“Chưa nói!” Ông ta lắc đầu.
“Sau đó thì sao?”
Ai nấy đều ghé thấp đầu, căng thẳng chờ lão Chu nói ra nội dung tiếp theo.
“Sau đó thì tôi tỉnh dậy!”
Câu nói làm cho tất cả đều thất vọng, thở dài khiến không khí trở nên lúng túng. Thấy họ không nói chuyện được nữa, tôi bèn chen vào, nói: “Chào chú!”
Tôi chìa tay ra chào hỏi, ánh mắt mọi người liền dời hết sang tôi, lão Chu nheo mắt nhìn, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Thật ngại quá, trí nhớ tôi không được tốt, cậu là…”
Tôi đáp: “Cháu là bạn của Trương Cường, tới để kính viếng!”
Nói đoạn tôi đưa phòng bì ra: “Đại thúc, đây là chút thành ý, xin ngài nén bi thương!”
Lão Chu nhận tiền, gật đầu nói: “Bạn của tiểu Cường? Nó cũng về rồi à, cảm ơn tấm lòng của hai đứa!”
Đứng nói chuyện thêm đôi ba câu, tôi quay về nhà Hoàn Tử Đầu. Tới nơi, thấy hắn đang nằm vắt chân chữ ngũ, hỏi tôi tang lễ bên kia thế nào, tôi kể lại sơ qua cho hắn nghe, định nói cả chuyện lão Chu được báo mộng, nhưng nghĩ hắn sợ nên lại thôi.
Đang nói chuyện thì có hai người, một nam một nữ khoảng hơn 50 tuổi, đẩy cửa bước vào. Hẳn đây là cha mẹ của Hoàn Tử Đầu. Tôi đứng dậy chào, đại thũ gật đầu rồi nhìn qua Hoàn Tử Đầu đang năm, cau mày nói kháy: “Còn chưa đến 3 năm ngươi đã về rồi à, lại trốn cảnh sát chứ gì?”
“Gì mà trốn cảnh sát, con đây là áo gấm về làng đấy!”
“Áo gấm cái rắm!” Đại thúc mắng: “Học chưa hết cấp 2 mà bày đặt nói lý với ta?”
Hai cha con vừa gặp nhau là khắc khẩu, Hoàn Tử Đầu nói không sai, tính cách hai người quả là giống nhau. Có điều đây là chuyện riêng gia đình họ, tôi không tiện xen vào. Bà cô thấy vậy thì lườm đại thúc một cái, nói: “Ông đừng có như ăn phải ớt thế, tiểu Cường, mau ra đây ăn cơm. Mẹ biết con nhát gan không dám đi nên mang đồ ăn về này!”
Hoàn Tử Đầu vội gọi một tiếng mẹ, sau đó xuống giường ăn cơm. Đại thúc nhìn cái tên đầu trọc xăm trổ đầy mình mà thở sài, bèn đi ra ngoài làm việc đến tận bữa tối mới về. Chắc Hoàn Tử Đầu đã sớm quen với cuộc sống khắc khẩu nên tâm trạng hắn chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Tối đến, hai chúng tôi ngủ ở gian nhà ngang, nghiên cứu bước đi tiếp theo. Hoàn Tử Đầu vì tôi mà làm ăn bị cản trở, còn bị bắt đến Tiêu Sơn, giờ thì phải trốn chui trốn lủi, hắn chân thành như vậy, đương nhiên tôi không cần giấu diếm hắn làm gì, nói hắn nghe về chuyện tập hồ sơ.
Nhưng tôi chỉ nói tập hồ sơ có bí mật gì, chân tướng vụ tai nạn là gì thôi, chứ không nói cho hắn mình đang cất nó ở đâu. Nghe xong, Hoàn Tử Đầu bàng hoàng: “Chẳng trách phía trên lúc thì muốn anh chết, lúc lại muốn bắt sống, trong tay anh có chứng cứ như vậy, rất có thể sẽ làm hắn thân bại danh liệt!”
Tôi thở dài: “Làm sao mà hại hắn được, thực lực đôi bên rõ ràng, bản thân tôi không có cách, cũng chẳng biết phải dùng tập hồ sơ như thế nào.”
Hoàn Tử Đầu nói: “Đúng là không thể hấp tấp được, một khi xảy ra sự cố, anh sẽ mất mạng ngay lập tức!”
“Đúng vậy, cho nên bây giờ phải tạm thời lẩn trốn, chờ khi nắm được cơ hội sẽ cho hắn nếm đòn hồi mã thương.”
“Thế hồ sơ kia anh cất ở đâu, có an toàn không?”
Tôi gật đầu: “Trước mắt thì an toàn, anh yên tâm. Hiện giờ có cầm trong tay cũng vô dụng, chờ sau này thoát thân rồi sẽ lấy!”
Thấy tôi không muốn nói nơi giấu tập hồ sơ, Hoàn Tử Đầu cũng không quan tâm nữa, nói thêm mấy câu rồi lăn ra ngủ. Hắn sợ nửa đêm có ma, dặn tôi ngủ sau một chút, canh gác cho hắn, tôi đáp ứng, chờ khi hắn ngáy khò khò thì mình cũng đi ngủ. Bản thân không có âm dương nhãn, bác Lục đến hay không, thức trắng đêm thì cũng biết canh gác thế nào đâu!
Đêm nay có gió lạnh, lúc đi ngủ quên không đóng cửa sổ, sáng dậy tôi đã phát sốt. Nói cũng lạ, tôi không chỉ có dấu hiệu cảm lạnh, mà qua một đêm, người còn nổi đầy ban đỏ, trông rất đáng sợ. Ăn sáng xong, mẹ Hoàn Tử Đầu phát hiện tôi bị ốm, bèn dặn Hoàn Tử Đầu lát nữa dẫn tôi sang nhà người Trung y già trong thôn lấy thuốc uống.
Trên đường sang nhà thầy thuốc, Hoàn Tử Đầu giới thiệu tôi biết, đây là một Trung y rất nổi tiếng trong thôn. Lúc nhắc tới ông ta, hắn còn giơ ngón cái tỏ vẻ rất sùng bái, nói: “Lão Trung y này họ Khương, đã hơn 80 tuổi. Y thuật của ông ta rất cao siêu, tôi đây nghịch ngợm từ bé, ngã gãy tay chân mấy lần đều do ông ấy chữa. Chẳng cần dụng cụ cao siêu gì, toàn là dùng vọng, văn, vấn, thiết (4 phương pháp chữa bệnh của y học cổ truyền).”
Nói xong, hắn lại dặn dò: “Tuy nhiên thì đại phu này thu phí chữa bệnh khá đắt, chặt chém kinh người, trong thôn đặt cho cái biệt danh là Khương lão tàn nhẫn!”
“Khương lão tàn nhẫn?” Tôi ho sù sụ, quấn chặt quần áo cho đỡ lạnh. Hoàn Tử Đầu gật gật, bảo tôi chuẩn bị tâm lý trước, đừng cảm thấy bất ngờ khi bị chặt chém.
Vừa đi vừa nói, chúng tôi đến một cây cầu đá. Hoàn Tử Đầu đứng trước cầu hít sâu một hơi, căng thẳng nói: “Anh mau chạy thật nhanh qua cùng tôi, đừng quay đầu lại!”
Nói rồi liền vỗ vai tôi một cái, co chân chạy. Cây cầu đá không dài, chỉ vài giây là đã chạy qua, tuy tôi tò mò nhưng vẫn nghe lời hắn, không quay đầu. Đi thêm một đoạn, Hoàn Tử Đầu mới thở hồng hộc, đi chậm lại. Tôi hỏi lý do, Hoàn Tử Đầu nhếch mép, kéo tôi đi thêm mấy bước, vừa đi vừa nói: “Huynh đệ, biết tại sao tôi lại sợ ma như vậy không?”
Sợ ma là điểm yếu cố hữu của hắn, tôi vẫn luôn cho rằng chính sau cái lần gặp đồng hồ giết người hắn mới bắt đầu sợ, bèn nói: “Là vì chuyện cái đồng hồ?”
Hắn lắc đầu, cười khổ: “Đâu chỉ riêng việc đó, từ trước tôi đã bị dọa mất mật rồi!”
Nói rồi hắn nhìn con đường trước mặt chằm chằm, nhớ lại: “Cây cầu đá vừa nãy là chỗ tôi phải qua để đi học, có lần nghịch ngợm đập vỡ cửa kính trong lớp, tôi bị phạt ở lại dọn vệ sinh. Khi một mình về nhà, thì thấy trên cầu có một cỗ quan tài!”
“Quan tài? Chỉ một cỗ quan tài mà trở thành nỗi ám ảnh suốt tuổi thơ?”
Hắn lắc đầu: “Anh nghe tôi kể hết đã. Đó là một cỗ quan tài lớn màu đỏ, nhưng lúc đó tôi vẫn gan dạ lắm, chỉ nghĩ là chạy qua, chẳng thèm để ý. Nhưng ai ngờ, lúc vừa chạy ngang qua cái quan tài thì nắp nó bật mở, người bên trong ngồi dậy!”
Tôi cười: “Xác chết vùng dậy? Chết không nhắm mắt à?”
Hoàn Tử Đầu bất đắc dĩ xua tay: “Về nhà kể cho cha mẹ nghe, họ cũng đi hỏi thăm khắp nơi trong thôn, nhưng chẳng nhà nào có người chết cả. Lúc cha dẫn tôi quay lại cây cầu thì nó đã biến mất một cách khó hiểu, đây chẳng phải là gặp ma còn gì. Từ đó trở đi, tôi rất sợ ma!”
“Thế anh có nhìn thấy mặt người trong quan tài không?”
Hoàn Tử Đầu gật gật: “Thấy, muốn quên mà không quên được, đó là một người đàn ông trung niên, gương mặt chữ điền!”
Hóa ra là vậy, không ngờ lý do sợ ma của Hoàn Tử Đầu bắt nguồn từ một chuyện thời thơ ấu. Nhắc tới đây, bỗng hắn lại nhớ đến dòng chữ bằng máu chó lúc chạy trốn, biến sắc, căng thẳng hỏi: “Anh nói bác Lục không cho chúng ta chạy, vậy liệu lão có theo tới đây, đang ở đâu đó âm thầm quan sát chúng ta không?”
Hắn còn chưa nói hết câu, tôi chợt rùng mình ớn lạnh, có cảm giác chỉ cơn gió nhỏ thôi cũng mang theo âm khí. Hai chúng tôi dáo dác nhìn quanh, hình như tôi lờ mờ thấy một bóng người trong rặng cây. Giọng run lên, tôi đẩy đẩy tay Hoàn Tử Đầu: “Bên kia… bên kia có người?”
Hoàn Tử Đầu trố mắt, vội quay đầu nhìn theo hướng tay tôi chỉ, thì nơi đó, ngoài mấy bụi cây nhỏ, cũng không có ai.
Tôi chỉ giật mình, nhưng Hoàn Tử Đầu thì bị dọa đái ra quần, hắn liền nghiêm túc mắng: “Tôi tâm sự với anh, anh liền con mẹ nó dọa tôi?”
Bất đắc dĩ lắc đầu, tôi nói: “Tôi không dọa anh đâu. Ban ngày ban mặt thế này, cũng không hẳn là ma, đúng là tôi thấy một người vừa đứng đó nhìn chúng ta chằm chằm mà!”
Hoàn Tử Đầu thở phào: “Thế chắc anh hoa mắt rồi. Người trong thôn giờ đều đang bânh tối mắt ngoài đồng, ai rảnh mà rình mò chúng ta chứ!”
“Ừ!” Tôi đáp: “Chắc vậy, sốt cao nên đầu óc lơ mơ. Đừng chậm trễ nữa, mau đi tìm lão thầy thuốc kia đi!”
Xảy ra tình huống vừa rồi, Hoàn Tử Đầu đã chẳng còn tâm trạng tám chuyện, hai chúng tôi cắm đầu đi thật nhanh, đến nhà thầy thuốc nổi tiếng trông thôn, Khương lão tàn nhẫn.
Quả nhiên là Khương đại phu có phong thái, nhiều tuổi như vậy rồi mà vẫn tóc đen mắt sáng, nếu không phải cái lưng đã còng, chắc chẳng ai đoán ông ta đã 80 tuổi.
Khương đại phu hỏi tôi thấy không khỏe chỗ nào, rồi lại quan sát những nốt ban đỏ trên người, cau mày nói: “Mấy hôm nay cậu đi đâu mà lại nhiễm thứ này?”
Tôi lắc đầu đáp: “Hôm qua cháu vừa đến, mới ngủ lại nhà anh ta một đêm, chưa đi đâu cả, mấy cái ban đỏ trên người cháu là gì vậy ạ, nó ngứa không chịu nổi!”
Khương đại phu không trả lời, vén tay áo tôi lên, dùng sức vỗ bành bạch vào mấy mảng mẩn đỏ trên tay tôi. Chỉ một lát sau, những nốt ban đỏ đã lớn hơn rất nhiều, đáng sợ là nó còn sẫm màu, giống như chỉ cần hơi thủng là máu lập tức úa ra vậy.
Khương đại phu buông tay tôi xuống, thấp giọng nói: “Không sai, là huyết đậu, một loại thi độc!”
“Thi độc?” Tôi và Hoàn Tử Đầu đồng thanh la lên. Giờ mới bàng hoàng nhớ ra, mình đâu chỉ ngủ nhà Hoàn Tử Đầu một đêm, mà trước đó đã đến nhà lão Chu mới chết ăn cơm nữa. Bị nhiễm thi độc ở đó sao?
Khương đại phu lại bắt mạch cho tôi, ngồi thẳng người nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi nói: “Cậu đã ăn phải thịt thối!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 12:01 (GMT+7) |