Tôi biết hậu quả việc này có thể sẽ bị cho nghỉ việc, mất rất nhiều thu nhập nhưng tôi vẫn muốn đi, đơn giản tôi cảm thấy lo cho chị. Làm gì thì làm, tôi không muốn chị buồn, càng có điều gì đó khó chịu trong lòng, chỉ khi ngồi trên chuyến xe này ngắm nhìn cảnh đêm, nghĩ về nơi tôi sắp đến mà thấy nhẹ lòng hơn. Tôi tự hiểu chưa chắc chuyến đi này sẽ tìm được chị, đời không giống như phim, nhưng tôi lại chắc chắn nếu tôi không hiểu chị thì không ai hiểu chị, có ngu cở nào cũng đoán được chị đi đâu.
Phố núi đón tôi bằng một cơn mưa nhẹ, cái tiết trời giữa đêm thế này đúng không còn gì chán hơn. Lê cái thân đi về khách sạn đặt trước đó, tôi nằm lăn ra ngủ vùi luôn. Sáng sớm, thức dậy nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thuê luôn một chiếc xe máy, tôi nhanh chóng lên đường đi kiếm chị.
Chạy vòng vèo khắp mấy con đường trung tâm, quanh bờ hồ mong vô tình nhìn thấy chị, tất nhiên đâu phải phim đâu mà tìm ra được chị bằng kiểu ngớ ngẩn như tôi làm. Ghé đại một quán ăn gần bờ hồ làm một tô bánh canh, xong xuôi tôi chạy luôn đến nhà của anh Chinh. Tôi đâu có rành đường, càng không nhớ rõ đường, chỉ chạy đại theo trí nhớ một cách quán tính, lần mò mãi đến tận xế trưa mới tìm ra được nhà anh Chinh.
Nhưng cả buổi chỉ công cốc, nhà anh Chinh đóng cửa, hỏi thăm hàng xóm xung quanh thì mấy ngày nay không có ai vô nhà anh ở, giờ này chắc anh đang sống ở nước ngoài, làm gì có ở đây mà tìm, chỉ là tôi hy vọng lên đây chắc chị chỉ còn ở nhà anh thôi. Không tìm được gì, đành lủi thủi ra về, tôi đi luôn lên quán caffe quen thuộc tôi vẫn hay ngồi với chị với hy vọng tìm thấy chị ở đó, có lẽ tôi sẽ bắt chước cách chị kiếm tôi lần trước, cắm trại luôn ở quán xem sao. Lần này kiếm được chị chắc phải lập thêm thỏa thuận có biến mất cũng nhớ biến mất chỗ nào kiếm cho dễ dễ nhanh nhanh chút mới được.
Quán caffe vẫn quen thuộc như bao lần, nhẹ nhàng với những ca khúc ngọt ngào, có lẽ chẳng còn nơi nào khác để tìm chị ngoài chỗ này, chắc chắn tôi sẽ tìm được chị ở đây, như cách chị tìm được tôi lần trước. Gọi cho mình một ly caffe không đường, tôi im lặng đưa mắt nhìn xuống thành phố phía dưới, nhiều lần đến quán nhưng đây là một trong số ít lần tôi đến sớm như vậy.
Ánh hoàng hôn màu đỏ phủ xuống bên kia phố núi như chính hy vọng gặp chị của tôi bây giờ, chầm chậm tắt đi, để rồi lại tự lóe lên bằng những ánh đèn đường. Trời se lạnh, cái đói cào nhẹ trong bụng, mắt tôi vẫn nhìn xuống dưới, thi thoảng đứng dậy đi một vòng ra phía ngoài quán, trò chuyện vu vơ với bác giữ xe, rồi lại đi vào vị trí quen thuộc. Cô bé nhân viên đến châm thêm trà, tôi mĩm cười:
– Cho anh một ly caffe nửa nhé. Với lại menu đồ ăn quán, em chọn đại cho anh một món, món nào cũng được.
– Dạ để em mang menu vào cho anh.
– Thôi không cần, em cứ chọn giúp anh.
– Dạ! À hình như anh đang chờ ai phải không ạ?
– Ừ!
– Chắc bạn anh không đến rồi.
– Anh cũng không biết. Nói chung chắc anh vẫn sẽ ở đây chờ lâu nửa, có gì em thông cảm nhé. Có thể phụ thu thêm cũng được, không sao.
– Dạ không có gì đâu anh, hihi ai lại làm vậy bao giờ. Em chọn cho anh món gì nóng nóng ăn cho khỏe nhé.
– Ừ! Cảm ơn em!
Cô bé nhân viên đi ra ngoài. Tôi lại nhìn ra phía dưới thành phố, không biết giờ chị đang làm gì nhỉ. Khoảng 20 phút sau vẫn cô bé nhân viên ấy mang món ăn vào cho tôi, một tô hủ tiếu bò kho thơm lừng. Tôi bật cười:
– Anh cười gì ạ?
– Trùng hợp vậy? Sao em biết anh thích món ăn này?
– Dạ em chọn đại với lại hôm nay món này nấu ngon lắm ạ.
– Vậy mọi ngày không ngon hả?
– Ơ! Dạ không phải, mọi ngày cũng ngon, hôm nay ngon hơn hihi.
Tôi cũng cười, dọn đồ ăn xong cô bé đi ra ngoài, tôi từ từ thưởng thức món ăn, nhấm nháp một ít trà và tiếp tục chờ đợi.
Cuối cùng hôm đó, tôi cũng không chờ được chị, quán đóng cửa, tôi đành chạy xe về khách sạn nghỉ ngơi. Mai có lẽ sẽ chạy vòng thêm một số nới có quán caffe đẹp khác xem sao, biết đâu chị lại không ở quán cũ mà trốn đâu đó quán khác. Sáng, tiết trời se lạnh, tôi khoác lên người bộ quần áo chị may cho tôi, chiếc quần kaki đen, áo sơ-mi trắng, mang chính đôi giày chị mua cho, ôm theo chiếc áo ấm ra đường. Hy vọng bộ quần áo này sẽ mang lại thêm may mắn cho tôi.
Cả buổi sáng, tôi đi khắp nơi có quán caffe đẹp, mỗi quán tôi đều ghé vào vài phút, uống vội một ly caffe rồi rời đi. Đến tầm quán thứ 5 thì người tôi phê thật sự, vì sự nghiệp tìm kiếm lâu dài, tôi đành chọn món khác uống cho mát. Đến tầm trưa thì chân mõi, người mệt, đầu óc đầy chán nản. Tôi lại tìm về quán caffe quen thuộc để làm nơi cuối cùng trong ngày trước khi trở về khách sạn.
Ngày thứ 3, chị vẫn ở một nơi nào đó tôi chưa tìm được. Cách tôi tìm chị cứ ngu ngơ làm sao ấy nhưng tuyệt nhiên tôi chưa bao giờ ngừng hy vọng. Có một điều gì đó thôi thúc trong lòng, rằng rồi chị sẽ xuất hiện mặc dù tôi ý thức được tôi đã làm chị đau như thế nào.
Cơn mưa nhẹ phía ngoài khung cửa sổ, hôm nay là thứ 7, quán đông khách hơn thường ngày. Tự tôi gọi nhiều đồ uống, món ăn hơn như cách bù đắp cho chỗ ngồi quán bị tôi chiếm suốt mấy ngày nay. Hôm nay sẽ có diễn piano, tôi đoán vậy vì lúc vào quán tôi nhìn thấy nhân viên đang lau đàn, kiểm tra lại âm thanh. Trời càng về đêm, càng lạnh, nhưng không khí trong quán thì ấm áp hơn bởi sự có mặt của đông người. Tiếng piano phía ngoài vang lên bản tình ca ngọt ngào, tôi lắng nghe nhưng thực sự không chú tâm vào đó. Tôi đang bận nghĩ về chị. Để rồi bổng nhiên giữa nhưng ca khúc xa lạ ấy, vài nốt nhạc dạo đầu của ca khúc tiếp theo vang lên, tôi lặng người. Từ vị trí tôi ngồi có một chiếc khe sát tường có thể nhìn ra phìa ngoài nhưng cũng chỉ đủ nhìn thấy được lưng của người chơi đàn. Bất giác tôi nhận ra mình đã quen với dáng người từ phía sau của người đang đánh đàn này, tôi nhận ra chị ngay từ cái nhìn đầu tiên dù chỉ là từ phía sau, có một triệu cô gái ngồi ở đó lúc này, tôi cũng nhận ra chị…vì tôi đã quen nhìn chị từ sau lưng rất nhiều, rất nhiều.
“Em mong mình được yêu biết nhường nào
…và dường như anh đang ở đâu đây thật gần em
Nhưng em chỉ kịp nhìn anh trong phút chốc mà chưa kịp nói gì
… Giữa thành phố xa lạ này
Em sống bằng nghề vẽ những bức tranh tình yêu, cuộc sống
…luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp anh và để rồi em sẽ ngả vào trong lòng anh ấm áp…
Giờ đây dù có hơi muộn…
Nhưng em đã nhận ra anh … ”
Tôi ngả lưng vào chiếc ghế, đôi tay xoa xoa vào nhau, môi mĩm cười. Tôi không hiểu lời ca khúc tiếng nước ngoài chị đang hát, nhưng tôi biết chị yêu bài hát này nhiều như thế nào. Lần đầu tiên tôi nghe chị hát trọn vẹn ca khúc này, lần đầu tiên tôi nghe chị hát với tiếng đàn piano.
Tất nhiên chị hát không thể hay bằng cô ca sỹ chuyên nghiệp thể hiện ca khúc này, nhưng tôi chắc chắn tình cảm chị đặt trong từng giai điệu này nhiều hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Từng phím đàn cuối cùng kết thúc, tiếng vỗ tay khắp quán vang lên. Tôi nghe được vài lời khen của khách, vài lời đề nghị chị hát thêm một bài, vài người lầm chị là một ca sỹ nào đó hay chí ít là một người hát phòng trà…
“ Hàng chiều cứ vào giờ ấy,
Anh hãy ở bên em anh nhé…
Buồn cười thật, vì em đã từng không biết anh là ai,
…mà chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn theo bóng anh lướt qua thật nhẹ.
…Giờ đây dù có hơi muộn,
Em đã nhận ra anh…”
– Bài hát này dành cho người ngồi trong phòng. Hắn là tên đáng ghét nhất thế giới. Hihi Phương cảm ơn mọi người!
Tôi bật cười nhẹ, giờ thì chắc chắn chị ở đây rồi. Thở phù một cái, dựa người vào cửa kính đưa mắt nhìn ra bên ngoài, phố núi bình yên biết bao nhiêu.
– HeY!
Tôi vẫn im lặng.
– HeY!
Vòng tay ôm chặt lấy bắp tay tôi, mùi hương quen thuộc của chị phả vào mũi. Tôi vẫn im lặng, không phải bởi tôi biết nói gì với chị, tôi im lặng bởi vì tôi bối rối, bối rối vì tiếng “HeY”!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Câu chuyện đời tôi |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/04/2021 21:04 (GMT+7) |