Có lẽ thấy tôi quá sốt sắng nên Lan cười giả lả mà xua tay:
– Thôi thôi, làm như Lan người lạ không bằng!
– Ừ, hì! Để Phong lấy nước ngọt ra nhá!
– Uầy, Lan uống nước lọc được rồi, mau lên lấy bộ đồ xuống đi!
– Rồi rồi!
Lật đật chạy lên phòng để lục lại bộ đồ kỉ vật, nó vẫn nằm ở hộp tủ kín nơi được khóa cẩn thận mặc dù chưa chắc trộm sẽ thèm nếu có hắn viếng nhà, dẫu vậy nhưng tôi vẫn khóa kĩ, dường như đối với tôi nó là một thứ vô giá và chỉ có bảo quản kĩ càng như thế, tôi mới có thể an tâm được.
Nhẹ nhàng nhấc bộ đồ đưa lên trước mặt, trong lòng tôi lại ngập tràn bao cảm xúc lâng lâng khó tả. Cách đây mấy tháng, ba tôi trước khi đitheo đoàn đã để lại cho tôi cất giữ và tôi đã cất giữ nó cho đến ngày hôm nay, đây chính là kỉ vật duy nhất còn xót lại về mẹ tôi mà tôi có được. Chắc chằn một điều rằng, nếu là một người khác không phải Lan đang cần thì có chết tôi cũng chẳng bao giờ giao nó ra đâu, bởi vì tôi có cảm giác chỉ có nàng mới xứng đáng khoác nó vào người mà thôi.
– Đây là bộ bà ba của mẹ Phong đó sao? – Nàng trịnh trọng nâng nó bằng hai tay.
– Ừ, kỉ vật duy nhất của bà đấy, nó quan trọng với Phong lắm!
– Vậy có tiện không? – Nàng e ngại.
– Không sao đâu, tuy đã cũ nhưng Phong bảo quản tốt lắm không mục rách gì hết, chỉ có điều là màu sắc của nó hơi cổ, chỉ sợ Lan chê thôi!
– Lan làm gì chê chứ, ý Lan muốn hỏi là Phong dám giao kỉ vật của mẹ mình cho Lan hay sao?
– Việc đó thì Phong cũng không biết nữa, chỉ cảm giác là Lan rất hợp với nó thôi!
– Cảm ơn nhé, mon chérie! – Lan cười hiền, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Giữa tình thế nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc đó, tôi chẳng biết làm gì ngoài ngẫn người để mặc nàng ôm ghì mà chẳng thể nhúc nhích được tẹo nào, toàn thân cứ cứng đơ như khúc gỗ đến nói ra một tiếng rành rọt tôi còn chẳng nói được, chỉ ú ớ trong họng như bị bóp cổ vậy.
Chừng vài giây sau đó nàng mới nhẹ nhàng mà bỏ tay khỏi người tôi, trên khóe mắt đã đọng lại một chút lệ nhòa. Nàng nhìn tôi khẽ cười rồi nóivới giọng rung rung:
– Xin lỗi nhé, Lan thấy xúc động lắm, không kìm nén được!
– Không có gì đâu, chuyện bình thường mà!
– Ừ, vì một kỉ vật quan trọng thế này chắc Phong không dễ dàng giao cho một người lạ được nhỉ?
– À, phải, mà lúc nãy Lan nói cái gì mon chérie nghĩa là gì thế?
– Có gì đâu, chỉ là một câu cảm ơn tiếng Pháp thôi mà, vậy Lan mượn nhà tắm thay thử, được chứ?
– T… tất nhiên rồi! – Tôi nhập tâm bối rối vì đôi mắt xanh biếc đó cứ xoáy sâu vào lòng tôi.
Sau khi Lan đã đóng cánh cửa nhà tắm lại rồi tôi nới thở phào nhẹ nhõm, thì ra Lan cũng có những phút yếu lòng như thế, trước đây tôi cứ tưởng nàng đóng kịch rất hay, rất giỏi, những gì thuộc về nàng đều rất huyền bí, không ai có thể biết được. Nhưng càng ngày tôi càng thấy nàng gần gũi, thân thương biết bao trái ngược với những gì tôi đã tưởng tượng trước đây.
“Em à, em không cần phải xin lỗi chi hết! Anh thích em bởi cái sự vụng về của em đó, nếu trải qua tất cả những sự việc hỉ, nộ, ái, ố mà em có thể bình thản như không có chuyện gì thì chắc em vô cảm mất rồi, đôi khi anh chỉ cần một phút yếu lòng của em thôi thì cũng đã cảm thấy ấm áp rất nhiều… ”
– Ú oa! Đẹp quá đi! – Kiệu ẹo tấm tắc khen ngợi.
– Ôi trời ơi! Yêu mất thôi! – Toàn phởn đờ mắt mê mẩn.
– Có gì đâu mà mọi người! – Em Lan cười giả lả nhưng không kềm được vẻ ngượng ngùng trên mặt.
Cũng phải thôi, lúc nãy khi Lan vừa bước ra khỏi nhà tắm thì tôi suýt ngất vì độ mộc mạc của nàng đấy, nhìn cứ như một cô gái thôn quê thực sự vậy, đã thế nàng còn làm vẻ e ấp, vân vê tà áo bà ba nhìn yêu lắm cơ, giá mà Lan mặc bộ bà ba đó từ nhà đến trường thì chắc đã có cả khối thằng chết mê chết mệt rồi, dám xảy ra tai nạn giao thông luôn ấy chứ.
Chỉ còn một tiết mục nữa là đến lượt nhóm tổi biểu diễn rồi, nhóm đàn trai đàn gái thì đang hăng say tập dợt lần cuối, cặp cô dâu chú rễToàn phởn Kiều ẹo thì cũng đã diễn tự nhiên hơn rồi, còn tôi thì đang… run cầm cập như cầy sấy vì tứ đó giờ chưa có đứng trước đám đông chật kín như thế này lần nào cả, không khéo lúc đang diễn lại lăn đùng ra chết giấc cũng không chừng, làm sao đây?
– Nè Phong, làm gì thế! – Lam đứng sau lưng tôi vỗ vai muốn thót cả tim.
– Hic, run quá! Làm sao để bình tĩnh lại đây!
– Có gì đâu mà run, cũng bình thường mà! – Nàng khẽ cười hiền.
– Uầy, đây là lần đầu tiên Phong lên sân khấu đó, hic!
– Đây nè, uống đi! – Nàng lắc đầu mỉm cười rồi đưa cho tôi một ly nước màu hồng sẫm.
– Ơ, nước gì thế?
– Nước dâu, uống sẽ bình tĩnh hơn đấy! – Nàng cười tinh nghịch.
Như chết đói gặp cơm thừa, nghe đến bình tĩnh lại là tôi cằm ly nước tu một lèo hết sạch chẳng còn một giọt.
Khi toàn bộ chỗ nước đó trôi xuống cổ, một luồn hơi nóng bốc lên mặt làm tôi cay xè muốn chảy cả nước mắt, cổ họng tôi cay xé lên làm tôi nhăn mặt quýnh quáng:
– Ối, chát quá! Nước gì thế này?
– Hì, rượu vang đó! Lan mang theo để uống mừng lúc biểu diễn xong nhưng thấy Phong cần thì cứ uống trước một ít vậy!
– Sặc, rượu á! Hèn gì… say mất! – Tôi thản thốt.
– Trời! Tý rượu đó mà say gì! Đủ ấm người thôi! – Nàng cười giả lả đập vai tôi.
– Ờ hé! Thấy trấn tỉnh ra hẳn!
– Được rồi, tập trung đi mọi người! Chuẩn bị diễn rồi đó! – Lam Ngọc đập tay đều động.
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensex.vip/doi-hoc-sinh/
“Và sau đây sẽ là màn dự thi của lớp 10A4 với nhạc cảnh đám cưới trên đường quê… ”
– Rộp… rộp… rộp! – Những tràn pháo tay cổ vũ nổi lên từ phía lớp tôi.
Tức thì cặp đôi Toàn phởn và Kiều ẹo cùng nắm tay xuất hiện trên sân khấu với bộ áo dài cưới tuyệt đẹp, cùng theo sau đó là đám đàn trai đàn gái lỉnh kỉnh măm cổ, tất cả đều mặt mày hởn hở cứ ý như đang tổ chức đám cưới thiệt vậy.
“Đấy, không uổng công tập dợt! ” – Tôi cười đắc ý.
– Nhạc lên rồi, mình ra thôi Phong! – Nàng mỉm cười, chìa tay về phía tôi.
– Ừ, ra nào! – Với sẵn hơi men trong người, tôi nắm tay nàng hồn nhiên hơn bao giờ hết.
Cùng dắt nhau ra sân khấu, biểu hiện đầu tiên của khán giả là:
– Hú… ú… ú! – Khi nhin vào Lan xinh tươi trong bộ bà ba kỉ vật của mẹ tôi.
– Úi xời! – Khi nhìn vào tôi bèo bọt trong bộ bà ba đen choàng khăn rằng.
Nhưng tôi nào quan tâm đến điều đó nữa, bởi vì giờ đây chúng tôi đang hòa mình vào bài hát, hòa mình vào những giai điệu quê hương đậm đà, sâu lắng…
“Ô! Ô! Sáng hôm nay trên quê hương tôi, Quê hương xinh xinh quê hương hữu tình, Quê hương xinh xinh quê hương hòa bình, Đường nở hoa trắng, xanh, vàng, tím, Đẹp làm sao bướm bay chập chờn. Đàn chim non véo von ngọn tre, Khăn màu son, áo màu vàng, Ơi, bà con đến xem mùa cưới! Chân hài cong, tay dù hồng. Lâu thật lâu mới thấy được một ngày vui! ”
Lan cất tiếng hát thánh thót, ngân vang và trong trẻo xóa tan đi sự hoài nghi của tôi về giọng hát của nàng. Lan hát hay lại còn rất xinh đẹp, tôi cứ như chìm đắm say mê trước giọng ca thánh thót và vẻ đẹp mĩ miều của nàng. Giờ đây, tôi không còn bồi hồi, run sợ nữa, hai chúng tôi bắt đầu nắm lấy tay nhau, e ấp nhìn nhau mà cùng ngân lên đoạn điệp khúc cuối cùng cũng bàihát:
“Anh anh ơi! Người tìnhtôi ơi! Anh anh ơi! Xem người ta họ cưới nhau rồi! Em em ơi! Người tình tôi ơi! Em em ơi! Chuyện chúng mình đã tính sao chưa? Anh anh ơi! Người tình tôi ơi! Anh anh ơi! Xem người ta họ cưới nhau rồi! Em em ơi! Người tình tôi ơi! Em em ơi! Chuyện chúng mình cũng tính đi thôi. ”
Nhạc vừa dứt, cả khán đài liền đứng phát lên, vỗ tay như pháo nổ cùng với những tiếng hò reo í ới của đám bạn trong lớp làm tôi cứ lâng lâng cảm xúc khó tả, nếu như là con gái thì tôi đã có thể bật khóc vì quá vui mừng rồi.
– Thành công rồi Phong ui! – Lan nhìn tôi cười thật tươi.
– Ừ, không ngờ luôn!
– À, còn bộ áo này mình về giặt lại rồi gửi cho Phong nhé!
– Ừ, gửi lúc nào cũng được!
Chào khán giả xong, đi vào cánh gà thì đã thấy thằng Toàn đang đợi sẵn ở đó với vẻ mặt hớn như mò được vàng, thấy thế tôi liền lao đến cốc cho nó mấy phát cật lực vì vui sướng.
– Dé ha! Đã quá mày ơi! Tuyệt cú mèo còn bà bán bánh xèo luôn!
– Mồ mạ mày Phong, bớ thằng điên… ahhhhhh! – Nó giẫy đành đạch la bài hãi lên.
– Không có đàn trai tụi tao mày thành công được hở! – Khan hkhờ láu táu giành công.
– Ồ thế à! Chơi mày luôn! – Tôi bay đến cốc cho nó mấy phát làm nó ôm đầu chạy lon ton.
– Xong rồi tụi tao về nha ku? – Huy đô vỗ vai tôi.
– Ê, sớm thế mày! Ở lại ăn mừng với tụi tao đi!
– Thôi, tao đến vì gái mà chả có ma nào để ý hết, về mày à!
– Chậc, tiếc nhỉ? Thôi vậy, bữa nào rủ tao đi đá banh với bọn bây nữa nhe!
– Ok luôn, khi nào lớp tụi bây ăn mừng giải nhất thì mời tao cũng không muộn!
– Chắc giải nhất luôn rồi, hề hề!
– Ờ, bye mày!
Tôi nghiệp thằng nhỏ, tốn công tốn sức mà chẳng tán được em nào, chả bù với tôi còn đang lận đận trăm bề đây, thực sự thì tôi cũng muốn được như nó lắm, tự do ngắm gái mà không lo vướng bận gì hết, nhưng mỗi người đều có số phận riêng hết mà, âu thì đành chịu vậy!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/08/2018 21:36 (GMT+7) |