Những người đó đang dựng lều trại bên hồ, xem ra muốn ở bên hồ ngủ qua đêm. Trong đó có một cô gái đang mở ra một thứ giống như ra đa thử điều chỉnh, tôi dùng kính viễn vọng thì thấy, cô gái kia không ai khác, chính là A Ninh ở Hải Nam.
Tôi mắng một tiếng, cô gái này cũng đến đây, chứng minh cho suy đoán của chúng tôi vậy. Nhóm người Tam thúc nhắc đến, chỉ sợ chính là bọn người này, không biết công ty khai thác biển, đi vào đất liền làm gì.
Hoa Hòa Thượng cũng thấy được mã đội phía dưới, sắc mặt thay đổi, nhẹ giọng hỏi Trần Bì A Tứ làm sao bây giờ.
Trần Bì A Tứ quan sát, khinh miệt cười cười, nói: “Đến cũng tốt, chứng tỏ đường chúng ta đi không nhầm, tiếp tục đi, đừng kinh động bọn họ.”
Tôi cầm kính viễn vọng nhìn từng người một, không phát hiện Tam thúc, có điều Tam thúc nếu đã rơi vào tay bọn họ, không có khả năng được tự do lắm, có thể là bị nhốt trong lều trại. Làm tôi cảm thấy không thoải mái là, trong đám người này, có hơn một nửa cơ hồ trên lưng đeo năm sáu loại súng trường, tôi còn thấy được điện thoại vệ tinh cùng rất nhiều thiết bị tiên tiến. Bàn Tử nhìn vào ống nhòm thấy, nói với Trần Bì A Tứ: “Lão già, ông nói không mua súng là không mua súng, ông xem người ta [súng vác vai, đạn lên nòng] đuổi đến đây, nếu đối đầu biết thế nào ứng phó? Hay là dùng chậu rửa mặt làm tấm chắn, dùng băng vệ sinh ném bọn họ?”
Trần Bì A Tứ nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu cười nói: “Chúng ta làm hàng cho đến nay chưa bao giờ dựa vào nhiều người, qua ranh giới có tuyết cậu sẽ biết đi theo tôi là đúng đắn.”
Chúng tôi đối thoại đều dùng tiếng địa phương nói với chuyện nhau, không giống Hán ngữ phổ thông dạy cho người ngoại quốc, Thuận Tử nghe không hiểu, nhưng hắn làm dẫn đường đã nhiều năm, hắn tự biết lời người khách nói với nhau tốt nhất đừng nghe, biết nhiều, không chừng bị người ta đem giết người diệt khẩu.
Chúng tôi tiếp tục đi hướng lên trên, phía trước xuất hiện một ít mái nhà gỗ cũ nát cũng một cánh cổng sắt, mặt trên còn viết khẩu hiệu “Lãnh thổ Tổ Quốc thiêng liêng bất khả xâm phạm”.
Thuận Tử nói cho chúng tôi biết, núi tuyết này ngày trước có một trạm tiếp tế của quân tiếp viện. Sau nhiều cuộc hội đàm, mấy cái tiếu trạm nơi này đều di dời, chỗ này thành hoang phế, trên ranh giới có tuyết mấy trạm đều không có người, sắp đến chỗ vừa nói rồi, đến lúc đó tha hồ đi xem.
Suốt đêm không nói chuyện, chúng tôi ở trong này qua một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền rời giường tiếp tục lên đường. Thuận Tử cảm thấy kỳ quái, ít có khách du lịch liều mạng như vậy, có điều chúng tôi cũng là khách trả nhiều nhất nên hắn không nói thêm gì.
Thời điểm chúng tôi rời giường thì có tuyết rơi, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống. Người phía nam rất khó thích ứng kiểu thời tiết như vậy. Trừ bỏ Bàn Tử cùng Hiệp Thành, những người khác không ai không đông lạnh cứng ngắc.
Tiếp tục đi đến ranh giới có tuyết, chúng tôi rốt cục thấy được tuyết đọng. Ban đầu cây cỏ mọc thưa thớt, về sau càng lên cao, cây càng ngày càng ít, các loại tảng đá dựng nhiều hơn, Trần Bì A Tứ nói đây là dấu vết có công trình con người xây dựng.
Đến giữa trưa bốn phía quanh chúng tôi cơ hồ đều là màu trắng, sau mưa tuyết căn bản không còn đường để đi, toàn dựa vào Thuận Tử ở phía trước dẫn theo ngựa mở đường. Lúc này bỗng nhiên nổi cơn gió lớn, Thuận Tử nhìn đám mây, nói với chúng tôi, nếu còn tiếp tục đi, khả năng gặp phải gió tuyết lớn, xem núi tuyết đã cao hơn một chút, tiếp tục đi lên rất nguy hiểm.
Trần Bì A Tứ khoát tay áo, ho một trận. Chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi, ăn chút lương khô, vài người ngắm nhìn phong cảnh chung quanh.
Chúng tôi hiện tại đang ở trên một cái lưng núi ải sơn, có thể thấy thời điểm này đang đi qua dấu vết một khu rừng nguyên thủy, hắn dõi mắt nhìn ra xa, sau đó chỉ vào phiến đất cao nhất, nói với chúng tôi: “Thời hậu cổ xây lăng bình thường lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, các cậu xem cánh rừng lớn này so với xung quanh có bao nhiêu chế ngạo, trăm năm trước khẳng định từng bị người ta chặt, hơn nữa chúng ta dọc theo đường này tuy đi lại gian nan, nhưng không có chướng ngại gì đặc biệt, gần đây chắc chắn có công trình cổ đại lớn, núi này có thể đã cải tạo qua, chúng ta cứ tiếp tục đi, tiếp tục hướng lên trên.”
Hiệp Thành hỏi: “Lão gia, sơn mạch này có hơn mười đỉnh núi, từ nơi này, chúng ta tìm như thế nào?”
Trần Bì A Tứ nói: “Tôi quan sát một chút, thấy đầu rồng nơi này không có hiện tượng gì lạ. Chỗ địa mạch tạm dừng là long huyệt. Nơi này núi nhiều, nhưng địa mạch chỉ có một cái, chúng ta hiện tại đi dọc theo địa mạch, không sợ không đến nơi, chỉ tốn chút thời gian mà thôi.”
Tôi theo hắn ánh mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy từng mảnh từng mảnh rừng, nhìn không ra có gì khác biệt, không khỏi tự thấy xấu hổ.
Quay đầu nhìn Muộn Du Bình, thấy ánh mắt hắn chỉ chăm chăm nhìn núi tuyết phía trước. Mày hơi nhíu lại, giống như đang lo lắng chuyện gì. Tôi có hỏi khẳng định hắn cũng không nói, xoay người đi tìm Bàn Tử nói chuyện phiếm.
Thuận Tử nghe nói chúng tôi còn muốn lên trên nữa, thở dài, lắc đầu nói tiếp tục đi lên không thể cưỡi ngựa, muốn dùng xe tuyết ngựa kéo. Núi Trường Bạch mùa đông không có nhiều phương tiện giao thông khả dụng, nếu thời tiết gió không quá lớn, bình thường dùng xe tuyết ngựa kéo mới có thể đi lại, bây giờ đã lên đến đây, chúng tôi chuyện gì cũng nghe hắn, hắn nói trở về sẽ trở về, tuyệt đối không thể có gì dị nghị.
Chúng tôi đều gật đầu đáp ứng, đem hành lý trên ngựa gỡ xuống, phóng tới trên xe tuyết, chuẩn bị thỏa đáng, Thuận Tử đánh roi phía trước dẫn đường, ngựa chúng tôi tự động theo sau, đoàn người chạy như bay trên tuyết.
Thời điểm ngồi lên xe tuyết ngựa kéo liền cảm thấy thú vị, cùng xe chó kéo giống nhau. Chỉ chốc lát sau, không biết là vì gió nổi lên hay là vì ngồi bất động trên xe tuyết, chân tay tôi lạnh lợi hại, người giống như không có tri giác. Bởi vì là đường núi, ngựa chạy không xong đứng lên, Bàn Tử bởi vì quá nặng, bị lật nghiêng ngã nhào trên tuyết, làm cho chúng tôi phải dừng lại chờ hắn.
Cứ như vậy người ngựa chạy đến bốc khói mù mịt, gió càng lúc càng lớn, ngựa càng chạy càng chậm. Chúng tôi không thể không đội gió hướng phía trước xem xét, nơi nơi là bông tuyết trắng một màu, không biết là từ trên trời rơi xuống hay từ đỉnh núi quất xuống. Trong tai toàn là tiếng gió rít, muốn nói một câu, miệng mở ra, cơn gió lạnh lẽo liền nhắm thẳng vào cổ họng.
Chạy mãi, ngựa của Thuận Tử ở phía trước ngừng lại, tôi mơ hồ cảm thấy không ổn, hiện tại mới hai giờ chiều. Như thế nào trời đã bụi mù. Chúng tôi ngược gió đuổi theo đến bên Thuận Tử, thấy hắn một bên xoa cổ một bên xem bốn phía, mặt mũi đều nhăn lại.
Chúng tôi vây xung quanh hắn hỏi xảy ra chuyện gì, hắn sách một tiếng, nói: “Gió quá lớn, nơi này giống như sắp có tuyết lở, mà trông cũng không giống lắm, tôi không rõ nữa. Còn nữa, các người xem, mặt núi phía trước đều là tuyết, ngập sâu cả gốc cây, một cước dẫm xuống dẫm đến bụng ngựa, chúng không chịu đi qua. Loại tuyết này dưới đất có bọt khí, thực dễ dàng sập xuống, phi thường nguy hiểm, khi đi không thể tụ tập lại.”
“Vậy làm sao bây giờ”Phan Tử nhìn tời, “Xem khí trời hôm nay, giống như không quá tốt, trở về sao?”
Thuận Tử nhìn trời rồi nhìn chúng tôi. Nói: “Không thể nói chính xác. Bất quá nếu bão tuyết nổi lên, không hết hai ngày hai đêm sẽ không dừng, chúng ta ở trong này khẳng định là chỉ còn đường chết, phía trước cách trạm gác biên phòng không xa, đến nơi đó có thể tránh gió tuyết, tôi thấy trở về đã không còn kịp rồi, chúng ta có thể đi bộ tới đó.”
Bàn Tử nhấc chân, thử tính bước vài bước thoải mái, kết quả bị rơi vào hố tuyết, ngập mãi cho đến đùi. Hắn gian nan tiến từng bước một, mắng: “Bà nội nó, như hành tội.”
Chúng ta đi giầy tuyết vào, đội mũ, tự mình lôi kéo xe trượt tuyết khó khăn tiến lên, nơi này là đầu gió, ở giữa hai bên là lưng núi, gió đặc biệt lớn, khó trách có tuyết lở. Chúng tôi hướng ngược gió mà đi, Thuận Tử nói độ một giờ có thể đến nơi, nhưng là không biết chúng tôi đi quá chậm. Hình như Thuận Tử dẫn đi nhầm đường, đi đến trời chạng vạng, vẫn không thấy bóng dáng tiếu đồi đâu cả.
Thuận Tử nghĩ tới nghĩ lui, nhớ ra điều gì, bỗng nhiên kêu một tiếng: “Xong rồi, tôi biết tiếu đồi này ở đâu rồi!”
Chúng tôi vây quanh hắn, sắc mặt hắn cực độ khó coi, nói: “Tôi như thế nào không nghĩ ra, trời đổ nhiều tuyết, tiếu đồi khẳng định bị chôn dưới tuyết rồi, ngay bên dưới chân chúng ta, khó trách vòng vo nửa ngày tìm mãi không đến!”
Phan Tử thở dài, nói một câu, nhìn khẩu hình miệng thì là”Con mẹ nó!”
Bàn Tử kêu to, hỏi Thuận Tử: “Ô thế hiện tại làm sao bây giờ? Ngựa cũng không có, có khi nào chúng ta phải chết ở trong này?”
Thuận Tử chỉ chỉ phía trước, nói: “Còn một hy vọng cuối cùng, tôi nhớ rõ gần đây có một suối nước nóng, là ở một sườn núi, nhiệt độ rất cao. Nếu có thể tới nơi đó, có thể sống qua vài ngày, suối nước nóng kia xét về độ cao so với mực nước biển so với nơi này, hẳn là chưa bị tuyết phủ. Nếu tìm không thấy, chỉ còn có thể dựa vào ý chí muốn sống, từng bước một quay trở về thôi.”
“Ông có chắc chắn không đấy?”Bàn Tử đối với Thuận Tử không tín nhiệm đứng lên.
Thuận Tử gật đầu: “Lần này tuyệt đối không sai, nếu tìm không được chỗ đó, cậu cứ việc trừ tiền công của tôi.”
Lòng tôi cười khổ, nếu muốn trừ tiền công của hắn, chỉ sợ kiếp sau mới có cơ hội.
Tất cả mọi người mang vẻ mặt cầu trời khấn Phật, đi theo Thuận Tử tiếp tục hướng lên trên. Trời càng ngày càng tối, Thuận Tử kéo dây thừng đem tất cả chúng tôi cột với nhau thành một hàng dọc, bởi vì tầm nhìn quá thấp, căn bản không nhìn thấy người, kêu cũng không nghe thấy, chỉ có thể dựa vào sợi dây thừng này để tập trung chúng tôi lại một chỗ.
Tôi mở to mắt cố nhìn về trước, làm thế nào cũng không thấy rõ lắm. Phía trước người càng đi càng xa, mặt sau người càng kéo càng lại, tôi quay đầu trước sau đều nhìn không rõ người, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, vào sau núi hiện tại đúng là sai lầm, chẳng lẽ sẽ chết ở trong này. Không đời nào, Thuận Tử còn đi tốt, tuy rằng tôi không nhìn thấy hắn, nhưng cảm giác được hướng đi của dây thừng này thật kiên định, hắn vượt qua gió tuyết có lẽ đã thành thói quen, đi theo hắn chắc không có việc gì.
Tôi vừa tự an ủi mình, vừa tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên nhiên trong làn bụi tuyết mờ mịt xuất hiện một bóng đen, mơ mơ màng màng tôi cũng không thấy rõ là ai. Đi thêm vài bước, bóng đen kia bỗng chao đảo, ngã xuống tuyết. Tôi chạy thật nhanh tới thì thấy, Thuận Tử đã gục trong tuyết rồi.
Phía sau Muộn Du Bình đuổi theo, nhìn thấy Thuận Tử, chạy nhanh đến giúp tôi đỡ hắn dậy. Chúng tôi đỡ hắn, một bên kéo sợi dây thừng, làm những người khác tụ tập lại đây.
Bàn Tử vừa nhìn đến Thuận Tử, làm một cái biểu tình cổ quái, hét lớn: “Con mẹ hắn là dẫn đường kiểu gì vậy? Không biết đường không nói, lại còn hôn mê trước chúng ta, bảo chúng ta làm sao bây giờ?” Hắn còn muốn mắng nữa, nhưng đoạn sau gió thổi lớn quá không nghe ra.
Tôi nhìn quanh bốn phía, trời đất ơi, tình hình bốn phía đã muốn hoàn toàn không không chế được. Những bông tuyết bị gió thổi tung mãnh liệt va chạm với vách núi cứ xoay vòng vòng quanh chúng tôi, ngoài bán kính một thước không thể nhìn thấy cái gì, dấu chân trước đó của chúng tôi đã bị gió thổi mất sạch. Không thể xác định phương hướng, gió mạnh xô đẩy, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được, đứng lên sẽ bị thổi ngã.
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, Trần Bì A Tứ ánh mắt tối sầm, xem ra ông lão này đã chịu đựng đến cực hạn hoàn cảnh, muốn hôn mê một nửa rồi. Cho dù Thuận Tử không ngã xuống, hắn khẳng định cũng không kiên trì được bao lâu.
Phan Tử nói: “Chúng ta không thể dừng lại chờ chết, suối nước nóng có thể rất gần rồi, chúng ta kéo dài dây thừng, phân tán đi tìm, tìm được rồi liền kéo dây làm tín hiệu.”
Chúng tôi tản ra xung quanh, tôi cũng không biết mình chọn hướng nào, vừa đi thở phì phò, cảm thấy tay chân truyền đến một cảm giác chết lặng. Trước kia xem qua không ít phim điện ảnh đều nói, ở trên núi tuyết, người sẽ càng ngày càng đông cứng, nếu ngủ liền vĩnh viễn không tỉnh lại, còn có thể sinh ra rất nhiều ảo giác, ví dụ như thấy cơm nóng hầm hập ngay trước mặt.
Tôi liều mạng nhắc nhở chính mình, nhưng vẫn không giữ kiên trì được. Từng bước, mí mắt tựa như muốn dính vào nhau, đầu muốn gục xuống vô cùng.
Đang lúc sắp chịu không nổi, bỗng nhiên nghe thấy Bàn Tử kêu một tiếng, gió quá lớn không nghe thấy hắn kêu gì. Tôi nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng hắn chớp mắt biến đâu mất, Muộn Du Bình lập tức quay đầu, phát hiện dây thừng đột nhiên bị lôi mạnh, biến sắc, rống to “Không xong! Cởi dây thừng, có người rơi xuống hố tuyết!”
Còn chưa nói xong, tuyết dưới chân hắn đột nhiên cũng sụp, cả người và dây từng cùng lọt hố, tận lực kéo theo người cách hắn gần nhất là tôi.
Chúng tôi giống như một chuỗi dây nho bị Bàn Tử kéo lần lượt xuống hố, lăn mãi lăn mãi, không biết lăn bao lâu mới dừng lại.
Trong mắt tôi đều là tuyết, không mở ra được, chỉ nghe đến Phan Tử bảo tất cả đừng nhúc nhích, hắn là người ở cuối dây, hắn đi xuống trước nói sau.
Phía sau, đột nhiên nghe được Hiệp Thành kêu một tiếng: “Lộn xộn! Má nó! Tất cả đừng đi xuống, trên tảng tuyết kia là cái gì vậy?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/04/2019 10:16 (GMT+7) |