Điều khiến Dương luyến tiếc là không còn Tiên thi nào tìm đến hắn nữa, đồng nghĩa với khả năng trong cả âm dương cảnh này chỉ có duy nhất một Tiên thi.
Sau một thời gian vừa đi vừa trò chuyện, Tế Sương chợt dừng lại, nàng nhìn về phía xa, nơi có một cánh cổng to lớn.
“Hình như đó là lối ra!” Tế Sương mừng rỡ nói, sau đó nàng tăng tốc vội vã tiến về phía cánh cổng.
Càng đến gần, cánh cổng càng lộ ra nét quen thuộc, trông giống hệt phía sau cánh cổng mà bọn hắn tiến vào lúc đầu.
Hơi dừng lại xem xét, sau đó Tế Sương bước qua cổng.
Bên kia cánh cổng đúng là nơi mà bọn hắn từng tụ tập trước khi vào Âm Dương Lộ, nói cách khác, Tế Sương và Dương đã về đúng cánh cổng cả hai từng tiến vào.
Điểm kết thúc chính là nơi khởi đầu.
Nghe có vẻ ảo diệu, nhưng thật ra đây chỉ là một cú lừa để tạo ra sự huyền bí. Khi bước vào cổng, bọn Dương sẽ bị dịch chuyển về phía cuối Âm Dương Lộ, trong Âm Dương Lộ có một chuỗi linh trận đặc biệt đưa đường dẫn lối, khiến dù đi hướng nào thì cuối cùng cũng sẽ bị lừa hướng về lối ra, cũng chính là cánh cổng Thiên Cơ ở đầu Âm Dương Lộ. Tưởng đi vào một vòng lặp, thật ra chỉ là đi ngược từ cuối về đầu.
Có Google nên Dương thừa biết trò mèo này, nhưng biết thế thôi chứ đố hắn dám bóc mẽ, bị đập không banh xác mới lạ.
Ngoài cổng, ngoài nhóm pháp sư Trung Hoa Dương gặp ban đầu và những người vượt qua Âm Dương lộ trước Dương, còn có thêm một số người đứng tụ tập thành ba cặp, mỗi người đều mặc đồng phục là đạo bào của Thiên Cơ, nhưng trên đồng phục lại có thêu biểu tượng riêng biệt.
Có hai người đàn ông trên đồng phục thêu thư pháp chữ Địa, một trong hai người này là Châu Lịch, người mà Tế Sương gặp trong ảo giác.
Lần này là Châu Lịch thật, Tế Sương hơi sững người, rồi nàng vui mừng vẫy tay chào Châu Lịch, gã cũng mỉm cười tiến về phía nàng.
Thấy Châu Lịch tiến đến, biết bản thân sẽ làm Tế Sương khó xử nên Dương liền nhắc nàng: “Thả ta xuống đi, an toàn rồi!”
Cõng Dương quen rồi nên Dương không nhắc thì nàng cũng quên mất, nàng liền gật đầu rồi nhẹ nhàng thả hắn ngồi nghỉ dưới đất rồi mới tiến về phía Châu Lịch.
Hai người vui vẻ chào hỏi nhau, gã đàn ông đi cùng Châu Lịch cũng tiến đến chào hỏi Tế Sương: “Đây là cô bé Tế Sương mà ngươi thường nhắc sao? Không ngờ lại xinh đẹp đến vậy! Ký túc xá Địa của chúng ta có thêm một tuyệt thế mỹ nhân rồi! Ha ha!”
Nghe thế, một tiếng khịt mũi vang lên, đó là một người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp, ả mặc đồng phục thêu thư pháp chữ Thiên, ả liếc nhóm người chữ Địa và nói: “Đúng là ký túc xá hạng hai! Tuyển người chỉ tuyển ngoại hình.”
Bên cạnh ả là một gã thanh niên, cũng mặc đồng phục biểu tượng chữ Thiên, tỏ vẻ nịnh bợ hùa theo: “Đúng vậy, ánh mắt phàm tục của chúng chỉ có thể nhìn ra vẻ bề ngoài, cho nên đâu thể nào so tài năng với ký túc xá chữ Thiên của chúng ta được!”
Những nhân tài từ các gia tộc phụ thuộc đến Thiên Cơ học tập sẽ được sắp xếp vào những khu ký túc xá riêng biệt. Ban đầu, những khu ký túc xá này chỉ đơn giản là chia người ra để dễ quản lý, nhưng dần dần, sự quản lý lỏng lẻo làm phát sinh những vấn đề ở nội bộ mỗi ký túc xá, đặc biệt là sự tranh giành quyền thống trị ký túc xá, từ những người thống trị lại sinh ra đủ loại thuế, phí hòng thu lợi từ mỗi thành viên trong ký túc xá.
Muốn thu nhiều thuế, phí thì cần tuyển nhiều thành viên, từ đây lại phát sinh sự cạnh tranh gay gắt giữa các ký túc xá với nhau.
Ba ký túc xá này gồm ký túc xá chữ Thiên, ký túc xá chữ Địa và ký túc xá chữ Nhân. Ba ký túc xá này đều có người đứng đầu mạnh mẽ, nhưng so về nhân lực thì ký túc xá chữ Thiên đang hưng thịnh hơn so với hai ký túc xá còn lại.
Tuy các ký túc xá cạnh tranh nhau về nhân số, giành nhau từng người mới bất chấp mạnh yếu. Nhưng lần này lại hơi khác biệt, lý do là vì lượt thiên tài được tuyển chọn lần này không theo truyền thống ba năm một lần, số người được chọn từ mỗi gia tộc, tổ chức cũng tăng gấp ba lần. Điều này dẫn đến số lượng người gia nhập mỗi ký túc xá sẽ tăng cao đột ngột nhưng chất lượng lại kém hơn bình thường, khiến cho lượng tài nguyên hàng tuần phân chia cho mỗi người cũng giảm đi. Từ đó khiến cho mỗi ký túc xá đều tìm cách tranh giành người mạnh và vứt bỏ người yếu.
Ví dụ như Dương, lúc này trông chẳng khác nào phế nhân, mình mẩy thì te tua, ngồi thì ngồi cũng không vững.
Có mặt lúc này đều là những nhân tài hàng đầu và đều đã từng vượt qua Âm Dương Lộ, cho nên nhìn thấy Dương tàn tạ đến đáng thương, ai cũng nghĩ Dương là một kẻ hoặc là quá yếu không đánh nổi quái thường, hoặc là quá ngu đi động vào quái mạnh, mà yếu hoặc ngu thì đều đáng vứt đi, cho nên không cần nói, người tuyển chọn của cả ba ký túc xá đều không muốn tiếp nhận hắn.
Nhìn thấy Dương đáng thương không ai ngó tới, lại nghĩ đến tình bạn phát sinh sau một hành trình dài cùng nhau, Tế Sương liền xin Châu Lịch nhận Dương vào ký túc xá chữ Địa.
Châu Lịch khó xử quay sang người đi cùng, nhưng tên này nhìn Dương rồi lắc đầu nói: “Xin lỗi, cấp bậc hắn tuy đủ điều kiện, nhưng nhìn thương thế của hắn, cộng với linh lực hỗn loạn hắn tỏa ra, ta nghĩ hắn thăng cấp là nhờ hấp thụ linh tinh là chính, như vậy thì còn phải rèn luyện thêm mới xứng đáng hưởng tài nguyên từ ký túc xá chữ Địa.”
Với hầu hết người ở đây, đẳng cấp Dương để lộ ra là Linh Vương cấp thấp, nhưng vì còn lượng linh lực hấp thu của Tiên thi chưa tiêu hóa xong nên linh lực của hắn tỏa ra hơi phập phù, khiến nhiều người lầm tưởng linh hồn hắn nhờ hấp thu quá nhiều linh tinh mà lên cấp.
Người tuyển chọn từ ký túc xá chữ Nhân cũng nhìn Dương mà lắc đầu.
Hằng tháng, mỗi ký túc xá sẽ được Thiên Cơ phát cho một lượng tài nguyên nhất định để hỗ trợ cho việc tu luyện (như đan dược, thực phẩm, tài liệu học tập…). Các thành viên ký túc xá sẽ nhận tài nguyên này miễn phí để phục vụ quá trình học tập, đồng thời sẽ thực hiện những loại nhiệm vụ và nhận thưởng bằng huy hiệu âm dương, sau đó có thể dùng huy hiệu âm dương để đổi lấy nhiều đặc quyền (hay còn được gọi là nạp VIP), hoặc dùng để đổi những giáo trình nâng cao, bí kíp, đan dược cao cấp, bảo vật và cả bùa chú…
Chính vì giá trị của huy hiệu âm dương, cho nên lãnh đạo các ký túc xá mới nghĩ ra chuyện tận thu huy hiệu từ thành viên bằng đủ loại thuế, phí. Khi mới vào ký túc xá sẽ phải đóng phí gia nhập, đóng quỹ, đóng tiền phòng, đóng thuế bảo vệ môi trường ký túc xá… Sau khi gia nhập vào ký túc xá, muốn nhận nhiệm vụ sẽ phải đóng lệ phí, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải đóng thuế thu nhập, sau khi bị trừ thu nhập muốn dùng số huy hiệu còn lại để mua gì sẽ lại bị tính thuế tiêu thụ, ngoài ra còn phải đóng phí cho lực lượng bảo an, là lực lượng chuyên duy trì trật tự thì ít mà đi hạnh họe, bịt miệng, đàn áp những người phản đối nộp thuế thì nhiều.
Phải biết huy hiệu âm dương không hề dễ kiếm, bên trong Âm Dương Lộ đã là một trong những cách kiếm huy hiệu dễ nhất.
Cực khổ kiếm về lại chịu đủ loại bóc lột, nhưng nếu chống đối thì cũng khó sống, cho nên hầu hết người mới đều cam chịu, dần trở thành thói quen rồi chấp nhận sự bóc lột vô lý này như một điều hiển nhiên.
Không ai thèm chọn mình, Dương cũng không quan tâm, hắn chỉ im lặng ngồi âm thầm vận công tiêu hóa lượng linh lực của Tiên thi còn sót lại trong người.
Những người khác lần lượt ra khỏi Âm Dương Lộ và được chọn vào từng ký túc xá. Anh em Đường Xuyên Tụ và Đường Vô Tịch cũng ra khỏi, thương thế của cả hai tạm thời chưa khỏi nhưng cũng không còn nát bét như trước, đó là nhờ vào linh đan chữa thương cao cấp. Là thiên tài hàng đầu nên Đường Xuyên Tụ được săn đón nhiệt tình, cuối cùng anh em gã chọn về ký túc xá chữ Thiên, vốn là nơi những nhân tài họ Đường khác đang ở.
Phong Tú Kinh và Đào Vụ cũng ra cùng anh em họ Đường và cũng xin vào ký túc xá chữ Thiên.
Siêu Bữu Trí cũng chật vật chạy ra, gã rất hả hê khi nhìn thấy Dương ngồi như phế vật, nếu không phải lúc này đông người thì gã còn định đến đạp lên đầu Dương cho hả giận.
Có lẽ nhờ có quan hệ với ai đó có chức quyền nên khi khai báo tên ra, Bữu Trí liền được nhận về ký túc xá chữ Địa.
Hoài Bão giả dạng Siêu Thụ Đức ra gần cuối, trông cũng rất te tua và kiệt sức, lý do là vì hắn dành khá nhiều thời gian săn tìm âm dương quái để thu thập huy hiệu âm dương, phòng khi cần sử dụng đến.
Cuối cùng là Đặc Công, tên mập bằng cách nào đó đã chạy thoát, nhưng lúc này trông hắn còn thảm hơn Dương, mình mẩy toàn vết cào, quần áo nát bươm, mái đầu bảy màu giờ đây lởm chởm lỗ hói.
Dương, Hoài Bão và Đặc Công là ba người chưa được ký túc xá nào chọn đến.
“Chúng ta tuyển đủ người rồi, còn lại nhường cho các ngươi.” Ả phụ nữ xinh đẹp của ký túc xá chữ Thiên không thèm liếc ba người Dương, Hoài Bão và Đặc Công, vừa nói vừa quay lưng định đi vào cổng Thiên Cơ.
“Khoan đã! Người giỏi thì các ngươi muốn giành hết, rác rưởi thì các ngươi ném lại cho chúng ta, khinh người quá rồi!” Người tuyển chọn của ký túc xá chữ nhân tức giận nói.
“Ai bảo các ngươi kém cỏi, nếu giành được người giỏi thì ngươi sẽ nói vậy sao?” Ả phụ nữ chua ngoa bật lại.
Người của ký túc xá chữ Địa đi cùng Châu Lịch có vẻ ôn hòa hơn, hắn nói: “Ba người này ai cũng không muốn, hay là vầy đi, chúng ta chia ra mỗi ký túc xá nhận một người cho công bằng, đồng ý không?”
Nghe thế, người phụ nữ suy nghĩ một hồi rồi gật gù: “Cũng được.”
Sau đó ả hất cằm về phía bọn Dương và nói: “Nhưng còn phải xem lũ rác rưởi này có đủ huy hiệu để đóng phí không đã!”
“Không có!” Cả Dương, Hoài Bão và Đặc Công đồng thanh lắc đầu nói một cách tỉnh bơ.
Người phụ nữ nghe thế liền phì cười, vẻ khinh bỉ trên mặt càng lộ rõ, sau đó ả quay lưng đi và nói: “Đấy nhé, không phải ta không muốn nhận, mà chúng rác đến mức tư cách cơ bản nhất để được nhận cũng không có.”
Nhóm người mới gia nhập ký túc xá chữ Thiên cũng theo ả tiến vào cổng Thiên Cơ.
Người của hai ký túc xá còn lại cũng bó tay, cả một hành trình dài như vậy mà không tìm nổi vài ba huy hiệu thì dù rộng lượng đến mức nào cũng không dám nhận, chỉ tổ ăn hại.
Chỉ có Tế Sương cảm thấy quái lạ, nàng có chia cho Dương vài huy hiệu, nhưng nàng không hiểu tại sao Dương không lấy ra mà để vuột mất cơ hội.
Đoàn người ký túc xá chữ Địa cũng rời đi, Tế Sương tuy hơi lo lắng về Dương nhưng vì Dương tự chọn nên nàng cũng hết cách, dù sao nàng cũng đã giúp đỡ hắn suốt một đoạn đường dài.
Nhóm người ký túc xá chữ Nhân cũng rời đi, còn lại ba người Dương, Hoài Bão và Đặc Công cùng với nhóm đạo sĩ lúc ban đầu.
Nhóm đạo sĩ cũng đang bối rối, lần đầu xảy ra chuyện có người không được ký túc xá nào nhận vào. Giải quyết thế nào? Đuổi về đâu có được, vì quy định chỉ cần vượt qua Âm Dương Lộ là sẽ được nhận vào Thiên Cơ.
Lúc này Hoài Bão lên tiếng hỏi tên đạo sĩ đứng đầu: “Chúng ta không được ở ký túc xá nhưng có thể ở nơi khác được không?”
Dương gật đầu nói: “Đúng vậy, ngủ ghế đá, dựng lều hay đào hang cũng được! Mục đích chúng ta đến là để được học tập và cống hiến cho Thiên Cơ.”
Thấy tên đạo sĩ ngập ngừng, Đặc Công liền kính cẩn bước đến, lấy ra hai tấm huy hiệu nhét vào tay gã đạo sĩ và luồn cúi nói: “Đây là thành ý của em, mong sư huynh thương tình…”
Nói đoạn, Đặc Công liếc sang ra hiệu cho Dương và Hoài Bão, cả hai liền hiểu ý, mỗi tên móc ra hai tấm huy hiệu đem đến dâng cho tên đạo sĩ.
Cầm sáu tấm huy hiệu trên tay, vừa đủ chia mỗi người một tấm còn mình hai tấm, tính tình tên đạo sĩ liền yếu mềm đi hẳn, cuối cùng gã đồng ý cho ba người được vào học mà không cần ở ký túc xá, dù sao cũng không trái quy định, hay nói đúng hơn là chưa có quy định nào về trường hợp này.
Kể từ đây, học viện của Thiên Cơ lần đầu xuất hiện ba tên học viên vô gia cư.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | 12 nữ thần - Quyển 2 |
Tác giả | Slaydark |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/09/2022 12:09 (GMT+7) |