Tháng trước, gần đến ngày 15, do dương khí thiếu hụt nên tôi liên tiếp gặp ma bắt xe, giọng nói dưới gầm giường, vân vân, lần này lại gặp người bảo vệ già và Ngụy Hữu Chí, cũng có thể giải thích.
Tôi thở phào một hơi, cũng may Ngụy Hữu Chí và hồn ma ông chú bảo vệ không phải ác ma lấy mạng người, nếu không thì lần này mình đã bỏ mạng lại đất khách quê người rồi.
Tai họa 15 âm tháng này sẽ là cái gì đây?
Ngồi tàu hỏa về nhà mà tâm trạng tôi vô cùng phức tạp, cũng may chuyến đi này hữu kinh vô hiểm, an toàn mà hoàn thành nhiệm vụ. Với tay lấy một cuốn nhật ký của Ngụy Hữu Chí ra, bắt đầu giở ra đọc.
Đọc một lúc lâu, vẫn chỉ là những chi tiết đời sống thường ngày, và nhũng thu chi của ông ta, nào là mấy giờ ngủ dậy, cơm trưa ăn gì, tối ăn gì, rồi nhớ vợ nhớ con vân vân.
Giở liên tiếp mấy quyển đều có nội dung tương tự nhau, chỉ ấn tượng một điều là trong đó có khoảng mấy ngàn chữ viết liền mạch, ông ta chửi mắng đội trưởng lúc ấy thậm tệ.
Ngụy Hữu Chí, lão Vũ và lão Đường là đồng nghiệp, cũng có khá nhiều dòng viết về cuộc sống hai người họ, tuy không thấy nội dung quan trọng mà mình cần, nhưng từ cuốn nhật ký mà tôi biết thêm về mặt khác của lão Đường với lão Vũ.
Ví như trong nhật ký có ghi chép, 10 năm trước tình cảm của lão Đường và lão Vũ rất tốt, giống tôi và tiểu Lục bây giờ vậy, là một đôi bạn thân trong công ty. Năm đó xảy ra lũ lụt, hai người còn đứng ra quyên góp rất nhiều tiền, việc Ngụy Hữu Chí táng bốc đời sống của hai người làm tôi khá bất ngờ.
Đọc một lượt hết đống nhật ký, toàn những thông tin vô giá trị, chỉ còn cuốn bìa vàng cuối cùng mà vợ Ngụy Hữu Chí đưa. Chị ta nhìn vật nhớ người, đã đọc tất cả những gì chồng mình viết, đương nhiên biết sự nặng nhẹ bên trong. Nếu chị ấy cố tình giữ lại cuốn sổ này, thì chắc hẳn nó phải có bí mật gì đó.
Vắt chéo chân, cầm cuốn sổ bìa vàng, cảm thấy nó nặng trĩu, trong lòng thầm nghĩ, đây là lúc cởi bỏ nút thắt! Đây là sự thật, nhưng khi mở trang đầu tiên của cuốn nhật ký ra, tôi sững sờ.
Toàn thân nổi da gà, trang đầu là một loạt những lời lẽ âm yếu mà Ngụy Hữu Chí viết cho vợ mình!
Trình độ văn hóa ông ấy không cao, trong nhật ký đều viết bởi mấy dòng thông tục như cái gì mà nhớ em ngủ không yên giấc, cầm ảnh em hôn cả tiếng đồng hồ, rồi cái gì anh tưởng tượng đang tắm chung với em, tưởng tượng cùng em…(không thể mô tả?
Cứ cho là nhật ký được viết cách đây 10 năm thì lúc đó ông ta cũng phải 40 tuổi, vậy mà nội dung bên trong táo bạo đến mức trẻ như tôi đọc cũng phải đỏ mặt.
“Lão Ngụy, ông đúng là tuy già nhưng tâm không già!” Tôi thầm châm chọc một câu, lòng lại chùng xuống. Vất vả lắm mới tìm được nhật ký, bao nhiêu hy vọng mong chờ về manh mối vụ tau nạn xe, sao lại biến thành cuốn truyện 18+ thế này!!
Vợ Ngụy Hữu Chí coi cuốn nhật ký như bảo bối, nói rằng khả năng trong đó có tài liệu tôi cần tìm, tôi nôn nóng đến mức lỗ chân lông cũng giãn to ra, vậy mà thứ tôi đọc là như này đây.
Dở khóc dở cười, lật xem mấy trang tiếp theo, tôi chết lặng đi, càng về sau ngôn từ càng táo bạo, càng trần trụi! Càng đọc, tâm càng lanhh, cuối cùng thật sự mất hết hứng thú, đang định ném cuốn sổ qua một bên thì chợt một dòng chữ lọt vào mắt tôi: Số 2386 đường Hoài Viễn!
Đó là chung cư mà lão Lưu và Lưu Vân Ba ở, trong nhật ký của Ngụy Hữu Chí lại có ghi chéo về vụ cháy:
Tất cả tin tức trên báo hôm nay đều bị chung cư 2386 đường Hoài Viễn bao trọn, bởi nhân viên bảo vệ sơ ý vứt tàn thuốc, đã gây ra vụ cháy lớn, mấy trăm mạng người chết quá thảm.
Chuyênh này là bài học đối với chúng tôi, từ nay tôi quyết định sẽ cai thuốc. Nhưng lại hy vọng tên đội trưởng cứ hút tiếp đi, tốt nhất còn tiện tay ném tàn thuốc ở nhà hắn.
Nội dung trang nhật ký này không khác mấy so với những gì tôi biết lúc trước, nhưng Ngụy Hữu Chí không biết rằng, trận hỏa hoạn không phải do bảo vệ gây ra, mà là lão Lưu cố ý phóng hỏa.
Nội dung tiếp theo tôi không đọc kỹ, lại lật thêm mấy trang.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, tôi lại nhớ bà xã, ha ha.
Chuyện hỏa hoạn ở 2386 Hoài Viễn mấy nay cứ rần rần, nhiều người bảo là do ma ám, còn đồn nhau rằng, cứu được một ông già từ đám lửa, toàn thân cháy xém. Ông ta bị cháy toàn bộ nửa thân mình, bác sĩ cũng nói là xong đời, vậy mà bất ngờ lại sống!
Ông già bị lửa thiêu? Người đầu tiên tôi nghĩ đến, không ai khác chính là lão Lưu. Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao lão Lưu phóng hỏa, đốt chết nửa tòa chung cư, mà lại lành lặn thoát ra?
Ở Đường Oa Tử, ông cụ tóc bạc và đứa bé từng nói, lão Lưu là ma chết cháy. Ngay đến Mộng Nga cũng bảo, lão Lưu người không ra người, ma không ra ma. Đọc tới đây, tôi không khỏi bật cười chua chát, lão Lưu này đúng là một nhân vật bí ẩn!
Nội dung tiếp theo trong cuốn nhật ký, Ngụy Hữu Chí dùng lối hành văn vụng về để nói về những lời đồn đại việc sống sót của lão Lưu.
Trong đó có một lời đồn khiến tôi hứng thú, đó là, lão Lưu là một đại vu sư, nguyên nhân năm đó nửa thân người bị cháy đen mà không chết là vì ông ta cắt nửa tờ giấy để đổi mạng.
Lời đồn này có vẻ chuẩn xác, nó đồng thời cũng giải thích được vì sao bị bỏng nửa thân mà người lão Lưu không hề có dấu vết. Nếu đúng nửa thân lão Lưu là hình nhân, chẳng phải người không ra người, ma không ra ma đó ư? Nói ông ta đã chết, không phải, nhưng nói ông ra là người thì không đầy đủ!
Tôi “Àaaaa” một tiếng thật dài, thì ra là thế, thì ra là thế!
Bản lĩnh của lão Lưu là khỏi bàn cãi, tôi tin là biện pháp này lão làm được, nhưng lại rất tò mò, từ đâu mà Ngụy Hữu Chí nghe được lời đồn này để viết vào nhật ký?
Cũng may là đằng sau mỗi lời đồn, Ngụy Hữu Chí có ghi lại nơi nó xuất phát. Đọc đến đây, tôi chấn động cực mạnh, trong nhật ký, Ngụy Hữu Chí nhắc tới nơi nghe được lời đồn này là ở quán mì đêm cửa Đông!
Chính xác, nó chính là quán mì nấu bằng giòi, bia quỷ hết hạn mà mỗi bữa ăn chỉ hai tệ kia. Ông chủ quán mì cùng lắm mới ngoài 40, mười năm trước quán mì đã ở đó rồi sao?
Trong nhật ký thì Ngụy Hữu Chí cũng là tình cờ phát hiện quán mì, hơn nữa ăn uống xong, chủ quán cũng chỉ lấy có hai tệ khiến ông ta rất ngạc nhiên, nên mới ghi vào nhật ký.
Sau đó thì Ngụy Hữu Chí trở thành khách quen của quán mì, uông bia xong thì ngồi tán phét với chủ quán, hai người ngày nào cũng nhậu rồi nố chuyện, không giấu nhau bất cứ điều gì. Lão Lưu sống sót như thế nào, chính miệng chủ quán nói cho ông ta nghe.
Chủ quán mì về diện mạo thì không có gì đặc biệt, người cao to, mặt vuông chữ điền, ít nói, đó là ấn tượng duy nhất của tôi về ông ta.
Thế giới này rất rộng lớn, có hàng tỷ người, đâu đâu cũng có người sinh sống, nhưng đồng thời nó cũng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi có vài người sẽ không thể hiểu nổi mà gặp được nhau.
Lời đồn lão Lưu dùng hình nhân thế mạng, dù sao cũng chỉ được ghi trong nhật ký, với quan hệ của tôi với lão hiện giờ, hoàn toàn có thể gặp mà hỏi trực tiếp. Đọc xong đoạn chuyện xưa này, tôi khép cuốn sổ lại, có cảm giác đã mấy đồ trôi qua. Đêm về khuya, tàu hỏa xình xịch chạy trên đường ray, mắt tôi díp lại, nhét cuốn nhật ký vào ngực, ngủ thiếp đi.
5h sáng hôm sau, tàu về đến ga thành phố, tôi chẳng điện báo cho ai mà chạy thẳng về công ty. Không thấy tiểu Lục ở ký túc, chỉ thấy Hoàn Tử Đầu đang ngủ thò cả dãi trên giường.
Tôi cười khổ, đi vào hung hăng đấm cho hắn một phát, chắc Hoàn Tử Đầu tưởng là tiểu Lục, lải nhải chửi thề một câu, mở mắt trông thấy tôi thì vội ngồi bật dậy.
“Anh về lúc nào đấy?”
“Vừa vào phòng, quần áo còn chưa thay đây!”
Tôi buông hành lý xuống, vừa cởi áo vừa nói:
“Anh dọn đến đây thật đấy à, định ở lại bao lâu?”
Hoàn Tử Đầu há miệng ngáp: “Tôi chờ anh về để bảo vệ anh, ở bao lâu tính sau, chuyện này phức tạp, ta cứ tùy cơ ứng biến.”
Đang nói chuyện thì tiểu Lục bê cái chậu và phích nước nóng đi vào, vừa trông thấy tôi, cậu ta buông đồ xuống cười, chào hỏi: “Đi lang về rồi đấy à, thế nào, vui vẻ chứ?”
Tôi cũng cười, chụp vai cậu ta: “Ừ, khá vui!”
Chợt Hoàn Tử Đầu nhớ ra gì đó, nói: “Không phải bạn bè keo kiệt, nhưng trong điện thoại anh chưa nói rõ cho tôi, rốt cuộc 3 vạn tệ dùng làm gì?”
Tôi ngồi xuống giường, đáp: “Trước đây công ty tôi có người tên là Ngụy Hữu Chí, hai năm trước thì chết rồi. Để lại vợ góa con côi, thằng bé đi khám phát hiện bị chứng động kinh nên tôi giúp đỡ!”
Vừa dứt lời thì tiểu Lục nhìn tôi long sòng sọc, giơ nắm đấm: “Gì? Anh lại đi kiếm vợ người khác? Anh là đại sứ quả phụ của công ty à?”
Hoàn Tử Đầu ngồi nghe mà cười ngật ngưỡng, tôi đã từ bỏ việc giải thích cho cái tên đầu đất này từ lâu rồi, cậu ta nghĩ sao thì nghĩ, vui là được.
Lần nào ra ngoài về tôi cũng hỏi thăm tình hình công việc gần đây của tiểu Lục, rồi đến chuyện có ai tới tìm mình không. Tiểu Lục cười hề hề bảo không ai đến tìm, còn nói đã có tiến triển trong mối quan hệ với sếp mới khiến cậu ta rất vui.
Tôi cười hỏi: “Tiến triển như thế nào?”
Tiểu Lục ngữ khí bình bình, mắt có ánh cười, đáp: “Từ lúc anh đi khỏi, hàng ngày tôi thay phiên lái xe với đội trưởng, anh ấy cũng thích lái chuyến xe 13 này!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 12:01 (GMT+7) |