Trang web TruyenSex.Vip là trang dự phòng của trang web truyensex.moe (Trước dây còn có tên khác như truyensex.tv truyentv.net vv...), đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 12 » Phần 22

Dương Thần - Quyển 12

Phần 22

Bởi vì Lâm Nhược Khê đã biết trước Dương Thần cố ý giả chết, nên cũng không hứng thú gì lắm, nhưng nhìn thấy Trinh Tú vui buồn hỗn loạn như vậy, lại hôn Dương Thần một cái, trong lòng cô rối như tơ vò.

Trinh Tú dường như cũng cảm thấy hôn Dương Thần trước mặt Lâm Nhược Khê như vậy là không hay, vì vậy liền vội vàng đi sang một bên, lau nước mắt, nhìn Lâm Nhược Khê đầy tội lỗi.

– Chị Nhược Khê, em hơi bị kích động, không có ý gì khác đâu.

Dương Thần thầm nghĩ, em càng nói chẳng phải là càng ngốc hay sao?

Lâm Nhược Khê cười gượng một cái:

– Chị có nói gì đâu, một người thối tha như anh ấy, em còn muốn hôn là tốt lắm rồi.

– Này, không ngờ lại có người nói xấu nha. Dù sao cũng chung giường chung chiếu, sao có thể nói anh thối được chứ.

Dương Thần mặc kệ.

Lâm Nhược Khê nhức đầu. Người đàn ông này còn tâm trạng mà quản những thứ này nữa sao, liền chỉ chỉ vào gã đàn ông tóc vàng đang nằm hôn mê bất tỉnh:

– Anh nên làm rõ trước xem đám người này rốt cuộc đến đây làm gì đi. Trong bệnh viện thế nào vẫn còn chưa xác định được, hơn nữa, căn phòng này liệu có bị gài bom không?

– Cái này còn cần phải nghĩ sao? Thuốc nổ nhất định là chưa chôn. Bọn họ đã cho tay chân đến đây thì thuốc nổ nhất định là gài ở chiếc xe mà anh lái rồi, hơn nữa, chôn thuốc nổ cũng là một kỹ thuật, phải cần thời gian. Bọn họ không có thời gian cũng chẳng có kỹ thuật, nên anh cũng muốn để cho chúng xuất hiện mới diễn màn kịch này.

Hơn nữa bọn họ đã đến để bắt Trinh Tú, nhưng không phải là đến giết Trinh Tú, chứng tỏ Hội trưởng Park Chuan ở trong bệnh viện cũng sẽ không sao, nếu không thì việc bắt Trinh Tú cũng không tác dụng gì, tác dụng duy nhất nhất định là để uy hiếp Hội trưởng Park Chuan.

Nếu như bệnh viện có thích khách thì chúng ta đã nhận được tin rồi.

M Jeong vừa rồi vẫn chưa kịp hoàn hồn, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được đành nói:

– Anh Dương, anh… anh không phải là…

Dương Thần chau mày nhìn cô người hầu này:

– Kỹ thuật taekwondo của cô thật lợi hại, tưởng tôi chết rồi sao? Ha ha, ai bảo tôi mạng lớn chứ.

– Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Lâm Nhược Khê hỏi.

– Đương nhiên là phải đi tìm kẻ chủ mưu đứng sau rồi.

– Anh biết bọn chúng ở đâu?

Dương Thần bĩu môi nói:

– Mặc dù không dám chắc chắn 100%, nhưng trong cuộc điện thoại trước đo, tên đó đã nói tên khách sạn Myeong – dong là muốn lừa anh, muốn anh phải chết. Nếu như gã đó đặc biệt chỉ muốn tạo ra một địa điểm giả để bảo anh đi, khả năng không lớn lắm, vì vậy anh cảm thấy khách sạn Myeong – dong nhất định có vấn đề.

Lâm Nhược Khê mắt sáng ngời, không ngờ Dương Thần còn chú ý đến tình tiết đó, khiến cho cô không khỏi khâm phục trí óc của người đàn ông này, mà không phải là vũ lực.

– Anh Dương, liệu có nguy hiểm không?

Trinh Tú lo lắng nói.

Dương Thần đưa tay sờ sờ đầu cô gái:

– Yên tâm đi, anh chắc chắn được mới nói như vậy. Cái tên tóc vàng này, các em hãy trói hắn lại, giữ lại có thể kiểm tra được. Ngoài ra, các em cũng nên làm rõ độ trung thành của những người hầu và bảo vệ trong nhà, cũng không nên giữ những người này lại.

Được Dương Thần nhắc nhở, Trinh Tú vàm Jeong nhìn đám bảo vệ đang vô cùng xấu hổ và khẩn nài một cách bất mãn.

Dương Thần cũng không muốn nán lại lâu. Mặc dù nói đối phương cho dù có nhận được tin là bên này đã bị tiêu diệt toàn bộ thì cũng không thể trong chớp mắt di dời địa điểm được, nhưng cũng không thể để sót con cá lớn được.

Sau khi rời nhà họ Park, Dương Thần nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Cạnh hồ bơi của khách sạn Myeong – dong Seoul, vì trời khá lạnh nên hồ nước này đã cạn khô.

Tại nơi mà không có ai đi qua này, bóng dáng Dương Thần sau vài giây đã xuất hiện.

Dù sao cách nhà họ Park cũng gần, Dương Thần lại quen với địa hình ở Seoul nên trong chớp mắt đã có thể tìm được.

Khách sạn Myeong – dong không lớn, chỉ là một kết cấu với những gian phòng theo phong cách cổ của người Hàn Quốc, kiến trúc trung tâm phân làm ba tầng, và có hai tầng ngầm.

Điều khiến cho Dương Thần có chút phiền não đó là cho dù người của Bắc Phù Dư có thực sự ở đây thì trong chớp mắt mình cũng không thể tìm được, nên đành phải tiến vào trước, kiểm tra lần lượt.

Cùng lúc đó.

Tầng ngầm thứ hai của khách sạn Myeong – dong chính là sòng bạc ngầm của khách sạn.

Hàn Quốc cho phép đánh bạc trong sòng bạc nên việc có sòng bạc cũng không có gì kỳ lạ lắm.

Trong thế giới vàng son này, không nhìn thấy mặt trời, ánh đèn điện dường như chưa từng ngừng chiếu sáng, hoặc là được mặc định, hoặc là vẫn điên cuồng như vậy.

Những cô nàng xinh đẹp ân cần phục vụ đồ uống, cũng không chú ý đến những bộ phận trên thân thể của họ, đều chiều khách cho họ thỏa mãn dục vọng, nhưng nếu muốn mang những cô này ra khỏi phòng đó thì cần phải tốn không ít tiền.

Nhưng nơi sâu nhất của sòng bạc này chính là nơi làm việc của các nhân viên, nhưng từ trước đến nay vẫn có người bảo vệ rất nghiêm ngặt, không có vị khách nào có để đến gần nửa bước.

Tại một gian làm việc hào hoa, một người đàn ông da trắng trung niên mặc chiếc áo khoác màu đen, đeo cặp kính màu vàng, tóc bôi dầu bóng lộn đang cùng với một vài người đàn ông khác ăn mặc sang trọng chơi bài.

Bên cạnh mỗi người đàn ông là những cô gái phục vụ xinh đẹp, nói là đánh bài không bằng nói là chơi với những cô nàng này.

– Goh tiên sinh, có điện thoại.

Một gã đàn ông bồi bàn đi đến, đưa điện thoại của người đàn ông mặc áo khoác đen kia.

Người đàn ông được gọi là Goh tiên sinh kia một tay cầm bài, một tay vuốt đùi cô gái đang ngồi bên cạnh, nhíu mày nói:

– Ai, không biết lúc này tao đang đánh bài sao?

Người bồi bàn nói:

– Là Park Jung Hoon.

Goh tiên sinh dừng chơi bài lại, cười lạnh nói:

– Tên lang sói này, lẽ nào không yên tâm việc tao làm sao?

Mặc dù ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng tên Goh tiên sinh đó vẫn nhận điện thoại, hỏi:

– Giám đốc Park, sao vậy?

– Ông còn hỏi tôi hay sao? Goh Chai? Chẳng phải là ông chưa bao giờ thất bại sao? Ông đã nói bao nhiêu lần với tôi là ông không bao giờ thất bại rồi? Người của ông đã xong đời cả rồi.

Từ bên kia điện truyền đến giọng nói gầm gừ của Park Jung Hoon.

Goh Chai rùng mình một cái:

– Ngươi nói gì? Người của bọn tao làm sao?

Park Jung Hoon tức giận nói:

– Đám người ngu ngốc các ông, quả nhiên vẫn chưa biết gì. Cũng đúng, người của ông xong đời cả rồi thì làm gì còn ai thông báo với ông nữa chứ.

Tôi nói cho ông hay, đám người tối nay được phái đến nhà họ Park, toàn bộ bọn họ đã bị một cô hầu nữ nhỏ bé đánh bại cả rồi. Bây giờ đám người đó đều đã bị cảnh sát tóm, bọn họ biết căn cứ này của ông và cả Goh Chai ông nữa.

Ông không những không bắt được Trinh Tú mà ngay cả một tên Dương Thần ngáng đường kia cũng không giết nổi, đều làm lãng phí hết những gì tôi đã sắp đặt.

Bây giờ đừng nói là ông, mà cả tôi cũng bị nguy hiểm.

Sắc mặt Goh Chai sầm xuống:

– Làm sao có thể chứ… Người của tao phái đến, toàn bộ đều là quân đặc chủng đã xuất ngũ, hơn nữa còn cả tên đó qua đó nữa, làm sao có thể bị một người hầu nữ đánh bại hết chứ.

– Việc đã xảy ra. Ông còn mặt mũi mà nói nữa sao? Trước đó bảo các ông giá họa cho Kim Chul đã giết lão già đó, các ông cũng thất bại, bây giờ ngay cả một con đàn bà nhỏ bé cũng không đối phó nổi.

Bắc Phù Dư các ông đến đường cùng rồi, từ nay về sau đừng có liên lạc với tôi nữa, tôi cũng sẽ không liên lạc gì với các ông nữa.

Nói xong những lời này, Park Jung Hoon quăng điện thoại xuống.

Goh Chai tức giận hét lên một tiếng, ném điện thoại vào trán của cô gái ngồi bên cạnh, khiến cho cô gái này bị hôn mê bất tỉnh.

“Bàng!”

Goh Chai lật chiếc bàn trước mặt, hét lớn:

– Cút! Cút hết ra ngoài cho tao!

Mấy người cùng đánh bài biết không phải là đối thủ của Goh Chai, trong lòng dù không vui vẻ nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chạy ra ngoài, những cô gái xinh đẹp kia cũng sợ hãi chạy hết.

Sắc mặt Goh Chai tái nhợt vào, dặn dò tên bồi bàn:

– Bảo những người trong sòng bạc này trốn ra ngoài hết đi, nơi đây không còn an toàn nữa. Sau khi người đã đi hết, toàn bộ những văn kiện có liên quan cũng mang hết đi, rồi đóng cửa nơi này lại, không được để lại bất kỳ dấu vết gì.

– Nhưng… Goh tiên sinh… Như vậy có kịp không?

– Hiệu suất làm việc của cảnh sát có thể cao như vậy sao? Hỏi ra địa điểm này, chạy đến đây, ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ trở lên! Hơn nữa ở cục cảnh sát chúng ta cũng có tai mắt, có thể kéo dài được, chỉ cần không bị tóm tại trận thì cấp trên sẽ không trách tội chúng ta, mau đi làm việc đi.

– Rõ!

Vài tên thuộc hạ vội vàng dẫn những tay chân hung ác của Bắc Phù Dư trong căn cứ xông ra ngoài. Hóa ra còn có nhân viên quầy rượu, một vài nhân viên đang làm việc cũng đột nhiên khôi phục lại thân phận là người của Bắc Phù Dư thực sự, lấy lý do khách sạn đã được bao hết rồi đuổi khách ra ngoài.

Có vài vị khách còn muốn đổi tiền mặt, nhưng lại bị ăn đòn, nên nhất thời không dám nói thêm nửa câu.

Những cô gái phục vụ kia cũng sợ hãi chạy theo dòng người, rời khỏi trong tiếng oán hận.

Goh Chai từ trong phòng làm việc lôi ra một số tiền mặt và châu báu lớn, và rút ra một túi văn kiện cơ mật, giấu vào trong áo khoác, cùng với đám người đó rời khỏi nơi đây.

Đúng lúc cả sòng bạc đang nháo nhác rời đi thì ở ngoài cửa lớn của sòng bạc, hai tên giữ cổng bị ném sang một bên trước mặt tất cả mọi người.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/08/2021 13:42 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 6
Thu chiến giáp trên người Hắc Thán là vì giúp nó linh hoạt hơn dưới biển. Chỉ cần hai bên không có chuyện gì, Miêu Nghị không sợ Hắc Thán không tìm được mình, long câu là loại linh thú vốn có thể cảm ứng được vị trí chủ nhân. Bích Giáp Truy Phong Thú đuổi tới bờ biển cũng bay vọt lên...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Quan Trường – Quyển 21
Trần Diễm không nói một lời mà lắng nghe diệu kế của Giang Cương, Lôi Tiểu Minh ở một bên cố nhẫn nhịn cơn tức giận gần như muốn phát tác. Nhưng bộ dạng như không có việc gì của Giang An, dường như lại không yên lòng với tất cả. Vừa không quan tâm đến cuộc đọ sức ý chí giữa Giang...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Quan Trường – Quyển 15
Tỉnh Tề có nền lịch sử lâu đời, trong quá trình phát triển hào hùng của văn minh Trung Hoa, từng có rất nhiều cống hiến lớn, trong đó phát triển mạnh nhất là tư tưởng Nho gia của Khổng Tử mà chúng ta biết hôm nay, tỉnh Tề là vùng duyên hải, đối với kinh tế quốc nội có chín phần cống...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Lục Thiếu Du – Quyển 30
Khục khục. Thân ảnh Nam thúc lảo đảo bị đẩy lui, trước mặt Đế giả chính thức, huống chi lại là Huyết Linh Mẫu Đơn không phải là Đế giả bình thường, hắn cũng không có cách nào chống lại. Huyết Linh Mẫu Đơn đẩy lui Nam thúc, lại không có thời gian để ý tới Nam thúc mà lập tức lao...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Quan Trường – Quyển 5
Tề Đông Lai cũng vì bài báo lên tiếng kêu gọi của Hạ Tưởng, đặc biệt mua hơn một ngàn bản Nhật báo tỉnh Yến cùng ngày, cho đặt ở tất cả đại sảnh khách sạn của Tập đoàn Tề Thị, vừa hay góp một phần sức lực ủng hộ điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp Tề Đông Lai nhìn thấy vẻ mặt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - five88 - zbet - TruyenDu.com - Facebook admin

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng

Truyện sex