Trong sọt của bà lão là tro cốt! Nhớ đến món mì lần trước bà ta nấu cho mình, tùy tay rắc một chút vào nồi, hẳn chính là thứ này. Tôi lợm giọng, vội chạy ngay ra ngoài.
Không biết bà lão bị tiếng động thu hút đi đâu mất, tôi chạy một mạch qua cái đập nước an toàn, ben đường có chiếc xe Thang Nghiêu bố trí sẵn, nhảy lên lái như bay về thành phố.
Xe chạy được một đoạn, ngoái đầu nhìn đập nước đang lùi dần ngày càng xa, tôi mới thở phào một hơi. Nắm khúc xương sườn trong tay, cuối cùng lòng tôi đã trấn định lại.
Tuy Lưu Vân Ba đã thề thốt, nhưng hắn là người rất giảo hoạt, tôi vẫn phải có hậu chước, bèn không đánh thẳng xe đến tìm hắn, mà quay về ký túc, giấu khúc xương đi, rồi mới tới 2386 đường Hoài Viễn.
Cửa phòng Lưu Vân Ba khép hờ, thấy tôi về thì hắn căng thẳng, cuống quýt hỏi kết quả. Tôi thở hổn hển, gật đầu, Lưu Vân Ba như trút được gánh nặng, cười tươi như hoa: “Cậu đúng là có bản lĩnh, nó đâu rồi?”
Tôi ngồi xuống ghế, uống liền hai cốc nước đầy, đáp: “Tôi cất rồi. Theo giao kèo của chúng ta, ông kể mọi chuyện cho tôi nghe trước đã.”
Lưu Vât Ba gật đầu ngồi xuống, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không ổn, căng thẳng đứng dậy nói: “Không được, nó sữ phát hiện cái xương bị mất nhanh thôi, khả năng sẽ tìm đến đây. Chúng ta đi nơi khác nói chuyện!”
Vừa sợ hắn chơi mình, lại vừa sợ bà lão tìm thấy, tôi nhanh trí dẫn hắn đến khách sạn lão Quỷ đang ở. Lão Vũ cũng có mặt tại đây, trông thấy Lưu Vân Ba thì nháy mắt, cả căn phòng đầy mùi thuốc súng. Sợ họ gây nhau sẽ làm hỏng việc chính, tôi vội trấn an vài câu, bấy giờ cả hai mới chịu thôi.
Lão Quỷ không biết Lưu Vân Ba, cảnh giác quan sát hắn một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Nhìn tướng mạo thì đây cũng không phải người đơn giản!”
Lão Quỷ tuệ nhãn hơn người, tôi vội giới thiệu ông ấy và Lưu Vân Ba với nhau. Thật bất ngờ, vừ nghe thấy tên lão Quỷ, Lưu Vân Ba lộ rõ vẻ ái mộ: “Ông là lão Quỷ? Là Lão Quỷ đã ẩn cư mười mấy năm trước?”
Thấy danh tiếng mình được biết đến, lão Quỷ đắc ý khẽ hắng giọng. Lưu Vân Ba là kẻ cao ngạo, hắn lại ái mộ lão Quỷ như vậy, xem ra cái danh của ông ta không phải là danh hão. Người mà Hà tiên sinh chỉ định, quả nhiên phải có chút gì đó.
Lão Quỷ vẫy vẫy tay: “Bớt nói chuyện râu tia đi, lần này cậu tới tìm ta có việc gì?”
Tôi xen vào: “Ông ấy biết một số chuyện về bà lão ở giếng cổ, còn biết đích xác 15 âm lịch, ai là người phải chết.”
Lão Quỷ à một tiếng, nghiêm túc gật đầu.
Lưu Vân Ba nói: “Quỷ tiên sinh, lần này ông xuất sơn là vì tà ám này?”
Lão Quỷ thừa nhânh, Lưu Vân Ba thở dài nói tiếp: “Thứ này đạo hạnh thật cao, lấy một cái xương sườn của tôi, uy hiếp tôi phải làm việc cho nó. Mấy năm nay tôi sống người không ra người, ma không ra ma, giờ có Quỷ tiên sinh chống lưng, thật tốt quá rồi.”
Tôi sốt ruột: “Được rồi Lưu đại sư, bớt nịnh đi. Không còn sớm nữa, ông mau nói xem ông biết những gì về bà lão?”
Lưu Vân Ba khẽ gật đầu, châmh rãi nói: “Kể cũng lạ, tà ám này tuy đã tồn tại rất lâu, nhưng nó chân chính xuất hiện mới chỉ gần một năm nay.”
Năm nay? Tại sao lại là năm nay? Đầu óc tôi luân chuyển, có phải do năm nay Hà tiên sinh chết không? Năm xưa chính Hà tiên sinh chỉ điểm cho lão Quỷ phong giếng, xem ra hẳn bà lão sẽ rất kiêng kỵ Hà tiên sinh.
Lưu Vân Ba nói tiếp: “Tôi chưa từng trông thấy hình dạng thật sự của tà ám ra sao, nhưng hình như nó bị thương nặng, bắt tôi chồn rất nhiều mèo trên núi phía sau Đường Oa Tử, để hút âm khí dưỡng thương. Mộ người mà lại chôn mẻo là phá phong thủy, nhưng thôn Đường Oa Tử toàn kẻ đáng chết, đây cũng coi như hả dạ tôi.”
Lưu Vân Ba vừa nói vừa nghiến răng, chắc đang nhớ lại ký ức xưa. Lão Quỷ nghe đến đó, cười lạnh: “Bị phong ấn từng ấy năm, tuy tà ám thoát ra được, nhưng không tránh khỏi bị thương!”
Lưu Vân Ba gật đầu nói tiếp: “Nó giữ cái xương sườn của tôi, mạng nằm trong tay nó, thật uổng cho bản lĩnh trời sinh từ nhỏ của tôi. Từ khi bị tà ám uy hiếp, tôi đã bắt đầu điều tra về nó, tuy rằng không rõ lắm nó là thứ gì, nhưng khoảng thời gian này cũng không phải phí công vô ích, cuối cùng tôi cũng có được một chút manh mối.”
Tôi kích động hỏi: “Manh mối gì?”
Vết sẹo trên mi mắt phải của Lưu Vân Ba khẽ giật: “Tà ám này có liên quan đến vụ nhảy giếng mấy chục năm trước!”
Đang nín thở lắng nghe, chợt tôi thở dài thất vọng, xua tay nói: “Một phụ nữ gặp cảnh nhà chồng ngược đãi, buộc phải ôm con nhảy giếng, chuyện này chúng tôi đã biết, người năm đó phong ấn cái giếng, chính là Quỷ bá bá đây.”
“Ừ, nắm được manh mối này, tôi liền đi tìm nguyên nhân nguồn gốc, điều tra ra rất nhiều chuyện. Đã có lần tôi nghi, người phụ nữ năm xưa nhảy giếng chính là tà ám này, mà việc tai nạn xe liên tiếp xảy ra, cũng có liên quan đến chuyện đó.”
Tôi sửng sốt: “Sao có thể như vậy được, người phụ nữ năm xưa nhảy giếng, cùng lắm chỉ ngoài 30, nhưng giờ lại là bà lão. Ma cũng già đi ư?”
Thật khó hiểu, tôi nhìn về phía lão Quỷ, ông ta cũng lắc đầu.
“Cho nên lúc cậu nói cho tôi, nó là một bà lão, tôi vô cùng kinh ngạc, chuyện này cũng chứng minh, suy đoán trước đó của tôi, là sai!”
“Thế vì sao ông đoán tà ám chính là người phụ nữ nhảy giếng? Việc chị ta tự sát thì có liên quan gì đến chuyến xe số 13 mà tôi lái?”
Lưu Vân Ba bất đắc dĩ cười khổ: “Sở dĩ tôi đoán vậy một phần là do thân thế của tôi. Có lẽ nó hơi phiến diện, nhưng tôi tin trực giác mình là đúng.”
Thân thế???
Năm xưa Lưu Vân Ba và mẹ già sống nương tựa lẫn nhau ở Đường Oa Tử, chịu đủ sự bắt nạt của hàng xóm láng giềng, người phụ nữ nhảy giếng cũng là do bị ngược đãi, nói cho cùng đều là nỗi hận từ đáy lòng ư?
“Những kẻ năm xưa ngược đãi tôi và mẹ đã bị tôi trả thù, nếu suy ra như vậy, nó cũng đang trả thù, cậu hiểu không?”
Quả nhiên nó gần giống với những gì mình dự đoán, là trả thù, tôi hít một hơi sâu, nói: “Ý ông là, bà ta đang trả thù thôn dân?”
“Nhất định là như vậy! Tôi đã về hỏi thăm Hổ Yêu Sơn, nghe câu chuyện năm xưa đó, những hàng xóm thường ngược đãi bắt nạt bà ta đều không được chết tử tế. Tôi có thể đồng cảm với số phận như chính bản thân mình, cũng hiểu phần nào sự tức giận của nó.”
Tôi lại quay đầu nhìn lão Quỷ, ông ta đang khom lưng nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt tỏ ra tán thành với phân tích của Lưu Vân Ba. Trả thù tất cả những kẻ bắt nạt, người bỏ đá xuống giếng thật sự là đáng hận. Sự thật là như vậy ư? Toàn bộ hành khách tử nạn trên chuyến xe số 13 đều là những người đã từng mỉa mai khi dễ hai mẹ con họ?
Thế bác Lục thì sao? Bác Lục là người Đường Oa Tử, lúc sinh thời sống nương tựa lẫn nhau với Bạch Phàm. Ông ta có tiếng là người tốt ở thôn, có liên quan gì đến hai mẹ con ở Hổ Yêu Sơn chứ?
Ngẫm nghĩ, tôi nói: “Nếu tà ám này là người phụ nữ nhảy giếng thì mọi chuyện tạm thời coi như thông suốt. Nhưng sao hiện giờ, chị ấy lại là một bà lão già nua như vậy?”
Lưu Vân Ba cũng không hiểu vấn đề này, suy đoán bị điểm đó lật đổ, nhưng đúng là hắn đã vừa cung cấp cho tôi toàn bộ manh mối mình có. Sự việc trước mắt bị bế tắc, lão Vũ nãy giờ vẫn luôn im lặng lắng nghe, chợt lên tiếng: “Nếu ma quỷ không già đi, vậy có khi nào, sau khi người phụ nữ nhảy giếng, chị ta không chết ngay, mà sống đến bảy tám chục tuổi dưới đáy, rồi chết già? Như vậy chẳng phải sẽ thông suốt ư?”
Không nghĩ lão Vũ lại nghĩ rộng như vậy, nhưng vẫn không đúng, tôi còn nhớ Thang Nghiêu có kể, thôn dân múc nước dùng phát hiện tơ máu, sau đó thì vớt xác hai mẹ con lên. Chị ta không thể sống dưới đó đến già được.
Suy đoán này cũng bị bác bỏ, tất cả mọi người lâm vào trầm tư, thời gian không còn nhiều lắm, tôi bèn hỏi Lưu Vân Ba: “Thế dựa theo logic của ông, ông suy tính đêm mai ai sẽ xảy ra chuyện?”
Lưu Vân Ba gật đầu: “Ba đời gia tộc!”
Tôi cả kinh: “Ba đời? Cái gì ba đời? Ý ông là… những người gặp tai nạn, phải chết ba đời?”
Lưu Vân Ba gật đầu: “Nếu dựa theo suy đoán lúc trước của tôi, tà ám này là người phụ nữ nhảy giếng, vụ tai nạn xe kéo dài 10 năm, mục đích là giết sạch ba đời những người đã ngược đãi nó, để trả thù!”
Giết ba đời gia tộc??? Đây là thâm cừu đại hận gì, suy đoán này thật làm người ta sởn tóc gáy. Liên tưởng đến Quách Chế Phiến, tính từ đời ông nội cho tới anh ta, đúng là ba đời!
Lưu Vân Ba đứng dậy, rảo bước trong phòng, nói: “Tôi từng đến Hổ Yêu Sơn điều tra, những nạn nhân trong vụ tai nạn xe, đều là hai thế hệ trở lên của những hàng xóm nhà người phụ nữ. Ban đầu tôi không chắc chắn lắm, nhưng mấy tháng trước, thầy âm dương Vương Đắc Hỉ gặp nạn chết, tôi mới khẳng định suy đoán của mình. Trên xe Vương Đắc Hỉ lúc đó toàn người trẻ tuổi, phần đông trong số đó có quan hệ thân thuộc với những nạn nhân năm xưa. Tính tròn 10 năm, tà ám đã gom đủ ba đời gia tộc nhà người ta!”
Nói xong, hắn lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Tiểu báo thù nhất nhân, đại thù đồ tam đại!”
Tôi không khỏi toát mồ hôi hột!
Kết hợp với những manh mối có trong tay, cùng bằng chứng của Lưu Vân Ba, sự việc rõ ràng có logic, suy đoán này vô cùng có khả năng. Nói vậy thì, tính cả vụ Vương Đắc Hỉ, 10 năm tròn, đã có 4 vụ tai nạn xảy ra, mà căn nguyên là tà ám muốn giết sạch ba đời những kẻ thù của mình! Bác Lục bà bốn tài xế, chỉ là những người vô tội không may dính vào?
Ngoài việc tà ám không thể già thành bà lão thì tất cả những manh mối khác đã ăn khớp. Còn về phần tại sao cứ 15 âm lịch mới xảy ra tai nạn, có một khả năng, đó là người chết đuối vào ngày đó rất khó đầu thai.
Lưu Vân Ba nói: “Tôi không biết tà ám mê hoặc họ lên xe bằng cách nào, nhưng đêm mai chính là 15 âm lịch, cậu đã tố cáo thành công lãnh đạo, nhất định trong tay có chứng cứ. Cậu có danh sách nạn nhân không, nếu có thì lần theo ba đời những người trên đó, ai còn sống thì sẽ là người đêm mai phải chết!”
Đầu tôi lập tức ong lên, nghĩ đến ngay một người, đó là gia đình nhà Quách Chế Phiến!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 12:01 (GMT+7) |