Bẵng đi một thời gian dài, trong Đại Á có rất nhiều thay đổi.
Đầu tiên là nhóm cổ đông thuộc phe ‘già’, dưới sự cầm trịch của ông Đại, đã hoàn tất hồ sơ, đệ trình lên Hội Đồng Quản Trị về việc sáp nhập với Việt Tín. Việc này gây xôn xao cho toàn thể nhân viên, trở thành đề tài rầm rì trong các buổi ăn trưa trong suốt một tuần.
Bộ ba Chị Nhung – Chị Yến – Toàn cũng không ngoại lệ. Thật ra chỉ có hai bà chị sôi nổi bàn tán thôi, Toàn nghe là chủ yếu. Có thể nói tâm tư của hai bà chị này, chính là tâm tư của các nhân viên Đại Á.
– Nghe nói ông Đại vì sợ bị mất quyền, nên mới tính chuyện sáp nhập với Việt Tín. – Chị Yến nói.
– Ông ta đang là chủ tịch HĐQT, quyền lực nghiêng trời. Đúng là càng nhiều quyền, càng khó bỏ, lòng tham vô đáy… – Chị Nhung chép miệng.
Bỗng Toàn chen vào một câu:
– Đúng thật. Nhiều khi chẳng thà mình không nếm, chứ nếm một lần rồi, thì khó mà dứt ra, chị Nhung nhỉ.
Nghe nó ám chỉ việc hai người lén lút quan hệ, chị Nhung đỏ cả mặt. Chị gượng cười, nhìn Toàn rồi ăn tiếp.
– Này, sao mặt bà tự nhiên đỏ thế? – Chị Yến hỏi.
– Tại…món này cay quá!
…
Trong vườn lan nhà ông Dương, lãnh đạo phe ‘trẻ’ đang tập Toàn bàn đối sách chống lại việc sáp nhập với Việt Tín.
Thành phần gồm có ông Dương, ông Bách, Toàn, và các cổ đông trẻ khác: chị Liên, anh Thành…
Ông Dương lên tiếng:
– Việc này thật sự rất khó, lão Đại đã thuyết phục được kha kha cổ đông Toàn lập đồng ý với việc sáp nhập này.
– Thì sao, chẳng phải phe ‘trẻ’ chúng ta đã cầm cự được 4-5 năm nay sao.
Người lên tiếng là chị Liên, một người phụ nữ tầm 30 tuổi, thông minh và sắc xảo.
– Nhưng đó là nhờ các cổ đông khác đứng trung lập, nay họ ngả theo ông Đại thì chúng ta trở nên yếu lắm!
Lần này là anh Thành lên tiếng, anh cũng tầm 30 tuổi, dáng người cao ốm nhưng đôi mắt rất sáng và mặt luôn cười mỉm.
– …
– …
Cứ thế các cổ đông thuộc phe ‘trẻ’ thảo luận gần một buổi, vẫn chưa có kết quả gì.
– Cậu Toàn có ý kiến gì? – Ông Dương chợt hỏi.
– Cháu vốn không có cao kiến gì. Nhưng nãy giờ nghe mấy chú và mấy anh chị nói, chợt nảy ra một ý.
– Là gì? – Mọi người đồng thanh hỏi.
– Người ta nói “binh bại như núi đổ”, một khi chúng ta đã thất thế mà ông Đại thừa cơ lấn át, thì chúng ta chỉ có con đường chết. Chi bằng thuận nước đẩy thuyền, dựa ngược theo kế của ông Đại mà hành động.
Mọi người trầm ngâm suy nghĩ lời của Toàn. Anh Thành lên tiếng:
– Anh vẫn chưa hiểu rõ ý cậu lắm, cậu nói rõ thêm đi.
Toàn hít một hơi, làm một ngụm trà, rồi nói:
– Chúng ta một mặt giả vờ chống đối. Mặt khác tìm người thương lượng với Việt Tín…
– Cậu điên à, Việt Tín đang cùng một duộc với ông Đại, tìm tới Việt Tín khác gì báo cho ông Đại biết – Chị Liên cáu gắt.
– Haha, chị cứ từ từ nghe em nói.
Lại thêm một ngụm trà, rồi Toàn nói:
– Việt Tín và ông Đại vốn chẳng có dây mơ rễ má gì, chẳng qua lần này hợp tác là vì lợi. Chúng ta đưa ra cái lợi lớn hơn, Việt Tín sẽ tự nhiên chọn hợp tác với chúng ta.
– Cái lợi mà chúng ta đưa ra là gì? – ông Dương hỏi.
Mọi người cùng mong đợi nhìn Toàn:
– Quyền tham gia Hội đồng quản trị.
– Cái gì?
Ít nhất hai người trong bàn họp đứng dậy, đi vòng vòng. Họ cảm thấy câu nói của Toàn quá điên rồ. Mọi người chống lại ông Đại, vì muốn tham gia HĐQT. Nay bảo họ bỏ quyền tham gia HĐQT sau khi sáp nhập, khác gì đâu.
Anh Thành cười nhạt:
– Cậu không phải gián điệp ông Đại cài vào, làm nội bộ phe ‘trẻ’ nản lòng đấy chứ.
Câu nói của anh Thành không phải vô lý. Mọi người đang bàn kế chống lại ông Đại, tự dưng Toàn ở đâu nhảy vào, hiến một kế chẳng khác gì tự nộp mạng cho ông ta.
Toàn im lặng không nói. Chờ 5′ sau khi mọi người bình tĩnh lại, nó mới trầm giọng nói tiếp:
– Ý cháu là sau khi sáp nhập, nếu chúng ta vẫn cố chày cối tham gia HĐQT thì chỉ là một phần nhỏ, yếu ớt. Sao bằng làm vương làm tướng ở một Chi Nhánh, một trung tâm giao dịch, một Văn phòng khu vực…
Mọi người chợt hiểu ra! Ông Bách thì nãy giờ im lặng, do ông với nó đã bàn bạc nhau kĩ từ trước rồi. Ông im lặng, để một mình Toàn trình bày, cũng là cơ hội chiếm lấy cảm tình của phe trẻ dành cho nó.
– Haha, đúng là “hổ phụ sinh hổ tử”, không hổ danh là con trai ông Nghĩa!
Mọi người bàn bạc chi tiết thêm một buổi, rồi thống nhất giao cho ông Dương, ông Bách cùng Toàn liên hệ với Việt Tín để đàm phán.
…
Tại nhà ông Khánh, phó chủ tịch HĐQT của Việt Tín.
– Các ông nói là nếu hợp tác, thì sau khi sáp nhập các ông nguyện ý không tham gia HĐQT?
– Đúng vậy?
Ánh mắt ông Khánh sáng lên. Điều kiện này khá béo bở, so với việc phải chia ít nhất 1/3 ghế trong HĐQT cho phe ông Đại.
– Vậy các ông muốn được lợi gì?
– Ở trên, chúng tôi không tham gia. Vậy cho chúng tôi đứng đầu phía dưới đi…
– Ý ông là người của các ông được đứng đầu Chi Nhánh, Văn Phòng khu vực?
– Ông Khánh quả nhiên nhanh trí. – Ông Bách cười cười.
Ông Khánh rơi vào trầm mặc. Tuy nói HĐQT có quyền lực rất lớn, ai cũng ham. Nhưng làm trưởng một Chi nhánh, một Văn Phòng cũng không phải là nhỏ, lại được tự quyết nhiều thứ…
Thấy ông Khánh suy tư, ông Dương liếc nhìn ông Bách, ông Bách hiểu ý liền đạp chân Toàn một cái. Toàn liền nói:
– Theo tính của ông Đại, sau khi sáp nhập ông ta không đòi 1/3 thì cũng là ¼ ghế trong HĐQT, phải không chú Khánh.
Ông Khánh nhìn cậu thanh niên này, hình như nét mặt quen quen…?
Ông Dương liền giới thiệu:
– Đây là Thế Toàn, cổ đông lớn nhất của ‘phe trẻ’, đồng thời là con trai của Lý Thế Nghĩa.
– Ái chà, con trai của ông Nghĩa sao? – Ánh mắt của ông Khánh đối với Toàn thêm vài phần nể trọng.
Đến bây giờ Toàn mới hiểu thế nào là “cha trồng cây, con hưởng bóng mát”. Việc nó là con trai của Thế Nghĩa đã giúp tiếng nói nó thêm rất nhiều trọng lượng. Nếu không, thì dù ý kiến hay đến đâu nhưng trong thương trường người ta ít khi tin tưởng một thằng mới 22 tuổi như nó.
…
Cuộc gặp mặt của ba người lãnh đạo phe trẻ với ông Khánh đã xong. Ông Khánh hứa sẽ truyền đạt ý kiến của phe trẻ tới lãnh đạo Việt Tín, và sắp xếp cuộc gặp khác.
– Ông Khánh này có đáng tin không nhỉ, hay là vẫn nghiêng về ông Đại? – Ông Dương trầm ngâm.
– Haha, có thể nói đề nghị mà cháu Toàn đưa ra là ‘một đề nghị không thể chối từ’, nếu là tôi thì tôi cũng không chối. Việt Tín chắc chắn sẽ theo chúng ta. Lão già Đại sắp thành chó nhà có tang, bị bỏ rơi rồi.
Cả ba người cười vui vẻ, rồi cùng lên xe đi, họ quyết định cùng ăn tối.
…
Trong một quán nhỏ, ba người ngồi ăn. Họ bàn công việc nửa buổi, còn nửa buổi thì nói chuyện phím trước khi ra về. Tan bữa ăn, Dương vỗ vai Toàn:
– Cậu khá lắm. – Rồi ông về trước.
Toàn đưa ông Bách về. Trước khi ra khỏi xe, ông Bách nói:
– Bác chỉ có Huyền, không có con trai. Ông Dương thì có mấy đứa nhưng toàn là vô dụng cả.. Vài năm nữa, bác với ông Dương già yếu rồi, chắc việc lãnh đạo phe ‘trẻ’ phải trông cậy vô cháu.
Toàn im lặng, gật đầu.
…
Thời gian cứ thế trôi. Việc chuẩn bị cho sự sáp nhập với Việt Tín mất cũng cả năm trời. Chị Phụng cuối cùng sinh cho Toàn một công chúa bé nhỏ, giống mẹ như đúc.
Ngày chị sinh, Toàn xin nghỉ việc cả tuần để túc trực. Lúc chị đẻ xong, nó vào phòng, ôm lấy chị, vuốt ve cánh tay chị:
– Cảm ơn vợ! Anh sẽ yêu thương, bảo vệ hai mẹ con em!
Đó không còn là một lời nịnh nọt của một gã trai nữa. Đó là một lời hứa của một người đàn ông với người mà anh ta yêu!
…
Cuộc sống của Toàn sau đó cứ thong thả trôi. Cuộc sống của nó cũng khá nhàn nhã. Làm việc văn phòng, chăm sóc chị Phụng và con gái, đi chơi với Huyền, làm tình với chị Nhung, chị Trinh, và cả cô nàng Hà xinh đẹp nữa.
Cho đến ngày Đại Á sáp nhập với Việt Tín…
Sài Gòn, một ngày tháng 3, tuy mới sáng ra nhưng trời hanh vàng và khô khốc.
Toàn dậy, ăn sáng rồi quần áo chỉnh tề. Hôm nay là một tuần sau đại hội cổ đông của Việt Tín, cũng là một tuần sau khi Đại á sáp nhập vào Việt Tín.
Sau khi đề nghị của Toàn đưa ra, bên Việt Tín rất nhanh chấp nhận. Họ nhận thấy so với yêu cầu có 1/3 ghế trong HDQT, thì yêu cầu của bên Toàn quá hời. Thế là rất nhanh, ông Đại bị cho ra rìa.
Nghe nói sau khi biết tin này, ông Đại ngất đi, phải nhập viện điều trị mất 2 tuần mới đi lại được. Toàn hơi buồn, nếu lão đột quỵ chết đi luôn có phải rảnh tay không?! Tên cáo già này luôn gây rắc rối cho nó, và cho cha nó trước đây nữa!
…
Thế là phe trẻ của Toàn gồm: Nó, ông Bách, ông Dương, anh Thành, chị Liên… đã thắng lợi, nhanh chóng được bổ nhiệm làm Giám đốc một số chi nhánh của Việt Tín. Thế là phe trẻ đã đánh bại hoàn toàn phe già, đưa các lão về vườn ngồi chơi xơi nước.
…
Toàn có 9,9% cổ phần Đại Á, sau khi sáp nhập, chuyển đổi cổ phần thì nó có 3,6% cổ phần của Việt Tín, trở thành cổ đông cá nhân lớn thứ 3 của Việt Tín, sau ông Khương (Chủ tịch Việt Tín) và ông Đại. Tất nhiên ông Đại giờ có cổ phần nhưng chỉ ngồi hưởng cổ tức thôi chứ chả có quyền hành gì cả.
Với cổ phần trên và thỏa thuận lúc sáp nhập, Toàn trở thành Giám Đốc chi nhánh Quận X – Chi nhánh có doanh thu lớn thứ 3 của Việt Tín. Ông Bách thì thành Trưởng khu vực TP.HCM – quản lí các chi nhánh ở TP.HCM và là cấp trên của Toàn.
Chú Dương thì thành GD chi nhánh Bình Dương. Anh Thành, chị Liên…cũng thành giám đốc chi nhánh cả.
…
Hôm nay là ngày đầu tiên Toàn đi làm, với tư cách là Giám đốc chi nhánh Quận X.
Chị Phụng thắt cà vạt dùm Toàn, hôn lên má nó một cái thật kêu, rồi chào nó, đi vào nhà chăm con. Nhìn dáng chị đung đưa đi vào, Toàn thấy lâng lâng. Chị sinh con xong, đã qua thời kì ở cữ. Chỉ 3 tháng sau khi sinh con, chị đã lấy lại vóc dáng gợi cảm trước đây, thêm một chút đằm thắm của đàn bà một con, làm cho đàn ông khi đối diện không khỏi khao khát.
Toàn mỉm cười, nhấn ga và đi, chiếc xe lướt nhẹ, đưa Toàn tới nơi làm việc: Chi Nhánh Quận X.
…
Toàn đổ xe trước chi nhánh, rồi vào làm. Hôm nay đích thân ông Bách – Trưởng khu vực HCM đến, đọc quyết định bổ nhiệm nó.
Sau vài thủ tục nho nhỏ, như chào cờ đầu tuần, đọc quyết định, phát biểu….thì Toàn chính thức trở thành GD Chi Nhánh, toàn quyền sinh sát ở Chi Nhánh này – cùng 6 phòng giao dịch con trực thuộc.
…
Sau khi kết thúc thủ tục, ông Bách ra về, còn Toàn vào phòng Giám đốc, ngồi xuống và ngắm nghía xung quanh. Để có được chiếc ghế này, nó đã tốn quá nhiều sức lực, cố sống cố chết gạt ông Đại ra. Toàn bộ quá trình, nói ra thì dễ, nhưng ông Đại đâu phải trẻ lên ba. Trước khi hấp hối, phe ông ta cũng giẫy dụa, làm Toàn tưởng như thất bại…
Nhưng đó là chuyện đã qua, không nhắc lại nữa. Giờ nó đã thành công!
…
9h sáng, Toàn bắt đầu chủ trì họp đầu tuần, thành phần gồm nó, các phó Giám đốc, cá trưởng phòng và các trưởng Phòng giao dịch con…
Cuộc họp khá nhiều vấn đề, do nó mới về, mãi đến 11h30 mới kết thúc – cũng là giờ nghỉ trưa. Nó bảo với các trưởng phòng:
– Thế là ổn, mong các anh cùng làm việc theo các nguyên tắc và bảng phân công nãy giờ chúng ta đã bàn.
– Vâng. – Các trưởng bộ phận đồng thanh.
– À, tôi định chiều nay sẽ đãi tất cả nhân viên ở chi nhánh chúng ta một bữa, các anh chị thấy có tiện không?
Không ai phản đối.
– Vậy tan ca chiều nay, đãi ở nhà hàng “Góc phố” bên kia đường nhé, cho tiện mọi người di chuyển.
…
Cuộc họp tan, các trưởng phòng ra khỏi phòng Giám đốc. Toàn ngồi nghỉ ngơi, rồi lấy hộp cơm chị Phụng làm sẵn ra ăn.
Vì giờ nghỉ, Toàn để cánh cửa mở hờ. Nhờ vậy, nó nghe tiếng reo vang lên từ các phòng. Tiếng reo của nhân viên vì được sếp mới chiêu đãi.
Nó vừa ăn vừa rút điện thoại, gọi cho nhà hàng “Góc Phố” đối diện chi nhánh, đặt một buổi tiệc…
Trong khi đó, ở lầu dưới, trong căn phòng một Phó giám đốc, một tiếng cười khan vang lên, tự nói:
– Thằng nhãi, mới về đã biết mua chuộc nhân viên!
…
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua. Lúc tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Toàn đang đọc tài liệu. Nó định ngồi ráng đọc hết rồi về, nó không có thói quen mang việc về nhà. Bỗng nó nhớ ra mình hẹn với nhân viên đi ăn. Thế là nó bỏ tài liệu vào cặp, rồi ra hành lang. Nơi đó nhân viên đang đứng nói chuyện rôm rả, họ thấy Toàn bỗng im phắc.
Toàn cười, nói:
– Sao mọi người im vậy, đi thôi nào!!
Toàn sải bước đi, Đám nhân viên lục tục kéo đi theo Toàn. Kể cả lao công, bảo vệ cũng được mời đi. Cứ thể cả chi nhánh kéo nhau đi, làm một đoạn đường trước chi nhánh nhất thời bị kẹt xe.
…
Vì đã đặt trước nên buổi tiệc rất nhanh dọn ra, cũng không cầu kì như tiệc cưới, vì mọi người vừa tan sở ra mà.
Ban Giám Đốc cùng các trưởng phòng ngồi một bàn ở giữa, xung quanh là các nhân viên.
Được vài tuần bia, Toàn đứng lên, nói vài câu phát biểu, đại loại là mới về, nên mời tiệc đãi mọi người, mong mọi người cố gắng, cùng đưa chi nhánh phát triển…
Có vài nhân viên bạo gan đem ly đến mời Toàn. Toàn cũng đứng lên cụng, không khí nhất thời trở nên thân mật và sôi nổi.
Bỗng có một anh trung niên mặc đồng phụ cấp phó phòng, lại chúc, đồng thời nói với Toàn:
– Trưa thấy anh Toàn ăn cơm hộp, cứ tưởng cậu bủn xỉn lắm. Ai ngờ cậu hào phóng thiệt, đãi tất cả nhân viên…
Toàn sầm mặt, vì giọng anh ta như khinh khỉnh hộp cơm mà chị Phụng làm cho nó mang đi. Nó nhìn bảng tên anh ta, rồi trầm giọng:
– Sẽ có lúc anh Tân hiểu ra, cơm hộp người mình thương nấu, còn ngon hơn bất kì nhà hàng nào…
Xong rồi nó quay ra xung quanh, bảo:
– Anh Tân say rồi, ai uống dùm ảnh ly này, rồi đưa ảnh về.
Anh phó phòng tên Tân đang hơi sần sần bia, bỗng toát mồ hôi ra như tắm. Hình như anh vừa mới đắc tội với Giám đốc, ngay trong ngày đầu cậu ta về. Toi rồi!
Một cậu nhân viên trạc tuổi Toàn nhanh nhảu uống dùm Tân, rồi đưa anh ta ra ngoài. Tội nghiệp anh Tân, mặt mày xám nghoét!
…
Toàn đột nhiên nổi giận vì anh Tân gián tiếp đụng tới chị Phụng, còn mọi người lại tưởng vị Giám đốc trẻ nổi giận vì bị kêu là bủn xỉn. Thế là tất cả xúm vào cảm ơn bữa tiệc Toàn đãi, khen nó..v.v…
Thấy trời tối, Toàn âm thầm thanh toán hóa đơn, rồi tuyên bố tan tiệc. Nó mà chưa bảo tan tiệc, thì ai dám bỏ về?!
Tiệc tan, mọi người về. Toàn quay về trụ sở lấy tài liệu về nhà đọc nốt. Đang mở cửa xe, bỗng có một cô gái tầm 25- 26 tuổi, lại gần Toàn:
– Dạ Giám đốc!
– Có chuyện gì vậy? – Toàn ngẩn đầu lên hỏi.
– Dạ em là Kim Ngân ở phòng Kế toán. Lúc nãy là anh Tân nói giỡn thôi, tính ảnh ưa bông phèng vậy, mong Giám đốc bỏ qua cho ảnh…
– Uhm, anh biết rồi. Mà em là gì của anh Tân?
– Dạ em là em họ ảnh!
– Uhm. Nói với ảnh là anh không để bụng đâu, cứ làm việc tốt là được.
Toàn nói xong, nghiêm nghị nhìn Ngân vài giây, rồi mỉm cười với nó. Sau đó, lên xe về nhà, với chị Phụng.
…
Còn Kim Ngân? Cô đang lơ mơ, Giám đốc vừa cười với mình? Sao mà nụ cười ấm áp thế. Đẹp trai, nhà giàu (đi Mercedes cơ mà), tài giỏi (Giám đốc cơ mà), tính tình vừa nghiêm nghị vừa ấm áp. Trời ơi, ước gì…?!
Đó không chỉ là suy nghĩ của Kim Ngân, mà còn là ấn tượng của các Nữ nhân viên ở chi nhánh X hôm nay về Toàn.
Nhưng Toàn không biết, và nó cũng không quan tâm lắm. Nó đang trên đường về nhà. Nơi đó có Chị Phụng – vợ và chị ruột của nó, cùng đứa con của hai người.
Thứ Hai, tan tầm khá đông nên mãi 6h kém Toàn mới về tới nhà. Nó dong xe vào gara, rồi chạy vô nhà:
– Vợ ơi!!!!! – Nó gọi to.
– Ơi. – Tiếng trả lời của Phụng vang lại từ trong bếp
Toàn theo tiếng vọng, đi vào bếp. Mùi nấu nướng thơm nức, nhưng có vẻ không “ngon” bằng chị Phụng của Toàn. Sau khi sinh con, chị chăm chỉ tập luyện, dùng các mỹ phẩm thiên nhiên. Ngoài ra, nhờ lúc mang thai chị siêng chăm sóc da nên da dẻ chỉ bị rạn rất mờ, nhìn thật kĩ mới thấy.
Vì thế, sau khi sinh chị không bị xuống sắc tí nào, thậm chí còn xinh đẹp hơn nhờ có hương vị thành thục của “gái một con”. Người ta nói “gái một con trông mòn con mắt” thật quá đúng trong trường hợp chị Phụng.
Toàn từ từ tiến lại, ôm eo thon của chị Phụng, rồi kê môi thơm má chị một cái. Chị vẫn nóng bỏng, mềm mại và thơm như ngày nào!
– Này, làm cái gì đấy, sờ mó là ăn cái muôi vào đầu bây giờ!
– Á à, lợi dụng chồng giúp sinh con xong, giờ vắt chanh bỏ vỏ phải không! Số anh thật là khổ mà…
– Haha, quỷ sứ! Thôi xê ra để người ta nấu cho xong nào, xong còn lên chăm con nữa đấy!
– Cứ từ từ, chăm anh trước đi mà….
Vừa nói, Toàn vừa ép chị Phụng vào bệ bếp từ đằng sau. Nó có thể cảm nhận được bờ mông căng mọng của chị qua mấy lớp vải, con cu nó đang phình lên rất nhanh, cọ sát vào cặp mông mềm mại và cái khe mông ở giữa của chị.
Quá quen với tính tình của “ông chồng”, nên chị cười khúc khích, ưỡn ẹo mông về phía sau, chà xát vào phía dưới của Toàn. Trước khi sinh mấy tháng, và 4 tháng nay, chị đã hoan lạc với nó lần nào đâu! Chị cũng thèm lắm, nhưng mà ráng kiềm chế, nay thì chắc không kiềm được nữa rồi.
Thấy chị Phụng hưởng ứng chứ không đẩy ra như mấy lần trước, Toàn mừng húm. Mấy lần trước, dù sinh xong nhưng chị bảo còn ê ẩm, mệt, khô… nên nó tiu nghỉu, con cu chưa kịp cương hết đã vội cuốn cờ. May sao lần này chị đồng ý…
Chị Phụng cong người, chỉa mông mà ngoáy. Toàn không vừa, nó đưa tay vịn hai vai của chị từ phía sau, hai người cứ như đang làm tư thế doggy, dù quần áo còn nguyên. Hai chị em, hai vợ chồng, hai con người đang thèm khát tình dục – họ đang kích dục nhau.
Toàn là người chịu thua, nó đã chờ quá lâu để được làm tình với chị. Chị là người đàn bà đầu tiên của nó, là người đẹp nhất trong lòng nó, là vợ nó, và là người đã có bầu với nó, sinh con cho nó. Và giờ đây, chị đang nứng, làm sao nó có thể kiềm chế được trước chị đây?
Nó cởi tạp dề chị ra, rồi cởi áo chị ra. Ở nhà chị mặc áo thun rộng, nên cởi ra rất dễ. Chả mấy chốc nửa thân trên của chị đã lõa lồ, hiện ra trước mắt em trai.
Cặp mắt của Toàn sáng lên! Dù đang chăm con bằng sữa mẹ nhưng cặp tuyết lê của chị vẫn không xệ xuống, chỉ là hơi trĩu do có sữa. Cặp vú chị vốn trắng, săn chắc nay lại thêm trĩu, nhìn căng quá! Đầu nhũ hoa chị trước đây hồng hào, giờ đã xạm lại đôi chút, nhìn thêm vẻ của một phụ nữ trưởng thành và chín mọng.
Toàn cởi áo, áp người vào tấm lưng trần của chị. Đã lâu lắm nó mới kề da chạm thịt vào chị, được mơn man thân thể chị. Da chị vẫn trắng, mịn màng và mềm như cọng bún. Toàn thè lưỡi, liếm một đường dài dọc theo sống lưng chị.
– Ư…..ư….. – chị rên nhẹ trong họng.
Tiếng rên nhè nhẹ nhưng làm Toàn khát khao dữ dội. Nó dừng ở cổ chị, liếm nhẹ, rồi liếm tai…
– Ư..a……..a………………… – Chị rên ngày càng to hơn, dữ dội hơi, người chị lại thêm đung đưa.
Toàn lại đưa tay tháo váy chị ra, bên dưới chị đã ẩm ướt tự bao giờ. Nó cũng tự cởi quần ra, giờ đây chị và nó hoàn toàn trần truồng. Toàn vòng tay ra trước, đưa tới vùng âm hộ của chị.
Nó sạch sẽ, dù sinh mổ nhưng trước đó chị đã cạo sạch lông để dễ vệ sinh. Tuy đã sinh 4 tháng rồi nhưng lông mọc ra không dài bằng ngày trước được. Toàn đưa tay, chà xát âm hộ, tiếng lạo xạo vang lên và lông chạm vào bàn tay nó, thật kích thích,
Nó vân vê, rồi lấy ngón tay day day âm vật của chị. Âm vật chị trương lên, như một hạt đậu đỏ căng, nhô ra khỏi môi âm đạo. Toàn day, rồi nó dần thọc tay vào cả âm đạo đang rỉ nước ra nữa.
– Ư….ư…em….muốn…
Rồi không đợi Toàn trả lời, Phụng cúi người thấp xuống nữa, chìa nguyên cặp mông to đầy ra phía Toàn. Toàn cúi người xuống, hít một hơi dài. Mùi lồn, mùi của con gái đang nứng tỏa ra thật kích thích. Nó liếm dọc theo mép lồn của chị, không quên dùng tay chạm vào hạt le, làm chị sướng run cả người.
Dâm thủy từ trong âm đạo chảy ra ròng ròng, ướt cả miệng lồn và còn rỉ xuống háng chị. Toàn không bỏ sót, nó rút tay ra rồi kê miệng vào, hút hết thứ nước hoan lạc ấy, mặn mặn, ngai ngái và trơn nhớt. Hút xong, nó dùng lưỡi thọc sau vào âm đạo chị, làm chị run người bần bật.
Kích thích một hồi, chị Phụng đã quá nứng, dâm thủy ào ạt tiết ra, chân chị lẩy bẩy. Chị hổn hển, ngoái cổ lại nói với Toàn:
– Anh…mau tới….em muốn….lâu lắm rồi…ư…ư……………….
Chính Toàn cũng không chịu được sức hút của Phụng và cái lồn của chị nữa. Nó cầm con cặc lên, rà rà ngay cái mép lồn đang chổng về phía nó, ướt át và lầy lội. Chị Phụng cứ hẫy hẫy hạ thân về phía sau, như muốn Toàn đút vào nhanh đi, chị nứng quá rồi.
Toàn kê con cặc đúng ngay lỗ lồn chị Phụng, rồi ưỡn người…
“Ót” một tiếng, con cặc của thằng em trai đã xé hai mép lồn của chị gái, đi vào sâu bên trong âm đạo một cách từ từ chậm rãi nhưng không kém phần mãnh liệt.
– Aaaaa…..ư…………. – Chị Phụng rên lên như một con cái động dục nay được người tình thỏa mãn.
Âm đạo chị co thắt liên hồi, như ngăn cản vật lạ đang tiến sâu vào thân thể chị. Dù đã sinh con nhưng do sinh mổ, nên âm đạo chị không bị rộng ra; thậm chí còn co thắt hơn xưa do hơn nửa năm nay chị không hề làm tình.
Toàn từ tốn tiến vào âm đạo của chị, nó cảm nhận từng cơn co thắt của chị Phụng. Nó dữ dội quá, chắc chị thèm lâu lắm rồi đây. Nó tiến thêm, tiến thêm… Đến khi con cặc nó lút cán, và cảm nhận được trọn vẹn cái lồn của chị ruột.
Nó bắt đầu rút ra, đẩy vào. Cứ chầm chậm cho chị Phụng quen lại cảm giác làm tình đã lâu chưa có. Thỉnh thoảnh nó thúc thật nhanh, mạnh và sâu làm chị rên hừ hự, chúi người về trước
Nó nắm vai chị mà thúc, rồi nắm eo chị, vòng eo vẫn thon gọn sau sinh. Cứ thế, cứ thế, nó làm chị tìm lại những cảm giác khoái lạc ngày xưa, khi chưa thụ thai với nó.
– Anh…mạnh lên….em muốn quá….em sướng………..chơi em……………a………….
Toàn miệt mài đụ chị Phụng, nó đang cảm nhận, hưởng thụ thể xác người chị của nó, người mà nó khao khát nhất, người luôn yêu nó vô điều kiện, và giờ đang chìa lồn ra cho nó chơi từ phía sau.
Đã lâu chưa làm tình, nên chị Phụng rất nhạy cảm, lồn chị co bóp liên hồi, làm Toàn như muốn xịt ra. Nó kiềm chế lắm, nên tầm 20’ sau nó mới bắt đầu thấy tưng tức trong bụng.
Chị Phụng cũng đã sớm không chịu nổi, chị gần như tựa hẳn lên bệ bếp, chìa mông ra cho Toàn chơi từ phía sau, rên hừ hừ mỗi khi nó thọc vào lút cán và rút ra một mớ dâm thủy trơn nhớt.
Chị hẫy mông trong vô thức, âm đạo chị tiết ra những luồng dâm thủy đậm đặc, nóng ấm lầy lội, bao phủ lấy dương vật đang thục vào lồn. Chị khụy người xuống, lồn chị co bóp dữ dội, xiết chặt lấy con cu Toàn.
– Anh…a…..em ra…………em sướng quá….em ra……u.ư…
Từ trong âm đạo chị, một luồng nước xịt ra, phủ lấy con cu đang hì hụi đụ vào người chị. Từng thớ thịt âm đạo trương lên, xiết chặt lấy con cu Toàn.
Toàn cũng không chịu nổi nữa, chị gái nó đang lên đỉnh với nó. Chị đang chìa lồn ra, quằn quại và xuất thủy, như cách mà chị đã thụ thai với nó. Chị đang sướng, đang rên rỉ khi bị dương vật em trai làm cho rã rời.
– Anh cũng ra…. Anh yêu em Phụng ơi….đụ em sướng quá…..anh ra vợ ơi…
Từ trong bụng, Toàn xịt thẳng tinh trùng vào lồn chị, đặc quánh và nóng hổi… Phụng giật giật người, hứng lấy những giọt tinh trùng của chồng – em trai.
Toàn tựa người xuống lưng chị Phụng, vuốt ve tấm lưng đỏ tấy của chị, và hôn lên cổ chị. Hai chị em hạnh phúc mĩ mãn sau hơn nửa năm chưa hoan lạc với nhau.
Toàn và chị Phụng ôm nhau một lúc sau lần làm tình đầy chớp nhoáng nhưng không kém phần mãnh liệt. Rồi cả hai rời ra, chị Phụng nấu ăn tiếp còn Toàn lên thăm con.
…
Nói về con của hai người, là một bé gái và xinh xắn không kém gì mẹ nó – chị Phụng. Toàn đặt tên cho con là Lý Nhã Phương. Mẹ là Nhã Phụng, con là Nhã Phương, nghe cũng hợp tai lắm!
Gần ngày chị Phụng sinh, Toàn xin nghỉ phép cả tuần để túc trực bên chị, cũng không dám ra ngoài, sợ chị sinh bất ngờ. Cuối cùng chị cũng sinh, mẹ tròn con vuông. Sinh xong chị cứ nằng nặc đòi về nhà, dù Toàn bảo nằm viện thêm vài ngày để theo dõi.
Sự việc kín, cả họ hàng không ai biết chị có thai, nên không ai tới thăm chị sinh cả; vì nó và chị đều giấu.
Nhưng giấy sao gói được lửa! Toàn hiểu điều đó, nên nó gọi cho bác ruột nó, tên Hậu. Bác ruột nó lại nhà, thì mới ngã ngửa ra là cháu gái đã có thai và vừa sinh. Ông làm ầm lên, hỏi tại sao không cho bác biết, sảy cha thì còn bác chứ. Phụng mới giả vờ khóc lóc, rằng lỡ có thai nhưng mà người yêu đã chuyển ra nước ngoài định cư với gia đình; nàng không nỡ phá thai nên đành sinh con rồi nuôi – làm mẹ đơn thân.
Ông Bác của Phụng năm nay đã gần 60 tuổi, làm gì chấp nhận cái gọi là “single mom”. Trong tư duy của ông Hậu, không chồng mà chửa đã là ghê gớm, ấy thế mà đứa cháu gái của ông lại sinh rồi mới báo ông, tức chết! Em trai ông mà sống lại, biết con gái như thế chắc lại lăn ra chết tiếp.
Nhưng sự việc đã lỡ, biết làm sao bây giờ. Ông hỏi Phụng có định giấu đứa bé đi, rồi kiếm người khác làm chồng không? Phụng bảo chỉ muốn ở vậy, nuôi con tới già.
Ông thấy đứa cháu gái cương quyết vậy, đành chép miệng, biết làm sao được. Ông bảo sau này nếu họ hàng ở dưới quê biết, thì Phụng hãy bảo là mình bị ung thư tử cung, phải cắt đi nên vô sinh, không muốn lấy chồng và đã nhận con nuôi. Nghe cũng lọt tai lắm.
Trước lúc về, ông chửi Toàn lo làm ăn không quan tâm tới chị gái, đến nỗi chị gái bị trai lừa, làm cho có thai mà không hay. Ông lôi luôn dòng họ của “thằng mất dạy làm con Phụng có bầu” ra mà chửi.
Toàn cười thầm trong bụng. Chính nó làm chị Phụng có bầu, thế thì bác Hậu chửi chính mình rồi, haha.
…
Đó là chuyện cách đây mấy tháng. Giờ thì mọi việc đã êm xuôi. Giờ đây bé Phương là “con nuôi” của chị Phụng, và Toàn thành “cậu nuôi” của con mình, thật là oái ăm. Nhưng biết làm sao được, nó và chị đã lựa chọn con đường này, con đường loạn luân. Tuy lo sợ bị phát hiện, lo sợ bị người đời phỉ nhổ, nhưng cũng mang lại cho hai chị em thật nhiều khoái lạc, những cảm giác vô cùng đê mê mà chỉ họ mới mang lại cho nhau.
…
Toàn ngồi với con gái một chút, rồi tắm rửa và ăn cơm với chị Phụng. Hai người ăn xong, lại lên phòng chơi với bé Phương. Nhìn hai mẹ con Phụng – Phương chơi đùa, Toàn thanh thản đến lạ. Nó đã làm chồng, làm cha thật sự. Nó thấy mình thật trưởng thành, và càng nhiều trách nhiệm hơn với cả hai mẹ con.
Bé Phương rất ngoan, không quấy phá nhiều nên chị Phụng chăm con không vất vả lắm. Đến giờ, chị dỗ vài tiếng là con đi ngủ ngon lành. Bé Phương ngủ rồi, Toàn mới tiến lại gần chị Phụng:
– Con ngủ rồi, mình….ấy thôi em!
– Quỷ à, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện đè người ta ra.
– Tại em đẹp quá mà, vợ yêu – Toàn vừa nói vừa đưa tay sờ soạng người chị Phụng thông qua lớp vải lụa mềm.
– Thôi, lại nịnh. Em giờ thành gái già rồi, nịnh em chứ gì.
– Không, giờ em càng đẹp, càng có mùi vị đàn bà. Anh muốn…
Dứt lời, Toàn nhảy bổ vào, ẵm chị Phụng lên đi vào phòng chị.
…
Ném chị xuống, Toàn nhanh chóng cởi đồ ra và lột cái váy ngủ của chị. Thân thể chị đẹp quá, đêm nay nó sẽ lại sở hữu tấm thân thể này, thật tuyệt vời.
Cứ thế hai chị em lại cuốn nhau vào hoan lạc bất tận. Họ đưa nhau lên đỉnh khoái lạc, đưa nhau đến bến bờ hạnh phúc, mặc kệ những luân lí xã hội, họ miệt mài làm tình, miệt mài rên rỉ, mãi miết xuất tinh và co giật vì xung sướng. Đến hơn nửa đêm thì Toàn đã xuất tinh hơn 3 lần vào cái lồn múp máp của chị Phụng. Hai chị em ôm nhau ngủ vùi, Toàn thiếp đi trong cảm giác sướng khoái vì được hưởng thụ mùi vị của chị Phụng – người đàn bà thành thục, người đã thụ thai với nó.
…
Cứ thế cuộc sống cứ thong thả trôi, Toàn vẫn đều đặn làm tình với những người tình của nó: chị gái Nhã Phụng, bạn gái Huyền, chị Trinh, chị Nhung, và cô Hà… Những cô gái xinh đẹp cứ thế đến với Toàn, rên rỉ khi làm tình cùng nó, co giật khi nó xuất tinh vào lồn họ.
…
Bấy giờ là vào đầu tháng 12, Việt Tín đang chuẩn bị tổng kết sổ sách để làm báo cáo tổng kết, chuẩn bị Đại hội cổ đông. Vậy là Toàn đã làm Giám đốc ở chi nhánh này được nửa năm rồi.
Toàn đang căng não lên trước đống hồ sơ tài chính và báo cáo tài vụ. Chỉ tiêu của năm nay đã hoàn thành so với kế hoạch. Tuy nhiên theo nguồn tin mà ông Bách cung cấp, thì chi nhánh nó đang tụt hạng trên Bảng xếp hạng các chi nhánh của Việt Tín.
Bởi một số các chi nhánh khác đang phát triển mạnh, có thành tích kinh doanh rất tốt. Đa số các chi nhánh này là phe của ông Đại trước đây, bị loại ra và đẩy vào các chi nhánh riêng. Không ngờ họ cũng có tài, và quan hệ nhiều. Quả thật không phải ngẫu nhiên mà phe già thắng thế mấy năm liên tục. Năm ngoái chi nhánh của Toàn xếp hạng 3, nhưng xem ra năm nay có thể bị tụt xuống hạng 5, hạng 6.
Không thể nào như vậy được! Toàn đang gặp phải thách thức lớn. Vì phe trẻ thắng thế, mỗi người được cử làm trưởng một bộ phận. Trong khi phe già thì thất thế, tụ lại trong 2 – 3 chi nhánh thôi nên họ làm cho chi nhánh đó phát triển rất mạnh.
Vậy giải pháp là phải chia nhỏ, xé lẻ bọn họ ra, cho bọn họ không hiệp lực nhau được nữa! Đó là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai là có lẽ cần phải tái cơ cấu lại nhân sự chi nhánh.
Bởi trong quá trình điều hình, Toàn nhận thấy có một số phòng ban làm việc không hiệu quả so với quy mô, ví dụ như phòng Kế Toán & Quỹ chỉ cần 20 người nhưng lại có tới 26 nhân viên, Phòng Hành Chính chỉ cần 3 người nhưng lại có tới 5 người…. Và quan trọng là, Toàn cảm thấy cần 1 thư kí cho công việc của mình.
Toàn bắt đầu xây dựng đề án, sa thải hoặc chuyển công tác với các nhân viên dư thừa và kém hiệu quả, nó cũng xét chọn hai người ở phòng Hành Chính chuyển sang làm thư kí: Một làm thư kí cho nó và một làm thư kí cho 3 phó giám đốc.
Cuộc họp đầu tuần, Toàn nói ý định của mình, lập tức phòng họp dậy sóng. Trưởng Phòng Kế Toán & Quỹ phản đối, bởi lẽ theo kế hoạch của Toàn thì phòng ông phải sa thải 6 nhân viên, một số khác thì lại tỏ ra dè dặt, không ý kiến gì.
– Trước giờ, Việt Tín không cho phép Giám Đốc Chi Nhánh có thư kí riêng, thưa Giám đốc
Người lên tiếng là anh Tường – Phó Giám Đốc mảng giao dịch, một người đàn ông tầm 45 tuổi, tóc đã hoa râm. Nếu như không có sự xuất hiện của Toàn thì có lẽ ông ta đã lên làm Giám đốc, thay cho người tiền nhiệm chuyển công tác.
– Tôi biết, nhưng Chi Nhánh chúng ta đã được Hội Đồng Quản Trị giao một số quyền tự quyết, hay sáng kiến mới có lợi cho doanh thu.
– Tôi chưa thấy sáng kiến của Giám Đốc có lợi cho doanh thu ở chỗ nào cả, thưa Giám đốc – ông Tường tiếp tục nói.
– Anh sẽ thấy ngay bây giờ!
Toàn lại tiếp tục nói, chỉ rõ dư thừa nhân viên ở chỗ nào, sai sót ở đâu, phải cơ cấu lại như thế nào…
Có thể nói mảng Nhân sự là mảng mà Toàn mạnh nhất. Về giao dịch, phương hướng phát triển, có lẽ nó không xuất chúng. Nhưng nó biết rằng khi ekip được tổ chức hợp lí, có được ekip nhịp nhàng, trong ekip có người giỏi thì tự nhiên cả tập thể sẽ phát triển. Việc của người lãnh đạo không phải tự mình nghĩ ra, mà là làm sao cho nhân viên nghĩ ra, trình mình duyệt rồi thi hành. Steve Job đâu có tự thiết kế iPhone, ông chỉ phác thảo ý tưởng, giao cho cấp dưới, và duyệt lại khi họ trình lên!
Toàn nói xong, tất cả đăm chiêu. Họ thấy Toàn nói cũng có lý, nhưng sự cơ cấu này có quá nhiều điểm mới, lại phải sa thải một số nhân viên…
Cuối cùng trưởng phòng Hành Chính Nhân Sự lên tiếng:
– Thưa giám đốc, theo đề án, chúng ta sẽ phải sa thải 27/190 nhân viên, luân chuyển 15 nhân viên.
– Chính xác, anh tính đúng rồi – Toàn gật đầu.
– Trong một lúc, chấm dứt hợp đồng với 27 nhân viên…. Họ đều kí hợp đồng không xác định thời hạn cả, e rằng…
– Không có gì phải sợ. Họ không bị đuổi, chúng ta chỉ trả lại họ về cho Hội sở, sau đó điều họ đi đâu thì là do cấp trên, chúng ta không biết!
– Giám đốc….như vậy chúng ta sẽ đụng chạm tới Hội Sở và Toàn tâm đào tạo – tuyển dụng. Không hay lắm….. – Trưởng phòng Hành Chính lên tiếng.
– Anh nhìn mặt tôi có sợ họ không? Chi nhánh chúng ta không phải ngẫu nhiên mà được giao nhiều quyền tự quyết. Có chuyện gì, tôi chịu!
Toàn đã quả quyết như vậy, ai dám nói gì đây. Tất cả nghe theo đề án của Toàn, ai bảo nó là Giám đốc chứ.
Nhưng bằng mặt không bằng lòng, ngay ngày hôm sau đã có ai đó báo lên Hội Sở về kế hoạch “thay máu” của Toàn. Có điều Hội sở cũng chỉ gọi lên chất vấn ít câu, vì chính họ đã giao quyền nhiều quyền tự quyết cho Toàn rồi mà. Toàn rời khỏi hội sở mà lòng tức giận. Không phải vì bị Hội sở gọi lên, mà rõ ràng trong chi nhánh của nó có người đã mách lẻo.
Là ai?
…
Toàn tạm thời bỏ qua thắc mắc đó, nó hoàn thành nốt đề án, trình lên Văn Phòng Khu vực để duyệt. Mà trưởng Văn phòng khu vực là ai, là ông Bách – “cha vợ” nó chứ ai. Ông Bách tất nhiên đồng ý với đề án của nó, thậm chí vỗ đùi khen hay. Vậy mới đúng chất “phe trẻ” chứ, phải thay đổi linh hoạt, đâu phải cứ khư khư nếp cũ được.
Cứ thế, dề án của Toàn đã được cấp trên duyệt, giờ nó toàn quyền thi hành. Lập tức giờ chào cờ thứ 2 đầu tuần, nó thông báo kế hoạch này… Nhất thời không khí trở nên hoang mang, 27 nhân viên sẽ bị cho thôi việc, trả lại cho Hội sở? Ai mà biết trong đó có mình hay không?
Toàn biết tâm lý nhân viên, nó cũng gấp rút sàng lọc số nhân viên kém hiệu quả…
Một ngày, hai ngày, rồi một tuần, hai tuần…. trôi qua, Toàn đã có trên tay bảng dự tính 27 nhân viên bị cho nghỉ việc, 15 nhân viên điều chỉnh công tác. Trong số này, có 3 cấp phó phòng bị giảm xuống thành nhân viên, số còn lại chuyển qua phòng khác.
Đồng hồ báo đã 6 giờ tối, xem ra nhân viên đã ra về hết, Toàn xem lại hồ sơ, rồi chuẩn bị ra về. Hôm nay là thứ 5, Toàn định ngày mai sẽ kí quyết định, thứ 2 tuần sau sẽ công bố quyết định…
Ra tới cửa, nó bỗng thấy có bóng người đứng. Nhìn kỹ, là Kim Huệ – phó phòng Kế Toán & Quỹ. Cô nàng năm nay 25 tuổi, nhờ có người quen làm ở hội sở, mới lên được phó phòng, chứ chẳng có tài năng gì đặc biết. Và cô nàng chính là 1 trong 3 phó phòng bị chuyển thành nhân viên bình thường.
Cô nàng đứng đây, chờ nó, ý gì nhỉ? Nó nhìn Huệ vài giây, rồi hỏi:
– Huệ đứng đây làm gì?
– Dạ em…em muốn gặp Giám đốc
– Gặp tôi? Sao không gõ cửa, cứ đứng thập thò thế.
– Em….em ngại quá.
Toàn im lặng, hơi khó chịu. Cái cô Kim Huệ này, làm đến phó phòng rồi mà cứ ngơ ngơ, nhút nhát. May mà chưa ký cái gì bậy bạ. Nó quay lại, mở cửa, mời Huệ vào.
– Huệ tìm tôi có chuyện gì?
– Dạ…chuyện về việc cơ cấu lại Chi nhánh mình….
– Rồi sao, nói nhanh lên! – Toàn cáu, nó muốn về nhà lắm rồi.
Lời gắt của Toàn làm Kim Huệ suýt khóc, nàng nấc nấc:
– Dạ…em biết mình có tên trong danh sách, phải không Giám đốc.
– Đó không phải việc của cô, mai tôi kí, thứ 2 sẽ công bố. Lúc đó cô tha hồ biết! – Toàn lạnh nhạt.
– Dạ. Em xin anh, em đang làm phó phòng, nếu phải làm nhân viên, thì…mọi người đám tiếu em chết mất.
– Biết thế sao không cố gắng làm việc từ trước, giờ mới hối hận có kịp không?
Toàn nói, giọng có phần hơi ác nghiệt. Nó chẳng có thiện cảm với cô Kim Huệ này tí nào. Dù cô xinh xắn, da dẻ trắng trẻo, nhưng mà lơ ngơ quá. Hơn nữa, dựa vào người quen mà lên được Phó phòng, thật là làm mang tiếng cho những người “con ông cháu cha” có tài thực sự như Toàn.
– Em… Em biết sai rồi, Anh tha cho em lần này, mong anh bỏ qua cho em, em hứa sẽ cố gắng làm việc… – Kim Huệ nài nỉ.
– Tôi đã quyết, cô ra ngoài đi!
Toàn nói đứng dậy, xách cặp ra về. Không ngờ Kim Huệ lấy từ đâu ra can đảm, đứng phốc dậy, nàng run run nhưng cương quyết, đưa tay tự tuột áo mình ra, rất nhanh và thành thạo. Toàn chưa kịp phản ứng, thì Kim Huệ đã điên cuồng lao vào, đẩy ngã Toàn ra rồi cởi áo nó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ chị gái trong bếp |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex cũ |
Phân loại | Truyện cũ mà hay |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/01/2020 01:46 (GMT+7) |