Hít một hơi sâu, xem ra không chỉ có phòng của tôi với lão Vũ, mà toàn bộ khách sạn này đều không sạch sẽ.
Chúng tôi còn chưa xuống dưới lầu thì cửa căn phòng sát cầu thang mở toang, một thanh niên mặc áo ngủ đi ra. Tôi nhận ra cậu ta, đó chính là một hướng dẫn viên du lịch. Cậu ta mắt nhắm mắt mở nhìn chúng tôi, không kiên nhẫn to tiếng: “Ồn ào cái gì vậy?”
Dứt lời, trông thấy người mặc quần lót đứng cạnh tôi thì cười lạnh hỏi: “Chẳng phải anh là giám đốc đoàn du khách Đông Bắc à, sao nửa đêm không ngủ, mặc quần lót lang thang ngoài hành lang làm gì?”
Người mặc quần lót nghe vậy, nổi giận đùng đùng chỉ xuống sàn nhà, mắng: “Con mẹ nó, không biết xấu hổ mà còn nói tôi à? Cậu bảo khách sạn 5 sao mà, như thế này ư?”
Tay hướng dẫn viên đút tay vào túi áo, lười biếng đáp: “Thế này với chả thế kia, chẳng phải xe hỏng rồi ư, đây cũng không phải khách sạn do công ty du lịch đặt trước, chúng tôi còn cách nào khác? Mà chưa kể, điều kiện của khách sạn này có thua gì khách sạn 5 sao không?”
Người mặc quần lót lại càng nổi nóng, trừng mắt la lên: “Không kém? Không những không kém mà còn hơn, nhiều ma hơn ấy! TV trong phòng tôi còn có mặt quỷ kia kìa!”
Tay hướng dẫn viên có vẻ không tin: “Quỷ cái lông ấy mà quỷ, trong TV không xuất hiện mặt người, diễn viên diễn kiểu gì?”
“Có con c*c, từ lúc tối vào phòng ta đây chưa hề chạm vào TV, nửa đêm nó tự mở ra, màn hình đột nhiên xuất hiện một gương mặt, làm ta sợ gần chết!”
Nghe anh ta nói tới đây, lòng tôi cũng bắt đầu bất an, trong phòng mình cũng có tình trạng tương tự, cho nên tôi tin anh ta nói thật. Tay hướng dẫn viên thì chả thèm quan tâm, ngáp dài, nói: “Được, để tôi gọi ông chủ đổi phòng cho anh là được chứ gì?”
Nói đoạn, cậu ta xoay người đi vào phòng. Chúng tôi nghe thấy tiếng gọi điện trong phòng, một lát sau cậu ta lại đẩy cửa ra, nói với người mặc quần lót: “Rồi, xuống tầng 1 đi, ông chủ đang ở cửa phòng chỗ ngoặt chờ anh, ở đó tạm đêm nay đã.”
Người mặc quần lót quay đầu nhìn, định về phòng lấy hành lý, nhưng rồi có vẻ vẫn sợ hãi, đắn đo một lúc sau đó mặc kệ, cứ để nguyên như vậy mà đi xuống lầu.
Thấy anh ta đi xuống, tay hướng dẫn viên du lịch đánh giá tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt đáng ghét, chẳng nói chẳng rằng, đóng cửa phòng lại. Tôi đứng như trời trồng, nhất thời thấy bực tức, người này vừa nhìn đã thấy chẳng phải tốt lành gì, nhưng phòng hắn không sao, đúng là ma sợ ác nhân!
Tâm trạng còn chưa ổn định, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có đổi phòng cũng không mấy tác dụng, vội quay về tìm lão Vũ. Lão Vũ khá gan lì, vẫn ở yên trong phòng, thấy tôi về thì thấp giọng hỏi: “Đổi sang phòng nào?”
Tôi lắc đầu: “Không đổi nữa, không riêng gì phòng chúng ta, mà mấy phòng bên cạnh đều không ổn. Tối nay không ở đây được!”
Lão Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Lão đệ à, tối nay không ở được, chúng ta phải đi đâu?”
“Về xe khách ở tạm một đêm!”
Lão Vũ xua tay: “Đừng mà, cậu hàng ngày ăn ngon ngủ yên, lão ca đây mới vừa thoát ra chưa được yên giấc hôm nào, đêm nay mà ngủ trên xe, mai lại phải ngồi xe cả ngày, cái thân này chắc tan thành từng mảnh mất!”
Nói xong anh ta lại chui vào chăn. Tôi định đi qua kéo dậy, lão Vũ hất tay, làu bàu: “Từ lúc cậu đi ra ngoài, tôi chẳng nghe thấy tiếng xả bồn cầu nào cả. Theo tôi thì cậu ngủ mơ rồi!”
Tôi ngủ mơ? Lão Vũ đã quá mệt, thấy tôi cứ nhất quyết thì miễn cưỡng nói: “Được rồi, cậu đừng kéo tôi nữa, đã vậy thì cậu ra xe trước đi, xem có ngủ được không, nếu không vấn đề gì thì về gọi tôi sau.”
Hết cách, tôi đành đáp ứng: “Được, để tôi đi xem rồi về gọi anh!”
Cũng chẳng biết lão Vũ có nghe thấy không, tôi vừa xoay người thì đã thấy tiếng ngáy, quả thật anh ta mệt mỏi quá rồi.
Lúc đi qua đại sảnh tầng một cũng không thấy tay chủ khách sạn giọng Đài Loan ở quầy lễ tân, chắc nơi này quá hẻo lánh nên tối ít khách chăng.
Chiếc xe khách của chúng tôi đỗ ở ven đường cách đó không xa, tôi ngó vào cửa sổ nhìn bên trong, lại chẳng thấy tài xế đâu. Rõ ràng lúc xuống xe, tài xế còn nói có thể ngủ lại xe, sao giờ lại biến mất rồi. Nghi hoặc, tôi gõ mấy tiếng vào thành xe, chợt nghe phía sau có người gọi: “Tiêir tử, đừng gõ, lại đây!”
Quay đầu nhìn lại, từ chiếc xe du lịch trước mặt có cái đầu thò ra, là người hướng dẫn viên không muốn ở khách sạn. Tôi đi qua hỏi: “Huynh đệ, anh có thấy tài xế xe khách đâu không, sao anh ta không ở trên xe nhỉ?”
Hướng dẫn viên đánh giá tôi một cái, hỏi: “Nửa đêm anh tìm tài xế làm gì?”
Chẳng biết có nên nói thẳng không, tôi đáo: “Tính lên xe ngủ!”
Hướng dẫn viên hai mắt sáng lên, chắc anh ta đã hiểu ý mình, vẫy tay bảo tôi lên xe nói chuyện. Đóng cửa xe, anh ta đưa cho tôi điếu thuốc, tôi xua tay từ chối, hỏi: “Huynh đệ, tài xế xe tôi không ngủ trên xe, tôi muốn ngủ nhờ xe anh một đêm được không?”
Hướng dẫn viên du lịch do dự một chút rồi cười lạnh, nói: “Có chuyện gì? Sao anh không ngủ lại khách sạn?”
Tôi thẳng thắn: “Tôi nghĩ phòng mình không sạch sẽ!”
Tay hướng dẫn viên đi chân trần, gác lên vô lăng, chậm rãi nói: “Bên dưới cái khách sạn này toàn là người chết. Con mẹ nó không ma ám sao được.”
“Lúc chưa vào khách sạn, tôi đã nghe anh với đồng nghiệp nói chuyện này?”
Anh ta gật đầu: “Chúng tôi chuyên dẫn khách du lịch, đã đi tuyến đường này không dưới 800 lần, những chuyện khác thường dọc đường đi, tôi đều nắm rõ.”
Anh ta chỉ về cái khách sạn, nói tiếp: “Nơi này trước đây là một nhà máy sản xuất miếng lót giày, hai năm trước mưa lớn, đập chứa nước bên trên bị vỡ, sau khi nước rút thì vớt được bốn năm chục cái xác trong nhà máy ra.”
Bên kia hướng dẫn viên du lịch nói, bên này đầu tôi tự động hình dung ra hình ảnh, thấy từng cái xác đang được khiêng ra, không khỏi ớn lạnh sống lưng: “Bốn năm chục người, tất cả đều là công nhà nhà máy hết à?”
“Cũng không phải, đại bộ phận là trôi từ trên thượng nguồn xuống, nơi này là vùng trũng, cho nên toàn bộ thi thể đều kẹt tại vũng bùn bên trong.”
Thở dài, tôi quay đầu nhìn cái khách sạn nguy nga lộng lẫy mà cảm giác sự khủng bố nhè nhẹ.
“Sau trận lụt đó thì cái nhà máy liền phá sản, đất để đó chẳng ai mua. Mãi mới đây, mới nghe nói có tay nhà đầu tư người Đài Loan mua lại mảnh đất, biến nó thành khách sạn!”
Nói xong, anh ta lại hút hơi thuốc rồi tiếp tục: “Phải rồi, đoàn du lịch lần trước tôi dẫn, có người ngủ qua đêm ở đây, nói nửa đêm bồn cầu tự xả nước, sáng hôm sau ngủ dậy thì thấy trong bồn cầu là đống xương trắng, con mẹ nó thật dọa người! Anh thì sao, nửa đêm chạy ra đây, chắc trong phòng có chuyện gì à?”
Lòng tôi nhảy bộp một cái, cuống quýt nói: “Đại ca, giờ chưa có thời gian nói, tôi còn một người bạn ở trong đó, tôi đi gọi anh ta ra đã, đêm nay cho hai chúng tôi ngủ nhờ chờ trời sáng!”
Hướng dẫn viên du lịch cũng không phải người ích kỷ, chẳng do dự mà đồng ý. Vừa định mở cửa xe thì anh ta như nhớ ra cái gì, nói: “Tôi chỉ chờ anh 10 phút thôi đây. Sau 10p mà anh không ra, thì đêm nay có thế nào tôi cũng không thể cho anh lên xe!”
Tôi giật mình: “Vì sao vậy?”
Anh ta chỉ cái đồng hồ đeo tay: “10P nữa là 12h đêm. Qua 12h ai biết là anh hay cái gì đi ra từ khách sạn. Nói chúng là sau 10p thì tôi không thể để anh lên xe được!”
Dù có đi nhanh thì từ đây quay về khách sạn cũng phải mất dăm ba phút, nếu không trì hoãn thì 10p chắc là đủ, tôi đồng ý. Hướng dẫn viên du lịch bấy giờ mới mở cửa để tôi ra ngoài.
Chạy một mạch về khách sạn, đèn phòng và đèn toilet đều đã tắt, chẳng có âm thanh nào, giống như bồn cầu không còn tự xả nước nữa vậy. Tôi đi đến mép giường lão Vũ, vừa định đánh thức anh ta thì chợt nghe có tiếng hét thảm, quay đầu nhìn, một bóng đen rơi từ trên xuống, ngang qua cửa sổ phòng tôi.
Tôi hoảng sợ toát mồ hôi lạnh!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 12:01 (GMT+7) |