“A Cát con ta, phụ thân nhớ con!”
Tôi bị tiếng nói của mình làm cho nổi cả da gà, nhưng vì A Cát cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì. A Cát vừa nghe 2 chữ phụ thân thì đôi mắt liền đỏ hồng, hận ý đầy mặt nhìn chằm chằm vào tôi, trong miệng phát ra tiếng nức nở nặng nề, ngay sau đó lao tới phía tôi.
Để không cho nó nhận ra tôi là giả, tôi để cho nó tấn công. Lần này nó đã dùng sức rất mạnh, trực tiếp cắn lên yết hầu tôi một cái. Oán khí cường đại trong nháy mắt đã làm cổ họng tôi ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi. Lần này cũng đã làm cho tôi thả lỏng, nó rõ ràng có cơ hội giết chết tôi nhưng lại chỉ đả thương tôi. Đứa nhỏ A Cát này hận mấy ngàn năm, kết quả là vẫn không đành lòng giết cha mình…
Đúng là đứa con hiếu thuận a, điều nó muốn thật sự không nhiều, mũi tôi cay cay, suýt nữa rơi nước mắt, lúc này mới nhớ ra mình đang diễn kịch, vội vàng ngẩng đầu nhìn nó. A Cát thấy tôi không né tránh lại không hoàn thủ, ánh mắt đỏ máu dần dần biến đổi, một đôi mắt lúc sáng lúc tối rối rắm vô cùng. Phụ thân không đánh trả, thù hận trong lòng nó dao động, tôi lại càng thêm đau lòng. Tâm tình của tôi lắng lại, thử đi tới sờ đầu nó, khi làm điều này nó không hề động đậy.
Khi tay tôi đặt lên đầu nó, đầu tiên là nó lắc lắc không cho tôi chạm vào, sau đó chậm rãi không động đậy, ánh mắt trở nên trống rỗng, mê man. Tôi ngồi xổm xuống đặt tay lên vai nó thất thanh khóc rống lên.
“Vi phụ sai rồi, A Cát con ta ngoan ngoãn đi đầu thai, chúng ta kiếp sau lại làm cha con, để vi phụ bù đắp thiệt thòi cho con!”
Tôi tuy giả làm cha nó, nhưng nước mắt lại là thật. Đối với nó mà nói, tình thương của cha như vậy là xa xôi không thể với tới.
A Cát nghe xong thì sửng sốt, sau đó hai mắt chậm rãi chảy ra đôi dòng huyết lệ. Nó vừa khóc vừa ô ô a a nói gì đó, tôi nghe không hiểu, giờ mà nói chuyện với nó khẳng định sẽ bị lộ, trong lòng tôi lập tức khẩn trương, nếu bị nó phát hiện, rất có thể sẽ làm oán khí của nó càng sâu hơn. Ai ngờ tôi còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, A Cát đã quỳ xuống, hướng về phía tôi nghiêm túc dập đầu lạy 3 cái. Mỗi lần nó đều hạ đầu xuống rất thấp, sau đó tôi khiếp sợ phát hiện ra máu của nó chảy trên mặt đất đã hợp thành hai chữ: “Cảm ơn”!
Tôi nhìn mà trong lòng chấn động, nhìn về phía nó, chỉ thấy A Cát chậm rãi đứng dậy chỉ vào ba lô sau lưng tôi, nhếch miệng cười. Thì ra, nó đã sớm biết tôi giả làm cha nó, nó cũng biết cha mình sẽ không nói những lời này. Dù vậy, nó vẫn nguyện ý diễn cùng tôi vở kịch này! Tôi đột nhiên hiểu ra, trong lòng A Cát không chỉ có thù hận, còn có sự cô đơn không thể nói rõ. Tôi chỉ sợ rằng mình sẽ bị lộ, mà không nghĩ rằng trong quá khứ mấy ngàn năm, đến một người phối hợp diễn kịch với nó cũng không có!
Con trai của Vương Bình tuy rằng làm bạn với nó, nhưng giữa bọn họ chỉ là an ủi kể khổ cho nhau, cứ như vậy sẽ làm chấp niệm của hai người ngày càng sâu, vĩnh viễn sẽ không có ngày có thể tiêu tan.
“Nhóc, hy vọng kiếp sau ngươi sẽ hạnh phúc, có cha mẹ thương ngươi, có bạn bè chơi đùa với ngươi.”
Tôi rốt cuộc không kiềm được nước mắt, vừa nói vừa kéo chòm râu giả trên mặt, sau đó rơi lệ nhìn nó gật đầu. Nó cũng cười, tựa như ngày đó trốn trên TV nhìn viên cảnh sát là người cha tốt trong nhà vậy, cười rất tươi, rất hồn nhiên.
Dần dần, ánh mắt đầy huyết lệ càng lúc càng mờ nhạt, dần dần hóa thành nước mắt trong suốt. Quỷ rơi lệ tượng trưng cho niết bàn trùng sinh, cho thấy nó có cơ hội luân hồi. Trong lòng tôi vui vẻ, vội vàng niệm chú ngữ siêu độ vong hồn. Thân ảnh A Cát ngày càng mờ đi, cuối cùng chậm rãi biến mất trước mặt tôi. Nhìn A Cát biến mất, tôi hít sâu một hơi, cũng chuẩn bị về khách sạn, khi xoay người lại phát hiện trên mặt đất có một hàng chữ nhỏ:
“Ta giết người, chỉ là không muốn những điều ta trải qua lặp lại với bọn trẻ”
“Ai!” Tôi bất đắc dĩ thở dài, trong thời đại coi trọng vật chất này, có bao nhiêu người vì tiền tài mà dốc sức ở bên ngoài? Nỗ lực vốn là để người nhà có được cuộc sống tốt hơn, nhưng nếu là bởi vậy mà xem nhẹ người nhà, vậy thì thật là bỏ gốc lấy ngọn thật đáng cười! Hiện giờ trong nước ngày càng có nhiều “những đứa trẻ bị bỏ lại”, nhưng những đứa trẻ tuy được ở cùng cha mẹ mà không được yêu thương, trở thành “những đứa trẻ bị bỏ lại” lại càng vô số kể.
Nói tới chuyện của A Cát và con trai của Vương Bình chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của ngàn vạn đứa trẻ cùng cảnh ngộ, một trường hợp điển hình. Có lẽ chuyện bọn họ trải qua, ở một vùng núi xa xôi nào đó cũng có một đứa trẻ gặp phải… Những đứa trẻ đó bi thương cô đơn lạc lõng, đồng thời cũng khát khát một hy vọng và ước mơ. Thứ bọn chúng muốn, chỉ là sự quan tâm của cha mẹ, không muốn phải làm bạn với cô độc!
Ngày hôm sau, tôi nói lại tình huống với Lưu đội trưởng nhưng che giấu chuyện đứa trẻ là hung thủ thật sự. Lưu đội trưởng tuy rằng cũng tỏ vẻ đồng tình với tao ngộ của A Cát, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là cảnh sát, không muốn thấy những hành vi vì bản thân chịu thương tổn mà trả thù xã hội. Nhưng A Cát là âm linh, hắn cũng không có biện pháp xử lý, cuối cùng quyết định biến vụ án thành án treo. Sự tình cuối cùng đã được giải quyết, tôi từ biệt Lưu đội trưởng về khách sạn lấy đồ đạc chuẩn bị buổi chiều lên máy bay, kết quả khi xuống lầu lại nghe thấy ở lầu 3 có tiếng cãi nhau, hình như là có người chết.
Khi đến quầy lễ tân làm thủ tục, nhân viên lễ tân đang nói nhỏ với nhân viên phục vụ phòng bên cạnh:
“Đã nói phòng đó không thể có người ở, những người vào ở đã chết đến vài người, lão bản còn không tin, hiện giờ lại xảy ra chuyện rồi hả?”
Nhân viên phục vụ phòng gật đầu:
“Phải phải, người nhà đến làm loạn quá, không biết có ảnh hưởng tới việc làm ăn của khách sạn hay không.”
Nhân viên lễ tân nghe xong lập tức bĩu môi:
“Đóng cửa không được mở cửa không xong, hai ngày ba bữa lại có người chết, nơi này chắc chắn có quỷ, ta không muốn chọc vào xui xẻo!”
Hai người buôn chuyện quá hưng phấn, không phát hiện ra tôi. Tôi ho nhẹ một tiếng, họ mới kinh hoảng ngẩng đầu, thấy tôi muốn trả phòng thì sắc mặt khá hơn, nhưng cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi. Tôi điền vào giấy tờ xong, sau đó lấy cớ để quên đồ trên phòng mà lên lầu, theo tiếng cãi nhau đi vào lầu 3, chỉ thấy trước một căn phòng đang cử hành lễ truy điệu. Hai bên di ảnh có vài ngọn nến, mấy người đang xếp hàng dâng hương. Đang cãi nhau là bảo vệ khách sạn và người nhà của người chết, còn có mấy người thuê phòng không ngại ồn ào đang xem náo nhiệt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 03/06/2022 21:33 (GMT+7) |