Thần thở dài nói.
– Anh lại nói cái câu xin lỗi này. Anh có gì mà phải xin lỗi cơ chứ? Anh căn bản chẳng có gì không phải với em cả.
Lâm Nhược Khê tỏ vẻ sầu thảm cười nói.
Nhìn cô đột nhiên kích động như vậy, Dương Thần cũng ngẩn người ra.
Lâm Nhược Khê bỗng quỳ thụp xuống dùng hai tay ôm mặt khóc nức nở.
Dương Thần nhất thời chẳng biết xử trí ra sao, cũng quỳ thụp xuống bên cạnh vợ. Hắn giơ tay ra định đặt lên vai an ủi Nhược Khê, nhưng lại sợ sẽ làm cô kích động thêm, đành ngậm ngùi rút tay về.
– Bà xã à…
Lâm Nhược Khê hai mắt đỏ hoe, giàn giụa nước mắt:
– Không được gọi em! Em hoàn toàn không xứng làm vợ anh… Anh không phải là người đàn ông của em trên thế gian này. Là em không xứng với anh…
Tâm trí Dương Thần lúc này trở nên trống rỗng, giống như vừa bị sét đánh trúng đầu, mất đi hoàn toàn khả năng tư duy.
– Việc giết người đối với anh đơn giản chỉ giống như chuyện hít thở hàng ngày vậy. Với anh tiền bạc, quyền lực chỉ dễ như trở bàn tay. Cho dù 1 ngày có giết chết trăm vạn người đi chăng nữa, có lẽ anh cũng chẳng mảy may xúc động đâu nhỉ… Nhưng đối với em, chỉ cần một người trước mắt em mất đi thì đó đã là một chuyện vô cùng tồi tệ.
– Những kẻ thù mà anh phải đối mắt không phải là con người. Trong con mắt của họ em chưa bao giờ là vợ, mà chỉ là con tin chúng dùng để uy hiếp anh mà thôi. Em đúng là một gánh nặng bên cạnh anh, chỉ luôn luôn làm cản trở công việc của anh. Em chẳng giúp được gì cho anh cả, cái gì em cũng không hiểu. Em suốt ngày chỉ biết ghen tuông với cô gái bên cạnh anh, giận dỗi, làm mình làm mẩy với anh thôi…
– Anh không thấy em thật thảm hại, thật tức cười sao? Tôn nghiêm của em, sự kiêu hãnh của em, sự tin tưởng và ngưỡng mộ của em, chẳng qua cũng chỉ yếu đuối mỏng manh như tờ giấy. Trong mắt anh chúng hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì… còn em, em lại quá đề cao bản thân mình. Em có phải là con ngốc, là kẻ đần độn nhất thế gian này không? Anh nói đi, đúng vậy không?
Dương Thần đờ ra như khúc gỗ, chỉ biết đứng nhìn người phụ nữ đã hoàn toàn mất đi khả năng khống chế cảm xúc trước mặt mình. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nhược Khê khóc lóc thống thiết sầu thảm như vậy, nhưng đây là lần đầu cô tỏ ra tự ti và yếu đuối như vậy trước mặt hắn.
Từng giọt nước mắt cô tuôn rơi trên sàn, tựa như từng khóm từng khóm hoa đang thi nhau nở rộ.
– Anh có biết không, thậm chí có lúc em đã từng nghĩ, bọn họ làm tình nhân của anh, so với em làm vợ anh có khi nào sẽ sung sướng hạnh phúc hơn không? Không cần phải suy nghĩ chuyện có xứng với anh không, cũng chẳng cần lo sợ người đàn bà khác cướp mất vị trí trong lòng anh, không phải bận tâm xem ban đêm anh đi đâu, làm gì, ở cùng với ai… Nếu là tình nhân, cho dù chẳng giúp được gì cho anh cũng chẳng phải khổ sở như thê này.
Dương Thần gần như không thể thốt lên lời nào, mãi mới nói được vài câu:
– Nhược Khê, em đừng như vậy…
Lâm Nhược Khê lắc đầu, buồn bã nói:
– Dương Thần, anh đã làm đúng. Jane mới là người phụ nữ thích hợp bên cạnh anh. Chỉ có trí tuệ của cô ấy mới có thể giúp ích được cho anh. Cô ấy mới thực sự xứng với anh: Vừa xinh đẹp lại xuất thân cao quý. Không như em, một đứa con gái mà ngay cả cha mẹ đẻ cũng không cần nữa… Hơn nữa cô ấy lại còn có tài năng như thế, cả thế giới đều cần có cô ấy. Quan trọng nhất là Jane yêu anh, đã biết rõ đối phương là kẻ nhu6 thế nào vẫn nguyện vì anh hy sinh bản thân mình chịu gả sang nước Nga xa xôi. Cô ấy sẽ không vì chuyện anh giết người mà sợ hãi, cũng sẽ không vì chuyện anh có tình nhân bên ngoài mà ghét bỏ anh. Bởi chẳng ai có thể so sánh với cô ấy được…
Dương Thần trợn trừng mắt, khầu khí đã chuyển sang tức giận:
– Lâm Nhược Khê! Em đang nói linh tinh cái gì vậy?!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:42 (GMT+7) |