Tôi dỏng tai lắng nghe, rất ít khi thấy lão Vũ đứng đắn và bình tĩnh như vậy, anh ta đưa lưng về phía tôi, trầm giọng nói: “Bắt đầu nói từ lão Đường đi! Năm đó, tôi và lão Đường cùng vào công ty làm, xuất thân đều là tài xế bình thường. Tuyến xe số 13 mà hiện nay cậu lái, ban đầu không phải chỉ đến xưởng giấy, mà nó tới tận Hổ Yêu Sơn!”
Tuyến xe 13 ban đầu đến thẳng Hổ Yêu Sơn, thông tin này tôi đã đọc được trong tập hồ sơ thứ hai, hầu hết hành khách gặp nạn trên xe lão Đường đều là người thôn Hổ Yêu Sơn, chuyện này không có gì mới. Lão Vũ nói tiếp: “Hồi đó Hổ Yêu Sơn là một vựa rau lớn, gần như hộ nào trong thôn cũng trồng rau, tất cả kinh tế trong thôn đều trông cậy vào việc mang rau lên thành phố bán. Tuyến xe số 13 này mở ra chính là để phục vụ bà con Hổ Yêu Sơn, mà lão Đường là tài xế đầu tiên!”
Tôi không lên tiếng, nằm trên giường nghiêm túc lắng nghe.
“Lão Đường là một người rất tốt, tính tình hiền lành, chỉ duy có một tật xấu, đó là thích uống rượu! Cả một tuyến đường đó chỉ có duy nhất xe anh ấy chạy nửa đêm, nhắm mắt cũng lái được. Chuyện sau đó thì cậu cũng biết đấy, vào một ngày 15 âm lịch nọ, lão Đường và bạn thân là Triệu Long Phi uống rượu, sau đó lái xe đến dập chứa nước Đường Oa Tử thì lao xe xuống hồ.”
“Sau đó anh ta chạy thoát, không chết!” Tôi không nhịn được mà bồi một câu.
Lão Vũ gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy không chết! Toàn bộ người trên xe, chỉ mình anh ta sống sót, lúc xe gần lao xuống hồ, lão Đường đã nhảy cửa sổ thoát thân. Sau khi chạy trốn, anh ta không về công ty, cũng không đến đồn công an tự thú, mà chạy về nhà Triệu Long Phi, kể lại toàn bộ câu chuyện cho Long Phi nghe, Long Phi khuyên anh ấy ra tự thú, lão Đường mới rời nơi đó mà tìm đến tôi!”
Đến đoạn này thì tất cả những gì lão Vũ nói đều ăn khớp với thông tin tôi điều tra được, anh ấy không hề vấp váp câu nào, tôi tin lần này lão Vũ muốn dốc hết tâm can với mình, không giữ lại điều gì.
Lão Vũ khẽ than thở, nói: “Vũ Bảo Khố tôi thề với trời, lúc lão Đường kể chuyện tai nạn xe, tôi cũng giống Long Phi, khuyên anh ta ra tự thú! Nhưng lão Đường quá sợ hãi, nói rằng sự cố này không thể coi như việc ngoài ý muốn được, anh ấy uống rượu lái xe, sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự, ngồi tù!”
Tôi cười khẩy: “Giống hệt những gì tôi điều tra được, sau đó thì lão Đường tìm đến chú ruột là lãnh đạo thành phố, ỉm vụ này đi?”
Lão Vũ lắc đầu: “Không phải vậy, mà sau đó, lão Đường đi đầu thú!”
“Cái gì? Anh ta đầu thú?” Tôi không tin nổi tai mình.
“Đúng, sau khi được tôi và Long Phi khuyên nhủ, lão Đường đã tới đồn công an tự thú, và khai tất cả vào khẩu cung. Nhưng vụ án chưa được đưa sang khâu xét xử thì tay lãnh đạo kia đã nhúng tay!”
Thật không thể ngờ lão Đường đã từng đi tự thú, chuyện này không nằm trong thông tin tôi tra được, nó là một cú đánh vào tinh thần, tôi cố nén đau nhức vịn tường ngồi dậy: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì cậu biết rồi đấy, tay lãnh đạo đã xử lý gọn ghẽ vụ tai nạn, cũng rút luôn khẩu cung từ đồn công an ra. Ngoài tập hồ sơ đầu tiên tôi giấu trong tòa nhà hoang thì những tài liệu khác đều đã bị thiêu hủy.”
Trong lòng tôi à lên một tiếng, chẳng trách trong tập hồ sơ thứ ba lại có cả khẩu cung của lão Đường, những nội dung khác thì ngay ngắn rõ ràng, hóa ra đã được bên công an sửa soạn lại. Xem ra lão Vũ nói đúng, sau khi xảy ra chuyện, không phải lão Đường bỏ trốn ngay, mà ra tự thú trước!
Tôi thắc mắc: “Nếu nói như anh, sau khi gây ra tai nạn, lão Đường không tìm chú mình nhờ giúp đỡ, mà là ông ta chủ động ỉm việc này đi?”
“Đúng, chính là như vậy!” Lão Vũ gật đầu, thái độ cực kỳ nghiêm túc, tôi không mảy may nghi ngơg gì.
“Tại sao lại làm vậy?”
“Ban đầu, tôi và lão Đường được vào công ty làm, đều do chú anh ấy bố trí. Thời điểm lão Đường gây tai nạn cũng chính là giai đoạn mấu chốt trong việc bầu bán ban giam đốc, cậu hiểu chứ?”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu. Cái mấu chốt này là nhạy cảm nhất, tức là lúc đó, tay lãnh đạo dập vụ này không phải vì bảo vệ lão Đường, mà là bảo vệ cái ghế của chính mình.
Nếu vụ tai nạn xe bị công khai, vậy việc lão Đường và lão Vũ vào công ty bằng cách nào sẽ trỏe thành vấn đề. Tuy vấn đề này nhỏ thôi, nhưng với đối thủ cạnh tranh thì nó lại là vết nhơ trong việc lạm dụng chức quyền.
“Nói vậy thì vì bản thân mà tay lãnh đạo bất đắc dĩ phải theo vụ này tới cùng!”
“Đúng! Lúc đó thành phố đang thay đổi cơ cấu, hai người được đề cử đều chực chờ đối phương lộ ra nhược điểm. Vừa hay lúc đó chú của lão Đường đang là giám đốc chỗ chúng ta, cho nên phải xử lý gọn ghẽ vụ tai nạn!”
Tôi thở dài một hơi, hóa ra ngọn nguồn của việc bao che, là vì tranh đấu trên chốn quan trường đây là điều mà trước đây tôi không nghĩ tới.
“Bọn họ còn vu oan cho Triệu Long Phi, ép một người đang sống sờ sờ tự sát. Anh thì sao, anh cũng biết toàn bộ sự việc, sao họ lại không giết anh, sao anh lại sở hữu tập hồ sơ thứ ba kia?”
Lão Vũ quay đầu nhìn tôi: “Triệu Long Phi chết, lão Đường ân hận lắm, biết người tiếp theo chính là tôi, chính tay lão đưa hồ sơ cho tôi, là muốn giữ cho tôi một mạng!”
Ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, chứng cứ quan trọng nhất để lật lại bản án lại do chính tay lão Đường giao lão Vũ giữ, xem ra tình bạn của họ rất sâu đậm. Lúc tôi mới vào công ty, lão Đường cứ độc lai độc vãng, chẳng hề tiếp xúc với lão Vũ, diễn xuất cũng rất hay!
Lão Vũ thở dài nói tiếp: “Lão Đường uống say khiến toàn bộ thôn dân trên xe chết, đúng là phải chịu trách nhiệm. Nhưng anh ấy cũng coi như là tự thú chưa toại nguyện!”
Tự thú chưa toại nguyện? Lần đầu tôi được nghe cụm từ này.
“Sau đó thì sao? Vụ tai nạn bị dập, vậy mà tay lãnh đạo vẫn yên tâm để lão Đường công tác ở đơn vị?”
Lão Vũ xua tay: “Sau khi vụ việc xảy ra, lão Đường bị giấu đi một thời gian. Mãi đến khi tay lãnh đạo đắc cử, dưới sự kiên trì của lão Đường, chú anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý, đuổi việc tất cả tài xế từng quen biết lão Đường, cho anh ấy vào ban hậu cần.”
Hóa ra là như vậy, qua lời kể của lão Vũ, cuối cùng tôi cũng đã có cái nhìn tổng thể về vụ tai nạn xe. Nói đến đây, lão Vũ chợt căng thẳng, đến cạnh mép giường tôi, hạ giọng nói: “Tôi kể đầu đuôi sự việc cho cậu, chính là muốn cậu hiểu, lão Đường không phải không dám nhận trách nhiệm, anh ấy là người đáng tin!”
Thấy lão Vũ có vẻ cẩn thận, tôi nghi hoặc: “Anh cần tôi phải tin lão Đường để làm gì?”
Lão Vũ nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: “Bởi vì lão Đường đang giúp cậu!”
Anh ta vừa dứt lời, lồng ngực tôi bỗng khó thở, ho khan một trận. Vuốt vuốt ngực, tôi nói: “Lão Đường giúp tôi? Chuyện này, con mẹ nó lấy cơ sở đâu ra?”
Lão Vũ khá kích động, ghé sát thêm vào tôi nói nhỏ: “Tôi hỏi cậu, lúc mới nhận chuyến xe 13, ai là người nói cho cậu ở Đường Oa Tử đã xảy ra 3 vụ tai nạn?”
“Lão Đường!” Tôi buột miệng, rồi lập tức thấy chấn động. Vấn đề này mình đã từng nghĩ tới, nhưng mãi vẫn chưa nghĩ ra, lão Đường là tài xế đầu tiên, cũng là đương sự đang lẩn trốn, rõ ràng vụ tai nạn đã qua 10 năm, trên internet còn chẳng có thông tin gì, tại sao lão lại chủ động nói cho mình?
Lão Vũ không giải thích, nhìn như xoáy vào đầu tôi, hỏi tiếp: “Thế ai nói cho cậu, ba tài xế trước khi xảy ra chuyện, đều chở một bà lão để quên sọt đồ ăn?”
“Cũng là lão Đường!” Tôi hơi sốt ruột, gắt: “Con mẹ nó anh đừng úp mở với tôi nữa, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Lão Vũ thè lưỡi liếm cặp môi khô nứt nẻ: “Sau khi lão Đường xảy ra chuyện, hai tài xế sau đó đều bị tai nạn ở đúng vị trí đó. Đây không phải sự cố ngoài ý muốn, mà là có tà ám quấy phá!”
Càng đi sâu vào vấn đề, nội dung lão Vũ nói càng khiến tôi thấy hứng thú.
“Tà ám quấy phá?”
Lão Vũ gật đầu: “Bao gồm cả vụ tai nạn đầu tiên của lão Đường, không phải do anh ấy say rượu nên lao xe xuống hồ, mà là, đêm đó có tà ám xuất hiện!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 12:01 (GMT+7) |