Và phần thưởng cho đội về chót là một suất quét lớp nguyên tuần dành cho tất cả các thành viên trong tổ.
“Phân công làm sao thì phân công, miễn lớp sạch sẽ từ đầu tuần đền cuồi tuần thì duyệt”, cái nhỏ lớp phó lao động trời đánh đã từng nói thế và cho đến nay vẫn còn được áp dụng, “cán bộ gì vô trách nhiệm” tôi cũng đã từng nói thế và đến giờ vẫn còn bị nhỏ hăm he, hành hạ…
– Các em còn ý kiến gì không? – Cô Thanh chốt chặn.
– Dạ, không…
– Được rồi, các em về…
Như mọi khi, vừa dứt câu chốt của bà cô chủ nhiệm là cả lớp ùa ra như ong vỡ tổ, đứa nào đứa nấy phởn ra mặt, vì hôm nay là bữa sinh hoạt cuối tuần rồi mà, được nghỉ hẳn một ngày luôn chứ ít, chưa kể tối thứ 7 không cần phải học bài nữa, hề hề. Nói thật xem, mấy bác có từng ước ngày nào cũng là chiều thứ 7 không, chắc là có rồi chứ gì, học sinh mà lị…
– Anh Phong, từ nay em không dung túng cho anh nữa đâu! – Hoàng Mai nũng nịu, đấm nhẹ vào vai tôi.
– Hả, nói gì?
– Từ nay làm việc gì cũng phải thông qua sự đồng ý của em đó nha…
– Sặc, thế thì còn gì là tự do nữa?
– Chẳng phải anh đã bảo còn gì, như vầy nè, e hèm: ”Còn về em Hoàng Mai, em là bạn gái của anh nên có việc gì thì hãy khuyên nhũ anh được chứ? ” – Em gằn giọng bắt chước điệu bộ của tôi lúc sáng.
– Ừ thì vậy, chỉ là khuyên nhũ thôi… – Tôi xui xị.
– Nhưng suốt giờ học em đã suy nghĩ lại rồi, khuyên nhũ chi bằng hỏi ý kiến trước, thế có hay hơn không? – Em nheo mắt đá xoáy tôi.
– Uầy, tù chung thân… – Tôi lắc đầu ngao ngán.
– Chồng ngốc hông thương em hỡ? – Mai tròn xoe mắt.
– Có chớ, sao lại hỏi thế?
– Nên sau này phải hỏi ý kiến em đó nhe, em có gì cũng hỏi ý kiến anh, được chưa?
– Cứ vậy đi… – Tôi tặc lưỡi tiếc rẻ tuổi thanh xuân.
Trong dòng người xô bồ của buổi tan trường, thật khó để nhận ra đứa nào trong lớp mình, đứa nào học lớp khác, bởi vì tất cả học sinh đã hòa làm một trở thành một đám trắng to lớn, ngó nghiên ngó ngửa, ngó ngang, ngó dọc đều chỉ thấy toàn là một màu trắng của đồng phục học sinh, đứa nào tinh mắt lắm mới có thể dòm ra được vài đứa, ít nhất là bạn thân của mình.
Thế nhưng giờ đây thật không khó để nhận ra Ngọc Phương và cả Lam Ngọc đang lúi cúi nói chuyện gần cây bàng ở sân trường, bởi lẽ nếu chỉ có 2 người đứng đó thì tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn ra được, nhưng lần này Phương và Ngọc còn đứng nói chuyện với một cặp trung niên nữa và cặp trung niên không ai khác chính là mẹ kế của Ngọc Phương và cả ba ruột của nhỏ.
Phải rồi, ngày hôm này chính là ngày về của ba nhỏ Phương mà, thảo nào lão Trung lại ra tay vào lúc sáng sớm như vậy, chắc có lẽ muốn cho Ngọc Phương về nhà sớm để ổn định chỗ ở nhưng bị tôi và Lam Ngọc cản trở nên hai người đó phải nhờ đến ba ruột của nhỏ Phương ra mặt, kiểu này thì nhỏ Phương không muốn về cũng không được, nguy…
– Nhanh lên Mai… – Tôi kéo tay Hoàng Mai chạy đến chỗ nhỏ Phương.
Vừa đến nơi, giọng nhỏ Ngọc đã oang oang lên nghe chắc nịt nhưng có phần miễn cưỡng và thua thiệt:
– Thưa bác, Ngọc Phương không thể về nhà bây giờ được ạ?
– Sao lại không về, Phương là con của bác mà?
– Lí do khó nói lắm…
– Con nhỏ này nói xạo đấy, dám bắt cóc con gái của của bà à?
– Con xin đính chính lại là không có chuyện bắt cóc gì ở đây cả, chỉ là Ngọc Phương không thể về nhà bây giờ, bạn ấy cũng muốn thế mà.
– Sấc láo à, con Phương lúc tỉnh lúc mê bị tụi bây lừa gạt, cái gì cũng nghe theo.
– Xin cô hãy nói đàng hoàng.
– Tao không biết, đưa con bé ấy cho tụi tao! – Bà ta hầm hố xông lại chỗ Ngọc Phương.
– Cô không được đụng đến Ngọc Phương… – Tôi lao đến, gạt phắng tay của bà ta ra.
Thấy tôi bất thình lình xuất hiện, bà ta hơi sợ sệch nhưng cũng nép sau chồng mình mà bô bô cái miệng thâm độc:
– Đấy, cái thằng này bắt cóc con gái mình đấy, báo công an bắt nó đi…
– Này, tôi không có bắt cóc Ngọc Phương, bà ăn nói cho đàng hoàng! – Tôi tức tối gắn giọng.
– Đó thấy chưa, thấy nó mất dạy chưa…
– Bà từ từ đã, này sao con lại giấu Ngọc Phương của bác vậy! – Ba Phương từ tốn.
– Thưa bác… – Tôi cứng họng vì nói ra thế nào cũng bị coi là trò đùa.
– Sao… không nói cho bác biết đi…
– Nó có nói được gì đâu, vì cơ bản là chính nó đã dụ dỗ con gái nhà mình mà… – Bà ta giở giọng xảo trá.
– Tôi không…
– Tốt nhất là con nên nói thật ra đi, bác sẵn sàng bỏ qua chuyện con đã giấu Ngọc Phương mấy ngày qua?
– Thật là khó nói lắm bác à…
– Phải đó bác, vì chưa có chứng cứ nên không tiện nói ra… – Hoàng Mai cũng nhiệt tình nói hộ.
– Các con lúc nào cũng nói có lí do, mà không nói ra được, hỏi xem bác có tin được không, Ngọc Phương là con gái của bác, bác không đón nó về nhà được à?
– Được nhưng mà…
– Có chuyện gì vậy…
Đến lúc này thầy hiệu trưởng và cả cô chủ nhiệm cũng có mặt, quả thật là một tình huống tiến thoái lưỡng nan mà, rút lui thì bị coi là bọn lừa gạt, mà nói ra thì không ai tin lại bị quy vào tội vu không người khác, kiểu nào cũng chết, kiểu nào cũng thiệt thòi, đúng là đám con nít non nớt tụi tôi không thể nào chống lại người lớn được, việc này đã đi quá sức tưởng tượng rồi.
– Thầy với cô làm chứng dùm tôi, cái thằng nhóc này nè, nó dụ dỗ con gái nhà tôi đi mấy ngày liền, xem có thằng con trai nào thế không? – Được nước, bà ta càng lần tới.
– Có thật vậy không Phong? – Cô Thanh lo lắng nhìn tôi.
– Thật là vậy nhưng không phải là dụ dỗ thưa cô… – Tôi càng rối trí chẳng biết nói gì.
– Đấy, tôi có nói oan cho nó không, nó đã dẫn con gái tôi đi mấy ngày liền mà…
– Nhưng tôi không có bắt cóc hay dụ dỗ gì sấc, chỉ là muốn bảo vệ Ngọc Phương… – Nữa chừng nhỏ Ngọc chặn họng tôi lại.
– Bớt nói bậy đi… – Nhỏ gằn giọng nhắc nhở.
– Bây giờ nói chung là mấy đứa không nói được lí do phải không?
– Dạ… – Lam Ngọc và Hoàng Mai đáp thay tôi.
– Vậy bác dẫn cón gái bác về nhà. Còn chuyện dụ dỗ gì đó bác cũng chẳng muốn hỏi tới nữa.
– Nhưng mà… – Tôi ấm ức.
– Trò Phong, đấy đích thực là ba của Ngọc Phương, trò còn muốn chối cãi sao? – Đến phiên thầy hiệu trưởng lên tiếng.
Đến nước này, chúng tôi đã thua hoàn toàn không còn một cơ hội phản kháng được nữa, sự việc này đã làm chúng tôi thiệt hại quá nhiều rồi, ban đầu là thằng Toàn rồi bây giờ tôi đang đứng trước nguy cơ bị đuổi học, sự việc đã đi quá mức bình thường để đám con nít bọn tôi xen vào rồi, có lẽ chúng tôi nên rút lui tại đây thôi, chắc Ngọc Phương sẽ sống tốt ở nhà của mình mà, ít nhất là cho đến khi ba của nhỏ lại đi công tác…
Thế nên cả 3 chúng tôi đành lặng nhìn Ngọc Phương líu ríu theo ba mình về nhà mà không khỏi xót lòng, đáng lẽ người tốt như Ngọc Phương phải được hạnh phúc chứ, cớ sao người xấu lại ung dung tự tại mà người tốt phải chịu thiệt thòi như thế sao? Đúng là cuộc đời luôn lắm chuyện bất công, mặc dù tôi đã được ba tôi dạy nhiều về điều này rồi thế nhưng đến nay, tôi mới được tận mắt chứng kiến một sự việc trớ trêu đến thế kia chứ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/08/2018 21:36 (GMT+7) |