Nếu đến gần cổng làng nằm giữa hai luỹ tre già, có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bảng hiệu cũ kỹ, đã phủ bụi có khắc ba chữ:
Làng Vạn Cổ.
Trong làng, một nam tử trung niên đang tùy ý cho bầy lợn trước mặt ăn thảo mộc, ung dung nhàn nhã.
Ngửa đầu nhìn ra màn đen bên ngoài, y cất tiếng thở dài:
“Lạc Nam rất được, nhưng lại không được, haizz…”
Từ phía ngọn đồi xa xa, một lão già ung dung bước đến.
Nhìn động tác ung dung nhàn nhã, nhưng chỉ nửa bước chân đã xuất hiện phía trước bầy heo, đứng đối diện nam tử trung niên nở nụ cười:
“Lão phu cũng rất tiếc.”
Nếu có Lạc Nam ở đây, chắc chắn nhận ra lão nhân này chính là Thiên Cơ Tán Nhân, người mà mình từng có duyên gặp gỡ mấy lần.
Mà hiện tại, đồ đệ của Thiên Cơ Tán Nhân là Thiên Cơ Chi Nữ – Yến Linh đã đi theo phò tá hắn.
“Haha, Thiên Cơ Lão cũng cảm thấy vậy sao?” Nam tử chăn heo cười.
“Đương nhiên.” Thiên Cơ Tán Nhân nghiêm nghị gật đầu:
“Bất kể là tư chất, ngộ tính hay thiên phú của Lạc Nam đều phù hợp với tiêu chuẩn của chúng ta, nhất là hắn còn là nhân vật chưa từng làm trái với lương tâm của mình.”
“Khanh khách, nếu Lạc Nam tệ… Thiên Cơ Lão cũng đâu có đem đồ nhi bảo bối của mình đặt ở chỗ hắn.” Có tiếng cười trêu chọc truyền đến.
Chỉ thấy một phụ nhân diện mục bình thường, chân lấm tay bùn từ dưới ruộng lúa bước lên, trên đầu còn mang nón lá.
“Đáng tiếc, đồ vật kia lại không tán thành hắn.” Nam tử chăn heo cất tiếng thở dài.
Mấy người nghe vậy, ánh mắt cùng lúc hướng về xa xôi…
Ở nơi sâu nhất trong làng, một kiện trống cổ đang tỉnh lặng như ngủ say, vùi thân vào trong đất, chỉ để lộ phần mặt trống màu đồng cổ hiện ra.
Chỉ thấy ở giữa mặt trống điêu khắc một ngôi sao lớn với 14 cánh sao như đại diện cho mặt trời, xung quanh là các họa tiết tinh xảo và độc đáo, có họa tiết chủng tộc cổ xưa, có họa tiết động vật, có họa tiết kiến trúc, chúng nó liên kết với nhau tạo thành hình tròn, nổi bật trong đó là chim Lạc, chim Hồng… mang đậm nét văn hóa gần gũi với thiên nhiên, lại có sự huyền bí khó lường.
Bất Hủ Thần Vật.
Không sai, cái trống này chính là Bất Hủ Thần Vật.
Kể từ khi chủ nhân đời thứ nhất của nó là vị Bất Hủ Thần ngã xuống tại Chung Cực, kiện Bất Hủ Thần Vật hình trống này đã lâm vào ngủ say.
Những thuộc hạ dưới trướng của vị Bất Hủ đó đã tập hợp lại với nhau, thành lập nên Làng Vạn Cổ, mang theo cổ trống rong ruổi khắp hỗn độn, đi qua hàng nghìn thế giới… chỉ để tìm được người thứ hai đủ khả năng khiến cổ trống này thức tỉnh.
Nam tử chăn heo hai mắt khép hờ, nhớ lại thật nhiều năm về trước… lần đầu tiên thiếu niên họ Lạc kia bước qua ngôi làng, cổ trống đã nhẹ rung lắc sau vô số năm trầm lắng.
Khoảnh khắc đó từ trên xuống dưới Làng Vạn Cổ đều mừng rỡ như điên, nam tử chăn heo còn đích thân mời Lạc Nam vào làng để khảo nghiệm.
Nào ngờ Lạc Nam mở miệng từ chối, mà từ đó về sau… cổ trống này lại chưa từng phản ứng thêm một lần nào nữa.
Bất quá Làng Vạn Cổ từ đó đã bắt đầu chú ý đến Lạc Nam, âm thầm quan sát một quãng đường dài từ lúc còn là kẻ vô danh đến thời điểm tiến vào Thần Đạo.
Nhưng mà sau tất cả, cổ trống lại không động đậy thêm dù chỉ nửa phần, tiếp tục ngủ say như chết.
Điều này khiến người trong Làng Vạn Cổ tiếc hận, bọn hắn mỗi một người đều cực kỳ tán thưởng Lạc Nam, ấy thế mà cổ trống vẫn chưa vừa ý.
“Hây da, tầm mắt của Trống đại nhân cũng quá cao…” Thiên Cơ Tán Nhân vuốt râu thở dài:
“Lạc Nam là nhân vật kiệt xuất nhất mà chúng ta từng chứng kiến sau khi đã kinh qua hơn 1300 đại thế giới rồi.”
“Haha, lão già ngươi có điều không hiểu.” Có tiếng cười khàn khàn vang lên.
Chỉ thấy từ trong nhà sàn, một trung niên nhân mập mạp, đầu đầy tóc bạc, diện mạo vừa cương trực, vừa hòa ái bước ra.
“Lão đại!” Thiên Cơ Tán Nhân, nam tử chăn heo và phụ nhân đều cung kính chào hỏi.
Trung niên mập mạp này chính là người có thực lực mạnh nhất ở đây, Siêu Thần Viên Mãn, Trưởng Làng Vạn Cổ.
Những người trong làng thường gọi y với cái tên thân mật – Lão Đại.
“Có biết vì sao Trống tiền bối không nhận chủ dù Lạc Nam rất kiệt xuất?” Lão Đại mỉm cười hỏi.
“Không biết.” Đám người lắc đầu.
Bọn hắn tuy đều là Siêu Thần, nhưng cũng không đủ tư cách thăm dò ý đồ của Bất Hủ Thần Vật.
Hiện tại đã rời xa Nguyên Giới, Lão Đại không tiếp tục che giấu nguyên nhân, ung dung nói rằng:
“Bất Hủ Thần Vật mỗi một vị đều tâm cao khí ngạo, duy ngã độc tôn… tự cho mình là nhất, sẽ không chấp nhận thờ cùng một chủ.”
“Thờ cùng một chủ?” Sắc mặt ba người kịch biến, mà không ít nhân vật khác trong làng đang vểnh tai nghe trộm cũng giật nảy mình.
Qua lời nói của Lão Đại, lý do mà Trống tiền bối không muốn nhận Lạc Nam là vì không muốn thờ cùng chủ?
Điều này chứng minh Lạc Nam đã có Bất Hủ Thần Vật trong tay.
Đây là tin tức động trời, Bất Hủ Thần Vật vậy mà xuất hiện ở Nguyên Giới, còn nhận Lạc Nam là chủ nhân.
Nghĩ lại cũng đúng, trong lịch sử Chung Cực từ cổ chí kim, chưa từng nghe nhân vật nào có được hai kiện Bất Hủ Thần Vật cùng một lúc cả.
Thì ra là như thế…
“Chẳng trách ban đầu Trống tiền bối đã thức tỉnh, nhưng sau đó lại tiếp tục ngủ say, bởi vì đã cảm nhận khí tức của Bất Hủ Thần Vật khác trên người Lạc Nam.” Nam tử chăn heo tiếc nuối thở dài:
“Xem ra làng chúng ta và hắn vô duyên.”
Lão Đại ngẩng đầu, thanh âm trầm thấp ngập tràn kiên định:
“Không sao cả, hỗn độn vô tận… rồi sẽ có chủ nhân khác thích hợp hơn hiện thế.”
Toàn bộ Làng Vạn Cổ gật đầu.
Bọn hắn sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình, tìm kiếm người kế thừa ý chí của chủ nhân.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 17 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 164 |
Ngày cập nhật | 24/05/2025 22:44 (GMT+7) |