Trang web TruyenSex.Vip là trang dự phòng của trang web truyensex.moe (Trước dây còn có tên khác như truyensex.tv truyentv.net vv...), đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 11 » Phần 19

Dương Thần - Quyển 11

Phần 19

Đám chú bác nhà họ Dương khó có thể ngồi yên một chỗ, dù sao người tâm phúc của nhà họ Dương cho đến bây giờ vẫn là Dương Công Minh. Nếu như Dương Công Minh bị ngã xuống thì cũng có nghĩa là những địa vị mà bọn họ có được cũng sẽ mất hết.

– Công Minh à, việc này không phải chuyện đùa chứ. Ông thực sự không phải là con cháu nhà họ Dương sao?

– Đúng vậy, Công Minh, ông sẽ không làm mấy việc hồ đồ gì đó chứ. Nhà họ Dương chúng ta làm sao có thể xảy ra chuyện này được?

Dương Công Minh nhìn vẻ mặt sợ hãi của đám người già này, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại.

– Khiến cho mọi người thất vọng rồi, nhưng tôi không muốn tiếp tục giấu nữa. Thực ra, từ nhỏ tôi đã biết mình không phải là con trai ruột của cha tôi.

Thốt ra lời này, lại một lần nữa khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Dương Phá Quân cắn chặt hàm răng, trong mắt như hằn vết máu, đương nhiên cảm xúc đã dâng lên tột độ.

Dương Công Minh vẫn bình thản như thường, dường như người nói ra việc này không phải là ông ta vậy.

– Các vị, cũng là một trưởng bối của nhà họ Dương, Tam Thúc Công này tuổi cũng đã cao, so với tôi còn già hơn vài tuổi, cũng đã nghe thấy tin này rồi, cũng đã trải nghiệm như tôi của năm đó.

Mọi người suy nghĩ, nín thở quay qua nhìn Tam Thúc Công – người lớn tuổi nhất.

– Tam Thúc Công, việc mà ông muốn năm đó, còn nhớ nhiều nhất, không ngại nói cho mọi người cùng biết chứ.

Dương Công Minh cười nhạt nói.

Sắc mặt Tam Thúc Công cứng ngắc lại, thở dài một hơi, trong mắt biểu lộ vài phần cảm xúc, từ từ nói:

– Cha tôi năm đó đã từng nói, Công Minh là đứa con đẻ non tám tháng, trước đó còn rất lo lắng không biết có bị chết non không.

Dù sao thời kỳ chiến tranh, hỗn chiến quân phiệt trong nước, những người nhà họ Dương chúng ta được coi là quân nhân, đều đi đầu quân, tài sản, lương thực trong nhà đều mang ra phục vụ cho quân đội.

Cũng không khoảng thời gian đó, trong quân đội, nhà họ Dương chúng ta đã lập nên uy tín tuyệt vời. Chỉ có những người chúng ta dám bỏ máu nên mới khiến cho quân sĩ nghe theo lệnh của chúng ta.

Mẹ của Công Minh, lúc ấy đang ở căn cứ địa phía Tây Nam, mà cha của Công Minh lại đang đánh trận ở Giang Nam. Hai người này đã định sẵn hôn lễ, nhưng cho đến khi thắng lợi ở Giang Nam xong, cha của Công Minh đã đến Tây nam để thăm mẹ của Công Minh, rồi mới trở về Yến Kinh để làm hôn lễ.

Lúc trước có người nói, thời gian bá mẫu của Tây nam đã gặp phải sự ức hiếp của quân phiệt địa phương, nhưng mọi người đều tung tin đồn, cuối cùng thì sau này bá mẫu cũng có thể an toàn trở về Yến Kinh, hai người tổ chức hôn lễ, cũng không xảy ra chuyện gì.

Chính xác thì sau khi đẻ non Công Minh ra, có người nói bá mẫu chưa kết hôn mà đã có chửa. Khi ở Tây nam đã có mang rồi, nhưng ai sẽ tin những lời đồn này.

Lúc đó nhà họ Dương chúng ta đang trong thời kỳ nổi tiếng, tất cả quân đội trong nước đều nhất mực lấy chúng ta làm chuẩn, vừa mới nghe thấy tin đồn này thì đã bị tiêu tan hết…

Nói tới đây, Tam Thúc Công dường như không còn sức lực để tiếp tục nói nữa, nhìn nhìn Dương Công Minh:

– Công Minh à, chẳng lẽ… tin đồn đó…

– Tôi đã nói rồi mà, tôi thực sự không phải là con trai ruột của cha tôi.

Dương Công Minh gật đầu.

– Vì vậy tin đồn đó là sự thật. Chính xác là mẹ của tôi khi còn ở căn cứ Tây nam một lần đã bị bọn quân phiệt cướp bóc, bị cưỡng ép, rồi mới có bầu.

– Cái gì?

Đám người này lộ vẻ sợ hãi, cho dù đã gặp phải sự đả kích vài lần, nhưng lại bị chấn động thêm lần nữa.

Nước mắt Dương Phá Quân đã ướt đẫm, hai mắt nhắm nghiền lại.

Dương Công Minh ra hiệu bảo mọi người bình tĩnh, nói:

– Tôi biết, các người rất khó có thể chấp nhận. Điều này cũng là do tôi mãi không nói ra, nhà họ Dương cũng không công khai ra. Mặc dù tôi không phải là bên ngoài truyền vào, mà là do quân địch sinh ra, nhưng thực sự cũng không phải là cốt nhục của cha tôi, ngay cả mẹ tôi cũng chưa từng biết quân phiệt kia là người thế nào.

Lúc trước khi nội chiến Hoa Hạ kết thúc, bọn quân phiệt chạy trốn bốn phương. Lũ quân phiệt đó, thậm chí có thể coi là lũ cướp xông vào căn cứ địa, chiếm đoạt lấy mẹ của tôi, nhưng cũng không thể sống sót để chạy đi, vì lũ quân hùng mạnh đó từ bên ngoài đã quay lại để bao vây.

Mẹ của tôi ra sức phản kháng, dùng con dao găm phòng thân của mình chém tứ tung để chạy trốn, định giết chúng, nhưng không thể thay đổi được gì mà bị làm nhục.

– Như vậy cũng có thể nói, ông không phải là bị sinh non, mà là bị mang thai sớm. Sinh non chỉ là lý do để che giấu sự thật.

– Đúng vậy.

Dương Công Minh thừa nhận.

– Ông… ông vẫn còn mặt mũi là nói ra sao?

Một vị lão nhân nghiêm nghị đứng lên:

– Dương Công Minh, ông không xứng đáng mang họ Dương. Không ngờ ông là một con của một người ngoài mà lại ngồi ở cái ghế gia chủ nhà họ Dương hơn mười năm nay. Bây giờ danh dự của nhà họ Dương đã bị quét hết đi rồi, mà ông vẫn còn mặt mũi để bình tĩnh nói ra chuyện này nữa à.

– Lão Lục nói đúng. Tôi sớm đã biết bản thân không phải là cốt nhục của nhà họ Dương, vậy mà còn giấu cho đến tận ngày hôm nay. Chức vị ở nhà họ Dương tôi cũng không quan tâm.

– Uổng công chúng ta đã nghĩ cách để bảo vệ danh dự cho ông. Không ngờ ông là một tên tiểu nhân như vậy.

Mấy vị lão gia trong nhà căm phẫn vô cùng, bắt đầu chửi rủa Dương Công Minh.

Dương Phá Quân đau lòng nhìn cha mình, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Yến Tam Nương cũng hơi nhíu mày, muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Dương Công Minh ngăn lại.

Đúng lúc này, từ bên ngoài, một người giúp việc chạy đến:

– Lão gia, nhà họ Ninh và nhà họ Lý, cùng với mấy người lãnh đạo nữa cũng đều đến rồi.

Mọi người ở đây nghe thấy điều đó mặt đều biến sắc, không biết làm gì.

Dương Công Minh nhẹ nhàng và khéo léo nói:

– Đến cũng tốt, mời vào!

Nhìn thấy người giúp việc đi mời mấy vị khách vào nhà như vậy, mấy vị lõa nhân như sắp phát điên.

– Dương Công Minh. Ông còn muốn làm gì? Nếu như để cho những người của gia tộc khác biết sự ô uế này thì chúng ta còn mặt mũi nào mà ở lại Yến Kinh nữa. Nhà họ Dương chúng ta cũng làm gì còn mặt mũi nào mà nắm quyền quân đội nữa.

“Tôi thấy ông muốn đạp đổ, muốn kéo nhà họ Dương xuống nước mới đúng.”

Dương Công Minh thầm nghĩ, cầm chén trà ở trên bàn lên, nhấp một miếng, coi tất cả như không.

Điều này làm mấy người già đều tức điên lên, nhưng bất lực. Đám người này cũng không nghĩ ra cách gì, cứ lì ra đợi như vậy.

Một lúc sau, Ninh Quang Diệu dẫn một đám những quan chức chính phủ quan trọng đến, Lý Mạc Thân thì dẫn con trai Lý Vân Bằng, cháu trai Lý Độn, vì một vài quan quân nữa, dáng vẻ nghiêm trang bước vào trong sảnh lớn nhà họ Dương.

Lần này, đại sảnh vốn rộng rãi cũng đã có chút cảm giác chật chột, may mà mọi người đã bày đủ ghế gỗ lim, nên cũng không đến nỗi bị chậm trễ.

Ninh Quang Diệu ăn mặc nghiêm trang, sắc mặt trịnh trọng, lộ rõ vẻ lo lắng, còn Lý Mạc Thân lại rất thản nhiên, chỉ bước vào ngồi uống trà.

Đợi mọi người ngồi xuống, ánh mắt đều đổ dồn vào Ninh Quang Diệu, dù sao những người ở đây cũng coi lời của ông là có giá trị nhất, hơn nữa Ninh Quang Diệu còn là Thủ tướng, cũng là nhân vật có quyền tối cao ở Hoa Hạ.

Ninh Quang Diệu như thương xót, nói:

– Dương Công. Việc này… chúng tôi đã nghe nói, cũng đã nhìn thấy, tôi thực sự lấy làm tiếc, nhưng dù sao cũng là người phụ trách dân chúng ở Hoa Hạ, không biết Dương Công Minh có gì muốn nói không.

– Trước khi các vị đến, tôi cũng đã nói ra hết rồi, đó là sự thật, nên cũng không còn gì để nói.

Dương Công Minh thẳng thắn thừa nhận, sắc mặt của những quan chức vào đây đều lộ vẻ căng thẳng.

Trong mắt Ninh Quang Diệu lộ vài phần kỳ lạ, khóe miệng mấp máy:

– Dương Công đã thừa nhận, vậy thì cũng không còn gì để bàn nữa. Lão Nguyên soái Dương Diệp một thời lẫy lừng cũng không nên để hậu thế của ông bàn tán chuyện này.

Tuy nhiên, nhà họ Dương cũng có địa vị không nhỏ ở Hoa Hạ, đặc biệt Dương Công đã từng là lãnh đạo một thời, chuyện này, chỉ sợ nếu như không xử lý, thì e rằng khó làm yên lòng dân chúng.

– Có điều gì thì cứ nói thằng, vòng vo gì nhiều. Hừ!

Dương Phá Quân khinh thường nói.

Ninh Quang Diệu cũng không để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm Dương Công Minh.

Dương Công Minh trầm ngâm một lát, đang muốn mở miệng, thì người giúp việc lại từ bên ngoài chạy vào.

– Lão gia, phu nhân và bà bé đã trở về.

Sắc mặt của những người đang ngồi ở đây đều thay đổi khác nhau, phần lớn là buồn bực, lúc này hai người phụ nữ này đến để làm gì.

Dương Phá Quân cau mày, Ninh Quang Diệu thì hiển nhiên cũng biến sắc.

Dương Công Minh lại cười ha hả nói:

– Đến cũng tốt, trở về tốt quá rồi, cho họ vào đi.

Đám người bên trong lục đục, còn ở bên ngoài, hai người con dâu Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê lộ vẻ mệt mỏi nhanh chóng bước đến.

Đặc biệt là Lâm Nhược Khê từ sáng sớm đã vội vàng chạy đến Yến Kinh, đi đôi giày da nhỏ, đôi tất giấy viền đen, mặc một chiếc áo khoác có mũ màu đen, đầu tóc vẫn còn vẻ rối rối.

Dương như do nắng mùa thu mà khuôn mặt cô hồng hồng, nhìn thấy những vị lãnh đạo mà chỉ có thấy được ở trên TV, người phụ nữ này vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, điềm đạm, chỉ có một chút hơi căng thẳng đứng bên cạnh Quách Tuyết Hoa.

Khi ý thức được Ninh Quang Diệu cũng có mặt ở đây, Lâm Nhược Khê không thể không nghĩ đến hình ảnh sau bữa tiệc tối hôm đó, cắn chặt môi, trong lòng cảm thấy chua xót, càng khó có thể ngẩng đầu.

Chính vì dung mạo gọn gàng, trong sáng, nhưng lạnh lùng đã khiến cho những ánh mắt của những người đàn ông trẻ tuổi có mặt ở đây phải lóe sáng.

Bởi vì hôn lễ của nhà họ Dương không công khai nên bọn họ chỉ biết được đứa cháu tìm thấy được của nhà họ Dương kết hôn, và đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhược Khê.

Đa số mọi người đều ghen tị vì cháu trai của nhà họ Dương có cái phúc đó, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn như vậy. Bây giờ nhà họ Dương bấp bênh, nhưng cũng không đến nỗi bọn họ có thể tiếp cận được người phụ nữ nhà họ Dương này.

Quách Tuyết Hoa phải tỏ vẻ ung dung, dù sao cũng đã nhiều năm tu luyện, nhìn Dương Phá Quân không thốt lên được tiếng nào, nhìn ông tự dưng trở nên đáng thương như vậy, bà cũng tỏ ra chút an ủi.

Dương Công Minh cười ha hả nói:

– Tuyết Hoa, Nhược Khê à, trở về thật tốt, nhưng… sao lại không nhìn thấy Dương Thần?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/08/2021 13:42 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 37
Tuy đáp ứng thống khoái, nhưng nửa đêm hắn vẫn bò dậy khỏi ôn nhu hương của Hoàng Phủ Quân Nhu. Ra ngoại viện tử, Dương Triệu Thanh chính đang chờ đợi, Miêu Nghị hỏi: Xảy ra chuyện gì? Dương Triệu Thanh kỳ thực cũng không nguyện quấy rầy, Miêu Nghị tới bên này tối rồi vẫn không về thì...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lục Thiếu Du – Quyển 6
Chẳng lẽ còn có đặt cược sao? Lục Thiếu Du không nhịn được mà mở miệng hỏi. Không sai. Dương trưởng lão mỉm cười nói: Những đệ tử từng tham dự đại hội Tam tông tứ môn, nếu như thua trong năm vò̀ng đầu sẽ mất cho đối phương một bộ vũ kỹ Huyền cấp sơ giai, nếu như vận khí của...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Giang Nam – Quyển 2
Hắn không khỏi lâm vào trầm tư: Nếu ta muốn đuổi theo bước chân của tỷ tỷ, liền chỉ có so với bọn hắn càng cường đại hơn, chính thức làm được cùng cảnh giới vô địch! Mà cùng cảnh giới vô địch, thì nhất định phải có căn cơ vô cùng kiên cố, tỷ tỷ từng nói qua, chỉ có căn cơ vô...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Mảnh đất lắm người nhiều ma - Tác giả Nguyễn Khắc Trường
Cuộc họp sáng nay, trưởng đoàn công tác huyện đề nghị với bí thư Xuân Tươi phải thay đổi chương trình. Anh nói: Hôm qua ta đã vội vàng và nhân nhượng hữu khuynh. Không thể chiều theo ý một cá nhân nào, càng không thể nên đứng về một phía nào. Nhưng chuyện cá nhân giữa ông Phúc và ông Thủ...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện sex Full Truyện xã hội
Lăng Tiếu – Quyển 3
Lệ Không và Viên Bình sau khi hướng mọi người đáp lễ thì Lệ Không trực tiếp đi đến trước mặt Lăng Thương chắp tay nói: Sớmđã muốn đến nhà bái phỏng Lăng huynh rồi, sau khi tỷ thí đến quý phủ uống chén rượu, Lăng huynh không ngại chứ. Lệ Không lời này ngược lại có chút lớn tiếng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - five88 - zbet - TruyenDu.com - Facebook admin

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng

Truyện sex