Từ lần cuối cùng biến mất đã hơn một tháng, lần này lão xuất hiện, muốn vào tòa nhà bỏ hoang với mục đích gì? Tôi đứng ngây người, nghĩ mãi mà không ra, Bạch Phàm thấy thế khẽ đẩy một cái: “Lý Diệu, anh không sao chứ?”
“À, không sao!” Hồi phục tinh thần, tôi cười với nàng.
Không nghĩ chuyện lão Đường nữa, liếc mắt thì nhìn thấy Lưu Khánh Chúc, rõ ràng Bạch Phàm tỉnh lại là do công lao của lão, vội kéo cái ghế lạo rồi bảo ông ấy ngồi, rồi hỏi về việc cứu Bạch Phàm.
Lão Lưu lạnh lùng nhìn Bạch Phàm, từ tốn nói: “Ta đi tìm một người bạn giúp đỡ, không cần hỏi!”
Tính lão Lưu là vậy, nói một không hai, tuy rằng tôi rất muốn biết người bạn của ông ấy là thần thánh phương nào, nhưng có vẻ như lão không muốn nói thì đành thôi.
Tuy Bạch Phàm có thể nói là hữu kinh vô hiển, nhưng thực sự đã làm tôi toát mồ hôi, từ việc mấy ngày nay có kẻ giả ma giả quỷ, xem ra bên cạnh chúng tôi có ai đó đang giở trò trong bóng tối.
Vốn tưởng rằng Bạch Phàm bắt quả tang nên bị trả thù, nhưng người này là lão Đường thì chuyện lại khác. Lão Đường là ma thật, vẫn luôn lén lút, sao có thể đồng lõa với con người được.
Có điều, giờ Bạch Phàm đã khỏi, đại tâm bệnh của tôi coi như cũng được giải trừ.
Làm thủ tục xuất viện cho Bạch Phàm xong, tôi bắt xe đưa nàng về nhà. Trên đường đi, nhớ ra bức thư của lão Đường, tôi hỏi: “Bạch Phàm, gần đây bác Lục thế nào? Lâu lắm rồi không gặp ông ấy!”
Nghe thấy hỏi về bác Lục, Bạch Phàm không có biểu hiện gì khác thường, chỉ đáp: “Bác Lục rất khỏe, mấy hôm trước đi dạo em còn gặp ông vào thành phố bán đồ!”
“Cái gì? Em chắc là mình gặp bác Lục?”
Thấy tôi phản ứng, Bạch Phàm sửng sốt: “Chắc! Sao thế, mà tự nhiên anh quan tâm bác Lục làm gì?”
“Không có việc gì!”
Nội dung bức thư của lão Đường có thể tôi không tin, nhưng hồ sơ về bác Lục đã chết thì chính mắt tôi lại nhìn thấy. Bạch Phàm là người tôi tin tưởng nhất, không nghĩ là nàng sẽ lừa mình, bèn nói qua tình hình thực tế: “Bạch Phàm, em nghe anh nói, thực ra bác Lục là một người đã chết!”
Bạch Phàm cau mày: “Cái gì? Chuyện gì xảy ra trong mấy ngày em hôn mê à?”
Tôi lắc đầu: “Tuyến xe số 13 này, 10 năm trước đã xảy ra ba lần tai nạn, bác Lục sớm đã chết trong một vụ, lần tới em gặp thì phải tránh xa ông ấy ra!”
Bạch Phàm mở to mắt nhìn tôi, nghe xong thì bật cười: “Anh làm em sợ muốn chết, cứ tưởng mấy hôm hôn mê bác Lục gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ. Việc bác Lục gặp tai nạn xe năm xưa, ông ấy có nói cho em. Em còn biết tất cả hành khách và tài xế đều không qua khỏi, nhưng bác Lục may mắn sống sót!”
Cái gì? Bác Lục sống sót sau vụ tai nạn năm đó? Những lời Bạch Phàm nói mang đến cho tôi cái nhìn trái ngược. Vậy hồ sơ về cái chết của ông ấy là thế nào? Giấy trắng mực đen, còn có cả ảnh chụp nữa.
Thấy tôi có vẻ phiền muộn, Bạch Phàm nói tiếp: “Lý Diệu, tuy em không biết vì sao anh không chuyên tâm lái xe mà cứ chạy loạn khắp nơi. Nhưng em tin tưởng anh, nhất định là có chuyện gì đó quan trọng phải làm, đúng không?”
“Bạch Phàm, anh không nói đùa đâu. Năm đó bác Lục sống sót là ai nói cho em, có chuẩn không?”
Bạch Phàm chẳng hề suy nghĩ, nói: “Chuẩn chứ, đã bảo bác Lục là người nhìn em lớn lên, nếu anh không tin, chúng ta về Đường Oa Tử hỏi thăm là được!”
Đi Đường Oa Tử hỏi, ý kiến này không tồi, chỉ một mình Bạch Phàm thì có thể bị bác Lục lừa, nhưng cả một thôn thì không thể nói dối hết được. Nói mãi về chuyện này thì cũng tới nơi, tôi đưa bạch phàm lên phòng, sắp xếp xong liền về ký túc xá.
Mấy hôm trước xảy ra việc ma dựng tường, tiểu Lục nhất quyết không cho tôi đụng vào vô lăng, bắt tôi nghỉ ngơi cho khỏe. Bất đắc dĩ, đành bày rượu với đồ nhắm, ngồi chờ tiểu Lục trong phòng.
12h hơn, chợt có tiếng gõ cửa thình thịch. Tầng này đều là mấy tài xế có tuổi, họ sinh hoạt rất có quy tắc, 9,10h đã đi ngủ, ai nửa đêm tìm mình cơ chứ?
Nghi hoặc, mở cửa thì lập tức tôi sợ run cả người, đang định đóng sầm lại thì người bên ngoài dùng sức đẩy vào.
Là lão Đường!
Tôi hít sâu một hơi, lão viết thư cho mình nghĩa là không muốn lộ diện, sao giờ còn tìm đến cửa? Lẽ nào lão biết Bạch Phàm đã khai ra mình?
Lão Đường đẩy cửa, hung hăng lườm tôi một cái, lại ngó ra ngoài hành lang nhìn trước nhìn sau, xác định không có người, liền tiến vào phòng.
“Tiểu tử, cậu quên bạn già này rồi à, trông thấy tôi lại còn đóng cửa?”
Tôi nhìn lão không chớp mắt, thấp giọng nói: “Lão Đường, sao anh quay lại đây? Hết tiền tiêu rồi à? Để mai tôi hóa xuống cho anh thêm.”
Lão Đường sửng sốt: “Cậu nói xằng bậy gì vậy, tôi đến để cứu cậu đấy!”
“Cứu tôi?”
Lão Đường cởi áo khoác vứt xuống ghế, thấy trên bàn có đồ ăn, liền cầm đũa gắp hai miếng bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Trước tôi đã nói với cậu, vì tiết lộ quá nhiều thứ nên tôi bị ma theo đuôi. Vốn dĩ không muốn ra mặt gặp cậu, nhưng lão ca này không thể trơ mắt nhìn cậu chết được!”
Lời nói của lão Đường rất thú vị, nó cứ như đưa tôi vào vòng quay trò chơi vậy.
“Thế anh nói đi, vì sao tôi lại cần anh cứu?”
Lão Đường uống hớp rượu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đọc thư của tôi rồi đúng không? Đã nói là đừng có tin bác Lục, vậy mà cậu lại đi nói với cô gái họ Bạch kia.”
Trong lòng tôi đã dựng sẵn phòng tuyến, lão Đường ma quỷ này, có nói gì tôi cũng sẽ không tin, nhưng lão lại đột nhiên nhắc đến Bạch Phàm.
“Bạch Phàm? Liên quan gì đến cô ấy?”
Lão Đường cau mày, buông đũa xuống, nói: “Quan hệ của bác Lục và cô gái này không bình thường. Cậu nghĩ kỹ lại xem, bác Lucn đã chết cả chục năm, thì nha đầu này là thứ tốt đẹp gì? Hai bọn họ đang câu kết nhau lợi dụng cậu đấy, huynh đệ ngốc!”
Bọn họ lợi dụng mình? Lời nói của lão Đường làm lòng tôi rối bời, từ lúc bác Lục giới thiệu Lưu Vân Ba, tôi đã xác định không thể tin ông ta, nói ông ấy lợi dùng mình là đúng, nhưng Bạch Phàm chẳng qua chỉ là hàng xóm thôi mà.
Thấy tôi ngờ vực, lão Đường bổ sung: “Mấy tháng nay, tôi điều tra cả trong tối lẫn ngoài sáng, hôm qua mới biết cậu giao du với con bé họ Bạch kia, cho nên sợ hãi, không màng nguy hiểm đến báo cho cậu!”
Cố gắng trấn tĩnh, tôi hỏi lại: “Lão Đường, tôi hỏi anh, vụ tai nạn xe mười năm trước, có hành khách nào may mắn sống sót hay không?”
Lão Đường nghe vậy nhăn trán, đáp: “May mắn sống sót cái rắm! Cậu nghĩ thử xem, cái hồ nước ở sát đường như thế, xe lao một cái ra tận tít xa, ai thoát được?”
Tôu sững sờ, lão nói tiếp: “Ý cậu là gì? Có phải con bé họ Bạch kia nói với cậu là bác Lục không chết, thoát được? Con mẹ nó cậu đừng có tin!”
Tuy tôi không tin chuyện bịa đặt của lão Đường, nhưng thực sự việc này có chút kỳ quặc. Quan trọng nhất là nó lại có liên quan đến Bạch Phàm.
“Nãy giờ anh chỉ nói người khác, vậy anh nói tôi nghe, mấy hôm trước, đêm hôm anh mò ra tòa nhà hoang sau công ty làm gì?”
Lão Đường nhỏ giọng: “Cậu đừng quan tâm đến chuyện tôi vào tòa nhà hoang vội. Nếu thật sự không tin, thì thống nhất thế này, ngày mai cậu cùng tôi đi Đường Oa Tử, chúng ta sẽ hỏi người trong thôn xem hiện giờ có ai là bác Lục không!”
Nghe vậy, lòng tôi trùng xuống. Bạch Phàm bảo tôi cùng đi Đường Oa Tử kiểm chứng, giờ lại đến lão Đường, tại sao cả hai đều nắm chắc như vậy? Cắn răng, tôi nói: “Được, ngày mai tôi sẽ đi cùng anh một chuyến!”
Thấy tôi đồng ý, lão Đường lại uống hớp rượu, hẹn thời gian và địa điểm, sau đó lén lút rời đi. Việc gặp gỡ lão Đường tối nay thật làm tôi mở rộng tầm mắt. Lời lão nói có thể không tin hoàn toàn, nhưng tổng thể lại thấy rất có lý. Tôi vẫn luôn muốn nói toẹt ra rằng mình biết lão là tài xế chuyến xe 13 đầu tiên. Nhưng cuối cùng cũng chưa nói được, thứ nhất tôi sợ nói ra sẽ nguy hiểm cho chính mình, thứ hai, tôi cũng muốn tìm hiểu đến cùng xem, mỗi người một lời nói khác nhau, bí mật rốt cuộc là gì.
Chiều hôm sau, tôi chào tiểu Lục một câu rồi theo lời hẹn, ngồi xe đến Đường Oa Tử. Lão Đường đeo một cái khẩu trang che kín mặt, đầu đội mũ lưỡi trai, nhìn qua còn tưởng ngôi sao nào ra đường phải ngụy trang. Lần trước đi cùng Lưu Khánh Chúc đến đây, bị Lưu Vân Ba giở trò quỷ, thôn dân đã quen mặt tôi. Hai người đi trên đường vào thôn, không ít thôn dân nhận ra, chủ động chào hỏi. Tiện hỏi thăm luôn về bác Lục, kết quả làm lão Đường trợn tròn mắt.
Ai cũng đều nói có quen biết bác Lục, lại còn nói hiện giờ ông ta ở trong thôn. Tôi để ý thấy ánh mắt lão Đường rất khó tin, không giống giả vờ. Bác Lục ở trong thôn, vậy hồ sơ thứ hai kia là giả ư?
Thôn tin này làm tôi khá vui, bác Lục không có vấn đề, thì Bạch Phàm cũng không có vấn đề, tình yêu của mình không có vấn đề luôn.
Lão Đường không phục, tự đi hỏi thăm thêm mấy người, nhưng bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ đều xác nhận. Trong thôn đúng là có bác Lục!
“Con mẹ nó, chuyện gì thế này? Không thể như vậy được!”
Lão Đường mắng, giật cái mũ lưỡi trai ném phịch xuống đất. Tôi không biết nói gì cho phải, chỉ lẳng lặng nhìn lão biểu diễn.
“Không đúng, có lẽ bác Lục mà họ nói với bác Lục mà chúng ta hỏi, không phải cùng một người. Ta đến gặp bác Lục chưa chết nàu xem!”
Đến cũng đã đến rồi, đơn giản là bồi lão diễn trò, tôi không phản đối, đồng ý đi theo. Trời đã bắt đầu tối, lão Đường tìm thuê được một căn nhà trống, hai chúng tôi tạm thời ở lại để tránh tai mắt người khác. Lão nói giờ phải đi hỏi thăm lại, rồi ra cửa. Tôi nằm một mình trong phòng, nhơ lại những chuyển xảy ra hôm nay. Mắt thấy là thật, liệu bác Lục mà thôn dân nói có phải bác Lục mà chúng tôi tìm hay không?
Đang suy nghĩ thì chợt “cộc cộc cộc cộc”, có người gõ cửa, tôi bò dậy ra mở, là lão Đường, lão chụp vành mũ xuống thấp, nôn nóng nói: “Huynh đệ, hỏi được rồi, bác Lục ở căn nhà ngói đầu thôn tây, cậu mau thu dọn, tôi đi trước, chờ ở ngã tư.”
Nói xong, lão Đường lén lút lẻn đi, cứ như ăn trộm.
Tôi xoay người thu dọn đồ đạc vệ sinu cá nhân, đang loay hoay thì “cộc cộc cộc cộc”, lại có tiếng gõ cửa vang lên. Vừa ra mở cửa vừa không kiên nhẫn, tôi hô: “Còn chưa dọn đồ xong!”
Cửa vừa mở thì tôi sợ đến dựng tóc gáy.
“Bác Lục?”
Người bên ngoài không phải lão Đường, mà chính là bác Lục mà cả hai đang đi tìm. Ông ấy vẫn cái bộ dạng cũ, đầu quấn khăn, giắt hông một tẩu thuốc lá sợi. Bác Lục thấy tôi, mỉm cười gật đầu: “Thằng nhóc, ta nghe nói cậu đến đây, còn dẫn theo con ma. Ở đây không an toàn, mau thu dọn rồi tới nhà ta!”
Không đợi tôi đáp lời, ông ta nói tiếp: “Nhà ta ở đầu thôn đông, chờ cậu ở ngã tư nhé, nhanh chân lên!”
Dứt lời, bác Lục xoay người bỏ đi.
Đầu tôi như muốn nổ tung, chuyện gì thế này??
Bác Lục cũng xuất hiện, nhưng lão Đường nói nhà bác Lục ở thôn Tây, bác Lục thì nói nhà mình thôn đông, phải nghe ai?
Không gấp gáp đưa ra lựa chọn, tôi đứng trong phòng, ngẩn ngơ suy nghĩ.
“Cộc cộc cộc cộc”
Lại có tiếng gĩ cửa, là lão Đường hay là bác Lục? Tôi run run đưa tay kéo cửa ra.
“Bốp” một tiếng, cú tát mạnh làm tôi ngã lăn quay.
“Cậu con mẹ nó chán sống à? Tôi đã nói thế nào, đừng có đến đây, đừng có nhảy vào vũng nướ đụ cơ mà?”
Ngẩng đầu lên, người đánh mình hóa ra là lão Vũ.
Lão Vũ cũng đến!!!
Đêm nay con mẹ nó thật náo nhiệt, cả ba người có vấn đề đều đông đủ.
“Lão Vũ, sao anh đến đây?”
Lão Vũ xông vào nhà, xách cái túi của tôi rồi túm cổ tôi ra ngoài.
“Nếu không phải tiểu Lục nói, tôi còn không biết cậu đi tìm chết đấy. Mặc kệ cậu vì lý do gì, vì ai mà đến đây, nếu muốn sống thì mau cùng tôi về công ty!”
Lão Vũ quen với phong thái lãnh đạo, căn bản chả để ý xem tôi có đồng ý hay không, một tay kéo tôi đi trên đường. Vừa rồi còn không biết phải lựa chọn thế nào, giờ lão Vũ tới, coi như cũng yên tâm.
Lão Đường chờ ở ngã tư thôn tây, bác Lục chờ ở ngã tư thôn đông, cứ để hai bọn họ tiếp tục chờ, lão tử đây về nhà, không chơi nữa. Trăng đêm nay sáng vằng vặc, lão Vũ kéo tay tôi, gấp gáp đi phía trước. Tôi thở dài, vừa định mở mồm hỏi lão mấy vấn đề, lơ đãng nhìn xuống đất thì lập tức sợ đến mồ hôi ướt áo, vội giật tay lão Vũ ra, đứng bất động.
Thấy vậy, lão Vũ quay đầu, tức giận nói: “Làm cái con mẹ gì đấy, chạy mau đi, không chạy không kịp đâu!”
Tôi lắc đầu, chỉ vào dưới chân lão, hỏi: “Lão Vũ, sao anh lại không có bóng?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 12:01 (GMT+7) |