Xem tình hình hiện giờ của hai người chúng tôi mới thấy những hành trang Muộn Du Bình chuẩn bị trước đây đều rất phù hợp cho việc leo núi, mà hành trang của tôi lại quá sơ sài, cứ đà này kiểu gì cũng chết chắc.
Chỉ e hai chúng tôi còn chưa đi được nửa đường đến đích thì tôi đã chết cóng mất rồi. Chắc chắn Muộn Du Bình hiểu rất rõ điều ấy nên mới không hề ngăn cản tôi, bởi vì ngay khi vượt qua ranh giới vùng đất tuyết tôi sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn, hoặc là bỏ mạng, hoặc là bỏ cuộc. Lần này dù tôi lấy tính mạng mình ra uy hiếp hắn, có lẽ cũng vô ích.
Muộn Du Bình có lần đã nói, hắn chỉ cứu người muốn sống. Nếu như đối phương được quyền lựa chọn giữa sống và chết mà vẫn nhất quyết chọn cái chết, hắn sẽ không nhúng tay vào.
Tình hình hiện giờ của tôi cũng giống như thế… nếu tôi tự mình lựa chọn đi theo hắn vào vùng đất phủ tuyết thì sau đó có chết cóng hắn cũng không chịu ra tay can thiệp.
Tôi lựa lúc hắn nghỉ ngơi, vội vàng ra ngoài mua thêm trang bị. Trong khách sạn có khá nhiều du khách, tôi cầm tiền mặt mua chỗ này một ít chỗ kia một ít đồ. Hết tiền, tôi quét thẻ ở chỗ ông chủ khách sạn, đổi sang tiền mặt với tỉ lệ mười ăn tám rồi tiếp tục thu mua, chật vật mất một lúc cuối cùng cũng gom đủ một bộ trang bị coi như xài được.
Sau khi mặc cái đống đó vào người, quả thực trông tôi vô cùng thê thảm. Áo choàng của Tiểu Hoa vốn không đủ dày, tôi đành cắn răng khoác thêm một tầng áo nữa ra bên ngoài. Người tôi tròn vo như cái kén, nhìn không khác gì con gấu chó.
Hai cái găng tay không cùng một đôi, tay trái là găng của nữ nên khá chật, đeo lên rồi cử động cũng bị hạn chế, thành ra mọi hoạt động chủ yếu đều dựa vào tay phải.
Giày leo núi lại là một đôi hoàn chỉnh, có điều chủ nhân trước kia của nó đích thị là một thằng cha thối chân, thối đến nỗi bánh tông lỡ ngửi được cũng phải lăn quay ra chết. Tôi không còn cách nào khác, đành phải bịt mũi nhăn nhó mà đi vào chân.
Còn một ít lương khô để ăn khi lên núi, tôi sắp xếp cho gọn gàng rồi nhặt đồ làm bếp và lò không khói bỏ hết vào một cái ba lô leo núi to đùng. Tiếp đó tôi chia nhỏ đồ ăn vặt đã mua lúc trước rồi cất vào một cái túi nhựa cỡ bự, cũng nhét cả vào ba lô, đến đây mới tạm thời yên tâm.
Chuẩn bị xong xuôi, tôi quay về phòng nghỉ ngơi. Duỗi thẳng cẳng trên giường, tự nhiên tôi lại muốn bỏ cuộc. Cũng không hiểu rốt cuộc mình muốn gì, nhưng tôi thật sự không thể để hắn một thân một mình lên núi.
Tôi không biết lấy gì khuyên nhủ hắn, bởi vì tôi còn không rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì. Tôi chỉ có thể đi cùng hắn đến tận nơi, biết rõ hắn muốn làm gì rồi mới từ từ nghĩ cách thuyết phục hắn quay về.
Nhưng không hiểu vì sao, tôi cứ có cảm giác những chuyện tôi làm lần này đã hỏng bét. Nửa đêm tôi trằn trọc mất ngủ, đành vùng dậy gọi hai cuộc điện thoại cho ông cụ ở nhà và Tiểu Hoa, bộc bạch hết suy nghĩ của mình với Tiểu Hoa.
Ông cụ chỉ bảo tôi nên thả lỏng một chút cho tâm hồn thư thái, tôi nghĩ bụng thư thái thế quái nào được. Tiểu Hoa nghe xong, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Chuyện lần này tôi vốn định khuyên cậu đừng đi theo, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy nên để cậu thử một lần xem sao. Dù sao nếu như cậu trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra thì quãng đời còn lại cũng không thể sống trong thanh thản. Nhưng tôi muốn nhắc cậu khi tiến vào núi phải chú ý khoảng cách, giờ đang là mùa thu, núi Trường Bạch còn chưa phong tỏa. Cậu nên nhớ vượt qua ranh giới ấy, đi sâu hơn vào bên trong là cửu tử nhất sinh, nếu trước khi đi đến ranh giới ấy cậu vẫn chưa thể khuyên nhủ hắn thì phải quay về ngay.”
Tôi nói: “Nhưng nếu hắn cứ khăng khăng không chịu nghe lời tôi thì phải làm sao mới khuyên nhủ được hắn đây?”
“Nếu hắn đã đến từ biệt cậu thì cậu cứ nói đi đừng ngại gì, tôi tin cho dù hắn không đáp lại thì lời cậu nói vẫn lọt lỗ tai thôi.” Tiểu Hoa trấn an.
Giữa trưa ngày thứ hai, tôi xuất phát cùng lúc với Muộn Du Bình. Ra đến cửa hắn còn quay đầu lại liếc tôi một cái, tôi cũng liếc trả, nói: “Yên tâm, tôi chỉ muốn đi cùng anh đến cuối con đường.” Nghe vậy hắn mới chịu quay người xuất phát.
Những chuyện về sau không có gì đáng nói, cũng chẳng cần thiết phải liệt kê ra từng sự kiện làm gì.
Thấm thoắt đã qua ba ngày, chúng tôi tiến vào ranh giới vùng đất tuyết.
Mùa thu là mùa du lịch núi Trường Bạch làm ăn phát đạt nhất, bên ngoài vùng tuyết phủ có rất nhiều danh lam thắng cảnh, thậm chí còn được dùng làm chỗ tiếp tế. Tôi cực kỳ phấn khởi bổ sung nốt những trang bị cần thiết tại mấy điểm thắng cảnh ngoài vùng tuyết này.
Đi sâu hơn vào phía trong, qua khu vực giành cho khách du lịch chính là con đường nhỏ dẫn vào núi tuyết mà chúng tôi đã đi lần trước. Hiện giờ nó đã hoàn toàn thay đổi, nhưng Muộn Du Bình vẫn giải quyết êm thấm.
Hắn đi một mạch về phía trước, không ngừng xem xét núi non và hướng nắng xung quanh. Ngày hôm đó khi mặt trời sắp lặn, chúng tôi đã leo đến lưng chừng một ngọn núi tuyết.
Dưới hoàng hôn tôi lại nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc: Ngọn núi tuyết trong ánh chiều tà toát lên thứ cảm giác vừa ấm áp lại vừa buốt giá pha trộn lẫn nhau.
Ngày ấy, cũng dưới ánh nắng chiều giống như hôm nay, Muộn Du Bình đã bái lạy ngọn núi tuyết xa xôi. Nhưng lần này hắn không quỳ xuống nữa mà chỉ hờ hững liếc nhìn. Ánh tà dương hắt lên khuôn mặt hắn, toát ra cảm giác quạnh quẽ đến khôn cùng.
Muộn Du Bình đứng trên núi tuyết với vẻ mặt cực kỳ trang nghiêm. Tôi không biết thứ cảm xúc này là gì, nhưng tôi hiểu rõ đối với hắn những ngọn núi tuyết này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Tôi có thể tượng tượng được, trong lòng hắn lúc này nhất định không còn là một khoảng trống rỗng nữa. Mọi thứ nơi đây đều có chung nguồn gốc sâu xa với hắn, nhưng cụ thể là nguồn gốc ra sao thì tôi chẳng biết suy đoán theo hướng nào.
Muộn Du Bình cứ thế đứng lặng hồi lâu.
Đêm ấy chúng tôi không đi tiếp mà đào một cái hang trong đống tuyết đọng, trải bạt chống thấm lên trên rồi nhóm bếp lò không khói, cứ thế qua một đêm.
Ngày hôm sau, chúng tôi lại thu dọn hành lý xuất phát, tiếp tục đi sâu vào trong núi.
Trên đường đi chỉ có mình tôi thao thao bất tuyệt, nói về những điều tốt đẹp của thế giới này, kể cho hắn nghe còn nơi nào có món ăn ngon hết sẩy, chốn nào hắn chưa từng đặt chân tới.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn im như thóc, nhưng cũng không tỏ vẻ chán ngán.
Kỳ thực tôi cũng chẳng rõ hắn cảm thấy hứng thú với điều gì, chỉ biết gắng sức lục lọi trong những chuyện đã trải qua cùng hắn để tìm ra thứ có khả năng khiến hắn để tâm.
Ví dụ như chuyện hắn luôn luôn dõi mắt ra ngoài cửa sổ chẳng hạn. Tôi cảm thấy có lẽ hắn đặc biệt thích những chuyến đi xa.
Ban đầu tôi còn có thể huyên thuyên khuyên nhủ hắn như cái máy, nhưng về sau đường ngày càng khó đi, thể lực của tôi tiêu hao càng lúc càng nhiều. Tôi cũng đành ngậm miệng không nói, lầm lũi tiến về phía trước.
Đi liên tục vài ngày, chúng tôi đã tiến vào một nơi nhìn ngút mắt cũng chỉ thấy những núi tuyết trắng xóa, mặt đất dưới chân đã biến mất hoàn toàn. Đứng từ trên cao quay đầu nhìn lại, những thôn xóm nơi chúng tôi xuất phát đều đã vượt ra khỏi tầm mắt.
Đưa mắt nhìn lại, tôi thấy dãy núi Trường Bạch trải dài ngút ngàn, đỉnh cao vực sâu bên trong phải đến hơn một nghìn, phần lớn là vắng dấu chân người.
Tôi không sao đoán nổi liệu con đường chúng tôi lên núi lần này có cùng một lối với lần trước hay không.
Còn nhớ, người dẫn đường của chúng tôi khi đó đã từng nhắc tên một số đỉnh núi, nào Tam Thánh tuyết sơn, nào Diêu Tử tuyết sơn. Hình dáng của những ngọn núi đó xem ra không hề giống với những gì tôi thấy lúc này.
Còn nhớ, Phan Tử vẫn làm đủ trò chòng ghẹo đúng lúc đúng chỗ, mà giờ đây cả cảnh lẫn người đều đã khác quá xa.
Ngày thứ ba, chúng tôi dựng lều bạt ngủ qua đêm. Chỗ này rất gần nơi lần trước chúng tôi lấy làm mốc mà chia hai ngả, ước chừng chỉ cách một ngày đường.
Đêm ấy, chúng tôi tìm được một khoảnh đất tương đối khô ráo để nhóm lửa. Ngồi trước đống lửa, hắn mới lặng lẽ ném cho tôi ánh mắt đầu tiên.
Tôi cũng ngước mắt đáp trả hồi lâu nhưng hắn không hề tỏ ý muốn bỏ cuộc, khiến tôi bắt đầu băn khoăn không biết ánh mắt hắn có thực sự đặt trên người tôi không.
Đến khi phát hiện ra đúng là hắn đang nhìn mình thật, tôi lại cảm thấy hết sức kỳ quái. Tôi ướm hỏi: “Trên người tôi có gì hay mà nhìn? Chẳng lẽ sau lưng tôi có quái vật?”
Hỏi đi hỏi lại mấy lần hắn vẫn không mảy may phản ứng, tôi mới nghĩ người này vào lúc bình thường cũng nào phải bình thường đâu, tình hình lúc này tôi nhất định không thể hiểu nổi, mà cũng chẳng cần tìm hiểu làm cái quái gì.
Nhưng một lát sau, hắn lại đột ngột hỏi xin tôi điếu thuốc.
Tôi đưa thuốc, cứ ngỡ hắn sẽ nhét vào miệng nhai luôn như lần trước, ai dè hắn lại đưa vào đống lửa để châm, sau đó thật sự bắt đầu hút.
“Ái dà, anh cũng biết hút cơ đấy.” Trong lòng tôi trộm giật mình.
Trong ánh lửa bập bùng, hắn đột nhiên hỏi: “Cậu định đi theo tôi tới khi nào?”
Tôi không khỏi sững sờ, độp ngay lại: “Chẳng liên quan gì đến anh, đây là chuyện của riêng tôi.”
Hắn tiếp lời: “Nếu ngày mai cậu còn đi theo tôi, chớ trách tôi đánh ngất cậu.”
Tôi nhìn vẻ mặt hắn cũng hiểu hắn tuyệt đối không đùa, không biết làm sao cho phải, lắp bắp kêu lên: “Anh… anh định làm gì? Đừng có làm bậy đấy.”
Hắn bảo: “Cậu sẽ không sao đâu.”
Tôi thật sự cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, bèn nói: “Anh đừng hòng đánh ngất được tôi”
Hắn thản nhiên trả lời: “Thế thì ngay bây giờ cậu có thể chạy trốn, hoặc là từ giờ trở đi cách xa tôi ra một chút.”
Tôi hỏi: “Xa cỡ nào mới được?”
Muộn Du Bình đáp: “Chỉ cần cậu cách tôi trong vòng 100 mét, tôi vẫn có thể dùng đá ném ngất cậu. Tôi sẽ vác cậu đến một nơi an toàn, đến khi tỉnh lại thì cậu đã không thấy tôi đâu nữa.”
Trong một tích tắc kia tôi ngây ngẩn cả người. Tôi chợt nhận ra đoạn đối thoại này nghe qua có vẻ thú vị, song ý tứ ẩn chứa trong đó lại cực kỳ rõ ràng.
Hắn không muốn tôi tiếp tục đưa tiễn hắn. Hắn rõ ràng không tin lời tôi nói, rằng đến cuối chặng đường này tôi sẽ buông tay. Chiếu theo nhịp điệu riêng của mình, hắn cảm thấy giờ đã là lúc chia xa rồi.
Tôi kiên trì thuyết phục: “Anh không thể nghiêm túc cân nhắc thêm lần nữa sao? Hiện giờ anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì đâu?”
“Cái gọi là ý nghĩa, nó có ý nghĩa sao?” Muộn Du Bình đối với cái từ “ý nghĩa” này tỏ ra có chút lưu tâm. Hắn đăm đăm nhìn đống lửa đang bốc cháy rừng rực, lại tiếp: ‘Cái từ’ý nghĩa”này, bản thân nó đã không có ý nghĩa rồi.”
Tôi ngơ ngẩn nhìn hắn dễ phải đến ba phút, không còn gì để nói nữa, đành quay người chui vào trong lều.
Đến bó tay, tôi thật sự không còn lời nào để khuyên nhủ hắn rồi. Nếu có thể thì tôi rất muốn xông đến táng cho hắn mấy phát vào mồm, có lẽ chuyện hắn lập tức trở mình quay ra kẹp vỡ đầu tôi cũng không dễ xảy ra.
Có điều khả năng lớn nhất vẫn là tôi đánh không lại hắn, vì tốc độ của hắn không gì sánh được. Còn chửi mắng hắn thì có khác gì mắng cái đầu gối, chẳng đã chút nào.
Có bao nhiêu lý lẽ đã rao giảng rã cả họng rồi, tôi biết rõ hiện giờ mình có làm gì cũng vô ích.
Dù sao cũng chỉ còn có một ngày đường, thay vì đi cùng hắn cho đến ranh giới tự mình đặt ra rồi tiếp tục vặn xoắn trong bất lực cho đến khi gục ngã, rốt cuộc bị hắn đập cho ngất xỉu, chi bằng buông tay ngay tại đây. Ít ra tôi còn có thể đứng lại nơi này mà chờ đợi, mà dõi mắt nhìn theo bóng hình hắn biến mất giữa đồng tuyết mênh mông.
Lúc này đây tôi đã hạ quyết tâm: Tảng sáng ngày mai tôi sẽ quay về. Tôi sẽ đặt một dấu hiệu ở đây, sau đó hàng năm đều đến nơi này tảo mộ cúng bái.
Tôi chui vào túi ngủ nằm, trong lòng phiền muộn không sao tả xiết, không chợp mắt nổi. Nằm được hơn mười phút thì Muộn Du Bình cũng bước vào lều, bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc của mình. Sắp xếp xong, hắn mới lên tiếng: “Tạm biệt.”
Tôi nói với hắn: “Làm bạn với tôi một lát đã, ngày mai hẵng đi. Tôi sẽ không đi theo anh nữa đâu.” Hắn gật gật đầu, lấy trang bị bảo hộ ban đêm rồi bước ra khỏi lều.
Người rất thân thiết với bạn một mực tìm đến cái chết nhưng bạn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không sao ngăn cản được, giữa bạn và người kia tồn tại một vách ngăn dùng bất cứ thứ gì cũng không thể xuyên thấu.
Bạn chỉ có thể chạm vào vách ngăn kia mà không sao tìm ra một lỗ hổng để phá tan nó.
Quyết định rồi tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy dường như mình đã hiểu câu nói kia của Muộn Du Bình: Cái từ “ý nghĩa” này, bản thân nó vốn đã không có ý nghĩa.
Tôi xoay mặt đi, nội tâm từ từ trở về với tĩnh lặng, cố gắng không để ý gì đến người bên ngoài nữa, cứ thế nhắm mắt dưỡng thần.
Thế rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay. Cũng không biết ngủ được bao lâu, tôi lại bị một âm thanh lạ lùng đánh thức.
Thứ âm thanh này trong lúc mơ màng nghe cứ như có một đám người quái gở đang ca hát. Tiếng ca du dương êm ả, số người hát hình như cũng khá nhiều, lại cất lên ở nơi khỉ ho cò gáy này khiến người ta càng cảm thấy quái lạ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/04/2019 10:17 (GMT+7) |