– Ngài Minh Vương, dường như ngài thay đổi thật rồi, tuyệt hơn trước rất nhiều.
Một người trung niên râu vểnh nói.
– Đó chắc chắn là do muốn cưới vợ, Minh Vương các hạ cuối cùng cũng trưởng thành.
Một người mang khăn trùm đầu nói.
Mọi người cười ha hả. Lập tức đi đến chỗ Lâm Nhược Khê, thành khẩn vuốt cằm, dừng tiếng Anh hỏi thăm ân cần.
Tuy rằng khẩu âm của mọi người đều kỳ quặc, nhưng cuối cùng Lâm Nhược Khê vẫn có thể nghe hiểu được, cô có chút rụt rè, nói vài câu cảm tạ với đám người dường như chỉ có thể thấy trên chương trình tin tức đó.
Vốn nghĩ rằng những nhân vật này tính tình lạnh lùng, kỳ quái, nhưng vừa tiếp xúc, Lâm Nhược Khê đã phát hiện, kỳ thật những người này rất thân mật, tán gẫu không kiêng kị gì, cực kỳ thân thiết.
Đến Quách Tuyết Hoa và vú Vương cũng đều ơhats hiện thấy những người này kỳ thực khá đáng yêu, còn thỉnh thoảng hỏi họ một số vấn đề tò mò.
Đang lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, hòa thuận, cách đó không xa, chỗ cách cửa gỗ nâu của gian phòng lớn bị một người đẩy mạnh ra!
– Ấy, ấy! Đừng đánh! Ngoan nào, đừng đánh mà!!
Một người đàn ông tóc vàng gầy gò từ trong phòng nhảy vọt ra, trong tay còn cầm một chiếc bánh donut rất ngon mắt!
Theo sau anh ta là một cô gái tóc rối tung, béo như thùng phi, hai má cũng như hai trái bóng cao su, mặc chiếc tạp dề lớn, cầm theo cây gậy lăn bột đuổi theo ra!
– Chết tiệt! Đồ lợn rừng, chạy đi đâu?!
Cô gái béo hô to, ném cây gậy lăn bột về hướng người đàn ông kia!
– Ai da!
Người kia trúng đòn, cây lăn bột giống như đạn pháo ném trúng hồng tâm, khiến anh ta lảo đảo té ngã ngay trước mặt đám người Dương Thần.
– Xem anh chạy đi đâu!
Cô gái xông lên, một tay túm lấy anh chàng mặt mày xanh xám, giật lại nửa chiếc donut ăn giở trên tay anh ta, nhét vào miệng.
Cô gái vừa nhai nuốt bánh, nói không rõ lắm:
– Nói bao nhiêu lần rồi! Không cho phép lúc em nấu cơm mà ăn vụng! Anh chán sống rồi hả?!
Người đàn ông vẻ mặt đau thương nói:
– Em yêu, anh đói bụng thật mà… với lại, em có thể đừng đập vào sau lưng anh nữa không, nếu chẳng may đập bị thương thận của anh, sau này hạnh phúc của em phải làm sao?
– Hừ, cùng lắm thì tìm vài gã thanh niên trai tráng, cái con rắn nhỏ của anh, sớm đã không dùng được rồi!
Cô gái hào sảng nói.
– Không được đâu!
Người đàn ông lập tức cầu xin nói:
– Em yêu, lúc kết hôn em đã nói cả đời này chỉ yêu mình anh, đã thề với Thượng đế rồi!
– Cũng đâu nói chỉ lên giường với mình anh.
Cô gái đảo đảo cặp mắt.
Cảm giác, đôi kẻ thù này là vợ chồng mới cưới?!
Nhìn một hồi, cuối cùng nhận ra hai người này là ai, Dương Thần khóe miệng giật giật nói:
– Isabela… Brewster?!
Cô gái béo và anh chàng gầy lúc này mới quay đầu lại, nhìn thấy Dương Thần, hai người đều hô lên kinh ngạc.
Sau đó, hai người vội buông nhau ra, cười hì hì nói:
– Minh Vương các hạ, hóa ra ngài đã tới rồi… Ồ đây là ngài Persephone, hoan nghênh, ngài đẹp thật, đẹp hơn nhiều so với trong ảnh!
Nói thật, hai người này diễn nãy giờ đã khiến mọi người đều mang bộ dạng ngây ra.
Lâm Nhược Khê xấu hổ gật đầu mỉm cười, cũng không biết nói gì.
Dương Thần dở khóc dở cười:
– Đây là sao vậy, Isabela, cô lúc nào biến thành dáng người như vậy, còn Brewster, anh giảm béo thành công rồi?
Hai người một năm một nữ này, đúng là con gái của Solon và cháu trai của Macedonia.
Lúc trước Dương Thần bỏ lỡ hôn lễ của hai người, nhưng vẫn biết được.
Chẳng qua là vì dáng người xinh đẹp như mèo hoang trước kia của Isabela lại thành cô gái béo ị, còn Brewster vốn béo như lợn rừng, lại gầy như que diêm!
Kết hôn quả là sự kiện kỳ diệu, hai người này còn đổi dáng người cho nhau nữa!
Đương nhiên, nếu là người hiểu rõ sẽ biết được nguyên nhân thật làm Brewster gầy đi.
– Minh Vương các hạ, ngài phải thay tôi làm chủ! Nếu Isabela có người đàn ông khác, tôi phải treo cổ tự vẫn mất!
Brewster vô cùng bi ai nói.
Isabela túm tai anh ta mắng:
– Đồ đàn ông thối, em chưa làm gì anh đã định chết để dọa em à? Sao anh không trốn nhà đi rồi ngã xuống biển bị cá mập ăn đi?
Dương Thần vỗ vỗ vai Brewster, cười nói:
– Yên tâm đi, anh bạn, bà xã cậu bây giờ hẳn là cũng không có người đàn ông nào dám dính đến.
– Này! Minh Vương các hạ, ngài chẳng nể mặt tôi chút nào! Ngài dù gì cũng thấy tôi lớn lên, sao có thể nói những lời như vậy!
– Chết tiệt…
Dương Thần bực mình nói:
– Tôi thấy cô trưởng thành bao giờ! Cô không phải nhỏ hơn tôi 1 tuổi sao?
– Thì cũng coi như…
Isabela cầm tạp dề, tấm lưng mập mạp loạng choạng, bĩu miệng đáng yêu:
– Trong lòng Isabela, ngài vẫn là cấp bậc chú.
Mặt Dương Thần tái đi, cũng không có cách gì khác, chỉ vì hắn thường ngày cùng bố cô ta là Solon luận giao ngang hàng.
Lâm Nhược Khê rốt cuộc không kìm nổi bật cười khanh khách, chỉ cảm thấy đôi vợ chồng này rất buồn cười.
Nhưng bộ dạng vui vẻ của cô khiến Dương Thần rất vui lòng, hắn giơ tay quàng eo cô, nói:
– Vào đi thôi, nhìn con mèo hoang nhỏ… ồ, không, con mèo hoang béo này có gì hay chứ.
Bị quang eo như vậy, mọi người đều đang nhìn, Lâm Nhược Khê cam rthaasya hơi xấu hổ, nhưng lúc này đẩy tay hắn ra cũng không thích hợp, đành cúi đầu đi theo.
Căn phòng này giống như một nhà kho lớn của nông trường, là nơi Ron ở, thoạt nhìn tuy rất cũ, nhưng bên trong lại trang trí xa hoa.
Cao cao trên vách tường, khắp nơi là da thuộc của các loại dã thú làm vật trang trí, chỉ riêng tiêu bản da thuộc của con gấu đen đã cực kỳ quý báu.
Trên vách tường treo không ít súng săn, mà cạnh lò sưởi là chiếc sô pha lớn từ gỗ lim mấy trăm năm và da lộn mềm mại.
Đèn pha lê treo trên cao buông xuống, rực rỡ lóa mắt.
Mà lúc này, ở giữa bàn cơm lớn dài, một người đàn ông vạm vỡ mặc áo sơ mi màu lam sát người, tóc đỏ, một mắt, và một người đầu trọc mập mạp mặc áo sơ mi hoa bãi biển đang tranh luận gì đó, trước mặt mỗi người lại còn có một chai rượu đã mở ra.
Bình rượu kia thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo, màu đen trong suốt, giống như một tác phẩm nghệ thuật thủy tinh.
Hai người này tất nhiên là Solon và Macedonia, hiện giờ tuy đã là thông gia, nhưng hai lão già này vẫn không có điểm gì chung được.
Vừa mới vào cửa, nhìn thấy hai người đang uống rượu, cặp mắt của Ron vội trợn lên.
– Ôi, không!!
Ron cả đầu tóc bạc trắng dựng cả lên!
Kinh hô một tiếng, Ron xông lên phía trước, đoạt lấy hai bình rượu trên bàn.
– Khốn kiếp! Các người đúng là bọ hút máu!
Ron đau lòng vuốt ve hai chai rượu, mắng:
– Đáng ra không nên để hai người ở nhà tôi ăn cơm! Không được! Các người nhất định phải bồi thường cho tôi!
Solon và Macedonia thản nhiên đứng dậy, không để ý đến Ron, lách qua đến trước mặt Dương Thần.
– Minh Vương các hạ, chờ đã lâu, tiểu thư Lâm, chúng ta lại gặp nhau, còn có vị này là phu nhân…
Solon nề nếp chào hỏi, tình cảm rất thật, nhưng bộ dạng bặm trợn khiến Quách Tuyết Hoa và vú Vương có chút rụt rè.
Macedonia buồn cười, hớn hở nói:
– Thật là thời gian tuyệt vời, tôi đã bắt đầu mong chờ thấy hôn lễ ngày mai, Minh Vương các hạ, lần này phải cảm tạ ngài, lần này ngài đến tôi và Ưng lông đỏ đều không biết, không ngờ lão già Ron này còn dấu Trân châu đen Louis 13 ở trong tường lò sưởi!
– Ừ, điều này thì tôi đồng ý, Ron giảo hoạt thật, không biết chia sẻ gì cả.
Solon cười lạnh nói.
Dương Thần nhíu mày, lúc này mới nhớ đến cái chai rượu xinh đẹp kia, chẳng trách Ron kích động như vậy.
Phải biết rằng, chỉ có rượu nho ở Cognac phía Tây nam nước Pháp mới là rượu nho Cognac chính hiệu.
Mà khu vực sản xuất nho ở Cognac lại phân chia đều ở các khu lớn nhỏ, sản lượng thưa thớt, chất lượng cực cao, bởi vậy phần lớn Cognac đều do chút ít nho ở khu vực lớn, kết hợp nho ở khu vực nhỏ mà thành.
Bình thường Cognac cao cấp lắm cũng có tám phần nho ở khu vực lớn, Trân châu đen Louis 13 là hoàn toàn chọn dùng nho của khu vực lớn.
Quá trình ủ cất đặc biệt, men nho lưu lại lắng đọng có mùi thơm nồng đậm, khiến rượu có vị thơm thuần đặc biệt.
Trân châu đen của Louis 13 Magnum là lấy từ hầm tư nhân cổ xưa và quý báu của gia tộc Mã, từ thùng gỗ Tiercon.
Trong quá trình lên men, lại tăng thêm màu sắc vàng độc đáo, khiến chất rượu thêm vị ngọt thuần, nhóm sư phụ làm rượu vượt qua một ngàn hai trăm loại khu vực lớn mới ủ hoàn thành.
Cuối cùng, do pha lê danh gia Baccarat tinh khiết thủ công tạo ra bình rượu pha lê, thân bình rượu pha lê đen lại điểm thêm bạch kim.
Thân bình có 24K vàng ròng hoa văn trang trí, phản xạ ánh sáng, tạo nên ảo giác quang học.
Chai Trân châu đen Louis 13 Magnum này của Ron, toàn cầu chỉ có 358 bình, mỗi thân bình lại có khắc số thứ tự.
Có thể nói, tùy tiện lấy một bình đem bán đấu giá hơn 100.000 Đô la Mỹ, ra giá mà không ai bán!
Ron đau đớn nhìn hai chai rượu bị uống một nửa, nước mắt lã chã, bộ dạng như sắp chết!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:42 (GMT+7) |