Năm 1999 tôi ở Tây Ninh, gần chỗ tôi ở có một cơ sở của một trại cải tạo (trại tù) những người tù thường gọi là trại lẻ, hay K lẻ, đây là khu nhà cấp bốn giữa khu vực trồng tiêu và rừng điều bao quanh. Ở đây có khoảng hơn 20 phạm nhân, họ là những phạm nhân có án phạt ngắn, hoặc sắp hết hạn tù, những người phạm tội không nguy hiểm… họ ở đó làm công việc hái và trồng tiêu, và thu nhặt hạt điều, nơi này cách xa trại chính nên họ ở hẳn nơi này để lao động, có 4, 5 chú em làm công tác quản giáo, thỉnh thoảng tôi vẫn sang chơi với mấy chú em này.
Một hôm tôi được chứng kiến một chuyện khá kinh khủng. Nơi này có người dân ở xen kẽ và làm rẫy cùng, hôm đó một người dân sử dụng máy cắt cỏ loại nhỏ nhỏ đeo ở lưng có động cơ xăng và tay cầm để lia qua lại cắt cỏ, do máy sử dụng lưỡi dao cắt, và không hiểu người kia sửa chữa thế nào mà bị lưỡi dao đang quay cắt đứt rời bàn tay trái đúng điểm đeo đồng hồ ở cổ tay… Khi nghe tiếng ồn ào tôi có chạy ra xem chuyện gì, thì thấy mấy cậu võ trang đang sơ cứu cho người dân, và họ gọi những phạm nhân đang lao động trong vườn tiêu gần đó, Gọi thằng X nhanh nhanh… ban đầu tôi tưởng là một cán bộ y tế… nhưng không phải, đó là một phạm nhân, chừng trên dưới 30 tuổi, không có dáng vẻ gì của một bác sĩ cả, anh này chạy tới sau khi nhìn sơ qua người bị nạn, anh mượn quyển sổ của cán bộ quản giáo, mở ra xé nhanh một trang giấy trắng, tôi nhìn kỹ thấy anh này ngửa mặt lên trời miệng lẩm nhẩm điều gì đó, rồi tay phải vẽ gì đó vô hình lên tờ giấy kia (trong y như những cảnh vẽ bùa trong những phim chưởng HK ngày xưa) sau đó miệng vẫn lẩm nhẩm và… gạt người đang sơ cứu ra dán thẳng mảnh giấy kia lên cổ tay đứt của người bị nạn và tháo sợi dây cột giày một em võ trang vừa cột garo cầm máu… Nói, kể thì lâu… nhưng hành động của anh phạm nhân kia chỉ chừng chưa tới 15 giây đồng hồ… Kỳ lạ một điều, vết thương ngừng chảy máu. Ai từng chứng kiến những vụ tai nạn như vậy có công nhận với tôi rằng, máu phun thành tia và garo cũng như sơ cứu là cực kỳ khó khăn không ạ? Vậy mà chỉ cần một tờ giấy dán thẳng vào vết cắt, các bạn hãy hình dung lấy dao cắt đôi một quả chuối và xé giấy đặt lên mặt phẳng của vết cắt… xin thề, đúng như vậy, đơn giản tới mức tôi… bàng hoàng ngơ ngác. Anh phạm nhân cầm tay một quản giáo xem đồng hồ và giục người nhà đưa đi viện nhanh và nhớ cầm theo bàn tay rửa sạch ướp nước đá để họ nối lại, anh luôn miệng nói… còn hơn hai tiếng nha, còn hơn hai tiếng đó, đi lẹ lẹ nha…
Toàn bộ sự việc diễn ra rất nhanh, sau đó phạm nhân kia tiếp tục lầm lũi đi làm việc tiếp, trước bao cặp mắt bà con đang xúm quanh ngơ ngác, trong đó có tôi…
Ngay sau đó tôi túm chú em quản giáo hỏi xem anh phạm nhân kia đã làm gì… những gì chú em quản giáo kể với tôi khiến tôi ngỡ ngàng và hoang mang thật sự, về thế giới vô hình và huyền bí xung quanh, và cả khả năng của những con người xa lạ…
Chú em quản giáo kể, phạm nhân đó là người Hoa kiều, nhà ở đường NT, Quận 5 Tp. HCM, phạm nhân bị án phạt 5 năm tù vì tội danh tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có… Phạm nhân này rất hiền lành sống khép kín và ý thức cải tạo tốt nên mới được đưa ra lao động tự giác ở điểm lẻ này. Trong quá trình cải tạo phạm nhân này được giảm án ba lần, chỉ còn mấy tháng nữa là được về xã hội, lần này cứu người cậu quản giáo sẽ đề xuất xin cho được đặc xá trước thời hạn.
Theo lời cậu em quản giáo nói, đây không phải lần đầu, anh X (tên phạm nhân) này làm việc này, mà đây là lần thứ 3, hai lần trước anh này cũng cứu một bạn tù khác bị dây curoa máy bơm nước quấn đứt 4 ngón tay, và một bạn tù khác chặt cây bị chặt phải tay… những vết thương khi được anh X xử lý khi đưa vào viện đều làm các y tá và bác sĩ sửng sốt không tin vào mắt, cũng như tôi khi chứng kiến sự việc lúc nãy…
Tôi thấy thật sự lạ lùng và cất công tìm hiểu, buổi chiều khi các phạm nhân về nghỉ, tôi nhờ chú em quản giáo gọi anh X cho tôi được hỏi chuyện, chú em vui vẻ ngay… nhưng khi nói chuyện với X thì anh này này chỉ ấp úng nói, Dạ… thưa ban… cái đó không có gì đâu, tôi phải giải thích, tôi không phải “ban” và không phải cán bộ quản giáo… tôi chỉ là thường dân thôi, và tôi rất tò mò, riêng tư thôi, về việc của bạn làm sáng nay, tôi không dám hỏi bạn bạn đã làm điều đó cụ thể thế nào, mà tôi chỉ muốn hỏi đó có phải một kiểu chữa bằng “bùa, chú” hay không thôi, bạn có quyền không trả lời câu hỏi của tôi nhé… anh này chỉ gãi đầu gãi tai, ấp úng với giọng ngọng nghịu của người Hoa… Dạ, dạ… thôi để lúc nào em kể sau cán bộ nghe ạ…
Chục ngày sau, anh X được chuyển về trại chính và được xét đặc xá trước hạn, tôi biết chuyện và nhân tiện phải đi Tp HCM có công việc, tôi ngỏ ý chở anh ấy về khi người nhà chưa kịp đón, vì tiện đường đi…
Tôi biết nhà anh ở, và vài lần qua lại hỏi thăm nhau… thấy tôi thật tình và không có tà ý gì nên sau này anh X cởi mở hơn, anh không e dè như trước và trong một lần ngồi cà phê tâm sự, anh đã bật mí cho tôi về điều tôi luôn băn khoăn. Đó là thuật gia truyền trong dòng họ anh, một dòng họ người Hoa kiều, thuật đó bí truyền, người cha chỉ truyền lại cho 1 người con trong cả gia đình kể cả gia đình có 10 người hay 1 người cũng vậy, và khi hữu sự thì chỉ cần xé giấy và ngửa mặt lên trời gọi Thái Thượng Lão Quân (nhân vật mà Tôn ngộ Không đã đạp đổ lò luyện linh đan, và ăn trộm linh đan uống), sau đó vẽ hình chữ Mã (là con mã trong cờ tướng) lên tờ giấy, với cách vẽ không giống như khi ta viết chữ nho, mà ngược lại có nghĩa là vẽ bốn chân rồi mới tới thân và bờm… tôi không rành cách viết chữ nho nên chỉ đại khái vậy. Và nín thở đọc mấy câu thần chú… thần chú rất đơn giản và rất nhanh, sau đó nín thở dán vào vết thương… nếu là buổi sáng, thì thuật đó có tác dụng tới 12 giờ trưa (đây là câu trả lời cho tôi tại sao khi làm xong X lại cầm tay cậu quản giáo và xem đồng hồ và nói còn hơn hai giờ…). Còn nếu vào buổi chiều thì thuật này có tác dụng tới 6 giờ lúc mặt trời lặn, ban đêm cũng vậy, nhưng khác hai điểm là ban ngày dùng tay phải dán giấy, còn ban đêm dùng tay trái dán giấy…
Anh X rất quý tôi, nên còn cho tôi biết thêm cụ thể cả câu chú để đọc, theo anh nói câu chú này mới là quan trọng…
Khi tôi hỏi để lộ thuật này cho tôi là người ngoài có sao không? A chỉ cười nói, có phải ai cũng biết và làm được đâu, quý a H như anh ruột nên không có giấu gì a H à, a H muốn nói với ai cũng không sao nhưng không nên nói cả lời chú, trừ người thân tộc của a H…
Anh X đã mất sau đó hai năm vì ung thư xương, anh mang theo bí mật của mình về với cát bụi. Tôi tôn trọng lời nói của anh, nên chỉ có thể nói những gì được nói. Và tôi thắc mắc ở đây có bạn nào cũng có thuật đó hay đã từng làm thuật đó chưa?? Xin chia sẻ thêm cho tôi và mọi người cùng biết, còn tôi, tôi đã thử đúng một lần, cho một người hoàn toàn xa lạ đó là một bà cụ bị tai nạn từ máy ép mía ở Campuchia năm 2012, bà cụ bán quán hàng ở đường 45 gần bệnh viện Chợ rẫy Campuchia, bà nói được tiếng Việt, tôi không biết bà có phải là người Việt không. Bà chỉ xoa xoa vào lưng tôi và nói… Cảm ơn con, cảm ơn con, không đau nữa rồi… rồi các con chở bà vào viện.
Những người xung quanh trước đó nhìn tôi như ngợm, sau đó ánh mắt họ chuyển sang sợ sệt giống như họ nhìn thấy ma quỷ xuống núi vậy.
Tôi không biết giải thích điều này theo khoa học hay y học, toán học…
Nhưng tôi tin nó là sự thật.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện đời lính |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Update Phần 73 |
Ngày cập nhật | 27/05/2023 18:36 (GMT+7) |