Nó ngồi đằng sau, vẫn đang cắm mặt bấm bấm.
– Anh thik cái tên “Chủ Silip” chứ? – Nó ghé mặt vào tai anh hỏi nhỏ.
– Trời đất, người đẹp thế này mà em đặt cho cái tên xấu thế. >'<. Đổi đi, đổi đi.
– Ơ, em chỉ hỏi anh có thik không thôi mà… Chứ trong đây em lưu tên khác rồi… Nhưng nếu anh thik cái tên đó thì em có thể sửa lại… – Nó tỉnh bơ.
– Đang lưu tên gì? – Qua gương chiếu hậu anh khẽ lườm cho nó 1 cái.
“Cái con bé này, thể nào nó cũng đặt cho mình 1 cái tên bố láo cho mà xem”
– Tên là Đăng Khôi… hihi… Tên đẹp không? – Nó cười tít cả mắt.
Xe phanh cái kíttttt.
– Sao em biết anh tên là Khôi… Khai thật mau… Tất cả những cái em nói lúc nãy không phải là trò đùa chứ?
– Ơ ơ, sao anh lại tên là Khôi… Em đặt vu vơ thế thôi mà…
– Thì bố mẹ đặt tên là Khôi thì tên là Khôi… Mà vu vơ là vu vơ thế nào… Vu vơ làm sao mà trúng được? – Anh nghiêm giọng.
– Ơ hóa ra tên là Khôi thật… haha… – Nó thấy có cái gì đó rất buồn cười.
– Cười cái gì mà cười… Có cái gì đáng cười… Sao em biết anh tên là Khôi…
– Tại cái mặt anh nó cứ Khôi Khôi thế nào í… – Mặt em vẫn tỉnh bơ.
Anh cốc vào đầu nó rất là đau.
– Này, anh đừng có mà cậy đội mũ bảo hiểm – Nó lườm – Thik bị nhổ râu không?
– Nói thật, không thì xuống… Em bị sa thải… Anh rất ghét những người không trung thực…
– Tại anh có kiểu cười răng khểnh giống anh Khôi mà. Chứ bố ai biết được anh tên là Khôi… Làm gì mà anh căng thẳng thế.
– Uh, thế cười răng khểnh có đẹp trai không?
– Có có, đẹp trai chứ…
Nó chớp mắt lia lịa và mơ màng nghĩ về thần tượng Đăng Khôi… Ôi ôi anh ấy đẹp trai khỏi phải nói… Dễ thương đừng hỏi í…
– Ờ, thế còn nghe được chứ – Anh có vẻ rất hài lòng về câu trả lời (Măc dù trong đầu 2 người hiện lên 2 hình ảnh hoàn toàn khác nhau)…
– … Thôi, đi tiếp… Em được nhận làm việc trở lại.
– Này thế anh lưu tên em là cái gì… Đưa ngay cái điện thoại đây em xem nào…
“Nhóc hâm TKCVĐ”…
– Hả cái gì thế này… Tờ ka cờ vờ đờ là cái gì?
– Tưởng em thông minh lắm cơ mà… Giỏi dịch đê… Hô hô – anh cười có vẻ khoái chí.
– Thế a lờ đờ dờ hờ là cái gì?
– Anh không biết… Ở đâu ra thế…
– Đấy, anh đặt vớ vẩn thế rồi bảo dịch đi… Bố anh cũng không dịch được ấy chứ…
– Ăn nói thế đấy ah… Đập chết giờ… “TKCVĐ nghĩa là thần kinh có vấn đề” đấy… haha… Thế còn ALĐDH nghĩa là gì?
– Nghĩa là “Anh là đồ dở hơi”… Hahaha…
– Này tôi đuổi cô xuống đi bộ ngay bây giờ đấy cô nhé.
– Này nói cho anh biết mời em lên rồi đuổi xuống hơi bị khó nhé… Hehe… – Nó vênh mặt.
– Nhân viên mà như thế đấy… – Anh thở hắt ra – Mà này em lại đổi thành cái quái gì thế này… Cái gì… “Huyền Siêu Nhân Dũng Cảm”… Tên em đấy ah…
– Vâng… Chẳng lẽ tên mẹ anh…
Cốp cốp cốp 3 cái vào đầu…
Cúc cu… Cúc cu… Cúc cu… Là nhạc tin nhắn của nó…
“Ê ê. Dậy đi chứ. Ngủ như lợn thế hả. Đồ lười.” – SMS từ Đăng Khôi.
“Dậy từ sáng tinh mơ rồi. Chờ trưa anh gọi dậy chắc.”
“Thế sao không gọi lại. Cô thik bị đuổi việc không?” – SMS từ Đăng Khôi.
“Không thik gọi lại. Cứ thik thế đấy. Anh giỏi thì đuổi đi. Đồ rậm râu xấu giai. Lè.”
“Tôi không cãi nhau với cô. Chiều nay 4h. Đến thương lượng hợp đồng. Tôi qua đón. Không cãi.”
Cái anh già này đúng là thik bày trò. Mà toàn trò quái đản và nhố nhăng chứ. Nó tự cười 1 mình…
– Đây đây… Em ký vào đây… – Anh gõ gõ vào chỗ còn trống trên tờ văn bản.
Cô bé cầm tập văn bản gồm mấy tờ A4 gì đấy, kín mít chữ!
– Đấy, em thấy anh giỏi không. Mới sáng giờ mà anh soạn xong đống này đấy…
– Anh cũng rỗi việc ghê nhở – Cô bé ngước lên nhìn anh 1 cái, sau đó lại cúi xuống cắm cúi đọc – … ” Hợp đồng lao động”… ” Bên A “… ” Bên B “… – Cô bé lầm rầm đọc.
– Cái gì thế này? – Bỗng nó hét lên.
– Cái gì… Đâu… Đưa anh xem nào. Mà em nói be bé thôi chứ. Cứ hét lên thế người ta sẽ tưởng em bị điên đấy.
Và quả thật những người còn lại trong quán cà phê cũng đang quay lại nhìn chằm chằm vào nó.
Tiếng hét lớn trong cái không gian chật hẹp kín mít này làm ai cũng phải giật mình.
Lũ con gái bây h lấc cấc thật. Ăn to, nói lớn, hét ra lửa… Có lẽ trong đầu mọi người đang nghĩ như thế đấy và nó thầm thấy xấu hổ, mặt đỏ lựng cả lên.
– Anh xem đi cái gì thế này? – Nó nói với giọng nhỏ nhẹ nhất có thể.
Lấy tay chỉ chỉ vào 1 đoạn chi chít chữ trong tờ giấy.
– Hờ hờ… Em cứ nói đủ nghe thôi… Em biết cái tivi không… Đấy… Kia kìa… Volume khoảng tầm 50/100 gì đấy là được…
Anh nhướn người lên khỏi ghế và gí sát mặt vào mặt nó đang ngồi trên chiếc ghế đối diện và nói nhỏ…
– Em mà cứ thầm thì 1 mình như thế thì người ta cũng sẽ tưởng em bị điên đấy…
Ngoéo 1 cái. Áaaaaa.
– Ui trời ơi râu của anh yếu quá, rụng hết cả vào tay em đây này…
Nó giơ sợi râu nhỏ lên bằng ngón trỏ và ngón cái, đưa lên trước mặt và soi rât kỹ.
– Mà nó còn bị chẻ ngọn nữa đây này.
Anh ôm cằm và ngồi bệt xuống.
– Đồ thô bạo. Được rồi bổ sung điều 4 khoản 4 “Nghiêm cấm việc nhổ râu của bên A”
Anh cúi xuống ghi ghi vào tờ giấy.
– Nào, bây giờ cùng xem xét lại xem chỗ nào chưa hợp lý nhé.
‘I. Quyền lợi của bên A:
1. Được quyền thỏa mãn sinh lý 1 cách tuyệt đối và bên B bắt buộc phải đáp ứng bất cứ lúc nào’
Ngước lên:
– Thế em còn gì khác để trả công anh không?
– Không có… – Cô bé tiu nghỉu xị cả mặt xuống – … Anh là đồ tồi nước đục thả câu…
“2. Được quyền dạy dỗ cho bên B điều hay lẽ phải, và bên B bắt buộc phải tuân thủ tuyệt đối, không được cãi 1 nửa câu.”
– Dùng những câu như thế để nói với người lớn là bất kính. Đề nghị em rút lại câu đó.
– Rút thì rút…
– … Và bổ sung 2 câu mới ” Giậu đổ bìm leo”, và ” Đục nc béo cò”
“3. Được quyền bảo bên B lúc nào thì nói, lúc nào thì im, khi nào nói nhỏ, khi nào nói to (giống như điều khiển 1 cái tivi)”
– Đấy, hết rồi. Quyền lợi của anh chỉ mỗi thế thôi…
‘II. Trách nhiệm của bên A:
Phục vụ bên B nhưng lạc thú mà bên B yêu cầu, bao gồm:
1. Sex.
2. Sử dụng trái phép thuốc lắc.
3. Sử dụng trái phép chất cần sa.
4. Tham gia đua xe trái phép.
5. Uống rượu cho đến khi say nhũn ra (Điều khoản này hợp pháp)’
– Đấy, em thấy anh thiệt thòi ghê gớm chưa. Mỗi 3 cái quyền lợi mà bị tận 5 cái trách nhiệm lận.
– Anh chia nó nhỏ tí ra như thế làm gì chả nhiều. Ơ này mà tại sao không có hêrôin.
– Ngu thế đã cần sa rồi còn hêrôin.
– Ờ ờ. Anh tiếp đi.
…
‘III. Quyền lợi của bên B:
– Được hưởng toàn bộ các quyền lợi thuộc trách nhiệm của bên A, tức là 5 điều…
– Điều khoản bổ sung: Bên B được quyền gọi bên A bằng anh yêu, cưng, hoặc 1 số cái tên thân ái khác’
– Thôi thôi em không cần… Điều khoản này có thể gạch đi…
‘IV. Nghĩa vụ của bên B:
1. Đáp ứng 1 cách tuyệt đối nhu cầu sinh lý của bên A.
2. Bên B phải ăn nói đúng mực, lịch sự, lễ độ, nghiêm cấm ăn nói trống không.
3. Bên A bảo gì nghe nấy.
4. Điều khoản mới bổ sung: Nghiêm cấm bên B được nhổ râu của bên A. >’&Lt…
4b. Nghiêm cấm được cấu, véo bên A.
4c. Nghiêm cấm việc đe dọa bên A dưới bất kỳ hình thức nào.
Chấm hết.’
– Đấy nhé, nhất em rồi nhé. 6 cái quyền lợi mà mỗi 4 cái trách nhiệm. Lời to nhé… hehe…
– Anh đừng có quá đáng. Đến bố em còn không bắt được em thực hiện nhiều điều khoản như thế.
– Cỡ em ở nhà chắc ăn đập như thụi nhỉ… hiiiii…
– Anh toàn ăn gian thôi. Em không ký đâu.
– Đằng nào em cũng chẳng mất gì. Chỉ có được. Em ký đi… – Anh nắm nhẹ vào tay nó, nhìn thẳng vào mắt – … Phải tin anh…
– Vậy từ giờ em chính thức trở thành nhân viên của anh… Ngày mai… 7h… Ở quán rượu… Điều 5 khoản 2… Ăn cơm cho no vào.
– Ôkê ôkê.
Khi cô bé bước vào quán đã thấy anh ngồi chờ từ bao giờ. Anh nhìn thấy cô và vẫy vẫy. Cô bé hôm nay cột tóc cao bằng chiếc dây cột có mặt 1 con gấu. Bao nhiêu tóc mái lòa xòa được kẹp hết lên. Trông nó năng động hơn trong chiếc sơ mi trắng đơn giản, không có hoa văn hay dây dợ gì. Chiếc áo ôm sát người khiến cô càng có vẻ nhỏ nhắn hơn. Bên dưới là chiếc quần bò đen và đôi dép cao lấp lánh. Trông cô bé thật khác so với lần đầu tiên anh gặp, có thể do không make up, hoặc có thể do không thả tóc như mọi hôm. Dù sao như này trông cũng trẻ trung hơn.
Anh đang ngồi trên 1 chiếc ghế cao, cạnh chiếc bàn hình tròn cao có khi phải đến vai cô bé. Anh vuốt keo dựng ngược hết cả lên, vuốt từ 2 bên và dựng ở giữa, hình dáng giống như quả núi. Cô không biết đó là kiểu đầu gì, nhưng nó rất hợp với anh.
Hẳn là lão này hôm nay lại không đội mbh đây. Đồ công dân thiếu ý thức!
Cô leo lên chiếc ghế bên cạnh anh. Trên chiếc bàn là 1 chai Buddelschiff loại nhỡ, 2 cái ly uống rượu chân dài, miệng loe, làm bằng thủy tinh và 1 số thứ linh tinh khác.
– Trời đất cái lão ki bo này. Mua thì mua chai to to ra chứ. Chai bé thế này ai uống ai đừng.
– Hôm nay 1 mình em uống thôi. Anh không uống, còn đưa em về… Uống hết chai này có mà say cả chấy í chứ… To mồm…
Cô bé nhấc chai rượu lên, nhòm nhòm. Trên chiếc chai thủy tinh không màu là hình con thuyền buồm. Chất rượu bên trong màu xanh.
– A giống màu listerine nhà em… hehe… Nhưng mùi nó kinh lắm… “30%”… ôi giời, gì chứ cỡ em cứ phải 5 chai này…
– Có bán cả cô đi cũng không mua nổi 5 chai đấy đâu.
– Bán cả anh í – Nó nhăn mặt.
– Cứ uống hết đi, lại gọi thêm… Gì chứ rượu ở đây thì không sợ thiếu… Nhìn kia… Đầy tủ kia kìa – Anh hất mặt về phía cái tủ rượu.
“Nói cứ như rượu nhà mình thik lấy lúc nào thì lấy” – Cô bé bĩu môi, nhưng chỉ nghĩ chứ không nói ra mồm.
Anh rót ra ly 1 chút, bảo cô uống từ từ thôi.
Cô bé có vẻ chẳng quan tâm đến lời dặn ấy, làm phát hết luôn chỗ anh vừa rót. Vừa uống vừa nhăn mặt.
Cái chất rượu chát và cay xè xốc hết cả lên mắt mũi làm cô bé chảy cả nước mắt.
– Khiếp thật, cái thứ kinh khủng này, tại sao mọi người thik uống…
Anh lại rót 1 ly vơi.
Nó dốc cả vào cổ họng. Rượu không qua lưỡi không thấy bị xốc lên mũi nữa…
– Uống thế này rồi lại phí rượu của tôi thôi… – Anh thở dài – … Biết thế mua chai quốc lủi đỡ tiếc…
Nó im lặng không nói gì. Nhắm mắt lại và tận hưởng cái cảm giác của ly rượu thứ hai. 1 cảm giác nóng nóng nơi cổ họng.
– Em đã chuẩn bị đến đâu rồi – Anh hỏi.
– Chuẩn bị cái gì cơ.
– Cái việc chết của em í.
Vừa nói anh vừa rót cho nó 1 ly nữa, nhiều hơn lúc nãy 1 chút. Nó lại dốc hết cả vào miệng.
– Em dùng số tiền tiết kiệm của em, mua váy mới, áo mới, túi xách mới, và 1 đôi dép mới… Đằng nào thì lên đó cũng chẳng cần tiền tiết kiệm nữa…
Cứ mỗi khi cô ngừng nói, anh lại rót vào ly cho cô bé.
– … Sau đó em đi làm tóc – Cô đưa tay tóm lấy cái đuôi tóc và giơ ra như để anh xem cho kỹ hơn.
Mái tóc dài ngang lưng, nhuộm nâu, ánh đỏ, nổi gợn hơi xoăn xoăn.
– … Em muốn mình chết thật xinh đẹp…
– Bạn em bảo làm tóc xoăn trông già lắm… Em định khi nào đủ già… Em sẽ làm xoăn kiểu này… Nhưng em sẽ không sống được cho đến lúc đó… Nên hôm đó em đã đi làm… – Nó nhìn ra xa, tay xoắn xoắn lấy cái đuôi tóc – Em rất thik tóc xoăn như thế này, anh ạ…
– Uh, anh cũng thik, trông đẹp lắm.
Nó dốc hết 1 ly nữa. Lần này thì thật sự là nóng. Cổ họng nóng ran như có lửa đốt. Tuy vậy nó vẫn cảm thấy rất tỉnh táo, và anh lại rót.
– Sau đó em trang điểm rất kỹ, rồi đến hiệu chụp ảnh. Và khi em nói bác chụp ảnh thờ cho cháu thì ông ấy giật bắn cả mình đánh rơi cả cái kính xuống đất… Nó vỡ tan mất 1 bên mắt… – Nó cười khúc khích – … Chụp ảnh thờ thì có gì mà phải shock thế chứ…
Anh thấy chẳng có gì buồn cười cả. Và anh lại im lặng. Rót.
Người nó bắt đầu nóng bừng lên, máu chảy rần rật. Có vẻ như mặt nó đang đỏ – Nó đoán thế – Vì thấy rất nóng ở mặt.
– Sau đó em đến quán rượu và gặp anh… Với 2000 còn lại trong người…
– Và em còn viết thư cho 1 số người nữa. 1 lá cho em trai em, 1 lá cho con bạn thân, 1 lá cho cậu bạn thân nhất… Và 1 lá cho mẹ… Em cũng định viết 1 lá cho bạn trai cũ của em… Nhưng em đã không làm thế… Đó là 1 sự trừng phạt… Những bức thư ấy em vẫn cất ở trong tủ…
– … Thôi nào… Anh đừng nhìn em như thế… Em biết anh nghĩ em ngớ ngẩn lắm… Toàn làm những chuyện ngớ ngẩn… Nhưng anh sẽ cần có thời gian để hiểu em… Và em không hoàn toàn vô lý hết đâu…
Nó lại dốc cạn 1 ly nữa và vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt. Nó bắt đầu thấy trời đất vạn vật hơi quay quay 1 tí.
– … Em có cái lý của em, anh ạ… Em không bị điên đâu… Có thể mọi người nghĩ là em bị điên… Nhưng em không trách mọi người… Em sẽ chết… Dù mọi người có hiểu được hay không…
– … Em sẽ cố gắng làm cho anh hiểu, boss ạ… – Nó cười và đưa cái ly đã cạn rượu.
Trời đất đã thực sự quay cuồng trong mắt nó. Nó nhảy xuống khỏi cái ghế và loạng choạng đi ra ngoài.
Anh đoán chắc cô bé đi vào Wc, nên anh không đi theo. Anh cứ ngồi đó, nhìn theo cái dáng đi xiêu vẹo đến buồn cười của cô nàng. Đứng vững trên đôi giày 10 phân có vẻ đã quá sức với cô bé. Thoáng 1 cái đã không thấy đâu nữa.
Quán rượu về tối bắt đầu đông dần. Chẳng có ai đi uống rượu từ sớm như 2 người, đương nhiên anh cũng biết thế, nhưng anh muốn cô bé phải về sớm.
Không hiểu sao anh muốn chăm sóc và che chở cho cô bé. Ngày bé anh vẫn mong sẽ có 1 cô em gái nhỏ, để mà cưng chiều, và bây giờ dường như anh đã coi cô bé như người em gái tưởng tượng ấy.
Kia rồi. Cô em gái nhỏ đã về kia rồi. Vẫn cái dáng liêu xiêu lảo đảo ấy, nhưng bây giờ 2 chiếc dép đã được xách trên tay, không còn đeo dưới chân nữa.
– Hàng về đây rồi… – Cô phấn khởi.
Cạch. Đặt nguyên đôi dép trên bàn.
– Giời ơi là giời. Cô làm cái trò gì thế này. Ghê quá đi mất. Bỏ ngay đôi dép của cô khỏi bàn của tôi đi.
– Ấy chết em nhầm. Tay bên này mới đúng chứ…
Đôi dép được quăng xuống đất. Cạch. 1 bao thuốc và 1 cái bật lửa được đặt vào chỗ ấy.
– Hút thử cái cho biết – Cô cười, đôi mắt cố mở to nhưng trông vẫn rất lim dim.
– Mới mấy chén mà đã linh tinh rồi… Về nhé…
Thấy cô bé loay hoay vẫn chưa trèo lên cái ghế được, anh bèn nhảy xuống và đỡ cô ấy lên.
– Ơ này về là về thế nào. Đã say đâu mà về. Vẫn còn tỉnh lắm… Nào… Anh… Uống – Cô giơ cái ly trên đầu – Vì hợp đồng của chúng ta.
– Đã rót đâu mà uống… Đưa cái li đây rót cho… Mà thuốc với bật lửa đâu ra thế này?
– Em xin cái anh giai ở đằng kia kìa – Nó lấy tay chỉ chỉ – Anh ấy bảo hôn anh ấy 1 phát rồi anh ấy cho cả bao. Lúc đầu em chỉ xin 1 điếu thôi…
– Trời ạ… Rồi thế nào nữa…
– Em hôn anh ấy hẳn 2 phát… haha… haha… Mồm anh ấy khét lắm… Toàn mùi thuốc lá thôi… Hôn mà cứ như là chui đầu vào bếp than í… haha…
– Cái con nhỏ này thật đúng là…
– … Thế là anh giai cho luôn cái bật lửa… Chứ anh nghĩ em tự đẻ ra cái bật lửa chắc… hiiiii…
Cô vụng về đưa điếu thuốc lên miệng.
– Nào nào, châm lửa, châm lửa… Đại ca, châm lửa đi…
Anh cầm cái bật lửa, bật cái tách, đưa lên đầu điếu thuốc cô bé đang cầm. Điếu thuốc bắt lửa bốc cháy nghi ngút. Cô bé có vẻ lúng túng khi cầm điếu thuốc trên tay. Nó chẳng có vẻ gì là hợp với cô.
Rít 1 hơi thật mạnh, đóm lửa trên đầu điếu thuốc cháy càng mạnh và càng đỏ rực, và sau cái hơi rất là dài đấy, điếu thuốc ngắn đi hẳn 1 đoạn.
Ho sặc sụa.
– Khiếp quá cái thứ chết tiệt này… không hiểu sao bọn đàn ông các anh lại thik… Khét lẹt ra… Cứ như là ngậm mồm vào cái ống bô xe máy ấy…
Cô dúi mạnh điếu thuốc vào cái gạt tàn trước mặt khiến nó tắt ngúm.
– Không hút nữa… Chẳng ngon gì cả… Uống rượu thôi… Rượu này ngon đấy… Nào nào… Tiểu đệ đâu rồi… Châm tửu, châm tửu đê… Làm mới ăn chậm chạp như 1 con rùa…
Cô lại dốc thêm 1 ly nữa. Chai rượu mạnh đã gần hết. Im lặng.
– Em có dự định gì chưa?
– Em tính sau khi hết hợp đồng với anh… – Cô ngừng lại – … Rồi sau đó 1 vốc thuốc ngủ… Xong… Thế là hết… Sau đó em sẽ để lại tất cả những bộ phận còn có thể dùng được cho y học… Để lại hết tất cả, anh ạ. Họ muốn lấy gì thì lấy… Em đã viết trong thư rồi… Đó là tất cả những gì em còn có thể đóng góp cho cái thế giới này, anh ạ…
– Em nợ thế giới này 1 cái mạng sống. Nó đã nuôi sống em đến ngày hôm nay… Em nợ nó… Và bây h em trả lại nó… Trả lại nó tất cả… Tất cả, anh ạ…
Anh thở dài. Trong lòng anh 1 tâm trạng rất nặng nề…
– Tai sao em không là 1 người bình thường đi… Tại sao không làm việc, và suy nghĩ như mọi người… Tại sao không lấy chồng, đẻ con, tìm việc làm như những người khác…
– Em cũng từng mơ ước, anh ạ. Trong mơ em đẻ ra 3 đứa con… Có trai, có gái… Em sẽ đặt 1 đứa là Cua, 1 đứa là Thỏ, 1 đứa là Mèo, anh ạ. Rồi em sẽ gọi chúng nó: “Cua ơi… Thỏ ơi… Mèo ơi… Về ăn cơm”…
Nó cầm cái ly và lại làm 1 hơi nữa.
– … Nếu giả sử mà em vỡ kế hoạch anh ạ… hờ hờ… mà lại tòi ra 1 thằng cu nữa, anh ạ… hờ hờ… Thì em sẽ đặt tên nó là Khôi… haha…
Anh quay sang nhìn nó, chả buồn lườm.
– Tên là Khôi hay lăm anh ạ… Rồi nó sẽ có răng khểnh giống anh… Giống anh Đăng Khôi: X… Con trai em sẽ tên là Khôi… Khôi ơi về ăn cơm… Khôi ơi Khôi… Về ăn cơm… Khôi ơi…
Cô bé gục xuống nơi 2 cánh tay đang chống xuống bàn. Nó nhắm mắt lại và không nói gì nữa. Bên cạnh là chai rượu rum cạn sạch không còn đến 1 giọt.
Anh mông lung suy nghĩ về những gì cô bé đã nói.
“Cô bé ơi… Cô bé ơi… Cái gì đã khiến em thành thế này vậy…”
Anh ngắm nhìn cô bé đang ngủ gục trên bàn, đôi mắt nhắm nghiền lại, nước mắt vẫn khẽ chảy làm nhòe hết cả mascara.
Cô bé có khuôn mặt tròn, bầu bĩnh. Đôi mắt 1 mí không to lắm và nhất là khi cười thì híp hết cả lại. 1 cô bé không xinh, với các nét rất bình thường, mũi tẹt, má phúng phính. Nhưng ở nó anh thấy có nét gì đó rất đáng yêu, nhất là khi cười, nụ cười híp hết cả mắt mũi của cô ấy làm người ta muốn cười theo…
Phải vất vả lắm anh mới đỡ được cô bé về đến nhà. Anh đặt cô ngồi xuống bục cửa, và bấm chuông. Cô bé vẫn ngủ ngon lành, cái đầu nghiêng nghiêng dựa vào tường, và thoáng cười. Có lẽ nó đang mơ 1 giấc mơ nào đó. Anh dựng xe đứng ở xa 1 chút, và quan sát. Anh muốn chắc chắn là cô bé không xảy ra chuyện gì.
Cánh cửa mở, 1 người phụ nữ trung niên tầm hơn 40 bước ra, nhìn thấy cô bé, và dìu em vào trong nhà.
Bà ấy có 1 khuôn mặt buồn bã, và khắc khổ.
Trước khi đóng cửa lại bà còn ngó quanh xem có ai không, chắc có ý tìm người đã đưa cô bé về nhà.
Anh đoán – Đó là mẹ cô bé.
3 ngày sau…
“Thế nào? Uống rượu say nhũn cả người ra vui chứ hả?” SMS từ Đăng Khôi.
“Chả vui gì cả. Đau đầu. Khát nc. Mệt lắm. Chóng mặt. Về sau không uống say như vậy nữa T – T”
“Vi phạm điều 4 khoản 2. Nói trống không. Tối T7 rỗi không”
“Để làm gì?”
“Cảnh cáo nhắc nhở lần 2”
“Em rỗi anh ạ. Anh hỏi làm gì thế hả anh zai thân yêu ơi”
“Tốt! Tối T7 8h. Điều 2 khoản 4”
“Vâng.”
Có vẻ lễ phép hơn rồi đấy. Anh cười khi nhận được tn của nó.
… Bạn đang đọc truyện Anh sẽ ngủ với em chứ? tại nguồn: http://truyensex.vip/anh-se-ngu-voi-em-chu/
8h tối thứ 7.
– Này, đội mũ vào đi.
– Bây giờ đi đâu hả anh?
– Ra đường quốc lộ.
– Những người khác đâu hả anh?
– Những người khác nào?
– Hả… Sao anh bảo điều 2 khoản 4… không phải sẽ đi đua xe ah…
– Ah… Kế hoạch có chút thay đổi… Em nghe này… Anh không muốn việc này gây ra hậu quả nghiêm trọng. Anh sẽ cho em biết thế nào là bay với tốc độ 90km/h… Nhưng sẽ không có cuộc đua xe nào cả… Chúng ta sẽ đến 1 con đường vắng… Nếu xảy ra gì đó chỉ có anh chết với em… Em hiểu không…
– Tại sao anh phải làm thế? Tại sao anh phải làm tất cả điều này vì em?
– Vì anh muốn giúp em.
– Vì thế mà anh sẵn sàng chết với em ah?
– Anh sẽ không chết với em. Chắc chắn như thế. Mẹ anh đi coi bói về bảo anh sẽ thọ đến 90 đấy – Anh cười hề hề.
– Cảm ơn anh… Em cảm ơn anh… – Cô bé quàng tay ôm lấy anh từ đằng sau – … Em chẳng biết lấy gì để cảm ơn anh cả.
Anh không biết sau lưng anh, có những giọt nc mắt vẫn đang chảy. Nó không suy nghĩ thấu đáo được như thế. Thật sự nó cũng không muốn vì nó mà 1 ai bị thương cả.
Nó ngồi sau, dựa đầu vào lưng của anh. Lưng anh rộng và chắc chắn. Nó có thể nghe thấy cả tiếng hơi thở của anh, tiếng trái tim anh đang đập. 1 cảm giác yên ổn và an toàn. Ánh mắt nó lướt qua những ngôi nhà, những hàng cây, nhưng cửa hàng bên đường, tất cả, tất cả… vụt qua rất nhanh trước mắt nó. Vạn vật nhuốm màu vàng của ánh đèn đường.
– Này, làm cái gì mà im như thóc thế? Ngủ gật đấy ah… Dậy đi… dậy đi… Ra đến đường cao tốc rồi đây này. Dậy mà bay đi – Giọng anh rất nhí nhảnh.
Nó dụi mắt. Đúng là nó đã ngủ quên thật.
– Thôi anh đưa đây em lái cho. Em biết lái xe rồi mà… Em có bằng rồi – Nó cố thuyết phục anh cho nó chạy xe.
– Em mà lái thì làm sao anh thọ được đến 90 – Anh cười – Ngồi im đấy, và thưởng thức đi…
Vừa nói anh vừa rú ga thật mạnh, chiếc xe lao vút di, cô bé có cảm giác như mình sắp bị bắn ra ngoài đến nơi rồi. Cô ôm anh chặt hơn. Gió tới tấp quất vào mặt, thổi tung bay mái tóc dài màu nâu đỏ. Những cột đèn, nhữn ngôi nhà ven đường, rồi cây côi… tất cả… vùn vụt trôi lại đằng sau… Anh vẫn giữ cho ga rú mạnh, và mỗi lần có 1 chiếc xe đi trước là nó thót hết cả tim. Xe máy, hoặc xe ô tô khách chạy liên tỉnh. Mỗi lần cảm giác như sắp đâm vào đít ô tô đến nơi rồi, chỉ còn cách chừng gang tấc nữa thôi, nhưng, bằng 1 phép màu nào đó, anh lại đưa được chiếc xe lách sang 1 bên. Gió thổi mạnh quá, hay tại cái cách điều khiển xe máy liều lĩnh của anh làm nó lạnh cả người. Gió to đến nỗi nó còn không kịp nghe đến tiếng những người đi xe máy đằng sau đang chửi tụi nó mẹ bọn điên này chạy xe như bọn ăn cướp vậy.
– Anh ơi. Dừng lại đi… Em chóng mặt quá.
– Sao thế? Mới có 80 mà… Đã sợ rồi ah…
– Em chóng mặt lắm… cho em xuống…
… Bạn đang đọc truyện Anh sẽ ngủ với em chứ? tại nguồn: http://truyensex.vip/anh-se-ngu-voi-em-chu/
– Khiếp không ngờ em yếu thế. Đi 1 tí thế đã mệt rồi – Anh vỗ vỗ vào cái lưng nó đang cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
– Chắc em bị say xe anh ạ… Đi ô tô em cũng bị say thế mà…
Mặt nó xanh lét ra như tàu lá, chầm chậm bước về phía chiếc xe đang dựng trên đường.
– Thôi… Chán quá… Về vậy… Tưởng cảm giác mạnh nó thế nào…
Anh trèo lên và nổ máy xe, quay đầu theo hướng ngược lại. Nó thấy trong người rất mệt. Nó không nói câu gì và anh cũng thế.
– Ơ, đi về thôi chứ… Anh đưa em đi đâu thế này…
Chiếc xe dừng lại nơi 1 quán ăn nhỏ. Đó là 1 cái quán nhỏ tồi tàn không có thậm chỉ cả biển hiệu, diện tích vẻn vẹn tầm 10m2 kê trong đó 3 cái bàn nhựa màu xanh, và 1 chông ghế nhựa cao ngang người.
Anh vẫy nó “Vào đây!”
Nó nhìn ra xung quanh. Ông bán hàng là 1 ông lão khá già, tóc bạc mất 1 nửa. Ông có hàm ria mép bạc trắng quặp vào trông rất thú vị. Tuy trời buổi tối có vẻ lạnh nhưng nó thấy ông mặc độc mỗi chiếc áo may ô trắng đã cũ, lưng áo đằng sau thủng mấy cái lỗ to, và dĩ nhiên, mặc cả quần nữa =.=’
Nó đoán làm việc cạnh cái bếp lò nóng khiến việc mặc thêm 1 cái áo dài tay trở nên thừa.
Ông quấn 1 cái khăn to ở ngang hông và dường như nó là 1 cái tạp dề tự chế thì phải.
Ngược lại với bộ dạng nghèo khổ và thiếu thốn của mình, thái độ của ông tỏ ra rất yêu đời. Ông đang huýt sáo 1 giai điệu rất quen thuộc, nhưng nó không nhớ là bài gì. Tay ông thoăn thoắt đảo đảo cái gì đó trên chảo.
– Cho con 2 bát cháo bố ơi.
– Ờ ờ… Xong ngay đây con trai…
– Bố anh đấy ah?
– Uh, bố anh đấy.
– Thôi đi đừng có mà lừa – Nó cười.
– Biết rồi còn hỏi bố anh đấy ah.
Bên cạnh ông già là 1 cái nồi to vật, vung đóng hờ, thò ra cán gỗ của 1 cái muôi to. Bên dưới chiếc bếp than lửa vẫn âm ỉ cháy.
Trong lúc ông già túi bụi múc múc quấy quấy, nó nhìn sang cái bàn nhỏ ở gần cửa có 1 đôi trai gái đang vừa ăn vừa trò chuyện.
– Đây đây… Của con trai con gái đây… Ăn ngon miệng nhé…
– Dạ – 2 người nhìn nhau cười.
Anh bảo nó:
– Ăn đi. Cháo ở đây ngon lắm.
Nó múc múc, rồi gật gật. Nó ngước lên thấy anh đang húp xì xụp, không cần cả thìa.
Nó định nghĩ câ gì đó thật độc địa để trêu chọc anh nhưng rồi lại thôi.
– Anh này, anh dễ thương lắm đấy…
Hehe… Lại chả dễ thương…
– Em thấy anh vừa tốt này, vừa dễ thương, vừa hài hước, lại dịu dàng nữa…
Anh thôi xì xụp và nhìn nó. Nó cũng đang nhìn anh. Nhìn thẳng. Chắc lại có vấn đề gì rồi, vì bình thường nó chẳng bao giờ khen khen kiêu như thế. Bình thường nó sẽ nói anh kiểu như “Nhìn anh ăn ngon thật như lợn húp cám ấy”. Đằng này không những nó không nói thế lại còn khen anh tốt này, dịu dàng này, dễ thương này… Rõ là có vấn đề… Anh thấy quá đỗi ngạc nhiên. Chắc vừa nãy gió to quá.
– … Em thấy anh chẳng còn gì để chê cả. Vậy tại sao anh chưa có ny?
– Tại sao em nghĩ anh chưa có ny?
– Nếu thế thì anh đã chẳng thừa hơi chở em đi khắp nơi, chẳng phải mất công soạn cái hợp đồng quái quỷ đó… chẳng còn thời gian mà quan tâm đến em, giúp em… Chẳng lẽ ny anh không hay biết gì ah? Chẳng lẽ chị ấy không biết gì về em, về hợp đồng của chúng ta?
– Thế nếu cô ấy đang đi du học ở 1 nơi nào đó rất xa thì sao? Ví dụ như là Hà Lan chẳng hạn…
– Ah ra thế… Vậy anh không để ý gì đến cảm giác của chị ấy ah? Anh không thấy việc ngủ với em là có lỗi với chị ấy ah? – Nó tự nhiên quát lên và cảm thấy rất bực bội ở trong lòng.
Giọng của nó khiến cho ông bác, và đôi tình nhân kia ngơ ngác nhìn. Nó nhăn mặt và thấy xấu hổ vì sự bực bội vô lý của mình.
– Ý em là – Nó nói nhỏ – cái điều 1 khoản 1 ấy… Anh không thấy xấu hổ với chị ấy ah?
– Anh hiểu cô ấy. Cô ấy là người không quan tâm đến nhưng thứ thuộc về vật chất, chỉ quan tâm đến những thứ thuộc tinh thần. Chỉ cần anh yêu cô ấy, yêu 1 mình cô ấy… Trong trái tim chỉ yêu mình cô ấy, như thế là đủ.
– Nghĩa là anh có thể ngủ với những người khác?
– Uh, ngủ với những người khác… Chỉ cần anh không hôn họ… Cô ấy bảo chỉ được phép hôn cô ấy… Tất cả nhưng nụ hôn của anh phải dành cho cô ấy… Cả cuộc đời này…
Nó nhớ lại. Đúng là anh chư hề hôn nó. Lúc trên giường cũng không. Có cái gì đó… Như là nhói đau ở trong lòng…
– Chị ấy là người thế nào?
Đó là cả 1 câu chuyện dài.
Cô ấy là 1 người con gái đẹp, rất đẹp, làn da trắng và mịn màng. Chiếc mũi nhỏ và cao, khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt to, sáng, và thông minh. Dáng người đầy đặn và dong dỏng cao. Anh đưa cho nó xem tấm ảnh trong ví. “Chị ấy đẹp thật đấy”
Cô ấy thông minh, hiền lành, dịu dàng, gia đình gia giáo nề nếp. Nếu trên đời có 1 ai đó giống với thiên thần thì đó chính là cô ấy. Cô ấy không cho anh làm chuyện đó và bảo sẽ dành nó cho anh lúc 2 đứa cưới nhau. Cô ấy bảo anh bỏ thuốc lá. Cô ấy cấm anh không được đua xe nữa. Cô ấy bảo anh không được dùng cần sa nữa, mặc dù nó không gây nghiện. Cô ấy bảo có ngày anh sẽ phát điên vì thứ đó. Và anh đã dừng tất cả cá thứ đó. Ở bên 1 người hoàn hảo như cô ấy, anh bỗng nhiên thành thằng chả có gì cả.
Anh học không cao bằng cô ấy.
Anh cười những câu chuyện của cô ấy.
Anh làm những gì cô ấy bảo, không làm những gì cô ấy không thik.
Bất cứ cái gì cô ấy noí anh đều thấy đúng và đều thực hiện theo.
Anh nhỏ bé và yếu đuối trước cô ấy. Cô ấy là Thánh Nữ, con anh chỉ là 1 nô lệ sẵn sàng chết vì cô ấy.
Khi cô ấy bảo sẽ đi du học, anh đã quỳ xuống, khóc, và xin cô ấy đừng đi.
Nhưng cô ấy vẫn cứ đi.
Anh bảo sẽ chết mất nếu sống thiêu cô ấy.
Cô ấy bảo anh sẽ không chết…
Và đúng là anh đã không chết thật.
Anh vẫn sống cho đến bây h, vẫn làm việc ngon lành, vẫn ** đởn rượu bia với bạn bè. Mặc dù khi say anh vẫn khóc và gào thét tên cô ấy.
Cô ấy bảo anh đợi 5 năm nữa, rồi cô ấy sẽ quay về và bon anh sẽ hp với nhau suốt đời.
Và chỉ con 3 năm nữa thôi, 3 năm nữa thôi em ạ…
Nó nhìn 2 bát cháo đã nguội ngắt. Bát của anh còn 1 nửa. Bát của nó gần như còn nguyên. Đôi trai gái đã về từ bao h.
Trên đường về nó chẳng nói gì, chỉ bảo “Anh đừng hỏi nữa. Em mệt.”
Trong cõi lòng của nó cảm thấy đau đớn và tan nát.
Tại sao cô ấy có tất cả mọi thứ?
Tại sao ông trời lại sinh ra 1 người như cô ấy để 1 người cũng là con gái như nó phải cảm thấy tủi thân đến thế này…
Nó cảm thấy quá đỗi ghen tị. Vì cô ấy quá hoàn hảo.
Hay vì nó đã yêu anh rồi…
– Ôi trời ơi gì thế này? – Anh ngạc nhiên há hốc cả mồm.
– Này câu đó lẽ ra phải để em nói chứ… Anh đến đây làm gì?
Nó vừa đánh răng rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Trên người nó vẫn là 1 bộ đồ ngủ ở nhà màu hồng, có thêu hình 1 con gì đó ở trước ngực, con này có 2 cái răng cửa rất dài, mặt nhọn nhọn, giống cái con trong quảng cáo kem đánh răng Congate – Anh đoán là con hải ly. Tóc nó xù cả ra vì lúc sáng dậy còn chưa chải đầu. Nó vẫn đang loay hoay mở cái khóa cửa. Hôm nay là thứ 7. Đã 1 tuần rồi nó không nghe điện thoại của anh, cũng chẳng chịu trả lời tin nhắn.
Anh lờ đi câu hỏi của nó.
– Nhà có ai không?
– Không có ai cả, thằng em hôm nay đi học thêm, chiều nó đi học chính luôn, trưa không về.
– Ờ thế thì tốt đấy. Vậy chúng ta sẽ tiến hành luôn ở đây. Không phải đi đâu cả.
– Tốt cái gì mà tốt. Mà anh đến đây làm gì? Tiến hành cái gì ở đây?
Anh dắt xe vào nhà. Đó là 1 cái sảnh nhỏ, và hẹp, chỉ đủ chứa khoảng 3 4 cái xe máy xếp hàng dọc.
– Điều 1 khoản 1 – Anh dí sát cái mặt vào mặt nó lúc đi ngang qua chỗ nó đang đứng – Thỉnh thoảng cũng phải đòi tí quyền lợi chứ nhở… Hờ hờ…
Anh hôm nay rất thơm. 1 mùi thơm quyến rũ, sang trọng, nhưng cũng rất nam tính. Chắc là nước hoa cho đàn ông – Nó đoán thế – Nó chưa bao giờ ngửi thấy mùi này.
Nó cũng cảm thấy hơi lạ 1 chút, vì từ khi soạn thảo hợp đồng chưa thấy anh đòi hỏi gì cả.
Chưa 1 lần nào.
Nó dẫn anh qua sảnh rẽ vào phòng khách.
– Mà lúc nãy anh ối giời ơi cái gì?
– Ah, anh thấy lạ thôi… Em ăn cái quái gì mà tự nhiên lại lùn đi thế?
– Chả ăn cái gì cả… Chỉ là không đi giày 10 phân thôi… =.=’
– Mà em đi chải đầu đi… Trông em cứ như mấy fan hâm mộ nhạc rock hồi xưa ấy… – Anh cười.
Trong khi anh còn đang im lặng ngắm nghía cái phòng khách nhà nó, nó đã bỏ đi đâu mất.
Đó là 1 cái phòng khách nhỏ hình vuông, 1 bên tường gần như hoàn toàn được làm bằng kính, nhìn ra 1 cái sân nhỏ có mấy chậu cây cảnh. 1 chậu trong đó đang nở hoa, là những bông hoa to, màu trắng, rất đẹp, mà anh cũng không biết là hoa gì. Cái rèm cửa màu xanh dương đậm, làm từ vải dày và bóng, phủ kín từ trần nhà xuống tận sàn được vén lên, khiến ánh nắng tràn vào nhà sáng rực. Kính trên tường dày và sáng bóng, có vẻ như được lau chùi rất cẩn thận. Tường nhà được sơn bằng màu xanh lơ nhạt, kết hợp với màu xanh của cái rèm cửa, trông vẫn sang trọng và đẹp mắt, mặc dù hình như đã lâu rồi nó chưa được lăn sơn lại.
Dưới sàn là cái bàn uống nước nhỏ hình vuông kiêu Nhật, ở dưới là gỗ, trên là kính, và chỉ cao tầm 20 phân. Xung quanh trải 6 tấm đệm ngồi hình vuông, cũng màu xanh, 2 chiếc ở 2 bên, 1 chiếc ở đằng trước, và 1 chiếc ở đằng sau bàn. Ngoài ra trong phòng chỉ còn 1 chiếc tủ tường cao ngang người trên đặt cái ti vi và 2 cái loa thùng.
– Anh này, anh uống tạm nước lọc nhé. Nhà chả con gì uống cả.
Cô bé ló đầu vào. Tóc nó đã được chải gọn và búi hết lên thành 1 túm ở đằng sau.
– Không, anh uống bia cơ. Em đi mua bia đi.
– Chưa có người khách nào lại bất lịch sự như anh. Phải bảo là uống gì cũng được chứ. Anh thik uống bia về nhà anh mà uống, đây chỉ có nước lọc thôi.
Nó dẫn anh qua sảnh, đến cái sân nhỏ lúc nãy, ở đây có 1 cái cầu thang xoắn để lên tầng trên.
– Cái cầu thang xoắn này làm anh phát điên. Mới lên đến tầng 3 mà đã thấy chóng mặt rồi.
– Ôi đến em còn thấy chóng mặt nữa là – Nó cười.
Nó dẫn anh vào 1 cái phòng nhỏ. Đó là 1 căn phòng nhỏ sơn màu hồng. Đệm hồng. Chăn hồng. Cái rèm cửa màu hồng. Đến cái gối hình con lợn vứt lăn lóc phía chân giường cũng màu hồng nốt.
– Ah tí nữa anh đừng nằm cái gối đó nhé, em toàn dùng gác chân thôi.
Nó nói 1 2 câu rồi lại chạy biến xuống, để anh ở lại 1 mình “Anh cứ ngồi đây 1 tí, em xuống rồi lên bây giờ”.
Căn phòng nhỏ chỉ có 1 cái giường, 1 cái bàn học, và 1 cái quạt cây. Hết. Chẳng có gì nữa.
Cái giường mét 2 kê đối diện cửa sổ. Cửa sổ để mở và hướng ra 1 ngôi nhà khác, gió thổi vào mát rượi. Cái rèm cửa sáng màu không hề làm phòng tối thêm. “Kiểu này buổi sáng sẽ chói mắt lắm đây” – Anh thầm nghĩ.
Bàn học kê hướng vào tường, trên đó có dán rất nhiều bức ảnh. 1 vài bức chụp cùng với lớp cấp 2 hay cấp 3 gì đó, thấy tất cả cùng mặc áo trắng quần đồng phục. 1 bức anh thấy khá ấn tượng, chụp 1 cô bé 5 tuổi, mặc cái áo bơi nhỏ xíu màu đỏ, có vẽ rất nhiều con cá đang bơi màu xanh. Cô bé con có gương mặt tròn và đôi mắt híp, tóc cắt ngắn, để mái ngố, 1 tay chống nạnh, 1 tay cầm quả bóng hơi rất to, cười rất chi là tự tin. Nụ cười híp cả mắt quen thuộc, lộ ra 2 cái răng cửa bị sún… Và còn 1 bức trần truồng chả mặc gì (hehe) nằm trên giường và tập lẫy.
Ai sẽ nói đây là căn phòng của 1 cô bé sắp tự tử vì chán đời?
Anh nhìn xuống cái bàn gỗ ép màu ghi, nơi 1 đống sách vở bút thước chất đống trên đó.
Lúc đó thì cô bé cũng vừa lên, 1 tay cầm 1 đĩa hoa quả, tay kia cầm lon bia. Cô khẽ ủn ủn đống sách vở sang 1 bên, đặt cái đĩa xuống, rồi đưa lon bia cho anh.
– Úi chà ngoan ghê nhở. Đi mua cả bia. – Anh cười hề hề.
– Thì điều 4 khoản 3… Bảo gì nghe nấy… hehe…
“Cô bé đã khác nhiều so với lần đầu tiên gặp nhau”
Anh ngồi xuống giường và thầm vui thik vì cái ý nghĩ ấy.
– Em sống gọn gàng ngăn nắp quá đấy…
Anh mở lon và tu 1 hơi dài hết nửa cái lon bia. Có vẻ anh đang khát.
– Vâng, mặc dù em biết thừa câu đó có ý mỉa mai, nhưng em cảm ơn anh…
– Em ngày càng ngoan ngoãn 1 cách đáng ngỡ ngàng đấy… – Anh cười rất to.
Cô bé im lặng đóng cửa phòng, đóng cả cửa sổ, buông rèm và trèo lên giường…
Cô bé im lặng đóng cửa phòng, đóng cả cửa sổ, buông rèm và trèo lên giường…
Cô bắt đầu sờ soạng xung quanh, cô chạm phải 1 cái gì đó tròn tròn, dài dài, và rất cứng.
Cô vội dùng tay chộp lấy nó…
– Này em làm gì thế, anh không đùa đâu nhé… – Đăng Khôi lúng túng…
– Ối ối đừng mà…
Cô bé chẳng thèm để ý đến lời của Đăng Khôi, cứ bóp liên tục nhiều cái…
Những dòng nước bắn phụt ra, làm vương vãi khắp giường.
– Trời ơi, ướt hết rồi, đã bảo không được nghịch súng nước mà, em mau cất nó đi…
– Hahaha, vui quá vui quá…
Cô bé vừa nói vừa cười, trên tay còn cầm 1 khẩu súng nước mà em trai cô vừa mới mua hôm qua.(Đừng có nghĩ bậy nha!!!)
2 người ngồi cạnh nhau dựa lưng vào tường.
– Tại sao em lại chọn cái chết… Thật sự anh đã suy nghĩ mãi mà không thể nào hiểu nổi…
Cô bé quay sang nhìn anh:
– Thế theo anh sống và chết khác nhau ở chỗ nào?
Anh im lặng ngẫm nghĩ 1 lúc:
– Anh chẳng thấy nó giống nhau ở chỗ nào cả… Em nói xem…
– Nếu bây h em chết, hoặc nếu 50 năm nữa em chết… Thì lịch sử thế giới cũng chẳng viết lại được đâu, anh nhỉ… Rồi 100 năm nữa, 200 năm nữa… khi nhắc đến em… cũng chẳng còn ai nhớ đó là ai… Rồi 500 năm sau… 1000 năm sau… Vậy em sống và chết thì có gì khác nhau hả anh?
Anh im lặng và suy nghĩ về những điều nó nói. Thật sự anh cũng chưa nghĩ ra phải cãi nhau với cái lý này như nào.
– Vậy anh nói xem… Sống và chết thì có nghĩa lý gì…
– Em ngốc thế… Sống là để vui thú… Để hưởng thụ… Để cống hiến… Sống là để được hạnh phúc… – Cuối cùng anh cũng nghĩ ra được gì đó.
– Em chỉ cần hưởng thụ 1 chút thôi anh ạ… 1 phần nhỏ thôi… Chứ nếu sống thật lâu chăng nữa thì em cũng chẳng đủ sức mà hưởng hết được… Vì vậy em sẽ dừng nó lại ở đây thôi… Cái cuộc sống của em… Em sẽ chết lúc em đẹp nhất… Tấm ảnh thờ của em sẽ là hình của 1 cô gái trẻ, chứ không phải 1 bà già tóc bạc trắng da nhăn nheo…
– Xã hội nuôi em lớn ngần đó năm… Để 1 buổi sáng tỉnh dậy em chán đời và tự giết mình… Em như vậy là vô trách nhiệm lắm… Biết không hả – Anh quay sang cô, nghiêm mặt, nói bằng 1 giọng gay gắt.
– Ít nhất thì em cũng để lại tất cả cơ thể của em… Họ có thể dùng nó để cứu sống 1 người có ích hơn em… Còn em… Em là 1 con bé ngu dốt, chẳng thích học, chẳng thik lao động, cũng chẳng say mê thứ gì cả. Em tóm lại chỉ là 1 cục thịt thừa của cái xã hội này. Nếu em có sống lâu hơn nữa cũng chẳng thể cống hiến thứ gì đó to lớn. Mà nếu em chết già, thậm chí họ còn chả dùng được cái cơ thể nhăn nheo của em…
– Phải sống, phải sống – Anh dường như không còn chịu đựng nổi cái lý hết sức vô lý của cô bé, anh nắm lấy 2 vai của cô bé và lắc lắc – Rồi em sẽ lấy được 1 người chồng tốt, đẻ ra 3 đứa con… Rồi em sẽ hạnh phúc… Hiểu chưa hả… Em toàn nghĩ những cái quái quỷ…
– Em chán mỗi sáng tỉnh dậy nghĩ hôm nay lại phải chiến đấu… Em chán mỗi lần phải khóc hết nước mắt… Em chán phải buồn, phải cô đơn, phải đau khổ… Em chán cái con người yếu đuối và luôn sợ hãi của em… Em chán em vô tích sự… Loại người như em sẽ chẳng giúp ích được gì cho đời cả anh ạ… Loại người chẳng đáng sống… Em chết là đáng lắm, anh ạ…
Cô bé nói với vẻ mặt vô cảm. Giọng nó run rẩy như đang khóc, nhưng nó không hề khóc… không có 1 giọt nước mắt nào cả…
Anh lấy 2 bàn tay ôm trán. Anh đang cố lấy lại bình tĩnh.
– Em thường nghĩ mỗi lúc đi ngủ… Giá như em cứ ngủ mãi thế… Cứ ngủ như thế và không tỉnh lại nữa… Thế nhưng buổi sáng hôm sau em lại tỉnh dậy, trông cái mặt mình trong gương già thêm 1 ít… và lại bước vào 1 cuộc chiến mới…
– 20 Tuổi mà em toàn suy nghĩ những điều tối tăm thế… Sao em không nghĩ đến những lúc hạnh phúc… Sao em không nghĩ đến những lúc vui vẻ cười nói… Chẳng lẽ em không có những giây phút như thế?
– Có chứ anh… – Cô bé cười, nụ cười thật buồn – … Vui vẻ hạnh phúc cũng nhiều… nhưng làm sao có thể so sánh với đau khổ… Giống như mặt trăng và mặt trời anh ạ… Đều khổng lồ so với mình… Nhưng kích thước của chúng khác nhau hàng tỉ lần…
Nó cắn môi và nhìn ra phía cửa sổ tràn ánh nắng.
– Những lần đau khổ tưởng chừng như không chịu đựng nổi… Vậy mà bằng 1 cách nào đó, em vẫn có thể chịu đựng nổi… Những lần tưởng chừng như đã khóc hết nước mắt, tưởng chừng như không còn nước mắt để mà khóc nữa… Thế mà bằng 1 cách nào đó, nước mắt em lại chảy… Em quá yếu đuối, và đó là lý do vì sao em chết… Vì em đáng chết, anh ạ.
Cô bé cầm lấy lon bia anh đặt bên cạnh, ở giữa 2 người, uống 1 hơi hết sạch. Trong đó cũng không còn nhiều bia lắm. Cô giữ lấy và xoay xoay nó trong tay.
Những lời của cô bé làm anh cảm thấy trong lòng rất bức xúc, tâm trí rối loạn hết cả, chẳng biết phải nói thế nào cho gãy gọn…
– 1 Câu của 1 người anh em coi như anh trai, chắc anh ấy đọc được ở đâu đó, em thấy rất đúng.
“Cuộc đời cơ bản là buồn, còn sau đó là cái chết”
Giọng anh nhỏ lại, không còn gay gắt nữa:
– Nhưng còn những người thân của em? Còn bạn bè? Còn bố mẹ… Sao em ích kỷ thế… Chỉ nghĩ cho mình thôi ah… Uh, em chết… Chết đi là hết, chẳng suy nghĩ gì nữa… Nhưng còn mọi người… Rồi em chết họ sẽ ra sao…
Cô bé khẽ nghiêng cái đầu về đằng sau dựa vào tường, ngước mắt lên ngắm nhìn những ngôi sao bằng nhựa dạ quang được dính trên trần nhà…
– Em đã nghĩ cả rồi anh ạ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Anh sẽ ngủ với em chứ? |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 14/09/2021 14:19 (GMT+7) |