Kéo kéo cổ áo Lý Nhã, Doãn Xuyên cười híp mắt hỏi: “Ừ, vì sao nhỉ? Có phải nhà họ in tiền không?” Áo chui đầu, quần bò và một đôi giày thể thao đế bằng luôn là phong cách ăn mặc của Lý Nhã, rất phổ thông, nhưng Doãn Xuyên cảm giác cách ăn mặc như vậy rất hấp dẫn gã. Gã không còn để ý việc Lý Nhã gọi gã là lão dâm trùng nữa, bởi vì trước mặt nàng, Doãn Xuyên quả thật tỏ ra có chút quá thành thục. Nam nhân thành thục đương nhiên không thể quá so đo.
“Có phải nhà họ có nguồn tiền nào đó?” Lý Kha ở bên cạnh là dân kinh doanh, cho nên cảm giác luôn rất nhạy bén.
Ngón tay Lý Nhã dí vào trán Doãn Xuyên, trách móc: “In cái đầu anh, đó là vì nhà họ có chỗ cất giấu báu vật, trong đó có không ít thứ kỳ lạ hiếm thấy. Nhưng em biết những thứ đó nhất định là bảo bối, bằng không Dung a di sẽ không cẩn thận như vậy.”
“Em biết chỗ cất giấu báu vật đó?” Nắm tay Lý Kha đã siết chặt lại. Trên đầu hắn gân xanh nổi gồ lên.
Doãn Xuyên không hỏi, nhưng trái tim gã cũng đập thình thịch.
“Phải, trong lúc vô tình em phát hiện ra. Nó ở tầng dưới cùng cái két đầu giường trong phòng ngủ của Dung a di.” Lý Nhã đắc ý vênh cái cằm đáng yêu lên.
“Em thân thiết với nhà họ lắm à? Sao lại biết rõ như vậy?” Doãn Xuyên hỏi.
“Thì đương nhiên. Em và Vân Vũ Phi, Vân Vũ Lôi đều học cùng trường, chúng em là ba bông hồng vàng của trường. Sau khi Vân Vũ Phi, Vân Vũ Lôi tốt nghiệp, em là hoa khôi duy nhất trong trường. Đáng tiếc a, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, không thể trị cái đám theo đuôi nữa”
“Theo đuôi?” Doãn Xuyên vuốt vuốt mũi, vẻ mặt nghi hoặc.
“Thì giống như anh vậy, đám nam sinh nhìn người ta mê mẩn đó. Anh là lão dâm trùng, chúng là tiểu dâm trùng.” Nói chưa hết, Lý Nhã nhịn không nổi bật cười khanh khách. Dừng lại một chút, nàng đỏ mặt ngượng nghịu nói thêm một câu: “Có điều, em vẫn thích lão dâm trùng.”
“Kêu lão dâm trùng kêu đến nghiện rồi phải không? Chẳng lẽ em không sợ chút nào?” Doãn Xuyên lộ ra nụ cười gian xảo.
“Em, em mới… mới không… không sợ. Ai da, không nói chuyện với các anh nữa, em về nhà thay y phục.” Lý Nhã biết sự uy hiếp của Doãn Xuyên là gì, nghĩ đến mấy ngày nay bị Doãn Xuyên nhiệt tình yêu đương như gió táp mưa sa, khuôn mặt nàng thoáng chốc đỏ hồng lên, ngoài miệng nói không sợ, nhưng hạ thể ngấm ngầm đau rát khiến Lý Nhã chột dạ đến chết người, chỉ đành kiếm cớ chạy thoát khỏi lòng Doãn Xuyên.
Lý Nhã chạy, chạy nhẹ nhàng như một cánh bướm. Ánh mắt Doãn Xuyên tràn ngập tình cảm ôn nhu. Gã thở dài một tiếng nói với Lý Kha: “Không nên để Lý Nhã tham gia vào chuyện này, cô ấy còn nhỏ.”
“Hừ, nếu đã biết Tiểu Nhã còn nhỏ, vì sao cậu còn hạ thủ được.” Lý Kha cũng chỉ trừng mắt giận dữ với Doãn Xuyên mà thôi.
Doãn Xuyên không nói gì thêm. Trong lòng gã cũng có chút nhột nhạt.
“Không nói được gì à? Trong lòng áy náy phải không? Hừ, bây giờ là lúc cậu đền bù cho lỗi lầm của cậu đó. Nói thật với cậu, toàn bộ tiền của tớ bị kẹt vào cổ phiếu rồi, không ít vốn liếng là vay ngân hàng. Ngay cả nhà tớ hiện giờ cũng thế chấp cho ngân hàng rồi. Nếu không xoay được tiền nữa, cả nhà chúng tớ chỉ đành đến ở nhà cậu, ngày ngày ăn nhờ cậu, ở nhờ cậu, chi tiêu nhờ cậu. Chẳng bao lâu, cả nhà cùng đi nhảy Bạch Lộc Giang.” Lý Kha như phát khóc.
“Bạch Lộc Giang cũng được, phong cảnh bờ sông đẹp, nước chảy cũng không xiết, thi thể dễ dàng được phát hiện. Tây Uyển sẽ trở nên vĩ đại nhờ Bạch Lộc Giang.” Dáng vẻ Doãn Xuyên rất nghiêm túc.
“Vậy cậu đi chết trước đi.” Lý Kha nổi nóng.
Doãn Xuyên bật cười lớn.
Bạch Lộc Giang quả thật rất đẹp, nằm uốn lượn bên ngọn Bạch Lộc Sơn. Tây Uyển được xây dựng dựa theo dòng sông, những ngôi nhà có thể nhìn thấy phong cảnh dòng sông thông thường đều là những căn đắt giá và khó kiếm nhất.
“Đợi tớ có tiền, nhất định sẽ đổi một căn có tầm nhìn ra sông.” Đón ngọn gió hây hây từ hướng sông thổi tới, Doãn Xuyên như có vẻ say sưa.
“Vậy chờ cậu có tiền hãy nói.” Lý Kha cười lạnh.
Doãn Xuyên đáp: “Sẽ nhanh có thôi. Kiếm thêm một người mua có lẽ có thể nâng cao giá hơn. Chỉ nghe lời Tống Hân Viện và Triệu Đông Minh kia thì không đủ để tin được.”
Lý Kha gật gù: “Tớ cũng biết đạo lý đó, nhưng tớ không đi thăm dò nghe ngóng khắp nơi là sợ Vân gia nghe được tin tức, giữ chặt lấy bảo bối. Đến lúc đó lại chẳng kiếm chác được gì.”
“Mỗi lúc mỗi khác. Khi đó cậu lo lắng là phải, nhưng hiện giờ chúng ta sắp có những bảo bối kia một cách danh chính ngôn thuận nên không cần né tránh nữa, ai trả giá cao thì bán cho người đó.” Doãn Xuyên vỗ vỗ vai Lý Kha.
“Đúng vậy, đúng vậy, may mà cậu nghĩ ra kế hay kết hôn giả. Nếu như chiếc chén kia là của hồi môn, vậy cũng chỉ có cách kết hôn mới xong. Ha ha, lòng khâm phục của tớ với người anh em như…” Lý Kha mặt đầy vẻ xun xoe, nhưng chưa nói hết đã bị Doãn Xuyên tiếp lời.
“Sóng Trường Giang dạt dào, liên miên không ngớt chứ gì. Cậu đã nói đến lần thứ tám rồi. Những câu đó sao khiến tớ có cảm giác cứ như cậu đang châm biếm tớ vậy? Tớ là đang giúp cậu, còn giễu cợt tớ nữa, tớ không làm nữa à nha.” Doãn Xuyên có chút phát cáu.
Lý Kha thanh minh: “Không phải, tuyệt đối không có nửa điểm muốn châm biếm cậu. Hiện giờ tớ nóng ruột lắm rồi.”
Doãn Xuyên cười nói: “Biết vậy là được. Có điều, lần kết hôn giả này còn cần hai người Vân Vũ Phi và Tiểu Nhã đồng ý mới được.”
Lý Kha trong lòng đã có dự tính, đáp: “Vân Vũ Phi tuyệt đối không thành vấn đề. Tiểu Nhã à, tớ đã có biện pháp rồi, nó vừa vặn thi đại học xong, tớ bảo phụ mẫu tớ kêu nó về nhà một thời gian. Hà hà, nha đầu đó chẳng sợ ai hết, chỉ sợ mỗi mình ba tớ.”
Doãn Xuyên gật đầu: “Ừ, xem ra mọi việc có đủ, chỉ chờ giá cả.”
Lý Kha hỏi: “Đúng vậy, đúng vậy. Phải rồi, Doãn Xuyên, người mua khác mà cậu kiếm được tên là gì?”
Doãn Xuyên đáp: “Triệu Hiển”
Đầu Lý Kha đột nhiên nảy ra một người: “Triệu Hiển? Sao nghe có vẻ quen quen nhỉ?”
Doãn Xuyên đáp: “Đương nhiên, ông ta cũng là một nhân vật ở khu chúng ta.”
Lý Kha thở dài: “Thật không ngờ a, thật không ngờ. Tây Uyển chúng ta không ngờ lại là nơi tàng long ngọa hổ.”
Doãn Xuyên cười hỏi: “Cũng giống như chúng ta phải không?”
Lý Kha giảo hoạt đáp: “Đâu có, đâu có. Cậu là rồng là hổ, tớ chỉ là con sâu nhỏ, một con sâu nhỏ đáng thương.”
Doãn Xuyên ngạc nhiên: “Từ lúc nào cậu trở nên tự đánh giá thấp như vậy? Không giống cậu à nha.”
“Sắp gặp đại nhân vật, đương nhiên phải khiêm tốn chứ. Tớ biết cậu sắp đưa tớ đi gặp ai rồi.” Vẻ mặt Lý Kha trở nên nghiêm túc.
O0o…
Trong đại sảnh một ngôi nhà sang trọng, Lý Kha và Doãn Xuyên cung kính ngồi trên tràng kỷ bằng gỗ lim đợi ai đó, phảng phất giống như hai người lính ưu tú, thân hình thẳng tắp, ngay hai chân cũng sóng đôi ngay ngắn. Nhưng Doãn Xuyên lại nhìn Lý Khả với vẻ mặt khó mà tin nổi, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ cậu mới nhớ ra Triệu Hiển là phụ thân của Triệu Đông Minh?”
Lý Kha gật gật đầu.
Doãn Xuyên lại hỏi: “Lão Triệu Hiển này trước đây từng là lão đại của xã hội đen?”
Lý Kha lại gật gật đầu.
Doãn Xuyên hỏi tiếp: “Vậy chúng ta nên đi?”
Lý Kha một lần nữa gật gật đầu.
Nhưng khi Doãn Xuyên và Lý Kha đứng lên, một giọng nói thô kệch vang lên: “Sao thế? Đợi một chút đã sốt ruột rồi sao? Người trẻ tuổi phải có tính nhẫn nại. Ha ha, vừa có một cuộc điện thoại, khiến Tiểu Xuyên các cậu đợi lâu một chút. Người đâu, rót trà.”
“Ực, không phải, nếu Triệu bá bá có việc gấp, vậy ngày khác Tiểu Xuyên sẽ xin bác chỉ bảo sau.” Trà là loại Bích La Xuân thượng hảo hạng, nhưng Doãn Xuyên chẳng có lòng dạ nào để thưởng thức.
“Ài, lão già ta thì có việc gì chứ? Cậu đến tìm Triệu bá bá nhất định là có chuyện quan trọng. Trong điện thoại cậu nói muốn nhờ ta xem giúp cậu một món đồ gì đó, Triệu bá bá đương nhiên phải hết sức. Lại đây, đừng khách khí, vật gì vậy? Lấy ra đây để Triệu bá bá mở mang tầm mắt, đừng để đến lúc ba cậu trách ta, ta không biết giấu cái mặt già này vào đâu. Phải rồi, ba cậu vẫn khỏe chứ?”
“Ba cháu rất khỏe, cảm ơn Triệu bá bá quan tâm. Vậy giờ xin phiền Triệu bá bá xem giúp tấm hình này…”
Doãn Xuyên vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra một tấm hình, đó là hình hai chiếc chén kia.
Triệu Hiển đã ngoài sáu mươi nhưng sắc mặt hồng hào, có lẽ là do cái đầu trọc lóc bóng loáng. Lão trông như người mới năm mươi. Nghe nói tay Triệu Hiển này là phó chủ tịch Man United, còn viết chữ rất đẹp, phụ thân Doãn Xuyên rất kính trọng lão. Nhưng Doãn Xuyên vạn vạn lần không ngờ nổi lão phó chủ tịch của Man United này lại là dân xã hội đen.
“Có thể trước đây gốc gác người ta không tốt, nhưng hiện giờ đã cải tà quy chính rồi, lại còn làm phó chủ tịch Man United nữa, có lẽ là người tốt.” Doãn Xuyên vẫn luôn đánh mắt với Lý Kha tự an ủi. Nhưng không hiểu nguyên nhân vì sao, trong lòng gã vẫn luôn có một cảm giác không thoải mái, cứ cảm thấy ánh mắt Triệu Hiển có vẻ lấp loáng, có vẻ âm trầm.
Mắt Triệu Hiển vốn hơi nhỏ, lúc này càng nheo lại thành một khe hẹp, chiếc kính lúp trên tay dán sát vào mắt. Lão nghiên cứu từng chi tiết nhỏ trên tấm hình qua chiếc kính lúp dày cộp, rất lâu sau Triệu Hiển mới lộ ra một tia kinh ngạc vui mừng rất khó phát hiện ra. Doãn Xuyên và Lý Kha dường như không trông thấy, bọn họ giống như hai gã học sinh ngoan ngoãn, chờ đợi sự dạy bảo của thầy giáo.
“Đây là đồ tốt a. Ha ha, Tiểu Xuyên, theo quy củ, ta không tiện hỏi cậu xuất xứ những thứ này, nhưng Triệu bá bá có thể cho cậu biết, đó đều là hiện vật văn hóa cực phẩm. Chỉ cần không phải là ăn trộm, lừa đảo, cướp đoạt mà có, cho dù có trả giá cao thế nào cũng không tiếc…” Giọng nói Triệu Hiển trầm ổn nhưng vẫn có chút kích động.
“Không tiếc?” Doãn Xuyên trong lòng kích động đã bắt đầu quên cả nỗi lo ngại, gã nôn nóng hỏi: “Triệu bá bá, bác có thể giải thích cho cháu đó là thứ gì không? Đáng giá bao nhiêu tiền? Tiểu Xuyên không biết gì hết, xin Triệu bá bá chỉ bảo.”
“Được, vậy ta sẽ giải thích đơn giản vậy.” Triệu Hiển nhấp một ngụm trà, hắng giọng, sau đó nói với Doãn Xuyên: “Đó là đồ gốm sứ của vua quan thời kỳ giữa triều đại nhà Thanh, chẳng những không thể lưu truyền trong dân gian mà cho dù ở trong cung cũng chỉ có hoàng hậu mới có thể sử dụng. Màu sắc của đồ sứ này hiện lên màu vàng chanh, màu vàng rất đều, trong hàng gốm sứ được gọi là men vàng. Thông thường sau khi hoàng hậu mất, toàn bộ những đồ vật bà sử dụng lúc còn sống đều bồi táng theo. Mà thông thường đồ gốm sứ bồi táng theo không được bọn đào trộm mộ ưa thích. Những kẻ đào trộm mộ thông thường chỉ thích vàng bạc châu báu, đồ gốm sứ rất dễ vỡ, không tiện mang theo. Do đó, cho dù phát hiện ra những đồ có men vàng đó, bọn đào mộ phần lớn đều đập vỡ chúng. Mà hoàng hậu vốn chẳng có mấy người, mộ hoàng hậu khoảng thời giữa triều Thanh càng hiếm. Thêm nữa dân đào mộ thường không biết hàng, kết quả là sự tồn tại của những món đồ men vàng đó là cực hiếm.
“Mấy năm trước, ở nước ngoài tổ chức đấu giá món đồ gốm sứ men vàng giống vậy, cuối cùng mặc cả xong là tám trăm vạn đô la Hồng Kông. Nhưng đó chỉ là món đồ của quý phi sử dụng, hiện giờ món đồ sứ này lại tuyền một màu vàng, nó chính là đồ chuyên của hoàng hậu, giá trị nhất định cao gấp mấy lần, huống chi cậu lại nói là một đôi. Ha ha, người Trung Quốc coi trọng thành cặp thành đôi, chuyện tốt thành đôi. Nếu đúng là một đôi, vậy một cộng một nhất định là vượt quá hai rồi. Theo ước tính của ta, giá trị của đôi đồ men vàng này chí ít cũng phải bảy ngàn vạn đô la Hồng Kông trở lên. Vì thế có thể nói, Tiểu Xuyên à, cậu phải giữ chắc nha. Có chuyện gì cần Triệu bá bá giúp cứ nói thoải mái, bất kể là đấu giá, vận chuyển, bảo quản hay tạm ứng tiền bạc, Triệu bá bá nhất định sẽ hết sức hỗ trợ.”
“Bảy ngàn vạn đô la Hồng Kông?” Doãn Xuyên và Lý Kha đều cảm thấy cổ họng khô khốc, giống như một gã nam nhân ngồi tù ba năm đột nhiên nhìn thấy mỹ nữ thoát y phục vậy. Đó là một dạng tham lam và kỳ vọng nguyên thủy nhất của con người. Lúc bọn họ rời khỏi nhà của Triệu Hiển, đầu óc chỉ còn là một khoảng trống rỗng.
Nhìn theo bóng dáng của Doãn Xuyên và Lý Kha, vẻ tươi cười trên mặt Triệu Hiển cứng đơ lại. Lão giận dữ nhìn một người đang từ trên lầu bước xuống, người đó chính là Triệu Đông Minh.
“Đừng có mà muốn ăn đến tận xương người ta ngay lập tức. Bây giờ đâu phải là thời đại mà mày muốn là có thể ăn cả. Kết cục là mày sẽ chẳng có được cái gì hết. Ra một cái giá thấp một ngàn năm trăm vạn như vậy với người ta, người ta chỉ cần tra giá thị trường ngành đấu giá là có thể biết rõ mọi thứ. Tao dạy mày thế nào chứ? Mày thật quá tham. Còn may, bọn chúng tìm đến tao, hai món bảo bối đó vẫn còn không bay ra khỏi lòng bàn tay tao. Thật làm tao tức chết đi được.” Ngón tay Triệu Hiển gần như chọc vào mũi Triệu Đông Minh, nhưng Triệu Đông Minh có vẻ như không chịu phục.
“Ba, có thể ăn dày một chút thì sao lại không ăn chứ? Chúng con biết nguồn gốc hai cái chén sứ đó bất chính, hắn không dám công khai, chúng ta sao không dám kiếm lời lớn?” Xem ra Triệu Đông Minh có cách nhìn riêng của mình. Y biện bạch: “Hơn nữa, ra giá một ngàn năm trăm vạn cũng là ý của Hân Viện.”
“Mày còn già mồm? Mày xem, bây giờ chẳng phải là người ta chạy khắp nơi tìm người để hỏi thăm tình hình sao? Nếu tao không ra một cái giá tốt, hai món bảo bối đó thật sự sẽ bay mất, chúng ta chẳng kiếm được chút lợi lộc nào, mày còn ngụy biện? Tao đập mày bây giờ.”
“Ba, người nguôi giận đã, hôm đó quả thật là ý của con, người đừng trách Đông Minh. Cũng may giờ chúng ta vẫn còn cơ hội.” Khi Triệu Hiển tức đến thở hổn hển định giáo huấn Triệu Đông Minh một trận, một giọng nói như tiếng oanh hót ngăn Triệu Hiển lại. Lời nói mặc dù ôn nhu nhưng rất có trọng lượng. Triệu Hiển vốn nổi giận đùng đùng nhìn thấy Tống Hân Viện xinh đẹp tuyệt luân đang bước từ trên lầu xuống liền không mắng chửi nữa, khuôn mặt đầy vẻ hung dữ cũng nặn ra nụ cười, nhưng có lẽ không cười trông còn dễ coi hơn.
“À, ha ha, là Tiểu Viện à, ta chỉ là mắng cái thằng không có tiến bộ này…”
“Việc là con quyết định, cha chửi anh ấy chẳng khác nào chửi con à?” Song Tống Hân Viện dường như chẳng hề nể mặt Triệu Hiển. Theo lý Tống Hân Viện là con dâu của Triệu Hiển, nhất định phải khiêm cung với cha chồng, nhưng sự tình lại ngược lại, Triệu Hiển thân là trưởng bối lại rất khiêm tốn với Tống Hân Viện, còn Triệu Đông Minh ở bên cạnh cũng ngoảnh mặt làm thinh.
“Không, không phải đâu. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tiểu Viện, con xem chuyện này có cần bàn bạc với ông bà sui gia không. Dù sao con số bảy ngàn vạn cũng khá lớn.” Triệu Hiển lảng tránh đề tài.
“Cũng chưa gấp. Đợi chúng lấy được thứ đó vào tay đã rồi tính. Con xem hình, thấy vẫn là mấy tấm trước đây, như vậy chứng tỏ chúng chưa lấy được hai cái chén men vàng đó.” Tống Hân Viện lạnh lùng nói. Quay đầu lại nhìn Triệu Đông Minh đang đứng ngẩn ra ở đó, Tống Hân Viện hỏi: “Gần đây Lý Kha không hề rời khỏi Tây Uyển. Từ đó có thể thấy, em đoán hai cái chén sứ đó là ở Tây Uyển. Đông Minh, anh dặn người theo dõi Lý Kha cần chú ý hành tung của chúng trong mấy ngày tới hơn. Khi cần thiết, hai cái chén men vàng đó dù có phải cướp chúng ta cũng phải cướp được.”
“Ừ, anh ăn xong sẽ đi thu xếp.” Triệu Đông Minh tâm tình không vui đáp lại một câu.
“Sao phải đợi ăn xong. Anh còn chưa ăn sao?” Giọng nói Tống Hân Viện rất lớn.
Triệu Đông Minh không nói gì thêm mà đi luôn. Từ trước tới giờ y chưa từng thấy Tống Hân Viện nổi cáu đến như vậy. Trên thế giới này, dù là lệnh của phụ thân y cũng có thể không nghe, nhưng y tuyệt không thể không nghe lời Tống Hân Viện.
Triệu Hiển dường như cũng chưa từng thấy Tống Hân Viện nổi giận đến vậy. Lão cười hi hi ngồi xuống cạnh Tống Hân Viện, cầm bàn tay Tống Hân Viện lên vỗ về nhè nhẹ mấy cái, nói: “Gì mà tức giận như thế. Tức giận không tốt cho thân thể đâu. Ăn gì chưa, để ta kêu người mang nước yến lên nhé. Thời tiết nóng bức dễ nổi nóng lắm.”
“Ông làm gì thế, để cho Đông Minh nhìn thấy thì làm sao?” Tống Hân Viện gạt tay Triệu Hiển ra, vẻ mặt tức giận trách mắng.
“Sao thế? Nó thấy con nổi giận thì giống như chuột thấy mèo vậy. Nào, cười lên cái nào.” Triệu Hiển không buông tay Tống Hân Viện, ngón tay còn nâng cằm Tống Hân Viện lên. Tống Hân Viện bực mình định gạt ngón tay Triệu Hiển ra, nhưng ngón tay Triệu Hiển lại thuận theo chiếc cằm trắng nõn trượt xuống dưới và dừng lại trên đầu xương quai xanh đẹp mê hồn của Tống Hân Viện. “Xương quai xanh của con thật đẹp, Hân Viện.”
“Hôm nay tôi thật không nên đến đây.” Tống Hân Viện lạnh lùng nhìn bàn tay Triệu Hiển di động xuống dưới từng chút từng chút một.
“Con không muốn ta chút nào sao? Trước đây con đâu có như vậy. Hơn nữa, con không tới, chẳng lẽ ta không biết đi tìm con sao?” Bàn tay thô ráp của Triệu Hiển đã tiến sâu vào ngực Tống Hân Viện. Từ sự nhúc nhích của y phục có thể thấy tay Triệu Hiển rất không thật thà. Chẳng những không thật thà mà còn bắt đầu suồng sã. Khuy áo chiếc sơ mi của Tống Hân Viện bắt đầu bị tháo ra, từng nút, từng nút.
Tống Hân Viện không có lấy nửa điểm phản kháng. Gương mặt vốn tái nhợt trong thoáng chốc đã có nét hồng. Một bàn tay khác của Triệu Hiển luồn vào trong váy của Tống Hân Viện. Váy Tống Hân Viện rất dài, nhưng bàn tay Triệu Hiển rất lão luyện mò đến đùi Tống Hân Viện. Mặc dù không lộ ra nhưng dường như Triệu Hiển có thể thông qua bàn tay cảm giác được sức nóng nơi cặp đùi Tống Hân Viện.
“Không muốn, ư, ư” Tống Hân Viện vừa rồi còn quả quyết giờ trở nên rất yếu đuối. Theo y phục trên mình rớt xuống, nàng càng tỏ ra giống một chú dê, một chú dê non trắng trẻo.
Còn Triệu Hiển tuyệt không vì lời cầu khẩn của Tống Hân Viên mà vứt bỏ sự suồng sã. Ngược lại, ngón tay hoạt động bừa bãi của lão biến mất vào nơi lão vốn không nên chạm đến. Nơi đó cỏ cây rậm rạp, ấm áp như mùa xuân.
“A. Triệu Hiển, ông tha cho tôi đi. Đã bao nhiêu năm rồi, đến lúc nào ông mới chịu buông tha tôi?”
Lời cầu xin của Tống Hân Viện như oán hận như tố cáo, nhưng thân thể nàng lại chuyển động theo động tác của Triệu Hiển, giống như không chịu nghe sự chỉ huy của nàng vậy. Cho dù Triệu Hiển muốn nàng bày ra một tư thế dâm đãng nhất, nàng cũng không cự tuyệt lấy nửa điểm.
“Ta đâu có không buông tha cho con. Chỉ cần con phản kháng, chỉ cần con không nguyện ý, ta sẽ không miễn cưỡng con, giống như bây giờ ta muốn con quỳ trên ghế, vểnh mông lên, nếu con không nguyện ý, con có thể không làm, bởi vì chỉ cần con vểnh mông lên, ta sẽ chiếm hữu con, ta sẽ tiến vào.”
Tống Hân Viện không có đến nửa điểm không nguyện ý. Đồn bộ nàng đã nâng lên cao cao, vùng đất thần bí đã hiện ra toàn bộ cho người phía sau lưng nhìn thấy. Nhưng nàng không hề cảm giác thấy sự dâm đãng đó. Thân thể xích lõa ngoại trừ áo nịt đã không còn lấy một mảnh vải.
“Muốn ta tiến vào không?”
“Vâng”
“Muốn lắm không?”
“Đừng hỏi nữa, rất muốn, trời ạ, rất muốn, rất muốn.”
Triệu Hiển cười, cười rất đắc ý. Độc chiếm mấy năm qua đến nay vẫn thuộc về mình, sao lão không cười cho được?
Sinh thực khí dũng mãnh của lão chầm chậm trượt vào trong mật huyệt mênh mang nước. Dưới thân, Tống Hân Viện run rẩy toàn thân rung lên kịch liệt. Mỗi một tấc tiến vào sâu thêm đều như khiến cho nàng đạt được khoái lạc lớn hơn.
“Áo nịt vướng víu, cởi nó ra.” Triệu Hiển ra lệnh. Tống Hân Viện khó nhọc muốn lấy tay cởi móc ở sau lưng, nhưng mỗi lần sắp mò được nút móc đều bị cú thúc mạnh mẽ của Triệu Hiển cản trở.
“Ác, ác, con không làm được, con, con không tháo được nút, nút móc” Tống Hân Viện đang nhún nhảy đã mất đi lý trí. Nàng không biết rằng Triệu Hiển đang cố ý trêu ghẹo nàng. Nàng chỉ biết phải thỏa mãn đòi hỏi về giác quan của mình.
“Ha ha, thôi ta làm vậy.” Sau khi nút móc áo nịt được Triệu Hiển được dễ dàng tháo ra, hai trái cầu thịt được phóng thích liền bị lão nắm chặt, theo đó sức tiến công cũng càng mãnh liệt hơn. Tiếng kêu rên lúc thì trầm thấp lúc thì vút cao của Tống Hân Viện đẩy Triệu Hiển đến cực độ kích thích, nham thạch nóng chảy bắn vọt ra hòa tan mật huyệt của Tống Hân Viện. Những cơn co giật kịch liệt khiến cho hơi thở Tống Hân Viện cực kỳ dâm mị, đến cả vị khách không mời bên lan can sân thượng cũng trợn mắt há miệng.
Khoái cảm quá mức làm tê liệt cả thần kinh thính giác. Một người còn ẩn nấp ngoài sân thượng mà Triệu Hiển không hề cảm giác được. Lão càng không biết được câu nguyền rủa của người đó: “Ông sẽ chết rất khó coi.”
Người trong phòng vẫn xích lõa ôm nhau lăn lộn qua lại, như không nguyện ý rời ra. Tay nam nhân còn đang vuốt ve. Bàn tay lão thô ráp mà ôn nhu. Nữ nhân thỏa mãn cực độ nhưng lại hỏi: “Người đi cùng Lý Kha phải chẳng tên là Doãn Xuyên?”
Triệu Hiển liếm những giọt mồ hôi của Tống Hân Viện rồi đáp: “Ừ, là con một người bạn của ta. Sao, con quen biết nó à?”
“Không quen.” Trong mắt Tống Hân Viện bắn ra một tia oán độc.
Nếu không quen sao lại biết gã tên là Doãn Xuyên? Sự chú ý của Triệu Hiển đang tập trung lên đồn bộ của Tống Hân Viện, sinh thực khí còn chưa rút ra lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, lão sao có thể chú ý đến từng câu nói của Tống Hân Viện chứ?
Còn nỗi oán độc tỏa ra từ đôi mắt của Tống Hân Viện theo sự chuyển động của Triệu Hiển mà càng lúc càng dày đặc, ngay đến chiếc miệng xinh xắn như cũng đang nhắc đi nhắc lại mấy từ: “Doãn Xuyên, tao sao có thể quên được mày chứ? Cho dù mày biến thành tro tao cũng nhận ra.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Các mỹ nữ Tây Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện mút chân, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 26/12/2022 19:43 (GMT+7) |