Trang web TruyenSex.Vip là trang dự phòng của trang web truyensextv.pro (Trước dây còn có tên khác như truyensex.tv truyentv.net vv...), đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 3 » Phần 56

Lâm Vãn Vinh - Quyển 3

Phần 56

Câu này của Từ Vị đầy thâm ý, Lâm Vãn Vinh làm như không nghe, vừa cười vừa nói:
– Văn Trường tiên sinh đã tới Kim Lăng, nên chăng ở lại đây thêm mấy ngày để ngắm cảnh hồ Huyền Vũ và sông Tần Hoài, chắc chắn rằng chuyến đi này sẽ không hề vô nghĩa đâu. Khà khà! Với phong cảnh tuyệt vời như sông Tần Hoài này, đảm bảo rằng một khách phong lưu như Từ tiên sinh chắc chắn sẽ không thể bỏ qua được.

Từ Vị giả lả vài tiếng rồi nói:
– Lão hủ lần này tới Giang Nam, thời gian gấp gáp. Cảnh vật Tần Hoài tuy đẹp thật nhưng chỉ sợ lão hủ không đủ thời gian để thưởng thức thôi.

Lão ngừng lại, nhìn xung quanh một cái rồi nhỏ giọng thì thầm:
– Không dám dấu tiểu huynh đệ, lúc xử lý vụ Bạch Liên Giáo ở Hàng Châu mấy ngày trước, lão hủ lại có được đầu mối mới, có liên quan đến Kim Lăng. Vạn bất đắc dĩ, lão hủ mới vội vội vàng vàng chạy tới Kim Lăng.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha hai tiếng:
– Từ tiên sinh là rường cột nước nhà, lại được hoàng đế coi trọng, phải bôn ba bận rộn khắp nơi cũng là điều không thể tránh khỏi. Phải rồi, Từ tiên sinh, làm sao ông biết ta đang ở đây vậy?

Hắn ta nói lòng vòng cả nữa ngày nhưng tuyệt không hề nhắc đến nửa chữ Bạch Liên giáo, thực là cao minh!

Từ Vị nói:
– Thực Vi Tiên nổi danh khắp hai tỉnh Giang – Chiết, lão hủ lẽ nào lại không biết. Tửu lâu này không chỉ kinh doanh tốt mà nghe nói còn treo bốn câu đối tuyệt phẩm thiên hạ. Lão hủ đối với cả hai loại này đều có chút hứng thú, đã tới Kim Lăng làm sao lại không ghé tới Thực Vi Tiên cho được? Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay vừa đến, quả nhiên cách bố trí rất tinh diệu, phong cách độc đáo rất ấn tượng. Đến đây lại may mắn gặp được tiểu huynh đệ, xem ra như ta cũng có duyên với Thực Vi Tiên a.

Từ Vị đã đi khắp thiên hạ, gặp nhiều hiểu rộng, Thực Vi Tiên đã được lão tán thưởng, cũng coi như xứng với cái tên của mình. Tuy nhiên lão ta nói cái gì mà may mắn, Lâm Vãn Vinh căn bản không tin tí nào. Ca ca của Cao Tù là Cao Thủ, làm thủ hạ dưới tay Lạc Mẫn, hiện giờ cũng có phần trách nhiệm trong việc bảo hộ tửu lâu. Từ Vị và Lạc Mẫn lại là hảo bằng hữu, lão muốn biết quan hệ thực sự giữa mình và Thực Vi Tiên thực chẳng hề khó khăn. Nói cái gì là xảo ngộ, rõ ràng là cố tình ở đây chờ ta rồi!.

– Đặc biệt là bốn câu đối diệu tuyệt thiên hạ, ta tuy tự xưng là Văn Trường, thế mà cũng không đối được, xấu hổ quá, xấu hổ quá.
Từ Vị sắc mặt đầy tiếc nuối nhìn bốn câu đối, trông dáng vẻ giống như là không có khả năng đáp được. Lâm Vãn Vinh tự nhiên cảm thấy có chút đắc ý, có thể làm khó Từ Văn Trường, lão tử ta đại khái cũng xem như là thiên hạ đệ nhất nhân rồi.

– Đúng rồi,tiểu huynh đệ à, câu đối “Yên duyên diễm diêm yên yến nhãn”, là người nào đối vậy? Không ngờ chỉnh quá. Thiên hạ rộng lớn, quả nhiên nhân tài dị sĩ nhiền vô số a.
(Khói vờn khuôn mặt xinh đẹp, khói làm cho đôi mắt long lanh như có nước)

Cái mà Từ Văn Trường nói, là vế đối mà ngày đó Lạc Ngưng đưa tới, Xảo Xảo đã cho treo lên, để hai vế cùng một chỗ, coi như bốn câu đối đệ nhất thiên hạ đã chỉ còn ba.

– Ồ, cái đó à? Đó là câu đối của một người bạn tại kinh thành của thiên kim tổng đốc đại nhân Lạc Mẫn, Lạc Ngưng tiểu thư.
Lâm Vãn Vinh đáp:
– Nghe nói vị tiểu thư này cũng không đơn giản, là nữ giáo tập trong học viện Kinh Hoa ở kinh thành, còn là Tế tửu ở Quốc Tử giám nữa, danh vọng thực là không nhỏ.

– Bằng hữu của Lạc tiểu thư?
Từ Vị ồ dài một tiếng, lại cười một cách thần bí:
– Hóa ra là nó, cái này thì quả là không ngạc nhiên lắm.

Từ Vị đã đến đây rồi, trong khi Lâm Vãn Vinh là một loại đại gian thương, làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, hắn hướng về Xảo Xảo cười haha nói:
– Xảo Xảo, cho dù có đốt đèn lồng lên cũng không dễ tìm ra được một đại nhân vật như Từ đại nhân đây. Mau đi chuẩn bị giấy bút, nói gì thì nói cũng phải thỉnh đại nhân viết vài chữ đề tự cho Thực Vi Tiên nhé.

Tranh và chữ của Từ Vị nổi tiếng thiên hạ có giá trị ngàn vàng. Xảo Xảo làm sao không hiểu ý tứ của đại ca, liền hoan hỉ đi chuẩn bị giấy bút.

Quan hệ giữa Từ Vị và Lâm Vãn Vinh vốn rất tốt đẹp, Tô Khanh Liên lại là do Lâm Vãn Vinh mai mối, ghi một vài chữ đương nhiên là hợp lẽ, lão lập tức cười nói:
– Tiểu ca à, người không phải đang làm khó ta đó chứ, đã có bốn câu đối thiên hạ đệ nhất rồi, lão hủ làm sao dám viết gì nữa?

Lâm Vãn Vinh mặc kệ lão già giả vờ khiêm nhường, có bạc mà không lấy thì quả thật không phải là phong cách của Lâm mỗ ta đây.

Từ Vị từ chối nhẹ vài câu, thấy bút mực đều đã chuẩn bị đầy đủ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cầm bút trầm ngâm trong chốc lát, rồi bắt đầu ngân nga:

“Thử địa sanh ca xuân tái tửu,
Kinh hoa quan cái hỉ vị hưu.
Điều đỉnh hòa canh quỳnh lâm yến,
Phi thương toái nguyệt tụ văn lâu.”

Dịch nghĩa:

“Nơi đây tiếng đàn hát đầy xuân sắc tỏa hương rượu say
Quan lại ở kinh đô cũng chưa từng thấy qua chốn vui như thế
Món ăn như yến tiệc cung đình thơm ngon vừa miệng
Thật là chốn tụ hội của văn nhân tài tử nâng chén cạn trăng.”

Hay quá! Lão Từ này quả nhiên là một nhân tài, chỉ trong chớp mắt đã có thể phóng bút ra một bài thơ nhỏ. Đặc biệt là hai câu cuối, không chỉ có tán tụng thức ăn ngon mà còn chỉ ra nơi đây đích thực là nơi tụ hội của văn nhân tài tử, chính thực là bút pháp danh gia. Người khác có thể không hiểu hết ý nghĩa của hai câu này, nhưng Từ Văn Trường là ai chứ? Là thiên hạ đệ nhất tài học, he he. Có thơ đề như thế này, các tài tử trong thiên hạ còn không mau ùn ùn kéo đến, vàng bạc còn không cuồn cuộn đổ vào nhà sao?

– Xảo Xảo, mau treo bài thơ này tại vị trí trang trọng nhất, dễ nhìn thấy nhất. Đây chính là bảo bối của chúng ta, phải để cho thiên hạ tài tử cùng nhau thưởng thức.
Lâm Vãn Vinh phấn khích bừng bừng kêu lên.

Từ Vị liên tục chắp tay nói:
– Xấu hổ lắm, xấu hổ lắm, Lâm tiểu ca đã quá khen rồi!

Lừa ép Từ Vị được một bài thơ, Lâm Vãn Vinh mới từ từ ngồi xuống, nhàn nhã thưởng trà với lão.

Từ Vị liếc nhìn hắn:
– Lâm tiểu ca, lúc trước ở Hàng Châu, lão hủ đã biết ngươi tài hoa xuất chúng, không phải người thường. Quả thật không sai, quay lại Kim Lăng, tiểu huynh đệ lại càng nổi tiếng rồi.

– Ô! Từ tiên sinh, nguyên do đâu mà ông nói ta như vậy?
Lâm Vãn Vinh cảm thấy kỳ quái.

Từ Vị cất cao giọng:
– Tiểu huynh đệ không cần phải khiêm nhường như vậy. Mấy ngày trước đây, tại buổi tiệc của Lạc lão phu nhân, một mình ngươi dựa vào bản lĩnh của mình, đả bại vua câu đối Trầm Bán Sơn, vế nào vế này đều kinh điển, phi phàm, khiến cho giới tài tử Giang Chiết phải kể say sưa. Chẳng lẽ tiểu huynh đệ lại không biết sao?

– À, có chuyện này à? Ta trước nay không để ý đến những tin đồn thổi xung quanh ta.
Lâm Vãn Vinh ngượng ngập.

Từ Vị cười to đáp:
– Tiểu huynh đệ quả nhiên không phải tầm thường, lão hủ thập phần bội phục, bội phục. Bất quá…

Giọng của lão chợt nhỏ lại:
– Tiểu huynh đệ mặc dù coi thanh danh chỉ là thứ bên ngoài, nhưng cũng đã vô ý mắc tội với một số người. Ví như hôm đó, đích thân tiểu vương gia đến dự tiệc mừng thọ, nhưng ngươi lại không nể mặt y. Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội với tiểu vương gia sao.

– Đại nhân à, ông không dọa ta đó chứ? Lâm Tam ta chỉ là một tên gia đinh nho nhỏ, không quyền cũng chẳng thế, cùng lắm cũng chỉ là làm kinh doanh nho nhỏ mà thôi. Còn tiểu vương gia kia là nhân vật cỡ nào? Hoàng tử, long tôn, hoàng thân quốc thích, tầm mắt sâu xa lắm, bụng dạ rộng rãi biết bao nhiêu, ta chỉ là cùng môn nhân của người ta bàn luận một chút kỹ xảo, cùng hỗ trợ cho nhau một chút mà thôi. Người ta sao lại đi so đo với ta chứ.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả.

– Tiểu huynh đệ thật có tấm lòng rộng mở, lão hủ rất bội phục.

Từ Vị nhìn hắn mỉm cười:
– Bất quá có một việc, không biết tiểu huynh đệ đã có nghĩ qua một cách tử tế chưa?

Thấy Lâm Vãn Vinh đang chú tâm lắng nghe, Từ Vị nói tiếp:
– Tiểu huynh đệ với Bạch Liên giáo cũng có hiềm khích, ta đối với bọn họ dĩ nhiên cực kỳ căm ghét, triều đình cũng đã mấy lần quyết tâm tiêu diệt. Vì có điều khúc chiết ở bên trong nên đã mấy lần tấn công mà cuối cùng vẫn tay trắng trở về, đó đạo lý gì? Bạch Liên giáo bắt nguồn từ Sơn Đông, thế nhưng tại sao ở Giang Tô này lại lộng hành như vậy? Có phải chăng có nguyên nhân nào đằng sau? Vụ án Bạch Liên ở Hàng Châu, mặc dù liên quan khá rộng,nhưng nói cho cùng vẫn trong phạm vi khống chế. Chỉ là không hiểu tại sao ở Giang Tô lại không thể quản nổi chứ?

Từ Vị nói những lời này tựa như là cho chính mình nghe, nhưng thực sự là cố ý để cho Lâm Vãn Vinh nghe thấy. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: “lão Từ này lắm mẹo mực nhỉ? Cố ý câu dẫn ta nói à? Nếu ta không làm gì đó, chẳng hóa ra là phụ tấm thịnh tình của ngươi sao?”

Hắn nhướng mày nói:
– Từ đại nhân đã nói vậy, ta ngẫm lại cũng thấy kỳ quái. Vì sao bọn quân phiến loạn ở Giang Tô lại ngang ngược lâu như vậy nhỉ?

Hắn kể lại câu chuyện trải qua ngày trước, bỏ đi những chỗ trọng yếu, rồi tiếp lời:
– Hôm đó ta và Tiêu đại tiểu thư bị bọn Bạch Liên giáo bắt đi, thực cũng có nhiều điều đáng nghi ngại. Thứ nhất, quan phủ sau nhiều ngày chưa từng tìm ra được dấu chân của bọn Bạch Liên, thế mà tên Đào công tử có thể dễ dàng tìm ra được? Thứ hai, hắn vì sao lại có thể mượn được binh mã của bộ binh và kị binh, hơn nữa, lại đúng lúc bọn phỉ đồ rút lui mà kịp thời lên núi? Thứ ba, kị – bộ binh vừa đông, vừa bao vây xung quanh bọn phỉ, thế mà bọn Bạch Liên không cánh mà bay mất? Với ba điểm nghi vấn này, lúc nào cũng khiến cho tại hạ phải suy nghĩ, đến nay vẫn chưa lý giải được. Mặt khác, ngày đó khi ta bị bắt, từng tiếp xúc với ba kẻ đứng đầu của bọn phỉ đồ, trong đó có một kẻ chính là người đại nhân tóm được là Lục Trung Bình. Hai kẻ còn lại hình như cỡ tuổi hắn, trong đó một kẻ có vẻ là người đứng sau lưng cả bọn, nghe hắn nói chuyện đầy khí thế, xuất thân tất phi phàm, thực sự trong đó quả nhiên ẩn chứa nhiều điều huyền diệu. tiểu đệ thực sự không thể nắm rõ được.

Nghe hắn nói chuyện nửa kín nửa hở như vậy, Từ Vị cười ha hả đáp:
– Lâm tiểu huynh chính là người thông minh tuyệt đỉnh, làm sao có thể không biết được sự lợi hại trong đó. Chỉ là tiểu huynh đệ không muốn nói ra mà thôi. Cũng được, vậy thì lão hủ đành phải nói luôn ra vậy. Lão lần này đến Giang Nam, việc tham dự Giang Chiết niên hội chỉ là bề ngoài, cực kỳ gấp là chuyện…
Lão giơ cánh tay lên, cười nhẹ rồi ra dấu chém mạnh xuống:
– Diệt Bạch Liên giáo!

– Tốt lắm, tốt lắm!
Lâm Vãn Vinh vỗ tay cười nói:
– Đại nhân có lòng nghĩ cho bách tính lê dân, tiểu đệ thật sự ngưỡng mộ.

Từ Vị nghiêm mặt đáp:
– Vụ án ở Hàng Châu, tiểu huynh đệ cũng đã thấy, bọn Bạch Liên giáo này cũng chỉ là một đám quân ô hợp, ngoại trừ giả thần giả quỷ để lừa gạt bách tính, còn chuyện khác cũng chỉ là loại tầm thường, nếu muốn tiêu diệt bọn chúng cũng không phải là quá khó.

– Vậy tại sao năm nào cũng tiễu trừ mà vẫn không diệt hết được?
Lâm Vãn Vinh hỏi một câu đầy thâm ý.

Từ Vị gật đầu nói:
– Đây chính là điểm then chốt trong những nghi hoặc mà tiểu huynh đệ mới đề cập đó. Đại Hoa của chúng ta tuy là bậc trung thần lương đống nhiều vô số nhưng không có nghĩa là bọn gian nịnh tiểu nhân chẳng có ai. Bọn phỉ đồ Bạch Liên này, đúng là có kẻ dụng tâm đứng sau lưng chống đỡ nên mới có thể dễ dàng làm những điều xấu xa tội lỗi như vậy. Hiện nay phương Bắc kẻ thù đang xâm lấn, trong nước thì Bạch Liên tác loạn, đúng là thù trong giặc ngoài. Mùa xuân tới, triều đình sẽ bắt đầu điều binh dẹp loạn phương bắc, bọn Bạch Liên nếu một ngày không trừ, sẽ giống như cái ung nhọt của quốc gia, gây đau đớn toàn thân. Lão hủ lần này đến Giang Nam, trước là tiêu diệt Bạch Liên, sau là chặt đứt ma trảo sau lưng của nó, khiến cho trời đất Đại Hoa trở nên sáng sủa. Lại hiệu triệu toàn bộ nhân dân Đại Hoa, khu trừ giặc loạn, cùng chế ngự người Hồ, xây dựng thiên triều cường thịnh.

Những lời nói này được lão nói ra một cách đầy nhiệt thành, kỹ năng diễn thuyết của Từ Văn Trường quả thật không phải tầm thường.

Quốc gia loạn lạc, cũng chẳng đến lượt Lâm Vãn Vinh phải quan tâm, hắn chỉ cần Kim Lăng thái bình, đừng để Xảo Xảo gặp bất kỳ nguy hiểm gì là ổn.

Chỉ là việc này càng ngày càng rắc rối rồi a, tiểu vương gia vừa đi, Từ Vị lại đến, rồi còn lão hồ ly Lạc Mẫn nữa chứ, hắc hắc, quả thật là sắp có trò vui để coi rồi.

Cùng Từ Vị nói mấy câu, Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng tự tin hơn: “Lão đầu này hay chính là vì muốn thanh trừ bọn cướp Bạch Liên mà tới. Theo như ý tứ lão mà nói, không chỉ muốn trừ bọn cướp, mà còn muốn trừ cẩu quan, hàm ý đó không nói cũng có thể thấy được rõ ràng.”

Từ Vị trước khi rời khỏi, nghiêm mặt nói:
– Lâm tiểu huynh, lời hôm nay ta nói xuất phát từ đáy lòng, tuyệt không giấu diếm. Tại bên trong vùng Giang Tô này, người có thể tín nhiệm chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngươi chính là một trong số hiếm hoi đó. Ngày khác nếu gặp chuyện gì khó khăn, xin nhờ Lâm tiểu huynh ra tay giúp đỡ.

Đây mới chính là mục đích thực sự của Từ Vị tới tìm Lâm Vãn Vinh. Như lão đã nói, bên trong địa phận Giang Tô, thế lực Bạch Liên giáo vô cùng ngang ngược, người lão có thể tín nhiệm ngoại trừ Lạc Mẫn thì chính là Lâm Vãn Vinh.

Thấy Từ Vị đã nói hết lời, Lâm Vãn Vinh cũng không hề mảy may đá động:
– Từ đại nhân, mang binh gây chiến là chuyện mà ta đến một chút cũng không thông nên không dám nhiều lời. Bất quá đại nhân sau khi biết chuyện bọn phỉ khấu có kẻ chống lưng tự biết giữ bí mật, việc này không cần ta nhắc nhở nữa. Mặt khác, binh lính Giang Tô này e rằng không thể nào dùng được, mong đại nhân hãy tỉ mỉ xem xét tốt xấu.

Ánh mắt Từ Vị chợt lóe lên:
– Tiểu huynh đệ quả nhiên tinh minh vô cùng. Đúng như tiểu huynh đệ nói, lần này đi, lão hủ mang theo binh phù của Hoàng thượng để điều động quân Chiết Giang và Sơn Đông, không dùng đến một binh một tốt của Giang Tô. Ta thực muốn biết rốt cuộc kẻ nào ngầm tác oai tác quái, tư thông với bọn Bạch Liên?

Ngẫm lại một lượt, kẻ ngốc cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chính lão đầu ngươi đã biết được rõ ràng nhưng lại giả vờ hồ đồ, Lâm Vãn Vinh đã hơi xem thường lão một chút rồi.

Từ Vị cười rồi nói:
– Nói vậy ắt tiểu huynh đệ trong lòng biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cái chính là cần phải có chứng cớ, nhược bằng không có chứng cớ thì lão hủ cho dù tay cầm thánh chỉ thì cũng không làm nên hảo sự gì a!

Lão nói câu này giống như là nói cho mình nghe nhưng lại như muốn đề tỉnh. Lâm Vãn Vinh đột nhiên tỉnh ngộ, ai da, tội chứng tội chứng, lão nhân này nói nửa ngày chính là muốn ‘tội chứng’ đây. Chà, lời lão nói quả thực không sai, có câu “thị nữ tam phần lang, thị quan thập phần gian” (nữ ba phần sài lang, quan mười phần gian xảo) thật là rất đúng. Lão trong tay có thánh chỉ, lại có binh mã Hàng Châu và Sơn Đông ở bên, khó trách đảm khí lớn như vậy, rõ ràng chính là đang đợi có đủ tội chứng của những kẻ này để động thủ.

Lâm Vãn Vinh trong lòng suy tư, lão Lạc cùng Trình Đức sống chết đối đầu, trong tay nhất định là có tội chứng của Trình Đức. Đến lúc đó lão tử kêu Thanh Sơn tìm mấy tên cẩu đạo sĩ giở ít thủ đoạn để cho Từ lão đầu mang theo nhân mã đi bắt người, xem hắn đối phó thế nào. Nghĩ vậy, hắn cảm thấy đắc ý vạn phần, Từ Vị tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt cười vang cả lên.

Xảo Xảo nhìn sang Từ tiên sinh, lại trông sang đại ca, thầm nghĩ hai người này cười trông thật gian trá.

– Chiếu theo chủ của Lâm Vãn Vinh, Từ đại nhân hiếm khi đến Tần Hoài một chuyến, tự nhiên nên do tiểu đệ làm chủ, đến Diệu ngọc phường lắng nghe vài tiểu khúc, làm vài hoan sự…

Quan hệ của hắn với lão Từ không tầm thường, từ lúc đầu đã không có quan tâm là cái gì triều đình nhất phẩm, mà như là tình nghĩa huynh đệ vong niên. Đương nhiên, hắn khinh thương không làm như cái tục sự dập đầu kết bái vớ vẩn, làm chuyện này chỉ tổ mất đi phẩm vị nhân tài, thể như là chém đầu gà uống huyết tửu là có thể không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng chết cùng năm cùng tháng ư? Nói nhảm, ngươi muốn lão tử nghĩa khí hại chết người sao.

Mối quan hệ đích thực chân chính, cùng sát cánh kề vai, cùng hướng về quê hương, cùng rong chơi diêu tử, mới thật sự là bằng hữu, so với cái cắt cổ gà uống máu ăn thề thì thân thiết hơn nhiều. Cho nên nói tới bên sông Tần Hoài vui chơi mới là vương đạo.

Từ Vị nghe được thì mồ hôi lạnh vã ra đầm đìa, vội vàng nói rõ còn có công vụ quan trọng phải xử lý, hẹn ngày khác sẽ cùng tiểu huynh đệ hội ngộ, mang theo Cao Tù vội vã đi.

Khi Lâm Vãn Vinh rời tửu lâu thì trời đã sập tối, một người đâm đầu chạy tới la to:
– Tam ca, Tam ca, nhanh trở về, Đại tiểu thư đang tìm người khắp nơi.

Lâm Vãn Vinh vội vàng ngưng thần nhìn kỹ, thì thấy chính là Tứ Đức, Lâm Vãn Vinh lập tức mỉm cười nói:
– Đại tiểu thư tìm ta làm cái gì? Chẳng phải là việc tiếp thụ cửa hàng đã hoàn thành, mọi người tìm ta cùng ăn cơm phải à?

– Không phải, không phải!
Tứ Đức thở không ra hơi, ‘hì hục’ nói:
– Đại tiểu thư bảo ta tìm người để chuyển cáo rằng ngươi sẽ gặp chuyện, hãy ráng mà tự lo liệu lấy thân.

– Có chuyện gì? Mà ta đã phạm vào chuyện gì chứ?
Lâm Vãn Vinh hồ nghi không giải thích được, lão tử không chơi cường bạo lại không lén nhìn tiểu cô nương tắm rửa, vậy thì hà cớ gì ta lại phạm tội cơ chứ?

Tứ Đức từ trong lòng ngực móc ra một phong thư:
– Đại tiểu thư gọi ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra ngươi, đưa thư này giao cho ngươi, còn nói ngươi hết thảy phải cẩn thận, nhanh chóng hồi phủ.

Lâm Vãn Vinh mở ra, chỉ thấy mặt trước dụng mi bút viết bốn chữ nhỏ rất đẹp: ‘Uyển Doanh đã tới.’

Lâm Vãn Vinh ngây người một chút, trong lòng thầm than: “Mấy ngày nay lắm chuyện xảy ra, thiếu chút nữa quên mất huynh muội họ Đào. Nữ tử này tới, ta phải làm thế nào? Lão tử đây mọi sự tình đều mềm mỏng, đi đến nơi nào đều biết lý lẽ, chẳng hề sinh sự, há lại sợ quỷ gọi cửa hay sao?

Lâm Vãn Vinh gấp thư lại mỉm cười:
– Ngươi quay về chuyển cáo với đại tiều thư rằng ta đã biết rồi. Sự tình xong xuôi, ta sẽ lập tức hồi phủ

Tứ đức gật đầu nói:
– Tam ca, Đại tiểu thư dặn dò ngươi nhất định phải cẩn trọng.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, để cho Tứ Đức trở về.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/08/2021 15:01 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hàn Lập – Quyển 5
Hàn Lập nghĩ nghĩ vừa muốn mở miệng thì bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Thanh Dịch cư sĩ. “Hàn Lập, lão hủ bình sanh chưa bao giờ thu đồ đệ, hơn nữa cách đại hạn cũng không còn bao lâu nữa. Nếu ngươi bái làm môn hạ của ta, tất cả y bát pháp bảo tự nhiên đều do ngươi kế...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lục Thiếu Du – Quyển 34
Trừ các đại gia tộc ra, ở đây cũng chỉ có Linh Thiên Môn, Vân Dương Tông, Thiên Vân Đảo các sơn môn mới có tư cách tham dự. Ngày đại hôn, bảy tiểu gia hỏa tự nhiên hưng phấn, gây ra không ít động tĩnh trong Thanh Long hoàng tộc. Trên đại hôn, La Lan thị tự nhiên vô cùng cao hứng, những năm gần...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lục Thiếu Du – Quyển 20
Lục Thiếu Du cưỡng ép đè xuống chấn động nhưng há mồm phun búng máu: Phụt! Thu! Thủ ấn thay đổi, Tử Lôi Huyền Đỉnh bị Lục Thiếu Du triệu hồi thu vào đan điền khí hải. Cơ thể hổ biến to lớn rút nhỏ biến thành hình người. Làm xong tất cả, mặt mày Lục Thiếu Du vặn vẹo, khí thế ủ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Nàng quận chúa và cô người hầu - Tác giả The Kid
Truyện lấy bối cảnh nước Đại Việt thời xưa. Quận chúa An Thu xinh đẹp có một cô người hầu trung thành tên Trâm Trâm. An Thu sở hữu làn da nâu, cặp ngực vừa phải, thân hình cao ráo; còn Trâm Trâm sở hữu làn da trắng, cặp ngực to, thân hình nóng bỏng không kém quận chúa. An Thu đem lòng yêu...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lăng Tiếu – Quyển 18
Lăng Phi trịnh trọng nhắc nhở nói, dừng chút hắn lại nói: Ngươi cũng không cần lo lắng Bán Long chi thân kia, chờ sau khi ngươi đột phá Thần Vương biến hóa này sẽ bị thần lực đồng hóa, không còn tồn tại nữa. Lăng Tiếu sau khi nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, lúc này lộ ra tươi cười nói: Thì ra...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng

Truyện sex