Hỏng rồi!
Đây chính là người kết thù với tôi ở bệnh viện, tên đầu trọc, đại ca xã hội đen! Kinh ngạc nhìn hắn, còn nhớ rõ cái đêm mà hắn dẫn mười mấy đàn em cầm mã tấu đến tìm tôi.
Kết quả đám người ngu xuẩn xông vào tầng 1 đại sảnh, bỏ mạng, chỉ có một tên người đầy máu me chảy ra ngoài, là hắn sao?
Tên đầu trọc thấy tôi sợ hãi thì cưới ngất ngưởng: “Ngươi đúng là buồn cười, thu phục được cả đồng hồ ma ám, mà lá gan lại nhỏ như vậy!”
Tôi thở ra một hơi, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì, hiểu lầm với cụ ông tôi cũng đã xin lôi, sao anh cứ không chịu bỏ qua?”
Đầu trọc châm điếu thuốc, ngồi ở mép giường bắt chéo chân, thấp giọng nói: “Xin lỗi là xong? Chuyện cha ta chưa tính đến, mười mấy đàn em chết thảm ở công ty ngươi, tính sao?”
“Tối đó tự các anh xông vào đại sảnh, hơn nữa giết người là cái đồng hồ, đâu phải tôi?”
Gã nhả hơi khói, cười lạnh: “Đừng con mẹ nó lòng vòng với ta, nếu không phải lão tử da dày đâm không chết, thì giờ ngươi đang nói chuyện với ma rồi!”
Gã cúi đầu ngẫm nghĩ gì đó, rồi lại cười giả tạo: “Chuyện này cũng không phải là hết cách, trừ khi ngươi giúp ta một chuyện!”
Tên này hành tẩu trong giang hồ, đang em rất đông, hẳn cũng là một người có năng lực, tôi nghi hoặc hỏi: “Nhờ tôi giúp? Tôi thì giúp được gì cho anh?”
“Chị dâu ta mới mua một tòa nhà bốn tầng bên đường Y Lan, định làm khách sạn, có điều nó rất tà môn, ngươi với ông già đi giúp ta xử lý nó!”
Nghe hắn nói, rốt cuộc thì tâm trạng căng thẳng của tôi cũng thả lỏng, hẳn là gã thấy chúng tôi thu phục được cái đồng hồ, nên cố ý theo đến đây để tìm.
“Thế anh nói xem, tòa nhà đó có gì khác lạ?”
Gã đầu trọc ném nửa điếu thuốc xuống đất, dùng đế giày giẫm giẫm, sau đó nói: “Tòa nhà này ở khu phố xá sầm uất, xung quanh đều là chung cư, bảy năm trước nó vốn là một siêu thị lớn, sau đó xảy ra sự cố bảo vệ vứt tàn thuốc bừa bãi khiến hỏa hoạn nổi lên, thiêu chết rất nhiều người.”
Nói tới đây, gã chép miệng một cái rồi tiếp tục: “Siêu thị liền phá sản, sau đó một thương nhân ở nơi khác ôm tiền đến mua lại, mở khách sạn, ngươi đoán xem thế nào? Con mẹ nó lại cháy!”
Tôi ngạc nhiên: “Trung hợp như vậy? Hai lần cháy chắc không ít người đã bỏ mạng!”
“Phải trên dưới trăm người!”
Tôi khó hiểu: “Tòa nhà nhiều người chết như thế chị dâu anh còn muốn mua?”
“Rẻ mà!”
Gã đè thấp giọng, nói tiếp: “Sau hai lần xảy ra chuyện, tòa nhà bỏ hoang không ai dám mua, nhưng chị dâu ta là người không tin ma quỷ, cố tình mua lại. Nhưng quái đản là, cứ lần nào trang trí lại đến tầng hai thì xảy ra cháy bất thường, đã chết mấy thợ sửa chữa. Nếu không phải có quan hệ với lãnh đạo, bà ấy đã sớm bị bắt!”
Tôi nghe liền hiểu ra, thứ nhất tòa nhà này không sạch sẽ, thứ hai đó là bà chị dâu của hắn không đơn giản.
“Vậy được, thử xem sao. Nhưng nói trước, nếu tôi giúp anh việc này, thì từ sau đừng có bám lấy tôi nữa!”
Nghe thấy tôi đáp ứng, đầu trọc sảng khoái cười lớn, vỗ vào vai: “Được được, ngươi giúp ta làm ổn chuyện này, về sau ta cho ngươi nhắm mắt vượt đèn đỏ khu kinh tế mới.”
Mấy lời của hắn suýt thì làm tôi bật cười thành tiếng, gã nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, quay đầu nói thêm một câu: “Ta tên là Trương Cường, người ngoài gọi ta Cường ca, huynh đệ gọi ta là Hoàn Tử Đầu, từ giờ cứ gọi ta là Hoàn Tử Đầu là được. Sáng mai ta cho người tới đón ngươi.”
Nói xong, gã đầu trọc biệt danh Hoàn Tử Đầu đẩy cửa đi mất. Quay về phòng, lão Lưu vẫn đang kéo gỗ ầm ĩ, tôi nằm xuống mà đầu đầy tâm sự.
Loại người như hắn, có thù tất báo, mình muốn yên ổn, nhất định phải giúp.
Sáng sớm hôm sau Hoàn Tử Đầu đã cho người tới đón, lão Lưu lên xe cùng tôi mà mặt đầy khó hiểu. Trên đường đi tôi nói sơ qua tình hình, khẩn cầu lão giúp mình một phen. Tuy Lưu Khánh Chúc vẫn như cũ, lạnh lùng từ chối, nhưng tôi biết lão này trong nóng ngoài lạnh.
Tới nơi, tôi thật sự choáng ngợp, quả nhiên xung quanh bốn phía đều là khu chung cư sầm uất, hơn nữa còn là khu chung cư cho người giàu. Vị trí của tòa nhà ở đoạn đường mà muốn ra ngoài thì cư dân phải đi qua. Lão Lưu ngẩng đầu nhìn tòa nhà, lắc đầu liên tiếp, tôi chạy lại gần hỏi nhỏ: “Lão Lưu, đông người như vậy ông đừng lắc đầu thế, mất tự tin.”
Lưu Khánh Chúc giơ gậy gõ đầu tôi một cái rồi đi vào trong tòa nhà. Tôi chạy nhanh theo, Hoàn Tử Đầu đứng sau nói to: “Thôi, ta không vào đâu, hai người cẩn thận một chút!”
Vào bên trong, tôi khá giật mình, tuy không có đồ vật gì, nhưng nhìn tường vách được trang trí và đèn trần rất xa hoa, xem ra nơi này đúng là một nơi dành cho người giàu tiêu tiền.
Lão Lưu đi vào thì nhíu mày nói: “Tòa nhà này không thiếu người chết đây.”
Câu này chuẩn xác đến mức tàn nhẫn, tôi bổ sung thêm: “Nghe nói là hai lần xảy ra hỏa hoạn, rất thảm!”
Lão Lưu gật đầu cầm đèn pin định lên lầu, tôi lo lắng túm tay áo lão, nói: “Lão Lưu, cứ thế đi lên à?”
Lão lạnh lùng ném lại một câu: “Không đáng ngại!”
Tuy là ban ngày, nhưng tòa nhà kín mít không có điện, ánh sáng chẳng thể xuyên vào. Lên tầng hai, một hành lang dài hiện ra trước mắt, phòng hai bên có căn mở cửa, có căn đóng. Dựa vào ánh sáng đèn pin, chúng tôi thẳng đến cuối dãy, chợt nghe phía trước có âm thanh cọt kẹt quái đản vang lên.
Tôi căng thẳng ghé sát vào người lão Lưu, tiếng động càng lúc càng lớn, nghe mà da đầu tê dại, nhưng lão Lưu thì rất bình tĩnh, rảo bước đi về phía trước. Đến khi ánh đèn pin chiếu về phía có tiếng động, tôi sợ đái ra quần, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Đó là một phụ nữ đầu tóc rối bù, gương mặt lấm lem, mắt phải còn có một cái bớt đỏ như máu, sau lưng ả vác một bao tải, ngồi xổm dưới đất nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, chẳng hề sợ ánh sáng đèn pin.
Trấn tĩnh lại, tôi e dè hỏi: “Tối như mực thế này, cô ở đây làm gì?”
Người phụ nữ đột nhiên nhoẻn miệng cười, cái miệng rộng ngoác dưới đám tóc bù xù khiến người ta rét run: “Tôi nhặt ve chai!”
Không khỏi rùng mình, trong nhà không ánh sáng, duỗi tay còn chả rõ năm ngón, lại nhặt ve chai ở đây?
Dứt lời thì cô ta liền đứng dậy, đi sượt qua người chúng tôi. Thấy cô ta đi xuống lầu, tôi nói nhỏ với Lưu Khánh Chúc: “Lão Lưu, đừng vào sâu bên trong nữa, rợn người lắm.”
Lão Lưu nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô gái hồi lâu, sau đó gật đầu.
Ra bên ngoài, Hoàn Tử Đầu vội vàng bước tới hỏi: “Sao rồi Lưu lão, có phải rất phiền phức không?”
Với tính cách của lão Lưu thì đương nhiên không trả lời hắn rồi, chống gậy bước đi cứ như đầu trọc là kẻ vô hình. Tôi đi sau mở miệng nói: “Không việc gì, chỉ gặp một cô gái nhặt ve chai, các anh chắc cũng thấy cô ta đi ra.”
Hoàn Tử Đầu ngây ra: “Gì mà nhặt ve chai, trong nhà làm gì có thứ gì, hơn nữa ta đâu thấy ai ra ngoài trừ các ngươi?”
“Không ra?”
Lời nói của Hoàn Tử Đầu khiến tôi hoảng sợ, thấy lão Lưu đã đi xa, chẳng dám nghĩ nhiều bèn gật đầu với hắn một cái rồi chạy theo. Lão Lưu vừa đi vừa nheo mắt suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: “Tòa nhà này gặp phiền toái lớn, không dễ xử lý!”
Tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh.
“Muốn xử lý tòa nhà, cần đến đây vào ban đêm!”
“Lão Lưu, ban ngày trong đó cũng tối như mực, vậy có gì khác nhau chứ?”
Lão lắc đầu: “Khác chứ, ban ngày dương khí thịnh, tà ma không dám ló mặt.”
Tôi à một tiếng, rồi đi theo sau lão, không nói nữa.
Sau khi về nhà khách, lão Lưu bắt đầu chuẩn bị. Những thứ ông ta dùng vừa đơn giản lại vừa lạ lẫm: Nửa lọ máu gà, một tờ giấy trắng, một túi tàn nhang.
Tôi kiếm cái túi to, cẩn thận bỏ đống đồ này vào rồi thấp thỏm chờ trời tối. 9h đêm, lão Lưu mới gọi tôi ra cửa, tôi xuống quầy lễ tân đặt thêm ngày thuê phòng, lúc sắp đi ra cửa chợt nghe loáng thoáng ông chủ lẩm bẩm: “Lại trống hai phòng.”
Đêm nay thời tiết khá tốt, dọc đường đến tòa nhà bỏ hoang khá náo nhiệt, nhưng càng đến gần tòa nhà thì người càng thưa thớt. Đứng trước cửa tòa nhà, tôi hít sâu một hơi, căng thẳng hỏi lão Lưu: “Lão Lưu, ba thứ trong túi khi nào thì dùng?”
Lão không trả lời, cúi đầu đi vào bên trong. Hai chúng tôi lên thẳng tầng 2, loanh quanh một hồi cũng không thấy hiện tượng lạ gì, lão Lưu chỉ tay: “Lên tầng 3!”
Bố cục tầng 3 và tầng 2 không giống nhau, tầng này chắc là phòng trà ca nhạc, có một sân khấu lớn, có điều sau hai lần cháy thì nó đã trở nên âm u đáng sợ. Vừa đặt chân lên thì đột nhiên có tiếng ầm vang lên sau lưng.
Hình như có thứ gì rất nặng mới rơi xuống, tôi căng thẳng quay người, soi đèn pin về hướng tiếng động phát ra. Thứ đập vào mắt làm tôi túa mồ hôi lạnh, ngay hành lang phía trước, một cô gái đầu tóc rối bù đang xoay hông nhảy múa. Đáng sợ là cô ta còn mặc một chiếc váy cháy xém.
Tôi sợ hãi la lên một tiếng: “Lão Lưu, nhìn kìa!”
Thế nhưng chợt cảm giác có gì đó không ổn, vội quay đầu lại thì nhận ra…
Lão Lưu đã biến mất!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 12:01 (GMT+7) |