Xuyên qua dãy hành lang và hòn giả sơn róc rách nước mát mẻ. Trần Phong tự nhiên mở cửa vào như nhà mình. Cánh cửa vừa mở, một thân hình dong dỏng mềm mại sà vào lòng hắn.
Lê Minh Tâm dựa đầu vào lồng ngực rắn rỏi, nhón chân ôm siết lấy người mà cô mong ngóng. Thậm chí vừa nhận tin nhắn, cô đã bỏ cả công việc dở dang, chạy ngay về nhà. Phân phó công việc cho người làm lánh mặt, dặn dò bảo vệ mở cửa. Cô đứng sau cửa ra ra vào vào ngóng đợi.
Tình yêu, đối với đàn bà giống như loại thuốc phiện, nuôi dưỡng cảm xúc đắm say, mơ màng với nỗi nhớ nhung da diết. Với gia vị là tình dục được thỏa mãn tận cùng, thì con nghiện chỉ có ngày một dấn thân không lối thoát. Tự biến mình thành loài dây leo, mãi mãi quấn quýt lấy người đàn ông của họ, không rời không bỏ.
Một số người tình nguyện đánh đổi, hy sinh tất thảy để có thể được ở bên người mình yêu. Chỉ để thỏa mãn cái cảm giác lâng lâng bay bổng ấy!
Giống như Lê Minh Tâm là vậy. Người như cô còn thiếu thứ gì ngoài cảm xúc? Cái mà Trần Phong cho được chỉ là chút sự ấm áp khi tuổi thơ, hay là những phút hắn đâm phầm phập vào trong khiến cô sung sướng đến trợn mắt, chảy nước dãi. Để rồi tình nguyện quỳ gối dưới chân, phục vụ tất cả ý muốn của hắn!
Trần Phong nhấc bổng cái mông tròn trong chiếc váy dạ hội lấp lánh, đi về phía phòng khách rộng lớn sang trọng. Ngồi xuống chiếc sofa gỗ khổng lồ, được trạm trổ công phu theo kiểu cổ điển, hoa văn rồng phượng. Ngồi trên lớp da bò đặc biệt mềm xốp, sáng bóng, đặt lấy Lê Minh Tâm trên đùi, Trần Phong nói:
– Anh sẽ phải về trước khi trời tối. Nên nói nhanh gọn thôi nhé. Anh có cách giải quyết tình huống này. Chỉ có điều…
Lê Minh Tâm ngẩng đầu bịt chặt miệng hắn bằng một nụ hôn. Cái lưỡi nhỏ trườn vào miệng Phong, quấn quýt lôi kéo lưỡi hắn. Cô tách ra, vui vẻ nhìn sợi chỉ bạc giữa miệng hai người. Cho đến khi nó đứt hẳn, mới ngẩng đầu:
– Anh có cách là được rồi. Em làm theo hết lời anh là xong. Chỉ còn hơn một tiếng thôi, nên hãy…
Cô lại áp sát liếm lên môi người đàn ông cô thích:
– … chơi em đi anh!
Ôm siết lấy cổ Trần Phong, cô thở ngày một gấp, như con nghiện lên cơn nhìn thấy thuốc trước mắt. Hôn hít gặm cắn vội vàng, cánh tay ngọc gấp rút cởi cúc áo Trần Phong, mút lấy yết hầu hắn:
– … Chủ nhân… chơi em đi anh… Anh sờ mà xem, chắc chắn em ướt đẫm rồi…
Trần Phong nhìn mọi biểu hiện thèm khát của Lê Minh Tâm trong mắt, cơ thể uốn éo sát da thịt, hắn cười:
– Vậy thì đừng hối hận?
– Hối hận cái gì em không biết! Em chỉ biết em nhớ anh đến phát điên rồi… Anh chạm tay vào em đi! Em nhớ cách anh vuốt ve em. Trần Phong… Đụ em đi anh…
– Vậy thì… múa một bài thoát y trợ hứng xem nào!
Trần Phong lôi điện thoại, bật chế độ quay phim rồi đặt trên kệ bàn sau lưng.
Trước mắt, Lê Minh Tâm uốn mình xoay một vòng. Chiếc váy xoè ra như một chú công quyến rũ, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cô lẩm bẩm vài câu nhạc, bắt đầu lắc lư.
Một điệu nhảy sexy dance với những động tác bắt mắt mềm dẻo và linh động. Thân thể cô vốn đã đẹp lại càng tỏa sáng với động tác lượn sóng quyến rũ. Nghiêng mình thả hồn vào động tác xoáy hông cuồng nhiệt, thân thể lồi lõm được phơi bày trọn vẹn nét quyến rũ của đường cong chữ S kia. Liếc mắt thả một chút lả lơi về phía Trần Phong, cô xoay mạnh đầu xõa tung mái tóc dài uốn lượn, thân thể bắt đầu cong xuống. Cái mông tròn lẳn vẫn xoay đều liên miên không dứt.
Chiếc váy dài lấp lánh tuột qua vai, trượt khỏi thân thể trắng mịn. Lê Minh Tâm cắn môi, nhìn Trần Phong chăm chú, đặt một chân lên chiếc bàn trà, hơi ngả người, rướn cao chiếc hông nhỏ không ngừng lắc lư. Bàn tay thuôn dài, làm những động tác nhấn nhá. Cố ý lướt qua eo, mông trắng nõn nà.
Trần Phong nhìn không rời mắt, giơ một ngón tay vẫy nhẹ:
– Lại đây!
Lê Minh Tâm như một xà mỹ nhân, uốn người bước tới.
Tách!
Chiếc áo ngực rơi xuống sàn không tiếng động. Cô bước đến trước mặt Trần Phong, quỳ gối ngước nhìn:
– Còn một lớp quần mỏng để dành phần anh!
Mặc kệ đôi tay mò mẫm của Lê Minh Tâm nơi đũng quần, Trần Phong vuốt ve ngắm nhìn gương mặt trái xoan xinh xắn:
– Em đẹp quá!
Lê Minh Tâm mỉm cười:
– Em tập luyện rất lâu, nhưng chưa từng biểu diễn. Chỉ đợi ngày hôm nay… Anh… thích không?
Trần Phong không trả lời, mà chỉ đăm đăm ngắm nhìn cô một cách sâu xa:
– Có đáng không? Người như anh…
Lê Minh Tâm gạt đi:
– Em mặc kệ! Từ khi ở sân thượng trường cấp 3, em đã nhất định phải theo anh rồi! Em là của anh, anh cũng là của em… Như này…
Bàn tay cầm chắc khúc thịt nóng hổi vừa bật ra, Lê Minh Tâm hài lòng vuốt thêm cả hai quả trứng bên dưới:
– Thấy nó bị em mê hoặc không? Em chỉ cần… Ánh mắt anh vẫn say mê nhìn em như này, trong tim anh có em. Và nó… thế này là đủ! Em sẽ giúp anh làm mọi việc anh muốn. Được không?
Đặt một ngón tay vờn quanh chiếc lưỡi nhỏ trong khoang miệng ẩm ướt. Trần Phong nhìn sâu vào mắt Lê Minh Tâm:
– Được! Bú đi em!
Lê Minh Tâm mỉm cười, hất mái tóc sang bên rồi từ từ cúi xuống. Ngậm đầy một khoang miệng, đến khi lớp da nơi cổ họng cũng đầy lên kỳ lạ. Cô muốn cho hắn hiểu, cô sẵn sàng làm mọi thứ.
Ngẩng đầu nhìn căn phòng khách sa hoa lộng lẫy. Chủ nhân nơi đây đi vắng, để lại cô con gái cưng độc nhất vô nhị tiếp khách, bằng động tác cũng độc nhất vô nhị. Trần Phong xoa đầu Lê Minh Tâm:
– Anh muốn… em đồng ý hôn sự với Trần Lập!
Lê Minh Tâm kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn hắn hồi lâu mới thốt ra:
– Tại sao?
– Bởi vì như thế, em sẽ làm dâu Trần gia, và mãi mãi sẽ thành người của anh!
– Nhưng…
– Trần Lập sẽ không dám đụng đến em. Nắm chặt Trần Lập và Trần Kiều An trong tay em… Kế thừa toàn bộ Trần gia, thay anh!
Lê Minh Tâm cúi đầu, nhẹ giọng:
– Được, nhưng anh phải cho em biết vì sao anh muốn đối phó với họ! Từ ngày đầu tiếp cận em, anh đã muốn vậy rồi đúng không?
Trần Phong cười buồn:
– Có những chuyện bây giờ không thể nói. Anh không muốn lừa gạt em nữa. Em có thể từ chối, anh vẫn có cách giúp em không phải kết hôn.
Lê Minh Tâm thở dài, lắc đầu.
– Em…
Cô kéo một tay Trần Phong, đặt lên ngực mình:
– Em thừa biết anh luôn có mục đích. Thừa biết anh lăng nhăng bắt cá. Càng biết rõ anh chẳng hề chân tình với em. Em chẳng biết bản thân là con cá thứ mấy trong tay anh. Nhưng thay vì đau khổ dãy dụa, thì em muốn xõa hết mình một lần. Đến khi phát chán anh thì thôi! Em sẽ đạp anh xuống giường! Chủ nhân ạ!
Dưới lòng bàn tay là đường cong dịu dàng ấm áp, mềm mại. Trần Phong còn cảm nhận rõ từng chút rung động của hơi thở. Và cả nhịp tim thình thịch chân thành da diết của người con gái này. Trong lòng nặng nề hơn nhiều lần.
Thà rằng như tin tức về Vũ Thanh Tâm hôm nay, gần như đâm một dao vào lưng hắn để nhắc nhở rằng tình cảm là thứ mềm yếu vô dụng nhất! Phong có thể rút dao, gặm nhấm cơn đau, rồi sau đó gồng mình lên, bước tiếp trên con đường báo thù đã biết trước là đen tối, không lối thoát!
Thì sự chân thành này, làm hắn vô phương chống đỡ. Chút rung động dưới tay kia, như một hố đen cuốn hút, không thể dứt ra! Càng không muốn dứt ra!
Lê Minh Tâm áp sát, kéo nốt cánh tay kia cũng Phong, kề vào đáy của mảnh vải cuối cùng trên người mình:
– Phần của anh… đã ướt lắm rồi!? Đột nhiên em nhớ cái đêm mà anh đụ em trong phòng của Trần Kiều An… Cảm giác đó… rất sướng… Nếu…
Trần Phong hiểu ý, gẩy ngón tay:
– Anh sẽ cho em lên đỉnh trong đêm động phòng hoa chúc của em?
– Ư…
– Nào, Trần phu nhân, tiếp tục bú đi… Ừ sướng lắm… Cái miệng em ngày càng tuyệt vời…
Lê Minh Tâm miệt mài gục đầu dưới tay Phong, không biết được rằng, sau cánh cửa sổ lớn, một đôi mắt đẹp trợn trừng như không tin nổi. Hai hàng lệ tuôn dài rồi từ từ khép lại, rồi vội vã lảo đảo rời đi.
Nụ cười Trần Phong từ từ nở rộng trên môi:
– Động tác xoay hông của em đẹp vô cùng. Nên em hãy múa lại lần nữa nhé?
Sóng ngực sóng mông dồn dập, điệu múa lắc lư của Lê Minh Tâm kéo dài trong nền nhạc ư a ngắt quãng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đào tạo dâm nữ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 115 |
Ngày cập nhật | 09/04/2024 13:44 (GMT+7) |