Xem ra đúng là đàn bà có thể mang đến không ít phiền toái…
À… đúng rồi đàn bà… cho dù là trên mạng tin tức cho rằng là bởi vì có tình nhân xuất hiện, nên Trọng Hải mới cùng với Tạ Phương Quỳnh ly dị, như vậy thì chỉ cần Tạ Phương Quỳnh xuất đầu lộ diện, đi ra thay mặt Trọng Hải nói chuyện, hy vọng chuyện này có lẽ sẽ còn có thể cứu vãn được.
Nghĩ đến đây, Đinh Nhị Cẩu liền khởi động ô tô, chạy ra khỏi ủy ban huyện giống như mũi tên bắn, từ trên xe gọi điện thoại Hồ Giai Giai:
– Chị Giai Giai, em đi về thôn Lê Viên, nếu là tin tức gì, kịp thời gọi điện thoại cho em nhé.
– Em đi vào trong đó làm gì, đêm tối đường xá không đèn đóm rất nguy hiểm, trên đường không an toàn đâu.
– Không có việc gì, em sẽ cẩn thận, nhớ kỹ có việc gì kịp thời cho em biết.
Trước đây từ thị trấn Lâm Sơn đến thôn Lê Viên vốn là không dễ đi, hiện tại đang sửa đường, so với ban đầu đi lại còn khó khăn hơn, khi Đinh Nhị Cẩu đến quán ăn nhà nghỉ của thôn Lê Viên đã là rạng sáng 5 giờ rồi, quán ăn nhà nghỉ tự lúc khai trương đến nay, mỗi ngày đều chật ních, còn có người mướn phòng dài hạn, làm ăn khá bận rộn rối tinh rối mù, những chủ thầu không thiếu tiền, cho nên là là đàm luận hay chỉ là ăn cơm, hầu như tất cả đều đến quán ăn nhà nghỉ thôn Lê Viên…
Đúng lúc này bất quá Tạ Phương Quỳnh vẫn chưa rời giường.
– Bà chủ của anh có đây không?
Đinh Nhị Cẩu vào cửa hỏi liền hỏi bảo vệ, bọn họ biết Đinh Nhị Cẩu bằng hữu của bà chủ, cho nên cũng không còn ngăn cản, để cho Đinh Nhị Cẩu trực tiếp đi lên lầu tìm Tạ Phương Quỳnh.
Tạ Phương Quỳnh suốt ngày bận việc với cái tiệm cơm này, tối hôm qua ở trong điện thoại cùng với cha mình cãi nhau một trận ầm ĩ, vừa mới nằm ngủ không lâu, đã bị tiếng đập cửa đánh thức, cô vẫn còn buồn ngủ, bật vội cái đèn, mở cửa ra nhìn, thì lại là Đinh Nhị Cẩu.
– Em tới đây làm gì?
Tạ Phương Quỳnh mặt không cảm giác hỏi.
Đinh Nhị Cẩu cơ hồ không nhận ra được đây là Tạ Phương Quỳnh, tóc tai bù xù, sắc mặt tiều tụy, khuôn mặt đó và đoạn thời gian trước sáng ngời chói lọi quả thực là tưởng chừng như là hai người khác nhau vậy.
Nhưng vô tình hắn nhìn thấy một màn mà kiếp nầy cũng khó mà quên.
Tạ Phương Quỳnh thân thể mặc cái váy ngủ màu trắng ngà mỏng tang, bên trong thân thể chỉ mặc có cái quần lót màu hồng nhạt bé nhỏ, theo hơi thở, một đôi bầu vú cao ngất mềm mại trắng nõn như là nhảy lên nhảy xuống đến trước mắt của hắn, màu hồng trên quầng vú, hai đầu núm vú như hoa anh đào tươi mới hồng đỏ, phía dưới bụng, cái quần lót màu hồng phía trước thêu hoa ren bao vây lấy cái âm hộ làm cho người miên man bất định, một mảnh đen đen đám lống ẩn hiện chết người, phía sau là cái mông to lớn mềm mại vểnh lên, bởi vì cái quần lót vô cùng chặt khít ôm sát, hai bên bờ mông thịt của Tạ Phương Quỳnh cũng thật giống muốn từ bên trong phồng căng ra, bộ phận sinh dục quá đầy đặn, dù cho hai chân của cô đang đóng chặt, chính giữa bên trong cái quần lót của cô cũng như thả ra một cái bánh bao lớn vậy, hướng kéo dài xuống hai chân thon dài, tại tăng thêm toàn thân da thịt trắng nõn như tuyết dường như có thể nặn ra nước, từng cái bộ vị của Tạ Phương Quỳnh đều tản mát ra khí tức khêu gợi hấp dẫn chết người, nhưng bây giờ cơ hồ là Tạ Phương Quỳnh không quan tâm đến vấn đề ăn mặc sơ sài của mình trước mắt của Đinh Nhị Cẩu.
– Chị dâu, em có việc gấp tìm chị…rất gấp! Chị cho 5 phút đồng hồ thời gian để nói chuyện được không?
Đinh Nhị Cẩu vội vàng nói.
Tạ Phương Quỳnh nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu, phảng phất là biết hắn muốn nói cái gì, cũng không quay đầu lại, đây là phòng làm việc của Tạ Phương Quỳnh, phòng trong là phòng nghỉ, lúc này Tạ Phương Quỳnh đem toàn bộ đèn mở thêm ra, lập tức trong phòng sáng rực lên.
– Nói đi, chuyện gì, nói lẹ lên, chị còn muốn ngủ.
Lúc Tạ Phương Quỳnh đi đến trước cái bàn làm việc, trước ngực hai bầu vú nở nang cùng đi theo trên đường rung rung, trong lúc cô xoay người vừa vặn cùng Đinh Nhị Cẩu mặt đối mặt, khoảng cách lại gần như vậy, hai đầu núm vú hơi vễnh lên trần trụi giương lên ở trước mắt hắn, màu đỏ tươi núm vú thật sự là chói mắt đẹp không sao tả xiết, cả thân người Đinh Nhị Cẩu thoáng cái rất là căng thẳng.
– Chị dâu, chủ tịch Trọng đã xảy ra chuyện rồi..chị..có biết không?
Đinh Nhị Cẩu ánh mắt vội lãng tránh thân thể hút hồn của Tạ Phương Quỳnh hỏi.
– Hắn gặp chuyện không may cùng chị có quan hệ sao?
– Chuyện này… sao có thể nói vậy được, hai người là đôi vợ chồng, là người một nhà đấy mà..
Tuy Đinh Nhị Cẩu biết hai người này chắc là thật sự đã ly dị, nhưng một ngày một ngày ân ái, vợ chồng trăm năm, dù ra sao đi nữa, hắn vẫn không muốn hai người tách biệt đến mức không nhìn nhau, vì vậy nên lấy tình cảm vợ chồng ra nói với Tạ Phương Quỳnh, hy vọng là lay chuyển được tâm tình của cô
– Đinh Nhị Cẩu, chúng ta đã ly dị, chị tin là em cũng đã biết, cho nên bây giờ giữa chị cùng hắn không hề có một chút quan hệ nào nữa, em không nên ở chỗ này tốn nhiều nước bọt! Hừ… đàn ông các ngươi không có ai tốt, lo mà đi thăm Lưu Hương Lê đi, chuyện của người khác, em tạm thời đừng có quản.
– Thế nhưng mà … chị dâu, một ngày ân ái, vợ chồng trăm năm, hiện giờ chủ tịch Trọng gặp nạn, chị có thể …….
– Một ngày ân ái vợ chồng trăm năm, đúng vậy … đúng vậy, nhưng hắn là chồng của chị, lại có con với người đàn bà, nếu là vợ của em đi cùng người đàn ông khác sinh con, Đinh Nhị Cẩu theo em thì nên làm cái gì bây giờ?
Tạ Phương Quỳnh mang theo một loại thần thái nhạo báng nhìn Đinh Nhị Cẩu.
Tạ Phương Quỳnh hỏi làm cho Đinh Nhị Cẩu á khẩu không trả lời được, đúng vậy, đây là chuyện vợ chồng nhà người ta, với lại việc này Trọng Hải làm cũng quá đáng, nhưng nếu Trọng Hải quả thật bởi vì chuyện này mà rơi xuống đài, hắn Đinh Nhị Cẩu cũng trở nên bị nguy hiểm.
– Em không có gì để phản đối phải không? Đinh Trường Sinh, chị biết em tới đây vì điều gì, em có phải là muốn cho chị ra mặt chứng minh giùm cho Trọng Hải là không có chuyện kia, đúng hay không? Xin lỗi, chị không có rộng lượng đến mức độ như vậy, chị làm không được chồng mình đã có cuộc sống với con người khác, thì việc gì chị phải yểm trợ giúp hắn, dựa vào cái gì nhỉ? Em đi đi, chị cũng không muốn nhìn em nữa.
Tạ Phương Quỳnh hạ lệnh trục khách, Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ rời khỏi gian phòng, từ sau lưng nghe một tiếng “ rầm…” cửa đóng lại.
Đinh Nhị Cẩu thấy mình cũng không phải là thân thiết gì lắm với Trọng Hải cùng Tạ Phương Quỳnh, nhưng cứ quan tâm quá thì sẽ bị loạn, lúc này hắn phát hiện mình là con người hình như hay lo chuyện bao đồng, căn bản bản thân không quyết định được bất luận nhân sinh của người nào, hắn cũng không có đến trình độ cường đại nào cả, đã vậy vận mệnh của mình cũng không quyết định được, vậy mà cứ nghĩ đến gì đâu…
Lên xe ngồi trầm lắng, cảm giác bị mệt mỏi đánh úp lại, bận chạy tới chạy lui suốt cả buổi tối, ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống, do trạng thái lúc này, hắn không dám lái xe trở về ngay, ngay trong xe trước mặt quán ăn nhà nghỉ thôn Lê Viên ngủ gục, giấc ngủ này kéo dài đến hơn 8 giờ sáng, bất chợt hắn bị có người gõ cửa sổ xe đánh thức.
– Trời ơi..làm gì mà em ngủ ở đây vậy?
Gõ cửa xe chính là Lưu Hương Lê, bình thường hơn 8 giờ sáng cô đến quán nhìn một cái, nếu như Tạ Phương Quỳnh không cần cô hỗ trợ, thì cô sẽ tạt qua ủy ban thôn đi là, dù sao ủy ban thôn cũng không có chuyện gì nhiều để làm cả.
– Ui.. vừa chợp mắt không nghĩ tới đã ngủ rồi, không có việc gì, em đợi tí nữa sẽ quay về huyện.
– Còn không vào quán ăn điểm tâm đi, chị cũng chưa có ăn sáng đây.
Lưu Hương Lê mỉm cười nói, người đàn bà này một mực dùng một loại âm thầm ôn nhu dính dấp vào nội tâm Đinh Nhị Cẩu, cô chưa bao giờ gặng hỏi Đinh Nhị Cẩu đi đâu? Làm gì ? Mà cô càng như là không tranh, không đoạt, người đàn ông lại càng ghi nhớ đến cô.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/03/2021 16:27 (GMT+7) |