Chỉ bất quá tài nghệ may hương nang này cực kém, không biết trên đó thêu hình con gì, Tần Lâm kinh ngạc hỏi:
– Ủa, đây là đôi vịt hay gà mái vậy?
Thời gian Thanh Đại vẽ hình thảo dược giúp gia gia nhiều, tự nhiên ít khi động tay vào nữ công may vá, cho nên tài nghệ còn kém. Nghe Tần Lâm nói như vậy, nàng đỏ bừng mặt mũi, miệng nhỏ chu cao:
– Là… là tiên hạc, có ý chúc đệ vỗ cánh bay cao… Đáng ghét thật, không cho cười.
Nhưng Tần Lâm đã sớm không nhịn được phình bụng cười to.
Thanh Đại vừa xấu hổ vừa gấp, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: Thật vất vả mới may được hương nang này, tay cũng bị kim đâm chảy máu không ít, người ta vô cùng phí tâm phí sức, tên này lại không cảm kích chút nào.
– Mặc dù thêu không được khá, nhưng ta rất thích…
Tần Lâm ngửi hương nang một cái, mùi thuốc thơm phức xông vào mũi:
– Ủa, mùi này giống như đúc tiểu Thanh Đại…
– Không lớn không nhỏ, phải gọi sư tỷ mới đúng!
Thanh Đại liếc Tần Lâm một cái, ngồi xuống ghế, cúi đầu nhìn chân mình.
– Bất quá, sau này không nên may hương nang cho ta nữa, xem đi, tay nàng đã bị kim đâm kia kìa…
Tần Lâm trân trọng cất hương nang vào ngực áo, sau đó vô cùng bá đạo cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thanh Đại, khiến cho nàng kinh hoảng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt kẻ xấu này.
Tần Lâm nhìn ánh mắt của nàng, chậm rãi nói:
– Ta sẽ đau lòng.
Tiếng gõ cửa chợt vang lên lần nữa.
Thanh Đại giống như chú nai con hoảng sợ, rút tay mình trong tay Tần Lâm về thật nhanh, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch trong ngực, luống cuống vô cùng.
– Tên mập ngươi ngứa ngáy rồi phải không?
Tần Lâm đi tới mở cửa.
Lại là Trương Kiến Lan cùng Bạch Liễm, hai người mặt mũi tươi cười đứng ở ngoài cửa.
Sau khi Hoàng Liên Tổ chận cửa đưa sính lễ, Trương Kiến Lan lớn tiếng xưng cắt bào đoạn nghĩa vạch đất tuyệt giao với vị biểu ca họ xa này, cho nên cũng không bị dính líu. Nhưng cũng không tránh được trêu chọc các sư huynh đệ chán ghét nhiều hơn, ngoại trừ mấy tên đồng đảng thân cận như Bạch Liễm ra, các đệ tử khác trong y quán càng ngày càng xa lánh.
Cuộc sống không dễ dàng, Trương Kiến Lan không phải là kẻ ngu ngốc nên biết thu liễm, thời gian gần đây đều cụp đuôi làm người, cũng không hề bày ra dáng vẻ Đại đồ đệ y quán hay y quan vương phủ tương lai nữa, gặp mặt người khác lập tức nở một nụ cười bồi, dường như đã đổi tính.
Vốn là nghe nói Tần Lâm cùng các sư đệ ở trong phòng uống rượu, sau khi cửa mở chỉ nhìn thấy Thanh Đại cùng Tần Lâm trong phòng, Trương Kiến Lan vừa đố kỵ vừa hận, trong mắt thoáng hiện vẻ tàn khốc.
Che giấu tâm trạng rất nhanh, vẻ mặt y tươi cười nhìn Tần Lâm chắp tay một cái:
– Tần sư đệ, trước kia ngu huynh đắc tội đã nhiều, vẫn muốn xin lỗi đệ, khổ nỗi không có cơ hội lên tiếng nói. Hôm nay là ngày lễ Đoan Ngọ, trên mặt sông có Long Chu tái (lễ hội đua thuyền rồng), chúng ta cùng nhau đi xem đua thuyền, buổi trưa ghé Duyệt Giang lâu ăn bữa cơm thường, coi như là ngu huynh bồi tội với sư đệ. Tiểu sư muội, muội cũng nên đi, Long Chu tái rất náo nhiệt, trên đê còn có người bán kẹo đường, diễn trò làm xiếc, leo cột, nhiều trò tạp kỹ.
Vốn Tần Lâm còn đang trầm ngâm không quyết, ngược lại Thanh Đại nghe Long Chu tái lập tức mắt sáng rực lên, tỏ vẻ hết sức đáng thương nhìn Tần Lâm.
Là thiếu nữ chưa xuất giá, tuy rằng nàng cũng không phải là tiểu thư khuê môn bất xuất chưa từng ra khỏi đại môn y quán, nhưng cơ hội có thể ra ngoài cũng không nhiều, tiết Đoan Ngọ chính là một trong mấy ngày ít ỏi có thể đi được trong năm.
Dĩ nhiên nàng sẽ không cùng Trương Kiến Lan đi ra ngoài, nếu như Tần Lâm cự tuyệt, nàng tình nguyện ở lại y quán cũng không đi đâu cả.
Tần Lâm nhìn thấu suy nghĩ của nàng, đương nhiên hắn cũng không muốn Thanh Đại trải qua một tiết Đoan Ngọ thất vọng, bèn nhìn Trương Kiến Lan cười cười:
– Cần gì nói xin lỗi bồi tội, Trương sư huynh quá khách sáo, nếu sư huynh có yêu, sư đệ ta cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh, làm sư huynh phải hao tốn.
Thanh Đại tươi cười rạng rỡ:
– Chờ đã, ta đi thay y phục. Tần sư đệ, tiết Đoan Ngọ ai cũng thay y phục xinh đẹp nhất đi xem Long Chu tái, đệ cũng nên thay bộ y phục rách nát của mình đi.
Ước chừng thời gian một nén nhang, Thanh Đại thay một thân quần lụa màu lục mỏng. Vốn vóc người nàng đường cong lả lướt, mặc quần mỏng như vậy giống như mây khói vòng quanh bên người, gương mặt không hề thoa phấn. Mái tóc như mây búi lên cao, cài một cây mộc trâm hoàng dương, càng thêm mấy phần khí chất thanh linh sâu xa, như tuyệt thế giai nhân núi xa không cốc xuất trần.
Tần Lâm vừa thấy một thân trang phục này của nàng, không khỏi nhớ tới lúc mới gặp gỡ ở Kinh Cức lĩnh. Khi đó hắn bị kỳ xà cắn thương, trong lúc mơ mơ màng màng cho rằng Thanh Đại là tiên nữ trong rừng, không phải cũng là cảm giác không linh sâu xa này sao?
Thanh Đại nhìn Tần Lâm thấy hắn cũng đã thay đổi. Một bộ trường sam màu nguyệt bạch hết sức vừa người, tuy rằng không phải là vô cùng anh tuấn, nhưng cũng sáng láng dễ coi. Hông đeo một thanh Thất Tinh Kiếm trang sức hoa lệ, trong tay phe phẩy chiết phiến vẽ Cung Trang Sĩ Nữ đồ, rất là tiêu sái bất phàm.
Có người ngoài ở chỗ này, trong lòng nàng hết sức vui mừng nhưng cũng không dám để lộ ra ngoài mặt, bĩu môi chế nhạo nói:
– Nhìn trên tay đệ cầm cây quạt, giống như phong lưu tài tử học thơ sách, nhìn bên hông đệ đeo bảo kiếm, lại giống như thiếu niên lang quân lập chí giết địch bảo vệ quốc gia.
Da mặt Tần Lâm rất dày, cười nói:
– Cái này gọi là văn võ song toàn.
– Văn võ song toàn ư, ta thấy đệ còn là văn thành võ đức nữa…
Thanh Đại liếc hắn một cái.
– Văn thành võ đức tựa hồ không tốt lắm đâu?
Tần Lâm gãi gãi đầu, dường như đây là danh hiệu của một vị cao thủ bên dưới không có…
– Ủa, đệ lấy cây quạt này ở đâu vậy, người trong tranh giống như một vị hảo tỷ muội của ta…
Thanh Đại chú ý tới quạt của Tần Lâm, đoạt lấy trong tay hắn quan sát.
Đây là cây quạt có bút tích của Đường Bá Hổ do Trương Công Ngư tặng, lúc này Đường Bá Hổ đã qua đời năm sáu chục năm, đơn thuần trùng hợp mà thôi.
Thanh Đại nhìn thấy lạc khoản trên mặt quạt là Đào Hoa Am Chủ, đây là tên hiệu của Đường Bá Hổ, hiện tại Sĩ Nữ đồ của Đường Bá Hổ ngàn vàng khó mua, đương nhiên nàng không tin đây là bút tích thật.
Vì trước đây Tần Lâm từng vẽ qua chân dung nàng, Thanh Đại hiểu lầm, quan sát trên dưới Tần Lâm với vẻ nghi hoặc, tò mò hỏi:
– Không phải sao, là đệ vẽ chứ gì, nói mau, đệ gặp nàng ở đâu?
Tần Lâm ngạc nhiên nói:
– Tỷ nói tới ai vậy?
– Hừ, không nói cho đệ!
Thanh Đại dúi chiết phiến trở lại tay Tần Lâm, cúi đầu nghịch nghịch vạt áo, không biết đang suy nghĩ những gì.
Trương Kiến Lan thấy Thanh Đại cùng Tần Lâm chuyện trò vui vẻ, chỉ cảm thấy lửa ghen như đốt trong lồng ngực, liếc mắt bảo kiếm treo bên hông Tần Lâm, trong lòng thầm mắng: Ngươi là một đệ tử y quán, cầm thanh chiết phiến Sĩ Nữ đồ giả mạo Đường Bá Hổ, đeo trường kiếm hữu danh vô thực, rốt cục chỉ là một tên chỉ có mẽ ngoài.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 50 |
Ngày cập nhật | 01/09/2025 21:57 (GMT+7) |