Tống Thanh Thư rất nhanh thay cho Triệu Cấu mặc niệm, tiếc cho vị thái giám hoàng đế không có năng lực để hưởng thụ cái diễm phúc vô biên này, cái này chỉ sợ cũng là do lão thiên đối với Triệu Cấu báo ứng, ngay cả Nhạc Phi cũng giết, chút báo ứng này xem như cũng còn quá nhẹ.
A Kha phân phó cung nữ chuẩn bị nước ấm, rửa mặt sau đó ôm sau lưng Trần Viên Viên:
– Nương, để nữ nhi tháo trang sức cho nương…
– Đã làm quý phi mà còn lanh chanh như vậy.
Trần Viên Viên liếc nàng, nói tiếp…
– Ngươi đã quên là ta đã mang phát tu hành rồi sao, đừng nói trang điểm, trang sức cũng không có mang, thì làm gì mà cần tháo trang sức a.
– A…
A Kha xấu hổ thè lưỡi.
– Để ta giúp ngươi tháo trang sức…
Trần Viên Viên mỉm cười, nhấn lấy bả vai nữ nhi để nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, bắt đầu thay nàng gỡ xuống trên đầu từng kiện từng kiện trang sức.
– Con đâu có muốn làm quý phi này đâu a…
Nhìn dung nhan mình trong gương đồng, A Kha bỗng nhiên vểnh miệng nói ra.
Trần Viên Viên mặt mày khẽ biến sắc, vội nhìn cung nữ đứng cách đó không xa, thấy các cung nữ không có chú ý bên này, nhỏ giọng nói ra:
– Loại lời này không thể nói lung tung.
A Kha đem cái lược ném trên bàn, lại nói:
– Mỗi ngày đi ra ngoài, trên đầu phải mang nhiều đồ vật như vậy, thật sự là phiền chết rồi.
Thấy nàng là vì nguyên nhân này mà buồn bực, Trần Viên Viên cười lên, một bên thay con gái chải vuốt tóc, vừa nói:
– Thật sự là lời nói của hài tử, không biết bao nhiêu nữ nhân muốn một thân như thế này mà cầu không được đây.
A Kha bỗng nhiên thở dài một hơi:
– Nương cũng đã từng làm qua vương phi, vậy lúc làm vương phi, nương thật sự có vui vẻ hay không vậy?
Trần Viên Viên giật mình, trong nhất thời trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, từng sự tình trải qua từng cái một xẹt qua, nàng âm u thở dài, nghĩ thầm đúng là ta chưa từng thật sự vui vẻ qua.
Chứng kiến trong gương đồng thần tình mẫu thân ảm đạm, A Kha cuống quýt đứng dậy an ủi:
– Là nữ nhi không tốt, lại nhắc đến chuyện thương tâm của nương rồi.
– Cũng không có gì, chỉ có thể tự trách là nương tu vi còn chưa tới mà thôi, đã nhiều năm nương nương nhờ cửa Phật, vốn tưởng rằng đã có thể mây trôi nước chảy, không ngờ vẫn không cách nào thản nhiên đối mặt.
Trần Viên Viên tuy rằng ngữ khí ưu sầu, nhưng thanh âm vẫn mềm mại đáng yêu động lòng người.
Tống Thanh Thư thấy nàng lúc mỉm cười thần quang ly hợp, khi sầu khổ thì làm rung động lòng người, cũng đầy ngập thương tiếc chi ý, hắn nghĩ thầm đáng tiếc nếu mình vãn sinh cách đây vài mươi năm, thì nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn, không để cho nàng cả đời vận mệnh nhấp nhô, bị nhiều cực khổ như vậy.
Nhưng rồi lập tức cười lên, nghĩ thầm mình tại sao lại giống như Ngô Tam Quế, Lý Tự Thành đi vào vết xe đổ, không có thận trọng như vậy chứ.
A Kha lúc này không biết cũng lúc này nghĩ đến chuyện thương tâm gì, hai mẫu tử đều đồng thời ngơ ngẩn…
Từ trên xà nhà Lý Nguyên Chỉ đến bên tai Tống Thanh Thư, cắn lỗ tai hắn nhỏ giọng nói ra:
– Tống đại ca, hay là chúng ta đi thôi.
Tống Thanh Thư một tay ôm lấy bờ eo nhỏ nàng:
– Nếu như đã đến đây, bây giờ lại rời đi, há chẳng phải là đáng tiếc?
– Nhưng bây giờ phía dưới tất cả đều là người, chúng ta muốn lên trên giường Ngô phi cũng không được a.
Lý Nguyên Chỉ phiền muộn nói, nàng vừa rồi kỳ thật cũng chỉ là thuận miệng nói vậy, chứ cũng không nghĩ tới là thật muốn tại trên giường đối phương phát sinh ra cái chuyện đó, chỉ là có chút không cam lòng đối phương chỉ cao khí ngang, muốn trả đũa A Kha một chút mà thôi.
– Yên tâm đi, ta có biện pháp, bất quá phải đợi cho những cung nữ này ly khai rồi hãy nói.
Tống Thanh Thư an ủi, thật ra nếu hắn hiện thân cũng có thể chế trụ đám cung nữ này, chỉ bất quá là có nhiều người, đến lúc đó giải quyết tốt hậu quả thì cũng phiền toái.
Trong một chốc lát này một đội cung nữ nối đuôi nhau mà vào, bưng một chậu nước ấm đi đến, Tống Thanh Thư xa xa nhìn thấy, âm thầm tặc lưỡi: “Nam Tống không hổ là truyền thừa vương triều người Hán, về phương diện lễ nghi có thể so sánh với Mãn Thanh cùng Kim quốc thì phức tạp hơn nhiều lắm.”
Trần Viên Viên cùng A Kha sau đó rửa mặt, một bên cung nữ cầm cái khay chứa bạch ngọc chà xát, lau, lăn, động tác cực kỳ nhẹ nhàng. Tống Thanh Thư ánh mắt vô cùng tốt, liếc liền nhìn ra bạch ngọc trong tay cung nữ chính là bạch ngọc thạch trân quý đặc chủng chế thành, thập phần quý báu. Hắn tuy rằng không rõ làm vậy để có tác dụng gì, nhưng cũng có thể đoán được, người của thế giới này cho rằng bên trong ngọc thạch ẩn chứa có âm dương nhị khí tinh thuần, đối với người có tác dụng thần kỳ, làm như vậy có thể là vì dưỡng nhan…
Kế tiếp lại có cung nữ lấy ra trứng gà chín bóc lột, nhu hòa tại trên mặt hai nàng lăn tròn, để cho da thịt các nàng hấp thu đầy đủ tinh hoa trứng gà, rất nhanh lại thêm đám cung nữ đi tới, trong tay cầm láy đĩa phấn trân châu tốt nhất, nhẹ nhàng bôi lên tại trên mặt hai người.
Đừng nói là Tống Thanh Thư, ngay cả Lý Nguyên Chỉ cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Tống Thanh Thư nhìn xem hai nàng bộ dạng đã thành thói quen, có thể từ nhỏ đã được bảo bọc như vậy, khó trách các nàng khuynh quốc khuynh thành, làn da so với sữa còn muốn trắng, so với đậu hũ còn muốn non hơn.
Bất quá trong loạn thế, nếu như các nàng không có một đại nam nhân mạnh mẽ bảo hộ, thì sẽ biến thành đồ vật cho cường giả khắp nơi…
Làm xong khuôn mặt, cung nữ khác quỳ gối bên chân hai người, cởi vớ hài, sau đó để chân các nàng vào trong chậu gỗ chứa nước có đầy hoa hồng…
Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua liền tán thưởng, mẫu tử không chỉ có dung mạo tương tự, ngay cả đôi chân ngọc cũng độc nhất vô nhị, phảng phất là nghệ thuật gia cao cấp nhất dùng khối ngọc thạch điêu khắc mà thành, không đúng, trong nhân thế chỉ sợ không có nghệ thuật gia có đủ bổn sự như vậy, chỉ có trời cao quỷ phủ thần công mới có thể đạt tới loại hiệu quả thần kỳ này.
Nhìn qua hai mẫu tử, Lý Nguyên Chỉ lúc này hối hận không thôi, mình tại sao lại kéo hắn chạy tới nơi đây, quay đầu phát hiện Tống Thanh Thư đang chằm chằm nhìn không chuyển mắt, liền thở phì phì vươn tay quơ ở trước mặt hắn:
– Không được xem…
Tống Thanh Thư cũng không phải cái loại ưa thích rình coi), bị tay của nàng che ở ánh mắt cũng không có phẫn nộ, c lại tràn ngập yêu thương đem Lý Nguyên Chỉ ôm vào trong ngực, bên tai nàng nhỏ giọng nói ra:
– Nguyên chỉ muội muội không cho nhìn, thì ta sẽ không xem.
Lý Nguyên Chỉ lúc này mới đổi giận thành vui, khóe miệng hơi cong lên, đắc ý hừ một tiếng:
– Vậy thì mới được chứ…
Trong ngực Lý Nguyên Chỉ cong cong khóe miệng, một đôi mắt đẹp tựa như sáng chói trên bầu trời đêm, tản ra hào quang mê người, Tống Thanh Thư âm thầm suy nghĩ: “Nguyên Chỉ muội muội tuy rằng không khuynh quốc khuynh thành như mẫu tử Trần Viên Viên, A Kha, nhưng nàng tinh quái khí chất tràn ngập sức sống thanh xuân cũng là mị lực, huống chi nàng đối với mình thắm thiết, chi tâm so cái gì cũng đều trân quý hơn.”
– Làm cái gì mà nhìn muội như vậy chứ?
Lý Nguyên Chỉ khuôn mặt trắng noãn dần dần hiện lên hồng hào, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
– Bởi vì nhìn muội thất rất xinh đẹp a…
Tống Thanh Thư dừng một chút, bên tai nàng ôn nhu nói…
– Đẹp mắt đến mức ta bây giờ có chút không thể chờ đợi được rồi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 6 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 11/01/2024 12:07 (GMT+7) |