“Ngươi dạy ta đàn khúc Tiếu Ngạo Giang Hồn lần trước đi!”
“Nàng cũng biết đánh đàn à?” Lạc Nam ra vẻ ngoài ý muốn.
“Hừ, ta biết nhiều hơn ngươi tưởng!” Quân Tư Tình ngạo kiều nói.
Thời gian dài đằng đẳng ở Thánh Cung nếu không nghiên cứu cầm kỳ thi họa giết thời gian sợ rằng nàng sẽ chán đến chết.
“Tốt, chúng ta đến đầu thuyền đón gió, tấu lên một khúc ngạo tiếu…” Lạc Nam cười haha.
Hai người bước đến đầu Thương Lan Du Thuyền, tìm kiếm một góc đẹp, nơi có thể nhìn thấy đường chân trời phía xa, mặt trời đang sắp khuất trên mặt biển, gió chiều thổi qua mang theo vị mặn làm lọn tóc tung bay.
Lạc Nam lấy ra một thanh tiêu làm bằng ống trúc đơn giản, đưa mắt nhìn Quân Tư Tình.
“Cho ta mượn đàn với!” Nàng cắn cắn môi.
“Nàng không có đàn?” Lạc Nam một lần nữa nghi hoặc.
“Tóm lại ngươi có đàn hay không?” Quân Tư Tình liếc xéo hắn.
Thật ra Pháp Bảo của nàng không thiếu thứ gì, nhưng hầu hết chúng nó đều là do Càn Quân Thánh Đế cho, vì nàng sợ lão cẩu kia động tay động chân lên chúng nó từ đó tìm kiếm được mình, vì vậy vứt hết tất cả ven đường rồi.
Lạc Nam dường như cũng đã hiểu ra, hài lòng nhếch miệng cười cười, lấy ra Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm đưa cho Quân Tư Tình.
“Được rồi, nàng thả lỏng linh hồn đi!” Hắn đề nghị.
Quân Tư Tình cũng không đề phòng, nàng chủ động đem linh hồn thả lỏng, Lạc Nam liền đem Cầm Khúc của Tiếu Ngạo Giang Hồ truyền sang.
Cầm nghệ của Quân Tư Tình cực cao minh, vừa được truyền thụ Cầm Khúc nàng liền tự tin đặt tay lên Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm, từng đầu ngón tay lã lướt như ngọc bắt đầu tấu lên.
Lạc Nam cũng đặt tiêu lên môi, thả hồn vào khúc nhạc.
Đàn ngân đầy cao ngạo sảng khoái như mang theo cõi lòng của bậc trượng phu xem thiên hạ bốn biển là nhà hòa cùng tiếng tiêu phong lưu tiêu sái, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, xem nhẹ thế gian vật sự cùng nhau hòa minh.
Cầm tiêu hợp tấu đã thể hiện ra được tất cả tinh hoa của một khúc tiếu ngạo, làn gió và tiếng sóng như tô điểm lên những nét đẹp hoàn hảo của bức tranh ngao du tự tại, thanh âm lan khắp bốn phương giữa hải dương vô tận.
Hàng loạt thuyền viên của Thương Lan Du Huyền nhao nhao quay đầu về phương hướng hòa âm, chứng kiến đôi nam nữ với hình xăm đầy rẫy trên mặt nhưng không thể ẩn đi khí chất hơn người, trong mắt nhao nhao lóe lên dị sắc.
“Một khúc này… bất phàm…” Đại Trưởng Lão Thương Diệp ngồi tại nơi cao nhất của Thương Lan Du Thuyền chậm rãi nhắm mắt, nhớ lại những tháng ngày tuổi trẻ một thân một mình ngao du Hằng La Đại Hải, chìm vào hồi ức.
Cách đó không xa, bên trên Ngọc Giao Thuyền, từ trong tiểu viện được bố trí trang nhã, bên ngoài có hồ nước nhỏ và vườn hoa nở rộ có một bóng dáng thướt tha uyển chuyển bước ra.
“Công Chúa!” Thị nữ đứng canh giữ bên ngoài liền cúi đầu hành lễ.
“Ừm…” Giao Linh Công Chúa nhẹ vuốt mái tóc, khăn lụa che mặt, hai mắt trong veo nhìn về phía Thương Lan Du Thuyền, nhỏ giọng hỏi:
“Cầm tiêu hợp tấu, một khúc này tuy không có công dụng chiến đấu, cũng chẳng thể dùng phòng ngự, nhưng lại khiến cõi lòng người nghe thỏa mái thư thái vô cùng, tiêu dao tự tại, dùng để gia tăng tâm cảnh, loại bỏ sát cơ tạp niệm rất tốt…”
“Không biết cao nhân phương nào đang diễn tấu đây…”
“Nô tỳ không biết, nhưng hình như thanh âm truyền từ Thương Lan Du Thuyền phía sau.” Thị nữ nhu nhuận đáp.
Giao Linh Công Chúa khẽ gật đầu, óng tay áo tung bay, thân thể như trích tiên đạp biển, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện phía sau Ngọc Giao Thuyền, mắt đẹp phát hiện đôi nam nữ đang đắm chìm trong làn điệu đứng tại đầu thuyền Thương Lan.
Nàng cũng không tiến đến quấy rầy, ngược lại đứng từ xa xa, nhẹ khép hờ đôi mắt đẹp chậm rãi thưởng thức.
Cầm tiêu dần đến hồi kết, Lạc Nam cùng Quân Tư Tình mỉm cười nhìn lấy nhau, chậm rãi dừng lại động tác.
Người nghe bốn phía xung quanh vẫn còn chút lưu luyến và tiếc hận như không thể nghe thêm thật lâu, chưa tỉnh hồn lại.
Đinh… Đinh… Vi Vu…
Bất chợt có tiếng đàn và tiêu khác ngân vang ở một góc biển khơi thu hút tất cả mọi người.
Lạc Nam và Quân Tư Tình đưa mắt nhìn qua, chợt thấy trên một đám hải thạch nhô lên giữa biển có hai thân ảnh với nửa thân trên là người, nửa thân dưới là đuôi cá đang khiêu khích nhìn lấy hai người.
Bọn hắn cũng là một đôi nam và nữ, nam thổi tiêu, nữ đánh đàn, thanh âm tràn đầy khiêu khích hướng Lạc Nam và Quân Tư Tình oanh tạc.
“Đó là Nhân Ngư Tộc, bọn họ cũng nổi tiếng là một chủng tộc tinh thông âm luật trong trời đất, biết thổi tiêu, đánh đàn và thậm chí là hát.” Đại Trưởng Lão Thương Diệp cười haha nói:
“Xem ra hai vị quý khách cầm tiêu hợp tấu đã gây nên hứng thú của Nhân Ngư Tộc, muốn hứng các ngươi tuyên chiến đấy!”
Lạc Nam thản nhiên cười, đối với Nhân Ngư Tộc hắn làm sao xa lạ, hai thê tử của hắn còn là Nhân Ngư đấy.
Không ngờ ở Hằng La Đại Hải cũng có Nhân Ngư Tộc, mình lại vô tình đụng phải bọn họ.
“Muốn đấu cầm tiêu sao?” Quân Tư Tình cũng bị khiêu khích, hai mắt hừng hực chiến ý hướng Lạc Nam nói:
“Chúng ta chơi với bọn họ một trận!”
“Không thành vấn đề.” Lạc Nam cười lớn, hướng đôi nam nữ nhân ngư quát:
“Mời hai vị xuất thủ trước đi!”
Đôi Nhân Ngư Tộc lúc này mới hài lòng gật đầu, dừng lại thanh âm khiêu khích, sau đó cực kỳ chăm chú chuyển sang cầm tiêu hợp tấu, đánh lên một khúc cực kỳ rung động lòng người.
Toàn bộ mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại vận điệu của âm thanh.
Lạc Nam và Quân Tư Tình cũng thưởng thức, không thể không nói thiên phú của Nhân Ngư Tộc về phương diện này cực kỳ tốt, khúc nhạc mà bọn hắn tấu lên là một khúc khiến người ta liên tưởng đến tình yêu đôi lứa viên mãn, khoe khoang sự ngọt ngào của cả hai người nhưng không hề lố lăng, làm trái tim người nghe trở nên hạnh phúc.
Khi thanh âm kết thúc, Lạc Nam và Quân Tư Tình cũng tán thưởng vỗ tay.
Đôi nam nữ Nhân Ngư Tộc đắc ý nhìn lấy hai người, chờ đợi hồi đáp.
Thấy Quân Tư Tình nhìn mình, hắn liền cười nói: “Nếu bọn họ đã dùng một khúc tình cảm ngọt ngào, chúng ta liền hồi đáp lại một khúc tình cảm, nàng thấy thế nào?”
“Tốt!” Quân Tư Tình hai mắt sáng rực lên.
“Lần này nàng thay ta thổi tiêu, để ta đánh đàn!” Hắn đề nghị.
“Thích thì chiều!” Quân Tư Tình nhoẻn miệng cười tiếp nhận trúc tiêu hắn đưa qua.
Lạc Nam đứng trước Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm đang lơ lửng, dùng ý niệm đem tiêu khúc truyền sang linh hồn cho Quân Tư Tình, chậm rãi nói:
“Một khúc này là Thần Thoại – Tình Yêu Vĩnh Cửu!”
Quân Tư Tình toàn thân chấn động, viền mắt phím hồng, dường như nàng đã bị lay động từ tận nội tâm dù chưa tấu lên, nhắm hờ hai mắt, đặt tiêu lên môi.
Lạc Nam trên mặt hiện lên vẻ ưu thương nhàn nhạt, tràn đầy tâm tư, hai tay huy vũ trên dây đàn.
Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm lập tức tấu lên những nốt đầu tiên, tiêu điều và sơ xác.
Mà khi tiếng tiêu của Quân Tư Tình kết hợp vào trong đó cũng là thời điểm tất cả mọi người toàn thân chấn động, có cảm giác như trước mặt mình đang là một mảnh chiến trường, nơi nam nhân đang cố gắng tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp quen thuộc…
Giọng hát hữu lực, trầm thấp và đầy nhu tình day dứt của Lạc Nam ngân lên giữa không gian và thời gian:
Giải thoát ta khỏi nỗi đợi chờ huyền bí…
Ngàn sao rơi rụng và gió tung bay…
Cuối cùng cũng được dìu nàng vào lòng…
Song tâm can cùng chung nhịp đập…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: http://truyensex.vip/con-duong-ba-chu-quyen-11/
Cầm tiêu hòa tấu chặt chẽ, tiếng hát của nam nhân như lời tâm tình nhất từ tận đáy lòng với nữ nhân của hắn, ảo cảnh hiện ra giữa thực tại, tất cả như được chứng kiến một nam nhân nhiệt huyết giữa chiến trường, dùng mọi biện pháp để bảo vệ nữ nhân mà hắn trân trọng.
Bất kể vạn địch vây quanh, bất kể muôn vàn năm tháng, bất kể là bao nhiêu mùa đông giá buốt, bao nhiêu đêm tối cô đơn đến mức ám ảnh… hắn đều cầu nguyện để một ngày nào đó được ở bên cạnh nàng, bởi vì chỉ có nàng là nữ nhân duy nhất mang đến hơi ấm xua tan cái lạnh giá vô tận trong cõi lòng hắn sau những tháng ngày giết chóc ở nơi hỗn loạn.
Bất chấp cả không gian và thời gian, cảm xúc của hắn, tim của hắn, linh hồn của hắn, lý trí của hắn vĩnh viễn không thay đổi.
Day dứt, đợi chờ, tình yêu đối với nàng được hắn xem như thần thoại.
Đó chính là cái gọi là tình yêu vĩnh cửu…
Chẳng biết từ bao giờ lệ đã rơi đầy mặt các nữ nhân, sắc mặt vô số nam nhân trở nên phức tạp.
Dường như trong cuộc đời của mỗi nam nhân bình thường, luôn xuất hiện một bóng hồng mà bọn hắn xem là vĩnh cửu như thế đó…
Mặc dù vì nhiều loại nguyên nhân, có thể tình cảm của bọn hắn đối với các nàng được hồi đáp và có kết cục viên mãn, nhưng cũng có những sự chia ly, đau khổ vì không đến được với nhau…
Tuy nhiên cả đời day dứt, không thể nào quên được.
Hai hàng thanh lệ chảy dài trên má Quân Tư Tình, nàng vẫn nhắm mắt thổi tiêu nhưng sao trái tim đau quá.
Giao Linh Công Chúa lén lút gạt lệ, trong lòng nở nụ cười tự giễu:
“Âm nhạc quả nhiên là thứ có thể chạm đến cảm xúc của bất kỳ ai, rõ ràng bổn cung chưa từng trải qua bất cứ mối tình nào, vì sao vẫn thấy xúc động không thể vãn hồi?”
Nữ tử nhân ngơ ngơ ngác mặc cho nước mắt không ức chế được, nam tử nhân ngư ôm nàng vào lòng, ánh mắt tràn đầy phức tạp và khâm phục nhìn về phía Lạc Nam.
Ở khoảnh khắc này hắn biết mình đã thua nam tử nhân loại kia rồi…
Tiếng hát của Lạc Nam tắt đi cũng là lúc thời gian và không gian như trở nên tĩnh lặng.
Quân Tư Tình cất óng tiêu vào trong nhẫn, hung hăng nâng lên hai cánh tay trắng như phấn đấm thùm thụp vào ngực hắn, khóc nức nở mắng:
“Tên khốn kiếp, một kẻ phong lưu đa tình như ngươi mà cũng có cái gọi là tình yêu vĩnh cửu với một nữ nhân duy nhất à? Gạt người, tất cả chỉ là gạt người, ngươi là tên đại lừa gạt huhu…”
Nàng hối hận vì đã cùng hắn tấu lên khúc này, hối hận vì đã nghe tiếng hát của hắn.
Bởi vì nàng hiểu, nàng đã sắp trầm luân vào vũng bùn sâu không lối thoát.
“Ngốc, đối với ta… mỗi một người các nàng đều là tình yêu vĩnh cửu!” Lạc Nam ôn nhu thủ thỉ bên vành tai của nàng.
Quân Tư Tình mím chặt môi, trái tim hung hăng nhảy đến lợi hại, rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao nhiều mỹ nhân ưu tú kiệt xuất đến thế đều bị tên này lừa gạt.
Thủ đoạn của hắn quá lão luyện, đến mức các nàng biết đó là một cái bẫy chết chóc nhưng vẫn mù quáng nhảy vào.
Dù kết quả thế nào vẫn vô oán vô hối…
BỐP… BỐP… BỐP…
Thương Diệp Đại Trưởng Lão đứng lên vỗ tai, vuốt râu cười ha hả như che giấu đi sự thất thố khiến tròng mắt đỏ lên của mình:
“Quý khách đúng là cao thủ, vậy mà có thể đánh thức những hồi ức thời niên thiếu của lão già ta, một khúc nhạc vừa rồi là hay nhất mà cuộc đời lão phu được thưởng thức!”
“Đa tạ rồi…” Lạc Nam mỉm cười chắp tay.
Đưa mắt nhìn về đám hải thạch, bóng dáng đôi nam nữ Nhân Ngư Tộc đã biến mất.
Hiển nhiên hai người chấp nhận thua cuộc rút lui…
“Nếu lão phu nhớ không lầm thì hai vị ở Thiên phòng số 100, nơi đó tuy tốt nhưng vẫn còn kém hơn chỗ của lão phu một chút!” Thương Diệp Đại Trưởng Lão đứng lên làm động tác mời:
“Không biết có hứng thú đến làm khách?”
Lạc Nam còn chưa kịp mở miệng, một tiếng cười khẽ linh động êm ái đã vang lên:
“Tiểu nữ thất lễ xen ngang, không biết Thương Diệp tiền bối có cảm thấy phiền phức hay không?”
Thương Diệp nhìn đến, phát hiện Giao Linh Công Chúa liền vội vàng lắc đầu: “Thì ra là Giao Linh Công Chúa, lần này Thương Lan Thương Hội nợ ơn Ngọc Giao Đảo còn không kịp, làm sao dám phàn nàn?”
Giao Linh khách khí gật đầu, tay áo nhẹ bay rơi xuống trước mặt Lạc Nam và Quân Tư Tình, nhỏ giọng thầm thì tự giới thiệu khiến người ta mềm lòng:
“Tiểu nữ là Giao Linh, có chút nghiên cứu về âm luật nhưng so với hai vị thì thật chẳng đáng là bao, hiếm có cơ hội bèo nước gặp nhau, không biết có thể mời hai vị đến chỗ của ta làm khách, cùng nhau bàn luận, trao đổi để tiểu nữ lĩnh giáo nhiều hơn.”
Lạc Nam âm thầm giật mình, lúc đầu hắn còn đang thắc mắc không biết lần này gặp được nàng hay không, chẳng ngờ nàng đã đích thân xuất hiện.
Bất quá hồng nhan tri kỷ hiện giờ của hắn là Tư Tình, hắn sẽ tôn trọng nàng nên đưa mắt nhìn sang hỏi ý:
“Nàng cảm thấy thế nào? Nếu nàng mệt thì thôi để khi khác vậy.”
Quân Tư Tình chứng kiến Giao Linh Công Chúa ung dung như nước, đoan trang như tiểu thư khuê các lại còn có nét cơ trí bất phàm, trong lòng cũng âm thầm tán thưởng không hổ là mỹ nhân nổi danh Hằng La Đại Hải.
Nếu là bình thường nàng đương nhiên không muốn có người quấy rầy sự riêng tư của mình và Lạc Nam, tuy nhiên nếu nàng từ chối khác nào nàng thừa nhận mình e ngại mình không bằng Giao Linh, sợ Lạc Nam bị Giao Linh hấp dẫn khi đi cùng mình sao?
Chưa kể lần này Ngọc Giao Thuyền của Giao Linh kéo theo Thương Lan Du Thuyền, xem như gián tiếp giúp đỡ nàng và Lạc Nam rồi, nàng không thể không biết điều được.
Nghĩ đến đây Quân Tư Tình thản nhiên gật đầu: “Nếu Giao Linh Công Chúa đã có nhã hứng, chúng ta liền bồi tiếp nàng một phen vậy!”
Lạc Nam âm thầm thán phục Quân Tư Tình khéo hiểu lòng người, liền hướng Giao Linh Công Chúa hồi đáp:
“Làm phiền rồi!”
“Sao có thể chứ? Giao Linh vinh hạnh còn không kịp đấy!” Giao Linh Công Chúa vui sướng hai mắt biết cười, nhẹ khom người đưa tay:
“Mời hai vị tiến sang Ngọc Giao Thuyền!”
Thế là trong ánh mắt hâm mộ của đám đông hành khách, Lạc Nam cùng Quân Tư Tình đi theo phía sau Giao Linh Công Chúa, trực tiếp được mang đến tiểu viện của nàng.
Ngồi trong tiểu viện, đích thân Giao Linh pha trà rót nước mời hai người, sau đó lịch sự hỏi:
“Không biết cao danh quý tính của nhị vị?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 11 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/07/2023 21:01 (GMT+7) |