Một lát sau, Trinh Tú vừa rồi còn bĩu môi hờn dỗi, quả nhiên đã cùng vớim Jeong đi xuống dưới lầu, cô khoác một chiếc áo khoác màu xám, đương nhiên là bộ dạng đang muốn ra ngoài.
Park Chuan cũng không trêu đùa với đứa cháu gái nữa mà cười nói:
– M Jeong không cần phải đi theo. Trinh Tú, cùng ông ngoại lên đường thôi.
Trinh Tú hừ nhẹ một tiếng không trả lời, lập tức đi ra khỏi cửa.
Park Chuan bất đắc dĩ lắc đầu, nói với vợ chồng Dương Thần:
– Anh Dương, cô Lâm, hai người nghỉ ngơi sớm đi.
Nói xong, Park Chuan ra hiệu cho Kim Chul đi theo.
Bên ngoài tòa nhà lớn của nhà họ Park đã có một chiếc Mercedes – Benz G550 màu đen cùng với hai chiếc Mercedes – Benz GL hệ SUV chờ sẵn ở đó.
Ngoại trừ Kim Chul ra, Park Chuan còn dẫn theo mười mấy người vệ sỹ cao to khỏe mạnh.
Đợi ba người Park Chuan vào trong chiếc G550, ba chiếc xe liền chậm rãi chạy về phía Bắc, dần dần biến mất trong màn đêm.
Dương Thần vô cùng tò mò, lễ giao nhận của nhà họ Park rốt cuộc còn ẩn giấu bí mật gì, nhưng Park Chuan đã đặc biệt chọn lúc nửa đêm để xuất phát như vậy, lại còn mang theo khá nhiều vệ sĩ, nhất định là không muốn thu hút sự chú ý của người ngoài, vì vậy Dương Thần cũng không hỏi nhiều, tránh việc bị mất mặt.
Ngay sau đó, hai vợ chồng cũng an phận lên lầu tắm rửa và đi ngủ, nhưngm Jeong thì vẫn ngồi ở dưới lầu chờ Park Chuan và Trinh Tú trở về.
Sau một tiếng đồng hồ.
Ở phía Bắc của thành phố Seoul, tại khu vực được xây dựng ở nơi tương đối vắng vẻ gần với công viên quốc gia Bukhan.
Ba chiếc Mercedes Benz dừng tại một tòa nhà cao mười mấy tầng màu xám.
Tòa nhà cao tầng này nhìn có vẻ đã có chút niên đại, xung quanh đều là những ngôi nhà đã cũ kỹ, ẩn dưới ánh đèn ảm đạm.
Lúc này Trinh Tú cũng không còn tâm trạng nào mà giận Park Chuan nữa, sợ hãi hỏi:
– Ông ngoại, đây là đâu?
Park Chuan dẫn Trinh Tú xuống xe, cầm tay cô, hướng tới tòa nhà phía trước, nói:
– Đây là chi nhánh của chi nhánh ngân hàng Thụy Sĩ ở Hàn Quốc.
– Chi nhánh của chi nhánh?
– Đúng vậy. Chi nhánh của ngân hàng Thụy Sĩ ở gần trung tâm tài chính. Nơi đây là địa điểm làm việc sớm nhất của ngân hàng Thụy Sĩ. Mặc dù đã không còn chức năng nghiệp vụ nữa, nhưng vẫn được coi là một nơi để lưu trữ những đồ vật của các khách hàng tại ngân hàng Thụy Sĩ.
Nghe Park Chuan giải thích, mọi người đã bước đến tòa nhà lớn.
Vài nhân viên bảo vệ ánh mắt lạnh lùng sau khi kiểm tra xong giấy xác nhận, lại tiến hành lục soát người Park Chuan và Trinh Tú.
Sau khi làm xong, một nhân viên bảo vệ nói:
– Hội trưởng Park, tiểu thư Trinh Tú, cảm ơn đã hợp tác, hoan nghênh hai vị đã đến, nhưng rất thứ lỗi, chúng tôi không thể cho người khác vào được.
Park Chuan quay người lại nói:
– Kim Chul, cậu chờ ở bên ngoài, nơi đây chỉ có những khách hàng đã hẹn trước mới có thể vào được, các cậu không thể vào.
Kim Chul đương nhiên không có ý kiến gì, ánh mắt ra hiệu cho những vệ sĩ dưới, tất cả mọi người đều tản ra chờ ở phía ngoài.
Park Chuan dẫn Trinh Tú vào trong tòa nhà, một người đàn ông trung niên da trắng tóc vàng mặc tây phục đã chờ sẵn ở đó, trước ngực ông ta còn có một huy hiệu, trên huy hiệu có viết – Phó Tổng giám đốc chi nhánh ngân hàng Thụy Sĩ tại Hàn Quốc Donald.
– Hội trưởng Park, rất hân hạnh được gặp ông. Xin chào tiểu thư Trinh Tú.
Donald cung kính cúi chào.
Park Chuan khẽ cười nói:
– Ông Donald, xin mời dẫn đường, chúng tôi muốn xem vật phẩm số một.
– Được, xin mời hai vị…
Donald cũng không nói nhiều, dẫn hai người đi về phía đường thông đạo dài phía trong.
Được coi là một nơi khá thần bí để cất giữ những vật phẩm quý báu và tiền mặt châu báu của khách hàng tại ngân hàng Thụy Sĩ, nơi đây giống như một nơi đã cũ kỹ, nhưng trên thực tế lại được xây dựng rất kỳ công.
Gần như mọi góc độ đều có camera giám sát, thậm chí trong tòa nhà còn cất giữ rất nhiều vũ khí để ngăn ngừa việc bị đột kích bất ngờ.
Còn về độ kiên cố trong tòa nhà này, đương nhiên là có những loại thép hợp kim chắc chắn.
Đi qua vài khúc rẽ, Trinh Tú và Park Chuan theo Donald đi đến trước cửa của một chiếc cầu thang, lối vào đã có hai nhân viên da trắng mỉm cười đứng hoan nghênh.
Sau khi Donald mời hai người vào trong thang máy, đóng cửa thang máy lại.
Trinh Tú phát hiện ra, chiếc thang máy này không ngờ không có một nút bấm nào.
Chỉ thấy Donald lấy từ trong túi ra một tấm thẻ từ, nhẹ nhàng chà xuống màn hình hiển thị trong thang máy, màn hình liền hiện lên hàng chữ tiếng Anh, yêu cầu dùng dấu vân tay và tròng mắt để mở khóa.
Donald ấn dấu vân tay của mình và đưa tròng mắt vào vào màn hình, sau khi quét một lượt, trên màn hình cuối cùng đã xuất hiện các tầng để lựa chọn.
Donald bỏ qua tất cả, chọn luôn mã số cuối cùng – G20. Sau khi chọn xong, thang máy cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động, điều khiến cho Trinh Tú không ngờ chính là việc thang máy đi xuống.
G20? Chẳng lẽ chính là tầng ngầm thứ 20?
Trinh Tú không khỏi hoảng sợ, tòa nhà này nhìn có vẻ rất đơn giản, nhưng không ngờ phía dưới còn có cả tầng 20?
Đối với một cô gái từ nhỏ đến lớn chưa được trải nghiệm nhiều như Trinh Tú mà nói, những chuyện như vậy quá mức kinh ngạc, khiến cho cô quên mất mình đến nơi đây để làm gì.
Còn Park Chuan thì lại rất điềm tĩnh, đương nhiên trước kia đã từng đến.
Đợi xuống đến tầng ngầm thứ 20, thang máy cuối cùng cũng mở ra.
Phía trước là một khoảng rộng màu trắng, nền gạch men màu trắng, trần nhà màu trắng, bốn bức tường đều là màu trắng, cửa phòng bằng kim loại cũng màu trắng. Trên cửa phòng kim loại này cũng không ngoại lệ, có một màn hình hiển thị.
Ở trong này, cho dù một cây kim có rơi xuống thì cũng có thể bắt được.
– Hội trưởng, vật phẩm số một của nhà họ Park mà ông muốn xem đã ở trong phòng số 7 bên đó. Chỉ cần có dấu vân tay và tròng mắt của ông để mở khóa là có thể vào được. Tôi sẽ đợi hai vị ở trong thang máy, xin mời.
Donald vuốt cằm nói.
Park Chuan nói cảm ơn, sau đó dẫn Trinh Tú đi, hướng tới gian phòng số 7.
Đến trước cửa phòng, Park Chuan liền tiến hàng xác nhận dấu tròng mắt của mình qua hệ thống màn hình hiển thị, đây cũng là vòng kiểm tra cuối cùng để bước vào phòng.
Sau khi hệ thống báo thành công, Park Chuan liền mở cửa ra, vừa cười vừa nói với Trinh Tú đang tò mò:
– Tối nay, đợi xem xong bảo vật gia truyền của nhà chúng ta, ông ngoại sẽ bảo bọn họ nhập thông tin của cháu vào hệ thống, sau này cháu có thể đến mở cửa phòng này được.
Trinh Tú thấp thỏm gật đầu, trước kia Park Chuan chưa nói cụ thể là xem cái gì, nhưng bây giờ việc này cuối cùng cũng đã cởi bỏ được khúc mắt trong lòng cô.
Sau khi bước vào gian phòng, Park Chuan liền khóa cửa lại.
Trong phòng là hai chiếc ghế và một chiếc bàn hình chữ nhật dài. Trên chiếc bàn có một chiếc tủ bảo hiểm.
Park Chuan đi lên trước, nhập mật mã vào chiếc tủ bảo hiểm đó:
– Mật mã này là ngày sinh của ông ngoại, hôm nay sẽ đổi thành ngày sinh của Trinh Tú cháu.
Nói xong, chiếc tủ mật mã được mở ra.
Trinh Tú như ngừng thở, mở to mắt nhìn chăm chú vào đồ vật xuất hiện trước mắt, lộ vẻ nghi ngờ.
Đây là một chiếc hộp đá màu xám, thoạt nhìn chỉ to như hai bàn tay, hình lập phương, giống như được làm thành từ tảng đá, nhưng lại giống như được làm thành từ kim loại.
Park Chuan nhìn thấy Trinh Tú có vẻ buồn bực, dường như cũng nhớ đến lần đầu tiên mình nhìn thấy, cũng mơ hồ như vậy.
– Đứa cháu ngốc nghếch này, đừng nhìn một cách đơn thuần như vậy. Đây là bảo vật bảo hộ cho nhà chúng ta từ nhiều đời nay, sau này cháu là chủ nhân của nó, lấy tay sờ thử đi.
Trinh Tú gật gật đầu, từ từ tiến lên, giơ tay cầm lấy chiếc hộp màu xám.
– A…
Trinh Tú hoảng sợ, buông tay ra:
– Lạnh quá, sao cháu lại cảm thấy còn lạnh hơn cả đá vậy? Sờ vào lại có cảm giác giống như đá, nhưng lại không giống…
Park Chuan cười nói:
– Không sao, cái này và thứ trong đó có liên quan đến nhau. Đến đây nào, nhìn ông ngoại mở nó ra.
Nói xong, Park Chuan lấy ra một chiếc hộp châu báu ở trong túi áo, sau khi mở ra, đồ vật bên trong rõ ràng là sợi dây chuyện Nguyệt Nha mà trước kia Trinh Tú có, ngoài ra còn có một vật nhỏ khác, trông giống như một Tinh Thần.
Tinh Thần đó sáng bóng, có hình sao năm cánh, dường như ánh sáng đang chuyển động.
Lúc này, Trinh Tú mới phát hiện ra phía trên của chiếc hộp màu xám có hai lỗ nhỏ, rõ ràng là đặt vừa khít hai đồ vật Nguyệt Nha và Tinh Thần.
Chẳng lẽ Nguyệt Nha và Tinh Thần là chìa khóa để mở chiếc hộp?
Park Chuan đặt Nguyệt Nha và Tinh Thần vào hai lỗ trên chiếc hộp đó.
Sau khi nhập vào thành công, chiếc hộp màu xám trông không rỗng chút nào không ngờ từ giữa bắt đầu lộ ra một khe hở màu xanh lam.
– Trinh Tú, nhìn kỹ đi, đây là bảo vật thần thánh mà ông trời đã ban tặng cho nhà họ Park chúng ta.
Tay Park Chuan cầm chiếc hộp, lời nói vô cùng trang trọng, rồi sau đó mới từ từ mở chiếc hộp ra…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:42 (GMT+7) |