Nhưng trước khi rời khỏi Hàn Quốc, Dương Thần và Lâm Nhược Khê vẫn phải tham gia vào buổi lễ giao nhận quyền điều hành của nhà họ Park.
Park Chuan sẽ rời khỏi ghế Hội trưởng, đồng nghĩa với việc từ bỏ thân phận Tổng giám đốc, giao lại cho Trinh Tú. Để một cô nhóc mới hai mươi tuổi ngồi vào ghế Tổng giám đốc một tập đoàn hàng đầu thế giới có vẻ hơi khoa trương, nhưng người ngoài đều biết, Park Chuan vẫn sẽ cầm tay chỉ dắt cho Trinh Tú. Trinh Tú chẳng qua mới chỉ học hỏi được chút ít trên lý thuyết, không thể biết hết được chuyện thương trường.
Điều khiến cho người ngoài cảm thấy tò mò nhất là nghi lễ tiếp nhận của nhà họ Park không phải chỉ có tài sản của công ty, mà còn bao gồm cả vật được truyền lại qua bao đời nhà họ Park – Tinh Nguyệt.
Một số người lớn tuổi trong các gia tộc lớn ở Hàn Quốc chỉ biết người thừa kế gia tộc họ Park là người duy nhất biết cách sử dụng Tinh Nguyệt, người khác hoàn toàn không biết gì.
Có người đoán phải chăng đấy là báu vật hiếm có gì đấy, có người đoán là phương thuốc dưỡng thân thần bí nào đấy, còn có người đồn là tổ tiên nhà họ Park đã truyền lại một kho báu nào đó, nếu nhà họ Park có sa cơ thì vẫn có thể phất lên lại.
Nhưng, tất cả chỉ là đoán mò, không một ai biết bí mật thực sự được cất giấu là gì.
Ngày 11 tại khách sạn 罗酒 ở Seoul có cổ phần của tập đoàn Tinh Nguyệt, cả lễ đường của khách sạn đều được nhà họ Park bao hết, tại nơi mà các quan chức Hàn Quốc tiếp đãi khách quý như nơi này mà nhà họ Park cũng bao hết, đủ để thấy sức ảnh hưởng của tập đoàn Tinh Nguyệt.
Dương Thần mặc bộ âu phục do Lâm Nhược Khê chuẩn bị, khi hai người xuất hiện trong lễ đường, lễ đường đã có khoảng một trăm khách quý, sớm đã tới đây.
Một ít phóng viên đến từ những toà soạn lớn, đã được sắp xếp để quay phim và chụp ảnh, lễ tiếp nhận của tập đoàn Tinh Nguyệt cũng được coi là tin tức xã hội quan trọng.
Đi qua những nhân viên phục vụ ăn mặc theo phong cách truyền thống của Hàn Quốc, cũng đủ để thấy được tính trang trọng của buổi lễ.
Vì trước đấy Dương Thần đã đề nghị không cần thiết phải quan tâm tới hai vợ chồng họ quá, nên Park Chuan cũng không tới hỏi thăm, để tránh gây sự chú ý.
Vào giữa trưa, giữa tiếng nhạc du dương, Park Chuan đi lên khán đài.
Nhìn lão Hội trưởng khuôn mặt đỏ hồng mặc âu phục, hầu hết tất cả mọi người đều phải kinh ngạc, bởi vì họ biết, Park Chuan mắc bệnh nặng mới bình phục lại, mọi người vốn nghĩ ông sẽ có dáng vẻ của người bệnh, nhưng không thể ngờ diện mạo của ông lại tốt đến như vậy.
Hình ảnh này, đủ để cổ phiếu trên mạng của tập đoàn Tinh Nguyệt tăng cao, dù sao thì Park Chuan cũng là người sáng lập, là trụ cột, sức khỏe của ông có ảnh hưởng rất lớn tới công ty.
Park Chuan lúc này vô cùng oai hùng, chỉ đảo mắt một lượt, các vị khách phía dưới đều im lặng, bất luận là người cùng tuổi hay hậu bối, đều tôn trọng im lặng lắng nghe.
Ngoài tiếng flash, và tiếng máy quay ra, thì cả hội trường đều im lặng.
– Chân thành cảm ơn các vị đã tới tham dự nghi lễ tiếp nhận của nhà họ Park chúng tôi ngày hôm nay, đồng thời hôm nay cũng chính là ngày công bố tiếp nhận chức vị Chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt.
Những người quen biết tôi đều biết rằng tôi không thích nói những lời khách khí, cũng không thích vòng vo, cho nên chuyện phải công bố, tôi sẽ nói thẳng.
Park Chuan tôi dựa vào nguyên tắc thừa kế căn bản trong huyết mạch, quyết định giao chức vị tộc trưởng cho cháu gái trưởng Từ Trinh Tú.
Trinh Tú là con gái đẻ của Ji Yi – con gái cả của tôi, mặc dù nó họ Từ, nhưng đích thực là cốt nhục nhà họ Park chúng tôi. Hy vọng cả gia tộc có thể chấp thuận, Trinh Tú tuổi còn trẻ, cần sự dạy bảo của các vị, tôi cũng sẽ luôn theo sát dốc sức dạy bảo cho tới lúc người nối nghiệp đủ năng lực.
Mặt khác, tập đoàn Tinh Nguyệt là công ty chính của nhà họ Park, cũng là tâm huyết mười năm nay của Park Chuan tôi. Tôi đảm nhận trọng trách Chủ tịch tập đoàn hơn ba mươi năm nay, cũng đã mệt rồi.
Tôi đã cân nhắc hết về tài trí của tất cả các con cháu, và đã quyết định giao chức vị Chủ tịch cho Trinh Tú.
Các vị không cần lo lắng về việc Trinh Tú còn trẻ không đủ năng lực, lão già này hiện tại rất khỏe mạnh, sau khi lễ tiếp nhận kết thúc, tôi sẽ lui về phía sau, làm Chủ tịch hội đồng quản trị và tiếp tục chỉ đạo mọi công việc…
Những gì mà Park Chuan nói hầu hết đầu giống như những gì mà mọi người nghĩ.
Lúc trước còn có người lo lắng Trinh Tú tuổi trẻ, không thể chịu được áp lực như vậy, nhưng bây giờ xem ra, lễ tiếp nhận chỉ là trên danh nghĩa, sức khỏe của Park Chuan tốt như vậy, hẳn là muốn “buông rèm nhiếp chính”.
Tuy nhiên, như vậy cũng cắt đứt những ý niệm của những người khác trong gia tộc, đồng thời cảnh cáo họ, đừng bao giờ để xảy ra chuyện như Park Jung Hoon.
Nói xong, Park Chuan cười hiền hòa, vẫy tay với Trinh Tú sau khán đài, ra hiệu cho cháu gái lên khán đài.
Hôm nay Trinh Tú mặc một chiếc váy công chúa màu trắng có viền ren, ôm sát những đường cong nữ tính tuyệt vời trên cơ thể, vòng eo thon nhỏ, đôi mắt long lanh.
Mái tóc đen mượt xõa ngang vai, dưới ánh đèn vàng cô đẹp đến mê người, làn da trắng mịn, dung mạo mỹ lệ khiến cho những chàng trai trẻ bên dưới khán đài mắt sáng ngời.
Đám người này chơi bời chán với mấy cô diễn viên thẩm mỹ rồi, đối với một mỹ nhân không động dao kéo như vậy thì quả thực không cách nào chống cự lại được.
Dưới khán đài, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, tiếng hoan hô, trầm trồ không ngớt.
Rất nhiều người không khỏi thổn thức, đây mới đích thực là xuất thân chìa khóa vàng, ai cưới được cô, không chỉ có được mỹ nhân mà còn có được cả núi vàng.
Mặc dù Trinh Tú cũng chưa từng nghĩ đến, từ khi cha mẹ qua đời, cô lớn lên ở cô nhi viện, sẽ có một ngày cô đứng trên khán đài trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của những người trong giới thượng lưu, trở thành một người giàu có không phải làm gì vãn có tài sản hàng trăm tỷ.
Nếu trước đây cô đã từng sa đọa, hút thuốc phiện, giết người, thì tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra, không thể gặp người muốn gặp, không thể có chuyện như ngày hôm nay.
Cuộc sống là sự hợp thành của những điều ngẫu nhiên và trùng hợp, nhưng cho dù có rơi vào bóng tối thì bản thân mình vẫn phải kiên trì, tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc…
Park Chuan rất hài lòng với sự tán thưởng của mọi người, mặc dù điều đó là giành cho Trinh Tú, nhưng ông vẫn vô cùng vui mừng.
Đối với một lão già không còn sống được bao lâu nữa mà nói, có thể truyền lại toàn bộ cho đứa trẻ mà mình yêu thương và tâm đắc chính là đã tạo ra được một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại lúc cuối đời rồi.
Không cần nghi ngờ gì nữa, lao tâm khổ tứ tìm về Trinh Tú, mặc dù vẫn chưa tạo hình xong, nhưng đã có đầy đủ tiềm năng.
– Trinh Tú, chào hỏi mọi người đi.
Park Chuan cười nói.
Trinh Tú có chút căng thẳng, nhưng vẫn chào hỏi mọi người theo phép tắc, coi như chính thức ra mắt.
Park Chuan đặt tay lên vai Trinh Tú để cô bớt căng thẳng.
– Các vị, hôm nay tôi, thực ra vẫn còn một chuyện muốn công bố, trước đấy tôi chưa từng nhắc tới…
Dưới khán đài lúc này lại dạy lên những âm thanh nghi hoặc, không hiểu trong hồ lô của Park Chuan chứa cái gì.
Trinh Tú cũng tò mò ngẩng đầu, trước đấy ông chưa hề nói tới.
Park Chuan không động đậy, nhẹ nhàng nói:
– Để cho Trinh Tú của chúng ta có thể yên tâm, bắt đầu học quản lý công ty, tôi đã giúp con bé sắp xếp một cuộc hôn nhân mỹ mãn…
– Ôi!!
Cả hội trường xôn xao, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Trinh Tú khuôn mặt trắng bệch nhìn Park Chuan, khó có thể tin được chuyện như vậy lại có thể diễn ra.
– Ông ngoại… Sao ông…
Không đợi Trinh Tú nói xong, Park Chuan hơi nhíu mày liếc cô một cái, thấp giọng nói:
– Có gì xuống dưới hãy nói.
Phía xa Dương Thần đang chán nản cũng bị thu hút hướng lên khán đài, Lâm Nhược Khê bên cạnh kinh ngạc hỏi:
– Ông xã, hôn nhân của Trinh Tú? Lẽ nào là hôn ước với nhà họ Goo?
Dương Thần lắc đầu:
– Có lẽ không phải, nếu không đã không nói ra một cách đột ngột như vậy.
Không biết vì sao, Dương Thần cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng lại không biết vì sao lại căng thẳng.
Gần sát dưới khán đài là cha con Goo Chi Yong và Goo Yu, hai cha con họ ánh mắt sâu thẳm đầy bất mãn.
Park Chuan nói tiếp:
– Tôi tin rằng rất nhiều người đều biết, cố vấn pháp luật của tập đoàn Tinh Nguyệt chúng tôi, con trai của luật sư Kim, Kim Chul, cũng là vệ sĩ mà tôi vô cùng tín nhiệm.
Thay vì nói là một vệ sĩ, thì tôi luôn xem cậu ấy như cháu của tôi. Nhân phẩm, tài năng của Kim Chul tôi đều rất coi trọng, vừa hay Kim Chul và Trinh Tú tuổi cũng xấp xỉ nhau.
Nhà họ Kim mặc dù từ trước tới nay đều theo ngành luật, nhưng lại có quan hệ tốt với nhà họ Park tôi. Tôi và luật sư Kim đã làm bạn nhiều năm, hai chúng tôi đã quyết định lập hôn ước cho Kim Chul và Trinh Tú.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:42 (GMT+7) |