Tại Bảo Lộc, một thị trấn nơi sương mù quấn quanh đồi trà mỗi sáng sớm, nhà của Lan và Lộc nằm nép bên rặng cà phê, những cây tùng già rì rào trong gió mát lạnh. Gia đình Công giáo sống giản dị, nề nếp. Chị Lan, con gái lớn, năm nay tròn hai mươi, mái tóc đen dài lúc nào cũng tết gọn sau gáy, nét mặt dịu dàng mà nghiêm trang, đôi mắt lúc nào cũng ấm áp khi nhìn em trai. Lộc mười lăm tuổi, học lớp mười, cao lớn sớm, da ngăm khỏe mạnh, vẫn còn nét bướng bỉnh trẻ con nhưng đôi mắt sâu, đôi lúc ánh lên vẻ tò mò khó đoán.
Hai chị em từ nhỏ đã thân thiết, lớn lên trong không khí lễ nhà thờ, kinh cầu, những buổi chiều chơi trốn tìm giữa sân sau, rồi lăn ra đất cười khúc khích, không ngại ngần gì nhau. Chị Lan vừa là chị, vừa giống như người bạn thân nhất của Lộc. Dù khác giới, khoảng cách năm tuổi làm cho mọi điều giữa họ vừa có khoảng cách kính trọng, vừa có sự thân quen không rào cản.
Năm ấy, chị Lan chuẩn bị vào Sài Gòn, nhập tu viện học làm Sơ, sẽ xa nhà lâu ngày. Trong nhà, ai cũng bận rộn, chuẩn bị từng chút cho chị. Lộc càng những ngày cuối càng quẩn quanh bên chị, cố nán lại từng khoảnh khắc, vì trong lòng thấy nhói, không muốn rời xa. Tối hôm đó, nhà đã tắt đèn, chỉ còn phòng hai chị em sáng nhẹ. Chị Lan ngồi cạnh cửa sổ, vá lại áo dòng trắng, ánh đèn vàng hắt lên gò má. Lộc đứng tựa cửa, lòng đầy bối rối, mắt không rời khỏi bóng dáng chị, cảm giác như trong khoảnh khắc này, điều gì đó sắp vĩnh viễn vuột khỏi tay.
“Chị Lan…” Lộc ngập ngừng, giọng nhỏ, khác hẳn cái vẻ nghịch ngợm thường ngày.
Chị Lan không ngẩng lên, chỉ khẽ cười, “Sao hôm nay nhìn chị hoài vậy?”
Lộc tiến lại, từng bước nặng trĩu, rồi ngồi xuống mép giường, mắt nhìn đôi bàn tay đang khâu áo. Ngoài vườn, tiếng côn trùng rì rào như ru lòng người, căn phòng kín như thu lại trong hơi thở của hai chị em.
“Chị… mai mốt chị đi rồi… em ở nhà chắc buồn lắm.” Lộc nói, giọng nghèn nghẹn.
Chị Lan buông kim chỉ, nhìn em trai, ánh mắt vừa dịu dàng vừa xót xa. “Chị đâu có đi mãi đâu, hè lại về mà.”
“Nhưng không giống hồi trước nữa.” Lộc lắc đầu, giọng nhỏ hẳn đi.
Một khoảnh khắc dài, như thể ngoài kia gió cũng ngừng thổi. Rồi Lộc bất ngờ ngẩng lên, mắt đỏ hoe nhưng quyết liệt: “Chị Lan, cho em… cho em chạm ngực chị được không?”
Chị Lan thoáng ngỡ ngàng, hơi khựng lại. Đôi gò má chợt ửng hồng dưới ánh đèn. Không có giận dữ, không có sợ hãi, chỉ là một nỗi lạ lẫm xao xuyến dâng lên từ tận đáy lòng. “Sao… tự nhiên em lại muốn vậy?”
Lộc cắn môi, mắt không dám nhìn thẳng, tay run run đặt lên đầu gối, “Tại em… em tò mò… với lại… mai mốt chị đi rồi, em… em nhớ chị, em chỉ muốn… chị cho em một lần thôi, để em không quên…”
Bên ngoài, tiếng mưa rơi rả rích lên mái tôn, tiếng gió thổi qua tán lá như che giấu từng tiếng thở dồn dập trong căn phòng nhỏ. Chị Lan im lặng, hơi thở cũng chậm lại, rồi khẽ đặt bàn tay lên mu bàn tay em, ấm nóng truyền qua làn da. Lộc run rẩy, cảm giác như mọi giới hạn, mọi rào chắn vô hình đang dần tan biến.
Chị Lan chậm rãi tháo từng khuy áo trên ngực, từng nút mở ra, chiếc áo mỏng khẽ trượt xuống, để lộ làn da trắng hồng, vòng ngực căng tròn dưới ánh đèn vàng dịu, bầu ngực không lớn lắm nhưng mềm mại, đầu nhũ hồng nhạt, nổi bật trên nền trắng nõn, khe ngực hiện rõ theo từng nhịp thở gấp. Chị không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo tay em đặt lên ngực mình, ngón tay Lộc run lên vì xúc động, ngạc nhiên, vừa sợ vừa háo hức.
Ngón tay chạm vào làn da chị, mềm như tơ, ấm như lửa, từng mạch máu, từng hơi thở của chị đều lan ra qua đầu ngón tay. Lộc không dám bóp mạnh, chỉ khẽ vuốt ve, cảm giác đầu ngón tay rờ rợn, nhói lên tận óc, tim đập thình thịch như trống làng. Mỗi lần Lộc ấn nhẹ, đầu ngực chị Lan lại nhô lên, cứng dần, hơi run, chị Lan khẽ rên, giọng lạc đi, “Ừm… nhẹ thôi…”
Lộc ngẩng lên, thấy mắt chị nhắm hờ, môi mím lại như cố kìm nén cảm xúc, má đỏ rực, thân hình hơi rướn về phía trước, bàn tay Lộc cứ thế nắn bóp, vân vê đầu ngực chị, cảm nhận từng chuyển động nhỏ, từng nhịp thở gấp gáp hơn. Chị Lan ngồi im, để mặc em trai khám phá, hơi thở nóng dần, lồng ngực phập phồng, tiếng rên khe khẽ “ư… aa…” vang lên giữa căn phòng im lặng.
Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, như cuốn trôi mọi ranh giới, trong khoảnh khắc đó chỉ còn hai chị em, tất cả đều ngưng đọng lại quanh vòng ngực chị Lan, bàn tay Lộc lần đầu biết thế nào là làn da của người con gái, là hơi ấm, là mùi hương, là điều gì đó thiêng liêng mà chỉ mình em được phép chạm tới.
Và họ không nói thêm gì nữa, chỉ còn tiếng thở, tiếng tim đập và tiếng mưa ru ngoài cửa sổ, đêm ấy ở Bảo Lộc, mọi thứ đều lặng im, chỉ riêng hai chị em biết, vĩnh viễn không bao giờ quên được cảm giác ấy.
Lan vẫn ngồi yên bên cửa sổ, ánh đèn vàng mờ chiếu trên bầu ngực mềm mại, đầu nhũ hồng nhạt vẫn còn vương hơi lạnh của đêm cao nguyên. Lộc vừa nắn bóp, vừa run rẩy vì xúc cảm lần đầu, tay khẽ ấn sâu vào làn da chị, cảm nhận từng nhịp đập gấp rút phía dưới ngón tay. Không khí trong phòng như đặc quánh lại, mọi âm thanh bên ngoài đều nhạt đi trước tiếng thở của hai chị em.
Lộc ngước lên, mắt vẫn còn lóe lên tia do dự xen lẫn ao ước, rồi hạ giọng, run rẩy:
“Chị Lan… cho em… ngậm… ti chị nha…”
Chị Lan hơi giật mình, má ửng hồng, cổ họng nuốt khan, ngón tay run nhẹ nhưng không rụt lại. Chị chỉ nhìn Lộc, mắt long lanh một nỗi gì vừa sợ vừa thương, vừa yếu mềm không cưỡng nổi, rồi khẽ gật đầu, thì thầm rất nhỏ, “Ừ… em làm đi…”
Lộc cúi xuống, hơi thở phả lên làn da thơm tho, đầu lưỡi mấp máy, miệng nhẹ nhàng áp lên đầu ngực chị. Cảm giác đầu tiên là vị mặn nhàn nhạt của mồ hôi, làn da đàn hồi mềm mại dưới đầu môi. Lộc khẽ mút lấy, đầu ngực căng lên, co lại giữa đôi môi em, lưỡi ve vuốt, lăn nhẹ quanh quẩn trên đỉnh nhũ, hơi rít vào, “chụt… chụt…” vang lên rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng.
Chị Lan rướn người, tay bấu chặt mép giường, ngực phập phồng, mắt nhắm nghiền, khóe miệng run rẩy bật ra những tiếng thở gấp gáp, “ư… a… nhẹ thôi em…” Mỗi lần Lộc hút mạnh, chị lại rùng mình, đầu ngực càng cứng, lưỡi em lướt quanh đầu vú, cảm giác nóng ran chạy dọc sống lưng.
Tiếng Lộc nuốt ngấu nghiến, đôi khi còn cắn nhẹ đầu ngực làm chị nẩy người, “ưm… aa…” tay Lộc giữ lấy bầu vú, miết từ gốc đến đỉnh, ngón cái chà xát nhẹ quanh đầu nhũ, môi không ngừng mút, nhịp nhàng, tham lam như sợ mất, mùi da thịt thơm nồng lẫn mùi sữa nhàn nhạt chưa từng ai chạm đến.
Chị Lan càng lúc càng run, lưng cong lên về phía em trai, không còn giữ được bình tĩnh nữa, hai bàn tay túm lấy tóc em, vô thức kéo sát hơn, để em vùi mặt sâu giữa ngực chị. Mỗi tiếng “chụt… chụt…” vang lên lại như kéo dài mãi không hết, đầu nhũ càng lúc càng đỏ, bóng loáng vì nước miếng em, môi em dính đầy hương vị ngọt ngào của chị, nóng bỏng mà run rẩy.
Chị Lan vừa run vừa rên nhẹ, âm thanh khản đặc mà ngọt ngào, “ư… em… dừng… dừng chút… chị… không chịu nổi…” nhưng bàn tay lại ôm đầu em chặt hơn, không muốn buông ra. Lộc càng lúc càng say, chỉ biết mút, hút, liếm quanh đầu ti, tiếng thở và tiếng môi lưỡi vang vọng mãi trong căn phòng nhỏ ở Bảo Lộc đêm ấy, không còn gì tồn tại ngoài hai chị em và những nhịp thở chênh vênh, bỏng rát, như khắc sâu vào ký ức mãi mãi không thể quên.
Trong khoảnh khắc ngột ngạt ấy, khi Lộc còn ngậm chặt đầu ngực chị, mùi da thịt quyện với tiếng thở gấp gáp của hai người, chị Lan bỗng buông nhẹ bàn tay khỏi tóc em, ánh mắt lấp lánh trong ánh đèn vàng, lạ lẫm mà tò mò, khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày. Chị ngả người tựa vào tường, đầu ngực bóng loáng còn ướt nước miếng, đôi mắt liếc xuống thân dưới của Lộc, rồi ngập ngừng, giọng thấp xuống như thì thầm bí mật:
“Em… cho chị coi với… để chị… xem của em thế nào đi.”
Lộc còn run, mặt đỏ bừng nhưng không lùi lại, chỉ hơi bối rối, ngượng nghịu rướn người ngồi trên giường, đôi bàn tay tự giác cởi cúc quần, rồi kéo quần xuống hông, lộ ra dương vật đã căng cứng, dựng đứng vì hồi hộp và kích thích. Ánh đèn hắt bóng trên làn da ngăm, từng mạch máu nổi lên rõ ràng, đầu khấc đỏ au, bóng loáng một vệt ướt nhỏ đầu mút. Lộc không giấu, còn hơi nín thở, chờ đợi.
Chị Lan lặng im ngắm nhìn, đôi mắt sáng long lanh, như vừa ngỡ ngàng vừa say mê. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ run khi vươn tới, đầu ngón tay chạm vào thân em, hơi lạnh của làn da chị khiến Lộc rùng mình, tim đập thình thịch. Chị nắm lấy gốc, vuốt lên dọc thân, cảm nhận rõ từng nhịp co giật nhỏ, từng mạch máu căng phồng. Mỗi lần chị vuốt, Lộc lại nấc nhẹ, hơi thở đứt quãng, mông tự nhiên nhấc lên sát tay chị.
Chị Lan càng lúc càng táo bạo, bàn tay không chỉ vuốt mà còn xoa nhẹ quanh đầu khấc, ngón cái miết tròn trên rãnh nhỏ, cảm nhận giọt dịch trơn dính dọc thân, rồi bóp nhẹ phần gốc, nhịp nhàng lên xuống. Mỗi lần kéo lên, đầu dương vật lại lộ rõ, đỏ rực, bóng loáng, mỗi cú vuốt của chị làm Lộc run bắn người, rên khẽ, “ư… chị… nhẹ… aa…”
Không khí đặc quánh lại bởi mùi da thịt và hơi thở, chỉ còn tiếng bàn tay chị lướt trên thân em, “trượt… trượt…” nhè nhẹ, nhịp nhàng. Đôi lúc chị ngước mắt lên nhìn em, ánh mắt tò mò, lạ lẫm nhưng cũng đầy yêu thương, như muốn khắc sâu từng chi tiết.
Lộc không chịu nổi nữa, toàn thân căng cứng, rên lên, “Chị… em sắp… aa…” Chị Lan không dừng, bàn tay càng siết mạnh hơn, nhịp vuốt nhanh, đều, mỗi cú trượt lại kéo đầu khấc trượt trong tay, cảm giác nóng ran lan tỏa khắp người Lộc. Đột nhiên, Lộc rướn mạnh, bụng siết chặt, rồi bắn ra từng dòng tinh dịch nóng hổi, phun mạnh lên tay chị, một ít dính cả lên ngực trắng nõn còn lộ ra ngoài.
Tinh dịch dính đầy trên tay chị Lan, lấp lánh dưới ánh đèn. Chị ngồi lặng một lúc, bàn tay vẫn giữ lấy thân em, thở nhẹ ra, mắt vẫn không rời cảnh tượng ấy, vừa tò mò vừa bối rối, rồi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lau sạch cho em, cảm giác thân mật lạ kỳ lắng đọng mãi trong căn phòng nhỏ đêm đó, giữa lòng Bảo Lộc chìm trong sương và tiếng mưa rơi không dứt.
Đêm ấy trôi qua trong một không khí đặc quánh, sóng sánh những bí mật chỉ có hai chị em biết. Sau khi mọi thứ lắng lại, chị Lan ngồi bên mép giường, vừa nhẹ nhàng lau sạch cho Lộc, vừa thở ra một hơi dài, đôi mắt dịu lại, ánh nhìn đầy thương yêu và pha lẫn chút gì như nỗi day dứt không tên. Không ai nói thêm lời nào về những gì vừa xảy ra, tiếng mưa ngoài trời rơi vẫn đều đều, cả căn nhà chìm vào một sự yên tĩnh kéo dài như bất tận.
Lộc ngồi thẫn thờ bên giường, vẫn còn hơi run vì dư âm, mắt cứ dán vào đôi vai trần của chị gái trong làn sáng cuối cùng của đèn ngủ. Chị Lan khẽ nghiêng đầu, môi cười nhạt mà dịu dàng, giọng nhỏ nhẹ đủ nghe:
“Về phòng ngủ đi em… Khuya rồi. Mai chị phải dậy sớm.”
Lộc gật đầu, rón rén mặc lại quần áo, lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Khi bước ra ngoài hành lang tối, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng chị vẫn ngồi bên cửa sổ, mái tóc xõa xuống vai, tấm lưng nhỏ bé ẩn sau chiếc áo trắng. Một khoảnh khắc ấy thôi mà dường như kéo dài mãi, khắc sâu vào ký ức.
Sáng hôm sau, Bảo Lộc vẫn mù sương, trời lành lạnh, vạt nắng mới nhợt nhạt trải trên đồi. Cả nhà dậy sớm, ba mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ đạc, mẹ gói lại đồ ăn, ba chất vali lên chiếc xe máy cũ. Lộc phụ mẹ mang túi ra cửa, mắt đỏ hoe nhưng cố kìm lại, không khóc.
Chị Lan mặc áo dài trắng, gương mặt rạng rỡ mà trầm tĩnh, cứ như một vị thiên thần nhỏ sắp xa nhà. Chị ôm lần lượt ba, mẹ, dặn dò những điều giản dị, rồi quay sang Lộc. Hai chị em đứng đối diện nhau, ánh mắt đong đầy tất cả những gì không thể nói ra.
“Ở nhà ngoan, học cho giỏi, nghe chưa?” Chị Lan xoa đầu em trai, bàn tay lướt qua tóc em thật nhẹ, đôi mắt ngấn nước nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.
“Chị đi rồi… nhớ về thăm nhà nha.” Lộc lúng búng, cố giấu đi giọng nghẹn ngào.
Chị Lan chỉ cười, vỗ vai em trai lần cuối, rồi kéo vali ra cổng, leo lên xe, ngoái đầu nhìn lại căn nhà, nhìn mẹ, ba, và Lộc đứng dưới sân, nhỏ bé trong biển sương Bảo Lộc mênh mông.
Chiếc xe nổ máy, chầm chậm khuất dần trong làn sương mờ buổi sớm, chỉ còn lại Lộc đứng lặng trước cổng, lòng tràn ngập một nỗi nhớ nhung day dứt xen lẫn thứ xúc cảm khó gọi tên. Mọi chuyện đêm qua trở thành bí mật lớn nhất đời cậu, giấu mãi trong tim, chỉ riêng mình và chị Lan biết, như sương mai lặng lẽ tan trong ánh nắng đầu ngày.
Chiều Bảo Lộc năm ấy lại mù sương, không khí mát lạnh len lỏi qua từng khe cửa. Một năm trôi qua, mọi thứ trong nhà vẫn vậy, chỉ có khoảng trống vắng của chị Lan là khiến Lộc luôn cảm thấy ngày càng lớn dần, trống trải khó tả. Mẹ vẫn hay nhắc tên chị trong bữa cơm, ba thỉnh thoảng ngồi im lặng nhìn xa xăm ra đồi chè, còn Lộc thì mỗi lần nghe tiếng chuông nhà thờ ngân vang lại tự dưng bồn chồn khó ngủ.
Tin chị Lan học tốt, ngoan hiền và đã chính thức được khoác lên mình bộ áo dòng đen tinh tươm khiến cả nhà vui lây. Ngày chị báo sẽ về thăm, cả nhà chuẩn bị từ sớm, nấu những món chị thích, dọn dẹp từng góc nhỏ trong căn nhà cũ. Sáng hôm ấy, khi bóng dáng chị Lan hiện ra giữa sân, áo dòng đen chỉnh tề, khăn trắng phủ trên tóc, gương mặt vừa sáng rỡ vừa bình an, ai cũng mừng rỡ, riêng Lộc cứ đứng lặng nhìn, vừa ngưỡng mộ vừa xốn xang.
Bữa cơm trưa rôm rả tiếng cười, chị Lan kể chuyện trong tu viện, hỏi thăm đủ điều, chăm chú lắng nghe mẹ nhắc về mấy chuyện nhỏ nhặt ở quê nhà, lâu lâu lại quay sang chọc ghẹo Lộc khiến cậu chỉ biết cười trừ, mắt thì lúc nào cũng dõi theo từng cử động dịu dàng của chị. Ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bộ áo dòng màu đen, bóng chị đổ dài trên nền nhà, vừa gần vừa xa lạ như có điều gì ngăn cách không thể gọi tên.
Chiều đến, khi ba mẹ ra vườn hái cà phê, chỉ còn hai chị em ngồi lại trong nhà, Lộc lặng lẽ ngồi bên cạnh chị Lan, lòng dậy lên từng cơn sóng ngầm khó kiềm chế. Mọi ký ức đêm năm trước trỗi dậy trong đầu, những cảm giác thân thuộc, hơi thở, làn da, tất cả như mới hôm qua. Cậu nhìn chị Lan, bối rối, thấp giọng thì thầm:
“Chị Lan… cho em… chạm ngực chị nữa đi…”
Chị Lan hơi giật mình, mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, trong bộ áo dòng kín đáo, khuôn mặt càng thêm nghiêm trang mà ánh mắt lại mềm ra, tràn đầy mâu thuẫn. Một thoáng im lặng rất dài, chỉ có tiếng kim đồng hồ gõ nhè nhẹ trong phòng. Rồi không hiểu vì lý do gì, hay vì kỷ niệm xưa, hay chỉ vì đôi mắt van lơn của Lộc, chị Lan cúi đầu, bàn tay nhỏ nhắn luồn nhẹ dưới lớp áo dòng, khẽ đặt lên bàn tay em trai, kéo về phía ngực chị, nơi lớp vải dày che chắn những gì thiêng liêng nhất.
Lộc run lên, lòng bàn tay nóng ran áp vào bầu ngực mềm dưới lớp vải đen, cảm nhận rõ từng nhịp đập lạ lẫm từ chị. Nhưng lần này, trước khi cậu kịp hành động gì hơn, chị Lan đột nhiên dừng lại, ánh mắt dịu xuống, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đùi em trai. Trong khoảnh khắc, bàn tay chị lần xuống dưới, mân mê, cảm nhận phần cứng cáp, run rẩy phía trong quần Lộc. Mọi động tác đều rất chậm, nhẹ, như sợ một âm thanh mạnh cũng đủ làm vỡ tan mọi điều bí mật.
Bàn tay lạnh của chị Lan áp lên, lặng lẽ cởi nút quần, luồn sâu vào, cảm nhận rõ vật thể đã cứng nóng. Chị không nói gì, chỉ cúi đầu, hơi thở dồn dập, môi run rẩy khi lần đầu tiên vuốt ve trở lại, nhịp nhàng, dịu dàng, vừa vặn trong lòng bàn tay nhỏ bé. Lộc thở mạnh, hai mắt nhắm lại, cảm nhận từng ngón tay chị lướt lên xuống, mơn trớn đầy trìu mến mà cũng ngập ngừng, như sợ phạm phải điều cấm kỵ khôn cùng.
Căn phòng nhỏ ở Bảo Lộc chiều hôm ấy chỉ còn tiếng thở dồn dập của hai chị em, tiếng vải cọ xát, và bàn tay chị Lan âm thầm vẽ nên đường nét của một bí mật không tên, tiếp tục nối dài mạch xúc cảm đã bắt đầu từ một năm về trước… một điều chỉ riêng hai người giữ lấy, trong ánh chiều nghiêng và bộ áo dòng đen như nguyện cầu cho tất cả những gì vừa thiêng liêng vừa tội lỗi.
Trong ánh chiều còn vương trên mái ngói, không khí trong căn nhà nhỏ như đặc quánh lại. Bàn tay chị Lan vẫn mân mê, vuốt ve dương vật cứng ngắc của Lộc trong lòng bàn tay mảnh khảnh, hơi thở chị run nhẹ, đôi môi mím chặt như cố dằn lại điều gì sâu kín. Áo dòng đen khẽ rung theo từng nhịp thở gấp gáp. Cả hai lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu, mọi khoảng cách, rào cản từ bộ áo dòng, từ những lời nguyện cầu, từ tất cả những gì thiêng liêng chị từng theo đuổi bỗng như chỉ còn lại nơi đầu ngón tay ấm nóng, nơi ánh mắt mềm ra, khát khao, mơ hồ chẳng thể nói thành lời.
Không nói một tiếng, chị Lan rụt tay lại, đứng lên, chậm rãi ra cửa phòng khách, liếc mắt dõi ra ngoài sân một lượt rồi cẩn thận quay lại đóng sập cửa, nhẹ tay xoay chốt khóa. Tiếng chốt cửa vang lên rất khẽ nhưng nghe như sấm dội trong đầu Lộc, khiến cậu nuốt nước bọt, tim đập loạn nhịp, thân thể gần như cứng đờ vì căng thẳng và chờ đợi.
Chị Lan quay lại, bước chân nhẹ, bộ áo dòng quét trên nền gạch nghe xào xạc. Khi đến cạnh giường, chị cúi xuống, bàn tay lần lượt cởi quần của em trai ra, đôi mắt không rời khỏi ánh mắt Lộc, vừa lúng túng vừa như chìm trong một quyết tâm lạ lùng. Dương vật Lộc bật ra khỏi quần, căng cứng, đầu khấc đỏ au ướt át, run lên từng đợt khi gặp không khí mát lạnh.
Chị Lan quỳ xuống sàn, vạt áo dòng quệt qua chân Lộc, rồi chậm rãi cúi đầu xuống sát thân thể em trai. Một hơi thở nóng hổi phả lên đầu dương vật, đầu lưỡi hé mở, chạm nhẹ vào rãnh nhỏ phía dưới đầu khấc, khiến Lộc giật nảy người, miệng bật ra một tiếng thở dốc, “A… chị…”
Không trả lời, chị Lan nhẹ nhàng ngậm lấy đầu khấc đỏ rực, đầu môi mềm mại bóp sát quanh vòng tròn nhỏ ấy, rồi từ từ nuốt sâu hơn, từng phân một, cho tới khi cả chiều dài dương vật căng cứng chìm dần trong miệng chị. Hơi thở chị ấm nóng, lưỡi ve vuốt, lăn tròn quanh đầu khấc, đầu môi siết chặt, đôi tay bám nhẹ vào đùi em trai, nhịp nhàng di chuyển đầu lên xuống, vừa chậm rãi vừa day dứt, như muốn ghi nhớ từng chi tiết.
Tiếng “chụt… chụt…” vang vọng giữa căn phòng im lặng, hòa với nhịp thở gấp gáp của Lộc, khiến căn nhà nhỏ như rung lên vì những xúc cảm bị dồn nén quá lâu. Mỗi lần chị Lan rút miệng ra, đầu dương vật lại ướt bóng nước miếng, dây nhớt kéo dài, lưỡi chị không ngừng liếm dọc sống thân, bàn tay giữ chặt lấy gốc, vừa bóp vừa vuốt, kết hợp nhịp nhàng với môi lưỡi nóng bỏng.
Lộc rên khẽ, thân người run lên không kiểm soát, hai tay vô thức bám lấy vai chị gái, cảm nhận khoái cảm trào lên từng đợt sóng, nóng ran từ gốc chân lên tận óc. Chị Lan càng bú càng chủ động, miệng hút sâu, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ đầu khấc, mắt nhắm nghiền, má đỏ bừng, hơi thở gấp gáp đầy dục vọng. Mỗi lần lưỡi chị miết mạnh vào rãnh dưới, Lộc lại bật ra tiếng rên dồn dập, “ư… aa… chị… nữa… nữa đi chị…”
Căn phòng đặc lại trong âm thanh da thịt và tiếng “chụt… chụt…” ngày một nhanh hơn, mạnh hơn, nóng bỏng và đầy khát khao. Chị Lan không còn giữ được vẻ nghiêm nghị của một Sơ mới, tất cả chỉ còn lại bản năng và nỗi nhớ nhung, vồ vập nuốt trọn từng nhịp đẩy của em trai, cho đến khi Lộc không thể chịu nổi nữa, thân dưới giật mạnh, bắn trào từng dòng tinh dịch nóng hổi, trắng đục, phun thẳng vào sâu trong miệng chị.
Chị Lan vẫn giữ nguyên, miệng ngậm chặt, nuốt lấy từng đợt, đầu lưỡi liếm sạch từng giọt cuối cùng, chỉ khi Lộc đã run rẩy xong, chị mới rút miệng ra, lau nhẹ khóe môi, đôi mắt đượm buồn mà dịu dàng nhìn lên em trai, hơi thở vẫn còn vương mùi vị thân quen mãi không tan, giữa căn phòng khóa kín chiều hôm đó… nơi chỉ còn hai chị em, tất cả thế giới ngoài kia đều lặng im trong tiếng gió Bảo Lộc rì rào phía sau khung cửa.
Lộc vẫn còn ngồi thẫn thờ trên mép giường, hai chân run lẩy bẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở gấp gáp chưa dứt hẳn, dương vật vẫn còn giật nhẹ trong làn không khí lạnh. Cảm giác ấm nóng ẩm ướt của miệng chị Lan vẫn vương lại như dư vị không tan trên thân thể, khiến Lộc càng thêm bối rối, vừa hoang mang vừa rạo rực khó hiểu. Chị Lan quỳ dưới sàn, vẫn cúi đầu lau nhẹ mép miệng, đôi mắt khẽ nhắm lại như đang cầu nguyện thầm thì cho chính mình, rồi từ từ ngẩng lên nhìn em trai, ánh mắt long lanh pha trộn giữa xấu hổ, nuối tiếc và một nỗi buồn dịu dàng sâu thẳm.
Lộc lắp bắp, giọng còn lạc đi vì kích động:
“Chị… sao chị lại làm vậy… chị… chị là Sơ rồi mà… Sao lại…”
Cậu không thể nói tiếp hết câu, nhưng ánh mắt đầy nỗi khát khao, dằn vặt, mâu thuẫn lộ rõ trên gương mặt. Có một phần trong lòng Lộc muốn đi sâu hơn, muốn nhiều hơn nữa… sự va chạm, cảm giác lấn lướt giới hạn, muốn chị Lan trao trọn vẹn bản thân chứ không chỉ dừng ở những nụ hôn, những lần vuốt ve bí mật như thế này.
Chị Lan ngồi lặng một lúc, hai bàn tay đan vào nhau, vạt áo dòng phủ kín thân dưới, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lộc. Một nụ cười nhợt nhạt xuất hiện trên môi, vừa xót xa vừa thanh thản:
“Chị cũng không biết nữa… Có lẽ vì chị nhớ em… nhớ tất cả mọi thứ ở nhà, nhớ cả những điều không nên nhớ. Ở tu viện, mỗi ngày đều cầu nguyện, đọc kinh… nhưng càng cầu nguyện thì những ký ức về em lại càng rõ ràng hơn… Chị không muốn quên, cũng không thể quên được…”
Chị ngước lên nhìn Lộc, ánh mắt dịu xuống, thành thật và yếu mềm hơn bao giờ hết:
“Em là em trai chị, nhưng… cũng là người duy nhất làm chị rung động, làm chị thấy mình vẫn là người trần mắt thịt, vẫn còn yếu đuối, còn tham lam… Chị biết đáng lẽ không nên như vậy… nhưng hôm nay… chị muốn… muốn được gần em, dù chỉ một lần, một chút cũng được… Cho chị giữ lại trong lòng, trước khi quay về với Chúa.”
Ánh sáng ngoài trời đã ngả chiều, bóng chị Lan đổ dài trên nền nhà, đôi mắt đỏ hoe mà vẫn không rời khỏi Lộc, bàn tay chị run run đặt lên đầu gối em, nhẹ nhàng siết lấy như sợ sẽ buông lơi mãi mãi.
“Em đừng hỏi chị vì sao… cũng đừng trách… Nếu em muốn nhiều hơn… có thể sau này… chị cũng không biết mình sẽ thế nào nữa… Nhưng chỉ hôm nay thôi, được không? Để chị giữ lại chút gì của em, cho riêng mình chị…”
Căn phòng lại chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua khe cửa và hai bàn tay vẫn nắm chặt nhau, biết rằng dù có đi đâu, bao nhiêu rào chắn, trong tim cả hai vẫn mãi giữ một vùng ký ức không thể gọi tên, chỉ thuộc về Bảo Lộc, về ngôi nhà nhỏ và mùa áo dòng đen đầu tiên chị Lan trở về.
Khi Lộc rời khỏi phòng, đầu óc vẫn còn quay cuồng với vô vàn xúc cảm – sự ngây ngất và bối rối lẫn lộn, bên tai còn văng vẳng tiếng thở, mùi hương áo dòng chị Lan phảng phất mãi không tan. Cậu đứng lặng ngoài hành lang, lấy lại nhịp thở, tim đập dồn dập khi liếc xuống sân, thấy chẳng còn bóng dáng ba mẹ đâu, chỉ còn vạt nắng vàng chiếu nghiêng qua sân trước, cửa cổng hé mở – ba mẹ đã đi từ lúc nào, có lẽ ra chợ hoặc lên vườn, chắc sẽ lâu mới về.
Một ý nghĩ liều lĩnh dâng lên trong đầu Lộc, mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì từ trước đến giờ. Cậu quay vào, đóng cửa nhà thật khẽ, rồi đi thẳng lại phòng ngủ, nơi chị Lan vẫn còn ngồi lặng, hai bàn tay siết nhẹ tà áo dòng, đầu cúi xuống như chìm vào một niềm trăn trở chẳng ai chia sẻ. Lộc tới, nhẹ tay vặn khóa cửa phòng, tiếng “tạch” vang lên nghe rõ giữa không gian yên tĩnh, khiến cả hai cùng ngẩng lên nhìn nhau. Không còn ai ngoài hai chị em, chỉ có hơi thở, ánh mắt và những cảm giác không thể gọi tên.
Lộc ngồi xuống sát cạnh chị Lan, bàn tay chạm lên đùi chị, mắt nhìn thật sâu, vừa khao khát vừa lo lắng. Giọng nói nhỏ nhưng cương quyết, lạc đi vì xúc động:
“Chị Lan… nếu… nếu giờ em muốn… muốn đưa vào… chị… chị nghĩ có được không…”
Câu hỏi bật ra, gương mặt cậu đỏ bừng, hai tay nắm chặt, mắt không dám rời khỏi ánh nhìn của chị. Mọi thứ như dừng lại trong giây lát. Ngoài kia, gió Bảo Lộc vẫn rì rào qua tán cây, còn trong căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng tim đập và những rung động âm thầm giữa hai chị em.
Chị Lan nhìn em trai, ánh mắt đọng lại trong phút chốc, tất cả sự nghiêm nghị, dè dặt, mọi ranh giới tu hành và lý trí đều tan dần trong đôi mắt sâu, đầy đau thương, dịu dàng, vừa yếu mềm vừa quyết liệt. Bàn tay chị nắm lấy tay Lộc, siết nhẹ, môi khẽ run, mắt nhắm lại, hơi thở dồn dập.
Một lát sau, chị mở mắt, thì thầm, tiếng nói lạc đi, vừa như van xin vừa như đầu hàng chính mình:
“Em… em muốn thật sao… Nếu làm vậy… không còn đường lui nữa đâu… Em biết không…”
Từng lời của chị vang lên, nhè nhẹ nhưng sắc hơn bất cứ điều gì – trong đó là tình thân, là rung động, là nỗi day dứt, là tất cả những điều không thể có trong thế giới ngoài kia, chỉ còn lại giữa hai người, nơi căn phòng kín, cửa đã khóa, mọi ràng buộc ngoài kia bị bỏ lại.
Nếu Lộc gật đầu, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi. Nhưng ngay khoảnh khắc này, chỉ còn đôi tay nắm lấy nhau, ánh mắt nhìn thẳng, và lời hỏi nhỏ của cậu cứ lơ lửng, chờ đợi một đáp án có thể đổi cả cuộc đời hai chị em, trong một ngày Bảo Lộc vắng lặng, không ai biết, không ai chứng kiến – chỉ còn lại tim đập và hơi thở khắc khoải dưới mái nhà quen thuộc, nơi lần đầu tiên câu hỏi ấy được nói ra bằng tất cả can đảm và khát vọng tuổi trẻ.
Chị Lan nhìn vào mắt em trai thật lâu, đôi mắt đỏ hoe, rồi gật đầu thật khẽ, bàn tay chị run nhẹ khi đưa lên siết lấy tay Lộc, đôi vai khẽ rướn về phía trước như tự dâng mình cho khoảnh khắc không thể gọi tên ấy. Ánh sáng cuối ngày rọi xiên qua rèm cửa, rơi lốm đốm lên tà áo dòng đen, lên làn da trắng ửng đỏ và gò má nóng ran của chị. Trong không khí lặng ngắt, chị Lan thì thầm bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, nghe như một lời thú nhận cuối cùng trước tất cả niềm tin mình từng có:
“Nhẹ thôi… từ từ… chị… chị chưa từng…”
Hai bàn tay Lộc khẽ luồn vào vạt áo dòng, kéo nhẹ lên, lộ ra làn da mịn màng, mùi thơm của bột giặt, của sách kinh và hương da thịt trộn lẫn. Bầu ngực nhỏ của chị Lan phập phồng, đầu nhũ hồng nhạt, đã cứng lại dưới lớp áo, ngực trồi lên thở gấp. Lộc hơi run nhưng vẫn cúi xuống, hôn lên cổ, lên vai chị, bàn tay ve vuốt bầu ngực, rồi lần xuống bụng dưới, vén nốt tà áo, cẩn thận tháo váy, lần tay vào vùng kín mềm mại ẩn dưới lớp quần lót mỏng.
Ngón tay em lần chạm, cảm nhận vùng lông tơ mềm và hơi ẩm. Khi chị Lan run lên, hai chân mở nhẹ ra, đầu gối khẽ co lại, bàn tay chị ôm chặt lấy bả vai em, mặt quay đi, thở dồn dập, cổ họng nghẹn lại, cố kìm tiếng rên ngượng ngùng.
Lộc rướn người, hôn nhẹ lên môi chị – vị mặn của nước mắt pha lẫn ngọt dịu của hơi thở, rồi nhẹ nhàng kéo quần lót của chị Lan xuống đầu gối, lộ ra vùng kín nguyên vẹn, hồng hào, khe nhỏ se khít, lấm tấm những giọt ẩm đầu tiên. Cậu đưa tay vuốt ve, nhẹ nhàng tách khe ra, đầu ngón tay lần mò tìm điểm nhạy cảm, vừa ve nhẹ vừa thì thầm trấn an:
“Chị… đừng sợ… em làm thật nhẹ thôi…”
Dương vật căng cứng áp sát vào vùng kín của chị, Lộc cầm lấy gốc, nhẹ nhàng dí đầu khấc chạm lên khe ướt át, rồi day nhẹ một lúc lâu, chờ cho cơ thể chị Lan thích ứng, hơi thở chị đã dồn dập, bàn tay bám lấy drap giường, ngực phập phồng lên xuống.
Rồi cậu từ từ ấn đầu vào, cảm nhận sự chật khít khó tin, nóng rát, thành âm đạo siết chặt lấy từng phân di chuyển, đầu dương vật chỉ vừa lọt vào đã thấy khó khăn. Chị Lan nhắm chặt mắt, gương mặt méo đi vì đau, cắn môi rướn người lên, tiếng thở ngắt quãng, vài giọt nước mắt trào ra nơi khóe mi. Cậu không vội, dừng lại, cúi xuống hôn lên trán, lau nước mắt, thì thầm an ủi, rồi lại tiếp tục thật chậm, từng chút một, vừa đẩy vừa rút nhè nhẹ.
Đến khi đầu khấc vượt qua rào cản nhỏ, cảm giác bức bí bỗng vỡ òa, một luồng nóng rát trào lên, chị Lan nấc khẽ, rên “ư… aa…” thật nhỏ, bàn tay siết chặt lấy cổ tay em, thân dưới co giật nhẹ. Ở chỗ tiếp giáp giữa hai đùi chị, một vệt máu đỏ tươi rịn ra, loang trên tấm drap trắng, bằng chứng đầu đời của chị vừa bị phá vỡ.
Lộc dừng lại thật lâu, không dám nhúc nhích, chỉ hôn lên má chị, tay vuốt ngực, thì thầm: “Chị… đau lắm không… em sẽ dừng nếu chị không chịu nổi…”
Chị Lan lắc đầu, nước mắt lăn dài nhưng gương mặt dịu lại, bàn tay vỗ về lưng em trai, thì thầm, “Không… em cứ tiếp đi… từ từ thôi…”
Cậu lại nhẹ nhàng đẩy sâu vào thêm một chút, từng nhịp thật nhỏ, vừa đẩy vừa dừng, cảm giác âm đạo chật hẹp, nóng rực và siết chặt từng chút một, mỗi chuyển động đều rất chậm, rất dịu dàng, để chị Lan quen dần với cảm giác mới mẻ ấy. Mỗi nhịp đẩy, máu lại rịn thêm một ít, hòa cùng chất nhờn ướt át, bôi trơn cho từng chuyển động của cậu trong cơ thể chị.
Chị Lan ôm lấy Lộc, môi cắn nhẹ vai em, tiếng rên khe khẽ thoát ra, lúc thì đau đớn, lúc lại nghèn nghẹn vì cảm xúc lạ lùng, mới mẻ vừa dâng lên. Dần dần, cơn đau dịu lại, khoái cảm mơ hồ dần thay thế, khiến chị rướn nhẹ thân dưới đón lấy từng cú nhấp thật chậm, thật sâu của em trai.
Căn phòng lặng im, chỉ còn tiếng da thịt va vào nhau “phập… phập…”, tiếng thở gấp, và tiếng khóc nấc nhỏ của chị Lan, pha lẫn rên rỉ đầy đam mê lẫn đau đớn lần đầu. Hai thân thể quyện lấy nhau trong vệt nắng chiều nhạt, trên tấm drap trắng lấm tấm máu hồng – khoảnh khắc không bao giờ trở lại ấy, chỉ còn hai chị em giữ lấy, nơi Bảo Lộc mù sương và ký ức không thể gọi thành tên.
Khi cảm giác căng tràn sắp vỡ òa, Lộc siết chặt vai chị Lan, nhịp đẩy vẫn giữ chậm, cẩn thận lắng nghe từng tiếng thở gấp, từng cái rướn nhẹ của chị. Cậu cảm nhận cơ thể chị siết lấy mình, âm đạo chật khít, ấm nóng, mỗi cú nhấp đều rướm chút máu hồng cùng chất nhờn ướt át quện vào nhau, lan dọc theo thân cậu. Bầu không khí ngập mùi da thịt và dư âm của một bí mật lớn nhất đời.
Nhưng đúng lúc cơn cực khoái dâng đến, Lộc bỗng hoảng sợ, nghĩ đến mọi hệ quả, lo lắng cho chị, không muốn để lại dấu vết gì có thể khiến chị phải dằn vặt thêm. Trong cơn mê mẩn đó, Lộc vội rút ra thật nhanh, cắn răng ghìm lại khoái cảm, dương vật đỏ au trơn ướt bật ra khỏi cơ thể chị Lan, một dòng tinh dịch đặc nóng trào ra mạnh mẽ, vẽ thành từng vệt dài trắng đục trên nền gạch sàn, từng giọt rơi lộp bộp xuống gạch lạnh, loang ra ướt nhẹp giữa căn phòng nhỏ.
Lộc thở dốc, cả người vẫn còn run rẩy, mắt nhìn vệt tinh dịch dính đầy trên sàn, vừa ngượng ngùng vừa thở phào vì đã không làm chị mang bầu. Chị Lan nằm thở gấp trên giường, vạt áo dòng vẫn còn xộc xệch, giữa hai đùi còn lấm tấm máu, bàn tay yếu ớt với lấy khăn giấy tự lau sạch cho mình, ánh mắt thoáng qua nét lo lắng xen lẫn nhẹ nhõm. Chị nhìn em trai, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đau đáu, nhưng không nói gì.
Lộc vội vã kéo quần mặc lại, rồi lấy cây lau nhà từ góc phòng, cẩn thận thấm sạch từng vệt tinh dịch trên sàn, lau đi lau lại thật kỹ, mắt không dám nhìn thẳng vào chị. Mỗi đường lau đều lấp đầy bằng sự hối hả xen lẫn lo sợ, muốn xóa đi mọi dấu vết của điều vừa diễn ra, để lại căn phòng sạch sẽ, tinh tươm như ban đầu, chỉ có trong lòng hai người là không bao giờ trở về như trước nữa.
Chị Lan khép chặt áo dòng, ngồi dậy nhìn theo từng cử động của em, rồi lại cúi mặt xuống, bàn tay nắm chặt góc giường, hơi thở dần đều lại, còn trong mắt là ánh nước long lanh của một ký ức đã trở thành bí mật không ai được phép chạm vào, nơi góc phòng nhỏ vùng Bảo Lộc, buổi chiều hôm ấy – mọi tội lỗi đều được lau sạch trên mặt sàn, nhưng chẳng thể nào xóa mờ trong lòng hai chị em.
Chị Lan lặng lẽ kéo lại vạt áo dòng, mái tóc dài rối khẽ buông trước trán, đôi mắt đỏ hoe sau làn mi cong, mùi xà phòng, hương nắng chiều và thoảng vị máu nhè nhẹ vẫn còn vương nơi đầu ngón tay. Chị không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy khỏi giường, tới bên cạnh Lộc, vòng tay ôm lấy em trai từ phía sau, siết nhẹ trong lòng ngực vừa mới đau rát, vừa đầy yêu thương không thể tỏ bày.
Lộc đứng bất động một lúc, cảm nhận cánh tay chị siết quanh eo, hơi thở ấm áp của chị phả lên gáy, nhịp tim hai người hòa làm một, yên lặng đến nghẹt thở. Không ai nói gì thêm về chuyện vừa rồi, nhưng tất cả những cảm xúc, đam mê, đau đớn và ngập ngừng đều lưu lại trong cái ôm đó, như một lời tiễn biệt lặng thầm cho những gì không thể quay trở lại.
Sau cùng, chị Lan khẽ buông tay, đẩy nhẹ vai Lộc, thì thầm dịu dàng, giọng mệt mỏi mà ấm áp, “Em về phòng đi, để chị nghỉ chút… Sắp tới giờ cơm rồi.” Ánh mắt chị vẫn ánh lên niềm yêu thương xen lẫn day dứt, như cầu mong mọi thứ sẽ được giữ lại mãi trong góc sâu ký ức, không ai ngoài hai chị em biết đến.
Lộc gật đầu, rón rén ra khỏi phòng, cẩn thận khóa lại như cũ, rồi về phòng mình, ngồi lặng hàng giờ, lòng ngổn ngang bao xúc cảm, chỉ có tiếng gió Bảo Lộc thổi qua cửa sổ và tiếng tim đập trong lồng ngực không yên. Ngoài sân, ba mẹ đã trở về, tiếng nói cười, tiếng bước chân rộn rã như chưa từng có gì khác lạ. Không ai trong nhà nhận ra điều gì khác, không ai thấy được ánh mắt hai chị em nhìn nhau trong bữa cơm tối… ánh mắt lặng lẽ trao nhau những điều sâu kín, không thể nói ra.
Tối đó, cả nhà quây quần bên mâm cơm, mẹ gắp thức ăn cho từng người, ba kể chuyện mùa cà phê, Lan lặng lẽ cười, thỉnh thoảng liếc sang Lộc, ánh mắt dịu dàng và xa xăm như mang theo cả một thế giới riêng không ai biết. Lộc thì lặng lẽ ăn, lòng rối bời, chỉ dám nhìn chị qua ánh nến bàn ăn, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt chị lại thấy lòng xốn xang.
Đêm ấy, chị Lan ngủ sớm, trong phòng riêng, còn Lộc nằm trằn trọc mãi không sao chợp mắt. Mọi chuyện vừa xảy ra như một giấc mơ dài, để lại dư vị ngọt ngào và day dứt len lỏi tận sâu trong lòng. Ngoài trời, sương đêm Bảo Lộc dày đặc, tiếng côn trùng rả rích như ru cho mọi bí mật ngủ yên dưới mái nhà nhỏ.
Sáng hôm sau, trời còn mù sương lạnh, chị Lan dậy sớm, mặc áo dòng, sửa soạn hành lý. Cả nhà dậy tiễn chị ra cổng, mẹ dúi vào tay chị ít tiền lẻ, ba dặn dò kỹ lưỡng chuyện đi đường, còn Lộc đứng phía sau, mắt đỏ hoe, cố giấu đi nỗi xúc động. Chị Lan chỉ mỉm cười, xoa đầu em trai một lần cuối cùng, thì thầm thật khẽ, “Ở nhà ngoan, nhớ giữ gìn sức khỏe… Có dịp, chị lại về…”
Chị leo lên xe, ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà, mái hiên, vạt nắng sớm và cả Lộc đang đứng lặng bên hàng rào hoa dâm bụt, ánh mắt chứa chan tất cả những điều chưa từng được nói thành lời.
Xe lăn bánh, khuất dần sau con dốc, để lại Bảo Lộc mù sương phía sau, mọi bí mật vẫn nguyên vẹn như chiều hôm trước… chỉ còn lại trong ký ức hai người, không bao giờ phai nhòa, như làn sương mai lặng lẽ phủ lên đồi chè, dịu ngọt và không thể chạm tới, để rồi mỗi lần nhớ lại, lòng lại dâng lên một cảm xúc dịu dàng, xót xa và vĩnh viễn không ai biết ngoài hai chị em.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chiếc áo dòng của chị |
Tác giả | From Nowhere |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ chị gái, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/09/2025 02:43 (GMT+7) |