Suốt một ngày lênh đênh trên biển, tàu của Từ Tam đã dừng lại tại một thị trấn ven biển cách xa thành phố hàng ngàn km, nơi có rừng hoa oải hương tím thơm ngát trải dài như những cánh đồng. Hương hoa oải hương lan tỏa khắp không trung.
Con tàu của họ vẫn cập ở trên bến, Từ Tam thì ở lại giữ tàu. Hợi miệng rộng có nhiệm vụ dẫn đường cho Dục Uyển và Hoắc Khiêm đến trung tâm y tế. Sức khỏe của Dục Uyển trở nên yếu dần, cơ thể suy nhược, sắc mặt trở nên xanh xao, suốt cả đoạn đường cô luôn ngủ thiếp đi.
Nơi này so với Đảo chết cũng không khá hơn mấy, tất cả thanh niên trai tráng khỏe mạnh đều ra thành thị kiếm ăn, để lại những cụ già lớn tuổi và bọn trẻ con. Cho nên với sự xuất hiện của người lạ mặt luôn gây ra sự chú ý của người dân trong trấn.
“Thằng ngốc! Sao không đi tiếp… cậu đứng đó làm gì?” Hợi miệng rộng lớn tiếng hối thúc.
“Tôi…”
Từ lúc Hoắc Khiêm bồng Dục Uyển vào cái trị trấn hoang vắng này, hắn luôn có cảm giác bất an. Mùi hoa oải hương này gợi lại trong hắn một đoạn hồi ức mơ hồ. Hắn như từng nghe một người nào đó nhắc rất nhiều, nhà của hắn, bà nội của hắn… và hoa oải hương tím…
“Tôi cái gì nữa? Trời sắp tối rồi… hay cậu muốn tối nay để Dục Uyển ngủ ở bên ngoài, đi mau thôi…”
“Ừ!”
Nhưng thật là không may cho họ chút nào…
“Cái quái gì nữa đây?”
Không giống như các bệnh viện hay trung tâm y tế lớn trong thành phố. Nơi đây các bác sĩ y tá đều là những tình nguyện viên, buổi sáng họ đến khám chữa bệnh cho mấy cụ già trong trấn, tới chiều là theo xe của bệnh viện trở lại thành phố. Còn đến cách ngày, một tuần chỉ đến có ba ngày duy nhất.
“Ông anh! Mọi người nghỉ lể hết sao? Tại sao không có người?
Trước cửa trung tâm, có một người đàn ông trung niên, quần áo cũ kĩ, thân người cao lớn săn chắc, nhưng khuôn mặt lại lại tiều tụy hốc hác. Hắn ta đang khum lưng quét dọn thì Hợi miệng rộng đi tới.
“Chú em! Cho hỏi mấy bác sĩ ở đây đâu hết… sao không có ai ở đây?”
Sau khi người đàn ông kia xoay người lại, nhìn sao cũng nhỏ tuổi hơn mình. Hợi miệng rộng nhanh chóng đổi cách xưng hô.
“Chú em… chú em…”
Hoàn toàn không để lời của Hợi miệng rộng vào tai, gã đàn ông kia vẫn đứng yên bất động nhìn Hoắc Khiêm.
Dù biết là thằng ngốc đó mị lực hơn người, nam hay nữ gì đều bị nó mê hoặc. Nhưng có cần phải thái quá như vậy không, với lần gặp đầu tiên thì mặt mày biến sắc, rụng rời hai tay, ngay cả chổi cũng đánh rơi xuống đất, mất hết hồn phách.
Bị soi từ đầu đến chân bằng loại ánh mắt dào dạt tình cảm đó, Hoắc Khiêm cảm thấy rất lúng túng. Nhưng hắn lại có một cảm giác rất quen thuộc như đã quen biết với người này.
Thật không ngờ, lại có thể gặp lại…
Hoắc Khiêm, cậu biết tôi nhớ cậu đến thế nào không. Tôi rất ân hận vì nghĩ mình đã hại chết cậu. Không ngờ có thể nhìn thấy cậu lần nữa, có lẽ bà nội đã dẫn đường để chúng ta gặp lại nhau.
“Hoắc…”
Tiểu Cường vừa bước tới, thì Hợi miệng rộng lại kéo người bỏ đi.
“Thằng Ngốc! Đi thôi… chúng ta tìm người khác hỏi, anh nghĩ mình đã gặp phải người câm.”
Cùng lúc Tiểu Cường mở miệng thì Hơi miệng rộng cũng lên tiếng. Hai chữ “thằng ngốc” đã làm đảo lộn hết mọi thứ trong suy nghĩ của hắn. Tại sao gã mập đó lại gọi Khiêm là thằng ngốc, và cậu ấy cũng không hề phản ứng gì, còn tỏ ra rất nghe lời gã ta.
“Anh vừa gọi cậu ấy là gì?”
Tiểu Cường chạy đến, túm lấy tay của Hợi miệng rộng.
“Hóa ra cậu không bị câm?”
“Tôi hỏi anh… vừa gọi cậu ấy là gì?” Tiểu Cường khẩn trương cướp hết lời của Hợi miệng rộng.
“Có gì ngạc nhiên? Có luật nào quy định soái ca không phải là thằng ngốc…”
“Thằng ngốc”
Khiêm của hắn là một thiên tài, là người tài giỏi nhất mà hắn từng biết không thể là thằng ngốc được.
Tiểu Cường bắt đầu đánh giá kĩ lưỡng Hoắc Khiêm một lần nữa. Đúng là hơi khác so với người mà hắn từng biết, không còn vẻ cao cao tại thượng hay kiêu ngạo của Hoắc đại thiếu gia trước kia, nhưng Tiểu Cường vẫn có một niềm tin mãnh liệt người được gọi là “thằng ngốc” này người hắn không thể nào quên được, Hoắc Khiêm.
Và một điều Tiểu Cường có thể khẳng định. Hoắc Khiêm của bây giờ hoàn toàn không nhận ra hắn.
“Các người muốn gặp bác sĩ thì phải đợi đến sáng mai… sau 3h chiều là ở đây đã đóng cửa.”
“Phải đợi tới sáng mai sao? Tối nay bọn này ngủ ở đâu đây?” Hợi miệng rộng lên tiếng.
“Nếu các người không có chỗ ở tối nay, có thể đến nhà tôi.”
Hợi miệng rộng đang đau đầu không biết tối nay sẽ ngủ ở đâu, vì hắn không thích phải quay lại con tàu chật chọi của Từ Tam để làm thức ăn cho muỗi chút nào. Lời đề nghị bất ngờ của Tiểu Cường, như nắng hạn gặp mưa. Hợi miệng rộng đã chấp nhận vô điều kiện.
Hoắc Khiêm lần này tôi sẽ không đánh mất cậu thêm lần nào nữa…
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensex.vip/duc-uyen/
“Không được!”
Anh thanh vọng lại đầy uy lực, khiến cho niềm vui vụt tắt, sự hụt hãng dâng tràn. Từ Tam và Hợi miệng rộng cùng lúc xoay người lại.
Nếu không được vậy tối ngay anh ngủ ở đâu đây. Máu của anh rất quý không thể tùy tiện hiến tặng cho mấy con muỗi trên tàu, bạn tốt…
Khiêm, cậu lại muốn tìm cách rời xa tôi…
“Uyển không thể đợi, cô ấy cần phải đến bệnh viện ngay lập tức.”
Bằng khẩu khí và ánh mắt bức người vừa rồi, Tiểu Cường như thấy lại Hoắc Khiêm của trước đây. Một Hoắc Khiêm khiến người đối diện phải choáng ngợp và lùi bước. Sau giây phút thất thần vì một Khiêm ngốc hoàn toàn xa lạ, Hợi miệng rộng đã lấy lại đầy đủ tinh thần.
“Cậu có biết bệnh viện gần nhất cách đây bao xa? Cho dù cậu có xe đi nữa cũng mất mấy tiếng… mà cậu có xe sao?”
“Tôi không có… nhưng anh ta thì có.”
Ánh mắt và lời nói của Hoắc Khiêm đều hướng thẳng Tiểu Cường.
“Sao cậu biết?” Hợi miệng rộng nhướng mày lên tiếng.
“Trước cửa có đậu một chiếc xe tải, ở đây không còn ai ngoại trừ anh ta… chiếc xe đó có thể là của anh ta.”
Đúng vậy, chiếc xe đó là của Tiểu Cường. Nhưng hắn dự định bán cho người ta, sáng mai người ta sẽ đến xem xe. Đúng là bà nội trên trời hiển linh, để hắn có thể gặp lại Hoắc Khiêm lúc này, chiếc xe này đã có thể dùng đến.
“Các người chờ ở đây, tôi đi lấy chìa khóa”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/12/2019 01:51 (GMT+7) |