Mặc dù là không muốn thừa nhận. Nhưng bản thân vốn nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp lại được đứa con trưởng nữa, hôm nay thực sự là nhân vật có phân lượng so với ông ta.
Thậm chí, nếu Dương gia muốn kế tục, kéo dài địa vị bốn đại gia tốc trăm năm sau Dương Công Minh, không biết chắc sẽ cần nhờ tới sự giúp đỡ của Dương Thần.
Nhất là mình tổng tuyển cử thất bại, phụ thân Dương Công Minh lại không chỉ một lần vì Dương Thần mà răn dạy mình, Dương Phá Quân có ngốc nữa cũng hiểu được Dương Thần đối với Dương gia mà nói, có ý nghĩa vô cùng.
Đương nhiên, Dương Phá Quân cũng cho rằng, nếu không phải là Dương Thần đột nhiên xuất hiện, đưa cho không ít kẻ nắm được quá khứ không đẹp đẽ ông ta đã có, tổng tuyển cử trước đó ông ta chưa chắc đã thất bại.
Cho nên, Dương Phá Quân vừa không muốn làm cho mối quan hệ của mình với Dương Thần ngày càng trở nên tồi tệ, vừa không có cách nào mặt mày hòa nhã với Dương Thần, lúc trước đi tìm Quách Tuyết Hoa, bị Dương Thần chặn cửa, chính là một ví dụ của mâu thuẫn.
Nửa đời này của ông ta gần như đều dùng ở việc làm thế nào để Dương gia vinh hiển, cho nên nghĩ đến mối quan hệ cha con với Dương Thần, lợi ích và giá trị sau lưng, cũng chiếm vị trí chủ đạo, nhưng lại chưa từng làm cha, tình cảm đối với con trai đối đãi như nào, đừng nhắc đến việc bù đắp tình thương của cha đối với Dương Thần.
Năm đó việc đưa Dương Thần vào cô nhi viện, Dương Phá Quân cũng tự nhận là không có gì sai. Vì đại cục của Dương gia mà suy nghĩ, ông ta cũng là không còn cách nào khác, lấy đại cục làm trọng.
Chính vì tư tưởng suy nghĩ của mình luôn đúng, khiến cho Dương Phá Quân không thể giải thích nổi, tại sao ngay cả người vợ ông ta yêu thương nhất cũng bỏ ông ta mà đi.
Không thể không nói, đây cũng là bi ai của con cháu đại gia tộc quân đội cấp cao.
– Ngươi định đi đâu?
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Dương Phá Quân, chặn ngay trước mặt Dương Thần, lạnh lùng hỏi.
Dương Thần nhíu mày, bước chân hơi ngừng lại, lạnh nhạt nói:
– Tránh ra.
– Sự việc ta đã nghe cô ngươi nói rồi.
Dương Phá Quân mắt thâm trầm, nói:
– Vì một đứa con gái hèn mọn, lại sát khí đằng đằng đòi đi giết người như vậy, lẽ nào ngươi không biết, người của Lỗ gia đó không dễ động đến sao, ngươi biết không, sau lưng chúng là gia tộc đứng đầu trong bốn đại gia tộc Lý gia.
Dương Thần không có hứng thú nghe người đàn ông này phí lời, vốn vẫn đang suy nghĩ chuẩn bị một vài thứ, để đối phó với sự phản công của Lý gia. Nhưng lời nói lạnh như băng pha chút dọa nạt kia của Dương Phá Quân, khiến mắt Dương Thần đỏ ngầu lên ngay.
Ngươi càng muốn ngăn cản, ta càng muốn giết.
– Ông đến thật đúng lúc, tôi đỡ phải gọi taxi, xe quân dụng có thể dùng để truy đuổi.
Dương Thần ngắm chiếc xe quân dụng Jeep phía sau, lập tức đi ra phía trước.
Dương Phá Quân không ngờ Dương Thần ngay một câu trả lời cũng không có, thậm chí còn trực tiếp muốn cướp xe đi đuổi người, nhất thời nổi trận lôi đình, mặt sầm lại nói:
– Nghịch tử, ngươi dám, ngươi là muốn để cho Dương gia vì ngươi mà náo loạn với Lý gia sao?
Dương Thần quay ngoắt đầu lại, đôi mắt đầy lạnh lùng và sát khí:
– Tôi nói cho ông biết, tôi và ông không có quan hệ gì hết, nếu như ông còn dám nói thêm câu nữa, tôi sẽ phế một cánh tay của ông, nói thêm câu thứ hai, tôi phế cả hai tay ông, thêm câu thứ ba, tôi sẽ cắt đứt cổ ông đấy.
Đúng là Dương Phá Quân, trên chiến trường biên phòng từng gặp qua cảnh chiến máu chảy thành sông, nhưng chưa từng gặp qua kẻ sẽ dùng ánh mắt hung tàn đến cùng tận, sát khí đằm đằm nhìn mình như vậy.
Dường như là đặt mình dưới bầu trời mà khắp nơi đều là màu xám của thi thể, không tìm đâu được chút sinh khí, tuyệt vọng đến tận đáy lòng.
Ông ta không biết, nếu như ông ta không phải là cha của Dương Thần, liên lụy đến quá nhiều người bên cạnh Dương Thần, lời ông ta vừa nói, đã đủ để Dương Thần thẳng tay làm thịt ông ta rồi.
Nhưng, lời cảnh cáo của Dương Thần rõ ràng là có hiệu quả, Dương Phá Quân mặt trắng bệch đứng im tại chỗ, không nói nửa chữ.
Mấy tên lính vốn là trong cơn giận dữ, kẻ trẻ tuổi này đúng là kiêu ngạo quá mức, nhất định phải giúp thủ trưởng giáo huấn hắn cho tốt.
Ai ngờ, đợi ánh mắt Dương Thần đảo qua trước mặt họ, tất cả hai tay đều nhũn ra, căn bản là chẳng có sức lực để cầm súng lên, đừng nói đến việc chặn Dương Thần lại nữa.
Đợi Dương Thần đi qua, mấy người bất giác đều tránh ra nhường đường, để Dương Thần tìm đến chiếc xe Jeep, ngồi vào rồi.
Trơ mắt nhìn chiếc xe Jeep sau khi khởi động, nghênh nganh chạy đi mất.
Yến Kinh, trụ sở quân khu của Dương gia.
Trong khu hoa viên rộng lớn, cỏ xanh mơn mởn, phồn hoa như gấm, hiển nhiên ngày thường có người chuyên chú chăm sóc.
Dương Công Minh mặc áo xám kiểu cũ, đang ngồi ở ghế mây, trong tay cầm tờ báo buổi sang, đeo một cặp kính lão, cẩn thận xem xét các tin tức trên báo.
Bên cạnh lão nhân, chỉ có một chiếc chén sứ màu trắng, hương trà thơm nhè nhẹ, tỏa khỏi trắng, là trà vừa mới pha còn nóng.
Cả sân đều yên lặng, mặc dù lão nhân có vẻ nhân từ dễ gần, khiến cho ai cũng không cảm thấy bị áp lực, nhưng người trong Dương phủ đều biết, khi mà Dương Công Minh yên tĩnh đọc sách, trừ một người ra, ai cũng không được phép làm phiền.
Quần áo mộc mạc, lão phu nhân tam nương mặt đầy nếp nhăn, theo hành lang đình viện đi tới, bưng một khay bánh điểm tâm đậu xanh, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc bàn bên cạnh Dương Công Minh.
Dương Công Minh đặt báo xuống, cười với tam nương một cái ấm áp:
– Vất vả rồi, bà ngồi xuống đi, mấy ngày không nói chuyện cùng bà rồi.
– Lão gia không xem báo sao?
Tam nương cười dịu dàng nói, những nếp nhăn trên mặt giãn ra.
– Những thứ trên báo này, hơn nửa phần là giả, xem hay không xem, cũng chỉ phí thời gian mà thôi.
Dương Công Minh ném tờ báo qua một bên:
– Nói xem, gần đây bên ngoài có những chuyện gì, lão già này từ sáng đến tối đều không ra khỏi cửa, không thể thành ếch ngồi đáy giếng được.
Tam nương gật đầu, ngồi xuống một cái ghế mây khác.
Trong nhà này, cũng chỉ có bà là có tư cách ngồi ngang hàng với Dương Công Minh.
– Chuyện của Yến Kinh, thật ra cũng chẳng nhiều, tổng tuyển cử kết thúc, Nghiêm gia thế mạnh nhất, đem mọi nhân vật xếp vào vị trí tốt nhất, cũng đều phân xuống rồi, chẳng qua là, Ninh Quang Diệu liên nhiệm Thủ tướng, Ninh gia vẫn vững vàng nắm chính quyền, nhưng nghe nói, con trưởng Ninh gia, Ninh Quốc Đống xảy ra chuyện, cả ngày đóng cửa không ra ngoài, cũng không rõ là bị gì, nghe bên ngoài truyền đồn là mắc bệnh gì đó, tôi cũng không có tìm hiểu nhiều.
– Hừ, Ninh gia đến đời Ninh Quang Diệu cũng coi là đỉnh cao, còn Ninh Quốc Đống kia, vài năm trước cũng đã gặp qua, tên tiểu bối đó, lòng dạ không đủ, khó thành đại khí, e là, Ninh Quang Diệu vừa đổ xuống, Ninh gia không có người kế tục, gọi là thịnh cực mà suy, khó bảo toàn bị xóa tên khỏi bốn đại gia tộc.
Dương Công Minh thản nhiên nói.
Tam nương cũng không bình luận, tiếp tục cười nói:
– Nói đến tiểu bối, nhị công tử Nghiêm Bất học của Nghiêm gia, trước vì vài chuyện nhỏ, bị Thần thiếu gia làm thương hiện dù đã khỏi, nhưng nghe nói vẫn đang nghĩ mưu đối phó với Thần thiếu gia, chỉ có điều, anh cậu ta là Nghiêm Bất Vấn, lại đem sự việc đè nén xuống, nói ra thì, Nghiêm Bất Vấn vẫn là có vài phần thiên phú, không chỉ là kẻ có tài năng khai phát kỹ thuật, cơ mưu cũng không sót, biết người biết ta, chỉ tiếc, so với Lý Độn của Lý gia, phẩm chất của Nghiêm Bất Vấn là chưa đủ.
– Thật ra Nghiêm Thanh Thiên có đứa cháu tốt, chỉ là tên này, nếu không phải là đưa Nghiêm gia lên đỉnh vinh quang, thì tất sẽ đẩy xuống vực sâu vạn trượng, để xem tạo hóa của Nghiêm gia rồi, Lý Độn kia, tôi đúng là hơi thích, đáng tiếc là cương mãnh quá mức, thiếu đi vài phần mềm mỏng, có chất làm tướng nhưng thiếu chất làm chủ, bằng không, tiền đồ rộng lớn cũng không biết, lão hồ ly Lý Mạc Thân, sao có thể nuôi dưỡng ra một đứa cháu có sự tương phản lớn đến như vậy.
Dương Công Minh nhoẻn cười, nói ngược lại:
– Tên tiểu tử Dương Thần, cũng không an phận, trước kia từng diệt Tăng gia, cũng đã dây dưa đến con a đầu Thái gia đó, chẳng lẽ giờ ngay cả Nghiêm gia cũng muốn gánh.
Tam nương có chút cười gượng:
– Thần thiếu gia đều không phải là người gây sự, nguyên nhân gây ra, hầu hết là do những người phụ nữ quanh hắn mang đến, cái phiền này, so với lão gia, Phá Quân thiếu gia, đều khác xa.
Dương Công Minh cười sang sảng, ông ta tự hiểu ý của Tam nương, người của Dương gia, bất luận đối nhân xử thế như nào, hầu như là loại si tình, ông cũng được, Dương Phá Quân cũng được, cháu trai Dương Liệt cũng thế, đều là yêu say đắm một người.
Đứa cháu trưởng duy nhất bị lạc từ nhỏ này, lại đào hoa quá mức, vả lại tất cả đều là quốc sắc thiên hương.
Cũng không biết có phải ông trời biết được Dương gia đời đời đơn truyền, nên mới sinh ra kẻ ngoại tộc như vậy.
Theo như Dương Công Minh nhìn thấy, phụ nữ thì nhiều, nhưng cũng có chút ảnh hưởng về môn đăng hộ đối, nhưng thời đại này, đã khác xa với thời quá khứ của ông ta rồi.
Năm đó, ngay đến có thai trước khi cưới, cũng bị coi là hành vi vô liêm sỉ, thời thế bây giờ, muốn kết hôn, đa phần là xem phía người con gái có thể có thai hay không, chuyện vác bụng to mà làm đám cưới chỗ nào cũng có.
Ngươi con nhà danh giá, cả đời chỉ yêu một người con gái, người khác cũng sẽ nghĩ rằng ngươi giả thanh cao, nếu như ngươi có nuôi vài tình nhân, ngược lại còn cảm thấy rất bình thường.
Cho nên, Dương Công Minh mặc dù cảm thấy đứa cháu Dương Thần này có chút hơi quá, nhưng cũng chẳng có ý ác cảm.
– Lão gia, tam nương có một chuyện, không biết có nên nói không.
Tam nương do dự nói.
Dương Công Minh khoát tay:
– Giữa bà và tôi, còn có gì không thể nói.
– Lão gia, Thần thiếu gia mặc dù bây giờ sống chung với thiếu phu nhân tương đối hòa hợp, nhưng lại không thừa nhận quan hệ với tư lệnh và Liệt thiếu gia, tình hình như này, người thật sự muốn Thần thiếu gia kế thừa vị trí gia chủ sao?
Tam nương hỏi.
Dương Công Minh cầm chiếc chén sứ bên cạnh, nhấp một ngụm, đặt xuống, mới thở dài nói:
– Nếu như hắn đồng ý, tự nguyện là tốt nhất, nếu như hắn không muốn, ta cũng chỉ có thể lùi mà lui mà cầu cái tiếp, để cho Phá Quân kế thừa, mặc dù Phá Quân quá cố chấp… trách chỉ trách, Dương gia chúng ta nợ hắn nhiều, hắn không muốn quay về, cũng là có nguyên do, nhưng ta có một thứ cảm giác không rõ ràng, rằng đứa trẻ này sẽ có ngày quay trở về.
Tam nương mắt híp lại, sắc mặt thay đổi bất thường, cuối cùng, lén thở dài một cái:
– Tam nương sẽ cố gắng hết sức, giúp cho nguyện vọng này của lão gia hoàn thành.
Dương Thần lắc đầu, nói tự nhiên:
– Tam nương, bà hay nói, thế gian vạn vật, đều có thiên lý của nó, không thể cưỡng cầu, tôi cũng không trông chờ mọi chuyện đều thuận theo ý mình, tùy duyên là tốt rồi, huống hồ thân thể tôi vẫn còn khỏe mạnh, không vội vàng trong nhất thời.
Đúng lúc này, cách cổng tò vò không xa, một gã người hầu chạy đến với vẻ tất tả, trong tay cầm chiếc điện thoại không dây, cung kính nói:
– Lão gia, tiểu thư đột nhiên gọi điện đến, nhất định muốn người ngay lập tức nhận điện.
Dương Công Minh đang buồn bực, thế nào mà kẻ dưới lại đột ngột chạy vào không để ý đến quy củ gì cả, vừa nghe con gái gọi điện đến, giật mình hiểu ra, nghĩ đến Dương Tiệp Dư, đó cũng cái chủ yếu làm ông không thể nào bớt lo được, vốn nghĩ gả đến Trung Hỉa có thể yên tĩnh được rồi, nhưng hai mươi năm nay cứ cách ba đến năm ngày lại gọi điện thoại đến, không nịnh nọt thì cũng nói bóng gió muốn mình giúp đỡ.
Cũng chính là con gái, mới dung túng cô ta như vậy, nếu Dương Phá Quân mà thế, nhất định sẽ bị mình hung hăng đá cho vài cái rồi.
Nhấc điện thoại, Dương Công Minh tức giận nói:
– Nha đầu, lại yêu cầu gì ta đấy, con không thể để cho người cha già này an tâm chút sao?
Đầu bên kia điện thoại Dương Tiệp Dư sốt ruột nói:
– Bố à, lần này không phải vì chuyện của mình mà con tìm ba, là chuyện đứa cháu yêu quý của bố đó, tên tiểu tử Dương Thần đó muốn nổi điên rồi.
– Dương Thần?
Lập tức đầu Dương Công Minh trở nên căng thẳng. Nghe giọng điệu Dương Tiệp Dư liền biết là tình hình không ổn rồi, nhưng vẫn điềm tĩnh nói:
– Con nói cẩn thận, ta nghe đây…
Một phút sau, Dương Công Minh ngắt điện thoại, đưa cho người làm, cho người lui ra.
Mặc dù không đứng gần nghe điện thoại, nhưng dường như cái gì Tam nương cũng đều nghe rõ hết, dở khóc dở cười nói:
– Lão gia, vừa nói, thiếu gia Dương Thần vì phụ nữ mà bị phiền phức không hết, đúng là nói gì nghiệm đấy.
Dương Công Minh trầm ngâm một lúc, lắc đầu, thấp giọng nói:
– Đứa cháu này cho rằng, ở đại sát bốn phương ở châu Âu một phen, giết hai con chim súc sinh đó, thì đã thiên hạ vô địch rồi, Lý Mạc Thân có tiếng lấp liếm khuyết điểm, cháu ngoại của ông ta… cũng là máu mủ của con gái yêu của Lý Mạc Thân, nào có dễ động đến.
– Việc này không nên chậm trễ, Lý Mạc Thân sớm biết được thân phận của Thần thiếu gia, cũng sẽ biết một trong số ít người của Hồng Mông, tất nhiên sẽ không thể làm vô dụng với thủ đoạn của ông ta, nếu như cháu ngoại ông ta bị giết thật, ông ta sẽ bất chấp tất cả, cố ý đem sự tình làm lớn tư liệu của cục an ninh đó, đủ để kinh thiên động địa Yến Kinh lên rồi, bất luận là liên kết với các gia tộc khác đối phó với Thần thiếu gia, hay là đối phó với Dương gia chúng ta, đều đủ để làm đại loạn lực lượng của Hoa Hạ.
Nếu như như vậy, không dám đảm bảo sẽ không ép buộc “sứ giả” Hồng Mông ra tay đối phó với Thần thiếu gia, suy cho cùng Lý gia là then chốt duy trì cân bằng cục diện chính trị, hay là lão đi Trung Hải một chuyến.
Tam nương đứng dậy nói.
– Sứ giả Hồng Mông…
Dương Công Minh nhìn bà lão có vẻ khó hiểu.
– Nếu như bà để bọn họ bắt gặp, lại thế nào cho tốt…
Tam nương cúi đầu cười:
– Trốn một lúc, không trốn được cả đời, Thần thiếu gia đã có “thần vị” của những kẻ đó, trên thân phận đã gặp vào điều kỵ của Hồng Mông, tạo thành điều kiện cho người của Hồng Mông ra tay, nếu như không nể tình Thần thiếu gia còn tu luyện 《Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh》, lại gần đạo môn kia, còn nhượng bộ mấy phần thì chỉ dựa vào những thứ nhiễu loạn trước kia, Hồng Mông sứ giả đã xuống tay hạ sát rồi.
Nếu hắn thật sự chọc cho cục diện chính trị Hoa Hạ rung chuyển làm sứ giả Hồng Mông đó ra tay, chỉ sợ còn muốn cứu Thần thiếu gia, đã không còn kịp nữa rồi.
– Nhưng bà…
Dương Công Minh còn muốn nói gì nữa, nhưng đã bị tam nương ngăn lại:
– Lão gia, không cần nhiều lời, muộn nữa, e rằng tam nương cũng không kịp nữa rồi.
– Được…
Tiếng nói vừa dứt, tam nương đúng là từ vườn biến mất thẳng, ngay cả cái bóng cũng như chưa từng xuất hiện lúc nào.
Nếu như Dương Thần ở đây xem được cảnh này, tất sẽ sợ hãi thất sắc… Sự thần thông này, không phải chính lúc trước ở biển gặp sứ giả Hồng Mông đó, Lăng Hư Tử đã dùng sao? Chỉ khác là, Lăng Hư Tử trong nháy mắt di chuyển một đoạn ngắn, còn Tam nương đây thì nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Dương Công Minh cũng không lấy làm kinh ngạc lắm, chỉ là quay đầu, nhìn về bầu trời phía nam mù mịt, khoan thai thở một cái, ánh mắt mê mải, dường như đang nhớ và tiếc nuối một cái gì đó…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:43 (GMT+7) |