Dục Uyển vừa đi lại trong phòng vừa chửi, còn Hoắc Khiêm chỉ biết im lặng ngồi trên giường.
Nếu không phải hắn bắt nhốt cô, không phải hắn hại chết bà nội của người ta, không phải cứu hắn thoát khỏi manh vuốt của Tiểu Cường thì cô đã không bị kéo đến cái nơi quái quỷ này. Dục Uyển tức giận xoay người lại, trừng to mắt với Hoắc Khiêm, tất cả tức tối bất mãn quy hết lên người hắn.
“Tất cả mọi chuyện là tại anh… tại tên khốn nhà anh, tôi mới bị kẹt ở cái nơi này.”
Hoắc Khiêm đang ngồi yên trên giường bị giật mình, rồi nhìn cô với đôi hoang mang khiếp sợ. Dự cảm được chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra, Dục Uyển lập tức thay đổi khẩu khí…
“Đừng… đừng mà… xin anh đó.”
Nhưng đã quá muộn…
“Híc… c…”
Những tiếng nức nghẹn ngào từ cổ họng phái mạnh bắt đầu phát ra, âm thanh khá rụt rè cho tới khi phóng đại thành tiếng khóc nức nở. Cô đã không thể nào ngăn kịp, những giọt nước mắt sống động chảy tràn lan trên mặt Hoắc Khiêm.
Đó là một trong những điều khủng khiếp nhất mà cô từng trải qua.
“Hu… u…”
Hoắc Khiêm tự cao tự đại đây sao, đánh chết cô trước đây cũng không tin. Sẽ có một ngày nhìn thấy bộ dạng khóc như mưa của hắn.
Tiếng khóc của Hoắc Khiêm không chỉ là cô điếc tai, còn ảnh hưởng không nhỏ đến căn phòng bên cạnh.
“Ầm… m…” Tiếng đập cửa liên tục từ bên ngoài tác động vào.
“Ồn chết đi được, có cho ai ngủ không?”
Một bà cô với khuôn mặt dữ dằn đã xuất hiện trước cửa phòng Dục Uyển, trên miệng còn đang ngậm cái bàn chảy đánh răng. Bà ta chính là chủ phòng trọ, cô đã dùng chiếc đồng hồ đắt tiền đeo tay Hoắc Khiêm để đổi lấy căn phòng này trong nửa tháng.
“Làm ơn dỗ chồng cô nín đi, biết mấy giờ rồi không? Tối nào hắn cũng khóc… không muốn cho ai ngủ?”
“Xin lỗi… xin lỗi…” Hết người này mắn đến người kia chửi, Dục Uyển chỉ biết khúm núm xin lỗi từng người một.
“Nếu hắn đói thì kiếm cái gì đó cho hắn ăn… đừng làm ồn người xung quanh.” Một người đẹp đứng bên cạnh ngáp dài.
“Mau dỗ hắn nín đi”
Không biết từ lúc nào Hoắc Khiêm đã trở thành chồng mình, theo như quan điểm của những người ở đây, một trai một gái cùng xuất hiện trên hòn đảo nguy hiểm này thì không ngoại trừ cái quan hệ đó. Nhưng tệ hơn, bọn họ lại cho cô cái cảm giác bản thân là mẹ của Hoắc Khiêm. Xin lỗi, cô không đủ lợi hại đến mức có thể sinh ra một đứa con như hắn, chỉ nghĩ thôi cũng không dám.
Sau khi khép cửa lại, Dục Uyển toàn tâm toàn ý giải quyết đống rắc rối trên giường. Cô hít một hơi sâu, rồi bước tới ngồi bên cạnh và dỗ ngọt đại ca Khiêm.
“Tôi xin lỗi… là tôi sai, không nên mắng anh… anh đừng khóc… ngoan được không?”
“Hay để tôi ru anh ngủ… anh muốn nghe bài gì?”
Tiếng hát của Dục Uyển thật sự nghe rất chói tai, dù có hát bài nào cũng tệ như nhau. Nhưng vì được gục đầu vào bộ ngực mềm mại của Dục Uyển, mà Hoắc Khiêm có một giấc ngủ rất ngon.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensex.vip/duc-uyen/
“Đừng anh… có người sẽ nhìn thấy?”
“Ai chứ? Ở đây đâu có ai… nữ thần của anh, đến đây để anh thơm một cái.”
“Anh không thấy bà chị bên dưới đang nhìn chúng ta chầm chầm? Em sợ lắm.”
Thằn lằn đực xoay người nhìn xuống sàn nhà, trên chiếc giường chật chọi với đôi mắt thù hằn.
Lại là bà chị đó, giờ này còn chưa chịu ngủ, muốn phá đám nó tới khi nào…
Từ khi mấy cô nàng thằn lằn nhà bên dọn đến, những thằng bạn FA của nó đều đổ đứ đừ từ giây phút đầu tiên. Chỉ một tuần bám đuôi, bọn họ đã chính thức về chung một nhà thông qua cái đám cưới hai tháng trước, sau đó dọn đến Địa Ngục sinh sống, hay còn gọi bằng một cái tên hoa mỹ là thiên đường của Đảo Chết.
Và nó trở thành chủ nhân duy nhất của căn nhà này, ông hoàng của nơi đây, dẫn gái về nhà hay mang cả binh đoàn thằn lằn về mở tiệc thâu đêm suốt sáng, cũng không phải nghe thấy bất cứ lời càu nhàu nào của bạn chung phòng.
Nhưng từ khi bà chị già đó xuất hiện đã dùng vật chất xa hoa, một chiếc đồng hồ Rolex lôi kéo lòng tham từ bà chủ. Trở thành chủ nhân thứ hai của căn nhà này, chỉ đứng sau nó. Sinh hoạt của thằn lằn đực đã đảo lộn hoàn toàn, không thể tùy hứng như trước đây, không thể mang bạn về nhà mở party, nếu không muốn có một trận đồ sát thằn lằn sáng hôm sau. Đã vậy mỗi ngày còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm của bà chị già bên dưới đến nhức cả đầu.
“Tại sao mọi người ở đây không dùng điện thoại? Điện thoại ơi… mày đang ở đâu? Tôi muốn về nhà… bla… bla…” lặp đi lặp lại mỗi ngày, nếu bà chị già đó có thể hiểu được tiếng thằn lằn hay nó có thể nói được tiếng người. Nó sẽ chỉ cho Dục Uyển biết, một nơi có đủ tất cả mọi thứ cô cần, là Đại Ngục.
Lần đầu tiên tỏ tình thành công, dẫn được ẻm về nhà và khả năng thoát khỏi kiếp FA là rất cao. Nó không thể để mọi chuyện vụt bay như mấy lần trước. Nhắm thẳng đôi môi gợi cảm của đằng ấy mà liều mạng xông thẳng vào. Nhưng thằn lằn cái vì xấu hổ lại vặn vẹo né tránh.
“Không được! Xấu hổ lắm… bà chị đó đang nhìn chúng ta, thôi em về đây… bữa khác nha anh.”
“Em đừng chạy, để anh thơm một cái.”
Trên nóc nhà cũ kỹ với những vết nứt lâu năm chưa được tu sửa, nước mưa thấm ướt cả bốn bức tường. Một trận rượt đuổi đang diễn ra, theo sát từng diễn biến, Dục Uyển chưa từng rời mắt chúng khỏi một giây.
“Hoắc Khiêm! Anh có biết hai con thằn lằn đó đang làm trò gì trên nóc nhà?”
Thằn lằn đực và thằn lằn cái cứ chạy vòng quanh bóng đèn điện, khiến cho Dục Uyển rất bất an. Vì nguy cơ rớt bóng đèn khá cao. Nếu trò rượt đuổi giữa anh và em này còn kéo dài, sáng may cô sẽ tốn thêm một khoản tiền bồi thường cho bà chủ nhà cũng nên.
“Anh ngủ rồi sao?”
Một khoảng không tỉnh lặng, chỉ có giọng nói của cô vọng lại từ bốn bức tường và tiếng thở đều đặn của kẻ nằm bên cạnh. Để tiết kiệm chi phí, cô không ngại chia sẻ một chiếc giường với Hoắc Khiêm, hơn nữa Khiêm của bây giờ khác hẳn trước đây. Dục Uyển thở dài, vừa xoa đầu vừa vuốt tóc của Hoắc Khiêm, như vuốt tóc của Bin và Bo trước đây.
“Đúng là ngủ thật rồi.”
Thiên tính của một người mẹ có sẵn bên trong Dục Uyển, cảm giác như đang ôm lấy một đứa trẻ ngủ say hơn là một người đàn ông trưởng thành. Chỉ cần cô trừng mắt thì hắn đã run rẩy hai vai không dám tới gần cô, tức giận hét lớn một chút thì hắn đã rưng rưng nước mắt.
Bây giờ Khiêm ngốc vừa ngoan lại dễ dạy như vậy, có lý do gì cô phải phòng bị, cô hoàn toàn hài lòng về mức độ nghe lời của hắn. Nhưng cô ước gì hắn có thể trở lại trước đây.
“Hoắc Khiêm! Tại sao anh lại bị ngốc ngay lúc này… nếu anh trở lại Hoắc Khiêm xấu xa trước kia thì quá tốt, nhất định chúng ta sẽ có cách rời khỏi đây.” Giống như những bà vợ già hay than thân trách phận về ông chồng vô dụng của mình vào mỗi tối. Dục Uyển không biết mình đã đánh thức Khiêm ngốc thức dậy.
“Anh nghĩ xem… có cách nào để tôi lại gần cái bốt điện thoại đó một lần nữa, nếu được… tôi và anh, chúng ta có thể trở về nhà.”
Dù ngoại hình bên ngoài không được bắt mắt và chất lượng bên trong cũng tệ vô cùng, nhưng đó là cách duy nhất để cô nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ cần liên lạc được với người bên ngoài, bọn họ nhất định sẽ đến đây tìm cô và Hoắc Khiêm. Nhưng chuyện đó đã trở nên không tưởng, cô chắc chắn một điều. Gã mập đó đã cho người phục kích quanh bốt điện thoại, chỉ cần cô và Hoắc Khiêm tiến gần cự ly một mét thì khả năng ăn đập là 100%. Còn một chuyện không kém phần quan trọng là…
“Cái bốt điện thoại đã bị gã mập khóa lại, nếu anh có thể lấy được chìa khóa từ chỗ gã thì quá tốt.”
Dục Uyển thở dài, và vỗ về lấy tấm lưng của Hoắc Khiêm. Không lâu sau, bản thân cũng dần chìm vào giấc ngủ say. Gục mặt vào bộ ngực mềm mại của Dục Uyển, đôi mắt trong veo của Khiêm ngốc dần mở ra…
“Chìa khóa”
Hắn mỉm cười tinh ranh, rồi vòng hai tay qua người của Dục Uyển ôm trọn lấy thân thể và cả bộ ngực căng tròn mà hắn rất thích, tham lam dụi mặt mình vào bởi vì ngực cô vừa mềm lại rất thơm, chính xác là da thịt trên người Dục Uyển bắt đầu tỏa hương.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/12/2019 01:51 (GMT+7) |