Lão Vũ đương nhiên không được tốt như vậy, vừa về đã bị lão gọi vào văn phòng, chỉ mặt mắng nửa tiếng đồng hồ. Nhưng mắng rất lâu, lão Vũ cũng chẳng đề cập đến vấn đề cho thôi việc, tôi biết, hắn chẳng phải là luyến tiếc gì tôi, mà chỉ là vì không có cách nào khác.
Hắn chính là tài xế từng lái chuyến xe 13, việc nặng nhẹ trong đó, hắn là người biết rõ hơn ai hết.
“Ăn mặc thế này mà đi làm phù rể, người ta dám chụp ảnh không”
Tôi cúi đầu nhìn lại quần áo lấm lem trên người, bụi bặm dưới nông thôn quả rất nhiều, lại còn đêm nào cũng nhảy tường, đi lại, khá mà tránh được bộ dạng này. Lão Vũ giáo huấn tôi nửa tiếng, mà vẫn muốn mắng tiếp.
Vốn dĩ tôi định nghỉ ngơi một chút, tối sẽ tìm cơ hội mời hắn đi ăn, rồi lật bài ngửa. Nhưng giờ bị hắn mắng xa xả, thật sự không chịu nổi, tôi nói: “Lão Vũ, chắc mắng đủ rồi đấy, mấy ngày nay tôi cũng chẳng đúng nghĩa là nghỉ phép, anh thấy đấy, tôi cũng rất thảm!”
“Đó là tự cậu chuốc lấy, tôi làm gì cậu à?”
Tôi cười lạnh: “Không phải là anh làm, nhưng là vì anh mà tôi phải đi!”
Ý câu nói này của tôi là oán trách việc hắn giao cho tôi lái chuyến xe số 13, lão Vũ đương nhiên nghe hiểu, nhất thời nghẹn lời nhìn tôi đăm đăm.
“Lão Vũ, mấy huynh đệ năm xưa xuống động quỷ, giờ các anh còn liên lạc với nhau chứ?”
Vừa dứt lời, lão Vụ trợn tròn hai mắt: “Cậu có ý gì?”
“Người khác thì tôi không biết, chứ Quan Quân thì hiện giờ sống khá tốt!”
Hai chữ Quan Quân vừa thốt ra khỏi miệng, lão Vũ lập tức ngây người, một lúc lâu sau thì xụi lơ ngồi phịch xuống ghế.
“Sao cậu lại biết Quan Quân?”
Thấy đã làm lão Vũ sững sờ, mục đích đạt được, tôi không nhiều lời nữa: “Tôi còn biết nhiều hơn cơ. Hôm nào lão đệ mua ít đồ nhắm, hai anh em ra từ từ nói chuyện nhé!”
Nói xong, chẳng thèm chờ hắn phản ứng, tôi xoay người đi ra khỏi cửa. Đây chính là cơ hội ngả bài với lão Vũ, dùng bí mật của Lưu Vân Ba để đổi lấy cách thoát khỏi chuyến xe 13 nửa đêm này.
Tối đến, thấy tôi phong trần mệt mỏi trở về, tiểu Lục còn định giành lái, nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Cậu ta đã lái liên tục mấy ngày nay, lần này về tôi định sẽ để cậu ấy nghỉ ngơi một chút.
Ở Đường Oa Tử gần tuần lễ, đã quen không ít thôn dân, hầu hết khách đi xe hôm nay tôi đều quen mắt, có vài người còn nhận ra, chào hỏi tôi. Đi đến xưởng giấy quay lại tương đối suôn sẻ, hơn 12h đêm, tôi đánh xe về công ty. Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, cảm thấy thoải mái tinh thần, chợt bụng đói cồn cào, muốn đi ăn khuya.
Phố Trường Tân không phải nơi xa hoa đông đúc gì, cho nên giờ này chẳng còn hàng quán nào mở cửa. Tôi bắt taxi, nói tài xế gần đây có chỗ nào ăn đêm, anh ta suy nghĩ rồi chở tôi đến phố ăn uống đường Nam Kinh.
Phố ăn uống Nam Kinh cách trạm chúng tôi khoảng 40 phút lái xe, dọc đường đi, nhìn bên ngoài cửa kính vắng tanh, đã chẳng còn bóng người nào. Xe đi tới cửa đông, tôi phát hiện hình như trong hẻm có quán ăn sáng đèn, vội bảo tài xế dừng lại, lúc tài xế đạp phanh thì xe đã đi quá con hẻm kia.
“Bác tài, dừng đây đi, tôi thấy đầu hẻm phía sau có quán ăn!”
Tài xế cúi đầu tìm tiền lẻ, nói: “Gần chỗ này có quán ăn à? Ngày nào tôi cũng chạy đêm, sao không thấy nhỉ?”
“Quán ăn ở tít đầu hẻm bên kia, chắc thường ngày anh không để ý.”
Tài xế đưa tiền lẻ cho tôi, nét mặt vẫn là dấu chấm hỏi, nói chưa từng nhìn thấy. Tôi xuống xe, đi ngược lại 50m, rồi rẽ vào con hẻm. Hẻm nhỏ này nằm giữa hai khu chung cư, hàng quán hai bên đều kéo kín cổng sắt. Chỉ duy nhất một quán ăn đầu hẻm bên kia, đèn vẫn sáng lập lòe: “Quán mì cửa Đông”
Quán ăn này mặt tiền không rộng, bờ tường cũng cũ kỹ, hẳn là mở ra để kiếm sống nhờ hai chung cư bên cạnh. Đẩy cửa đi vào, hai mắt tôi sáng lên, phong cách bên trong rất cổ kính, trần nhà treo một cái quạt lớn, xung quanh cũng bày biện ít đồ cổ.
Tìm một vị trí ngồi xuống, ông chủ tầm 50 tuổi từ bếp đi ra, tay áo xắn lên đến cùi chỏ. Đại thúc cười cười cầm thực đơn đi về phía tôi. Nãy giờ vẫn tò mò về phong cách quán ăn, tôi hỏi: “Đại thúc, quán mình thiết kế theo phong cách hoài cổ à?”
Chủ quán nghe thế thì không nói gì, chỉ nhìn tôi mỉm cười.
“Thật đúng là hết ý, bài trí nhìn rất thật, y như phong cách nhà cửa hồi tôi còn nhỏ. Ngài bố trí cửa hàng nhỏ như vậy chắc tốn nhiều công sức lắm.”
Đại thúc gật đầu, khẽ nói: “Chắc rồi chắc rồi!”
Sau đó đưa tờ thực đơn cho tôi.
Nhận tờ thực đơn, tôi không khỏi ngạc nhiên: “Chà, nhìn chữ in ấn đều là phong cách của thập niên 80, hơn nữa loại giấy này ngày nay cũng rất hiếm thấy.”
Đại thúc rất nhẫn nại, gật đầu cười cười hỏi: “Cậu nhìn xem, muốn ăn món gì?”
Nhìn qua thực đơn, tôi gọi một tô mì. Tuy chỉ một tô mì nhưng chủ quán vẫn cẩn thận dùng giấy ghi lại, sau đó xoay người đi vào bếp. Cửa hàng hẹp, chỉ bày sáu cái bàn nhỏ, trên mỗi bàn là một phích nước nóng và một ấm trà lớn.
Phích nước nóng được bóc sắt, kiểu dáng y hệt loại trong nhà tôi dùng khi còn nhỏ. Ấm trà cũng là loại vòi sắt, bên ngoài sơn vàng, còn nhớ hồi nhỏ hàng xóm tôi đều dùng loại này.
Nhìn đồ đạc mà hoài niệm, không khỏi khiến tôi cảm thấy vui, thật không ngờ một ngõ nhỏ ít ai để ý lại có một quán ăn theo phong cách hoài cổ như này. Rót trà ra bát, tôi vừa uống vừa chờ mì.
Chẳng bao lâu, ông chủ đã bưng mì lên, bụng thật sự đã đói cồn cào, tôi liền ăn lấy ăn để. Chớp mắt đã ăn xong tô mì to đùng, nước mì thơm phức, sợi mì trơn bóng, tôi giơ ngón tay cái lên khen: “Chà đại thúc, tay nghề ông rất được!”
Đại thúc nhìn tôi ăn cũng vui, ngồi ở ghế đối diện, hỏi chuyện: “Cậu làm nghề gì.”
Vừa nhai vừa hàm hồ đáp: “Tài xế xe bus ở trạm giao thông công cộng Trường Tân!”
“À, lái xe bus, trễ thế này rồi sao mới ăn?”
Húp ngụm nước mì, tôi cười: “Tôi lái chuyến nửa đêm đi xưởng giấy, vừa mới về đến trạm, đói quá nên tìm chỗ ăn.”
Đại thúc nghe thấy tôi nói mình lái chuyến nửa đêm thì hình như hơ sửng sốt.
“Đại thúc, hai bên đều là chung cư cũ, người ở chắc toàn người già, ông mở cửa hàng suốt đêm, có khách không?”
Chủ quán gật đầu: “Ừ, buôn bán cũng không tệ, đều là những người có tuổi xung quanh chiếu cố, trước khi cậu vào vừa có mấy khách đi ra.”
“Vừa mới ra? Hẻm nhỏ như vậy, sao tôi không thấy ai nhỉ?”
Chủ quán nhìn tôi ngấu nghiến hết bát mì, cười: “Ăn chưa no à? Tôi làm cho cậu tô nữa.”
“Được, nói thật, cửa hàng ông không chỉ phong cách trang trí hoài cổ, mà hương vị sợi mì cũng rất giống!”
Chủ quán đứng dậy đi vào bếp, lát sau lại bưng một tô mì ra. Cũng chỉ vài phút, tôi đánh sạch tô thứ hai, lau miệng nhìn đồng hồ, đã là 2h sáng. Tôi đứng dậy bảo ông chủ tính tiền, đại thúc cười nói: “Tổng cộng hai tệ!”
Tôi cầm ví, đang định lấy tiền ra chợt ngây người: “Hai tệ?”
Đại thúc không nói gì, chỉ gật gật đầu.
“Đại thúc, riêng với trang trí và tay nghề của ông, lấy 20 tệ cũng không quá đáng, đừng đùa nữa, rốt cuộc hết bao nhiêu?”
“Hai tệ!”
Chủ quán không có vẻ gì là nói đùa, nhìn tôi lặp lại một lần. Tôi sửng sốt một lúc, lòng nghĩ chắc ông ấy thấy mình là khách mới, nên khuyến mãi chăng? Bèn cười cười móc ra 15 tệ bỏ lên bàn, nói: “Cảm ơn đại thúc, hảo ý của ngài tôi nhận, giờ là quá nửa đêm rồi, ngài cũng vất vả, không cần khuyến mãi đâu.”
Nói xong, sợ chủ quán thối tiền, tôi vội xoay người đi ra cửa. Ăn no thì mắt ríu lại, thức suốt cả đêm cuối cùng cũng bắt đầu thấy mệt mỏi. Tôi đứng ven đường mãi mới gọi được một xe taxi, thấy tôi có vẻ no ợ ra, tài xế buột miệng hỏi: “Huynh đệ, cậu ăn gì ở nhà mà bụng căng thế?”
Dựa vào ghế sau, tôi ngáp: “Không có gì, ăn tô mì ở quán thôi.”
Tài xế chợt liếc tôi một cái: “Gần đây có quán ăn nào đâu? Mới mở à, ngày nào tôi cũng chạy ca đêm, quán chỗ nào thế, lúc đói cũng ghé qua lót dạ.”
Tôi nhẹ giọng đáp: “Ở ngay hẻm ban nãy tôi đón xe đấy.”
Tài xế cười: “Huynh đệ, anh định kể chuyện ma ban đêm để thử lòng dũng cảm của tôi à? Nhà chị gái tôi ở chung cư kia, cái hẻm này tôi đi suốt, có quán mì nào đâu?”
Định tả vị trí cụ thể cho anh ta, nhưng nhìn không được lại ợ một cái. “Phụt”, một sợi mì phun ra dính vào tay áo, tôi lười nhác nhặt nó ra, ném khỏi cửa xe, đột nhiên giật mình sợ hãi.
Đây không phải sợi mì, trong tay tôi là một con giòi trắng ởn!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 12:01 (GMT+7) |