Trang web TruyenSex.Vip là trang dự phòng của trang web truyensextv.pro (Trước dây còn có tên khác như truyensex.tv truyentv.net vv...), đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 13

Dương Thần - Quyển 13

truyen x

Bạn đang đọc Quyển 13, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Dương Thần” tại đây: http://truyensextv.pro/tag/tuyen-tap-duong-than/


Phần 1

Sau khi eo của Lâm Nhược Khê bị thương đã chảy rất nhiều máu, vì vết thương bị rách nên cũng có rất nhiều máu ứ đọng.

Vì vậy mà khiến cho mỗi động tác của cô đều không dễ dàng.

Thấy Dương Thần xoay người lại, Lâm Nhược Khê không lên tiếng, chỉ im lặng đứng thẳng người.

– Nơi này… đã không thể sống được nữa rồi!

Im lặng hồi lâu, cuối cùng Dương Thần cũng lên tiếng bằng giọng trầm trầm.

– Vâng.

Cả tòa nhà to lớn đã bị trận chiến ban nãy hủy hoại nham nhở, còn tệ hơn cả mức bị san thành bình địa, hơn nữa bốn bên đều là xác người và máu tươi chảy lênh láng thành sông.

– Em đừng vội động đậy, để anh chữa vết thương cho em trước đã…

Dương Thần giơ tay ra, định đỡ lấy cô gái, nhưng vừa mới giơ tay thì đã thấy có chút run rẩy.

Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần cứ đứng đơ một chỗ, biểu hiện không giận dữ, cũng không phẫn nộ, mà là… có chút mơ hồ hoảng loạn.

– Anh bị sao vậy… Tay anh đang run lên kìa.

Lâm Nhược Khê bất chấp vết thương trên người, không kìm nổi bèn quan tâm hỏi han.

Dương Thần cúi thấp đầu, trong mắt dường như hơi ướt, không muốn để cô gái nhìn thấy.

Nhưng Lâm Nhược Khê lại nhìn thấy rõ ràng tất cả, sau sự ngạc nhiên, cô bắt đầu cảm thấy bất an:

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải là đang có nguy hiểm gì hay không?

Dương Thần hít một hơi, cười bằng vẻ chua xót tới cực điểm:

– Nguy hiểm… Có thể có nguy hiểm gì được nữa, còn gì có thể nguy hiểm hơn việc suýt nữa thì em sẽ chết?

Lâm Nhược Khê ngẩn người, hiểu rõ ràng tất cả.

Là vì bản thân cô vừa phải trải qua nguy hiểm, đến bây giờ Dương Thần vẫn nghĩ đến mà thấy sợ.

Hắn đối xử với cô lạnh lùng, chính là để che giấu cảm giác hoảng sợ bất an trong lòng hắn.

Trong trí nhớ của Lâm Nhược Khê chưa từng nhìn thấy Dương Thần khó lòng khống chế nước mắt của mình như lúc này, chuyện này chắc hẳn phải khiến hắn thấy sợ hãi, khiến tim hắn hoang mang lắm nên mới khiến hắn dè dặt cẩn thận như vậy.

Dương Thần cười tự giễu mình:

– Em có biết không, nếu như anh chỉ đến muộn mười mấy giây nữa thôi thì vừa nãy em đã trở thành cái xác khô rồi…

Vì sao chuyện này lại xảy ra với em? Tại sao rõ ràng là anh vẫn sống mà anh lại không thể nào chăm sóc em thật tốt?

Anh chẳng lẽ vô dụng như vậy ư? Hơn hai năm trước, anh đã tận mắt chứng kiến một người anh yêu và đứa con trong bụng cô ấy rời xa anh…

Anh… Anh thực sự đã không còn tin tưởng, sau khi trải qua những chuyện như thế mà vẫn có thể đứng dậy…

Lâm Nhược Khê, coi như anh xin em, anh cầu xin em cho dù để cho anh có phải chết trước, em cũng đừng bao giờ chết trước mặt anh có được không?

Nhìn ánh mắt vô cùng tha thiết của Dương Thần, một cảm giác áy náy khiến Lâm Nhược Khê cũng thấy khó chịu.

– Thực ra em…

– Đừng nói bất cứ điều gì nữa.

Dương Thần ngắt lời cô, lấy từ chiếc nhẫn Giới Tử Tu Di chiếc vòng tay Phượng Tường bị Lâm Nhược Khê từ chối nói:

– Anh biết, em thấy anh rất ích kỷ, dựa vào cái gì mà đã làm sai lại còn yêu cầu này nọ.

Anh không cầu xin em có thể tha thứ cho anh, cũng không dám đảm bảo còn có khiến cho em tức giận thêm nữa hay không, nhưng anh cầu xin em, ít nhất chỉ cần em đeo chiếc vòng này vào, ít nhất cũng khiến anh an tâm hơn một chút, cũng là tốt cho em, không phải như vậy hay sao?

Lâm Nhược Khê nhìn thật sâu vào mắt Dương Thần, lần này cô không từ chối nữa, cô nhận lấy chiếc vòng rồi đeo vào tay.

Đúng lúc này, phía đầu xa xa trên con đường núi có mấy chiếc xe đang chạy như bay đến, chính là người của Thạch Trung Kiếm với vẻ vội vã gấp gáp, nhưng cũng đã muộn rồi.

Tất cả những cuộc chiến diễn ra nơi này chẳng qua cũng chỉ kéo dài trong khoảng mười phút, Dương Thần có thể trong chớp mắt đi tới nơi này, nhưng người của Thạch Trung Kiếm phải tốn không ít công sức.

Laura và một đoàn người xuống xe, nhìn thấy những xác chết nằm la liệt trên mặt đất thì hoảng sợ lùi bước, hơn nữa khi nhìn thấy khe nứt lớn trên mặt đất, chiếc thắt lưng tỏa ánh sáng màu vàng rực rỡ đang nằm yên dưới đó thì không khỏi lộ vẻ kích động.

Nhưng, Dương Thần đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này lại khiến cho đám người Laura vừa kinh ngạc vừa có vài phần ước đoán.

Trên mặt đất lại đều là xác chết, người còn sống ở nơi này chỉ còn có Dương Thần, bọn họ không thể không đổ lỗi màn giết chóc này cho Dương Thần.

Dương Thần biết suy nghĩ của tất cả những người này, nhưng hắn cũng không buồn giải thích, số người mà hắn đã giết đã nhiều như biển rồi, cơ bản hắn không ngại mang thêm tiếng hung tàn.

Lâm Nhược Khê nhìn thấy những người lạ mặt có chút nghi ngờ, nhưng Dương Thần đã kéo cô lại, sử dụng “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” bắt đầu nhanh chóng chữa trị vết thương trên người cô.

– Chết tiệt, chúng ta đến muộn rồi, tên ác ma này… Hắn đã giết tất cả mọi người!

Prince chửi ầm ỹ.

Laura mắng:

– Câm mồm, Prince, ngươi náo loạn còn chưa đủ sao?

– Thật kỳ lạ, tại sao không hề có thi thể của một tên ma cà rồng nào? Lẽ nào huyết tộc đều bỏ chạy cả?

Lại có người buồn bực lên tiếng.

Khi tất cả những người có mặt đều đang còn do dự thì Dương Thần đã chữa lành vết thương của Lâm Nhược Khê, bước chân về phía khe nứt.

Trong ánh mắt căng thẳng của tất cả mọi người, Dương Thần khoát tay, chiếc thắt lưng thôi miên bay lên rơi vào tay Dương Thần.

Hơi cân nhắc một lát, Dương Thần không khỏi cười một tiếng:

– Mặc dù ta không biết chiếc thắt lưng này là do ai đặt ở dưới này, nhưng ta báo cho các người biết, đây là một thần khí giả mạo, vẻ bề ngoài hào nhoáng nhưng tác dụng thì chẳng có gì.

Đám người của Thạch Trung Kiếm đều im lặng không lên tiếng, rõ ràng đều không tin, chỉ có điều sợ hãi sức mạnh của Dương Thần mà không dám làm bừa.

Dương Thần nhìn bọn họ bằng ánh mắt châm chọc, bỗng nhiên ném chiếc đai lưng lên ngọn lửa Nam Minh Ly Hỏa.

– Ầm!

Chiếc thắt lưng thôi miên lóng lánh ánh vàng lại bị đốt thành tro bụi không chút tiếc thương.

Tất cả ngưởi của Thạch Trung Kiếm đều kinh ngạc, không ngờ Dương Thần lại hành động như vậy.

Dương Thần phủi tay, cười nói:

– Tốt rồi, mặc dù ta không biết ai đã làm ra màn kịch độc ác lần này, nhưng tôi chẳng ngại mà nói cho các người biết, lần này các ngươi phí công trốn chạy rồi, người của Viêm Hoàng Thiết Lữ vẫn đang theo dõi các người đấy.

Ta khuyên các người mau chóng trở về Anh Quốc, để tránh quốc gia xảy ra chuyện không hay, dù sao chuyện lần này, khó chắc có phải là kế điệu hổ li sơn hay không, các người nên biết rằng, đêm dài lắm mộng.

Đám người Laura đều hiểu chuyện này nên cùng nhau gật đầu, tiến lên phía trước khom người chào Dương Thần.

– Đa tạ Minh Vương các hạ đã báo cho biết, chúng tôi sẽ rời Hoa Hạ ngay bây giờ.

Cả đám người không dài dòng lôi thôi, sau khi lên xe lập tức nhanh chóng rời đi.

Lâm Nhược Khê tiến lên phía trước, nhìn những xác chết nằm la liệt, cô cảm thấy vô cùng ghê tởm:

– Nơi này phải làm thế nào bây giờ? Có cần gọi cảnh sát đến giải quyết không?

Dương Thần lắc đầu:

– Em yên tâm, người của Viêm Hoàng Thiết Lữ sẽ đến dọn dẹp, chúng ta quay về thôi.

Vì Lâm Nhược Khê vẫn mặc váy ngủ nên Dương Thần không chút do dự, ôm lấy cô vào lòng rồi dùng công phu chuyển dịch đưa cô quay trở về biệt viện ngoại ô phía Tây.

Sau khi về đến nhà, hắn gọi điện cho vú Vương, vú Vương được biết Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng về nhà, vô cùng mừng rỡ, chỉ thấy hơi có phần buồn bã, vì thân nương lại phải sống cách xa với mình.

Nhưng đối với vú Vương mà nói, bà đã quen sống cùng với Lâm Nhược Khê, cũng không nỡ trách cứ cô.

Sau khi Lâm Nhược Khê lên đến tầng hai, phân vân đứng giữa phòng của mình và Dương Thần, cuối cùng lựa chọn đi về phòng của Dương Thần.

Tuy rằng mấy hôm trước cãi nhau, hôm nay vừa về đã ngủ cùng nhau, có chút xấu hổ, nhưng chỉ cần Lâm Nhược Khê vừa nghĩ tới Dương Thần liền nghĩ tới vẻ thống khổ của hắn, vậy là lại thấy mềm lòng.

Sau khi về phòng tắm gội, thay quần áo, Lâm Nhược Khê phát hiện Dương Thần không hề lên lầu.

Sau khi cô đi ra hành lang tầng hai mới phát hiện ra, Dương Thần đang ngồi một mình trên sô – pha phòng khách.

Cũng không bật đèn, không mở vô tuyến, chỉ ngồi yên lặng như thế, hai tay ôm đầu, chống khuỷu tay lên đầu gối, yên lặng trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Trong ánh sáng hiu hắt, bóng của người đàn ông dường như bị bóng tối nuốt chửng.

Lâm Nhược Khê cảm thấy khóe mắt cay cay, không biết vì sao, thậm chí hy vọng lúc này người đàn ông ấy chạy vụt lên trên này trêu đùa cô với vẻ mặt cười vui, trêu chọc cô một hai câu.

Nhìn dáng vẻ suy sụp của hắn, Lâm Nhược Khê phát hiện ra, cô không thích một Dương Thần nghiêm túc như vậy.

– Anh… không ngủ được à?

Lâm Nhược Khê cắn môi hỏi.

Dương Thần ngẩng đầu, quay lại mỉm cười, sắc mặt có chút mệt mỏi:

– Em đi nghỉ đi, anh đang nghĩ một số chuyện, anh muốn cho tâm trạng mình bình tĩnh lại.

– Có phải là anh đang giận em? Em biết tính tình em không tốt…

Lâm Nhược Khê khẽ nói.

– Đừng nghĩ nhiều, lý do là của riêng mình anh, không liên quan gì đến em đâu.

Dương Thần an ủi cô.

Lâm Nhược Khê không thể nói thêm điều gì, nhìn người đàn ông mấy lần rồi yên lặng quay người trở về phòng.

Đêm nay, hai con người ấy đều chẳng thể chìm vào giấc ngủ, mỗi người đều ôm những mối tâm tư riêng.

Cũng trong đêm này, ở dãy núi Thiên Sơn phía Tây Bắc Hoa Hạ…

Băng tuyết trắng tinh ánh lên thứ ánh sáng màu bạc như nó ngàn năm vẫn thế.

Ngoại trừ một số dân du mục Tây Tạng và số ít những người leo núi thì nơi này xa hẳn thế giới loài người, giống như một vùng cấm địa tách biệt với thế giới.

Trên một ngọn núi, đột nhiên hiện lên bóng dáng xinh đẹp của chiếc áo đạo sĩ, một đôi chân trần trắng hơn cả tuyết nhẹ nhàng đặt lên lớp băng tuyết giá lạnh.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/08/2021 13:41 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 34
Trên sân lớn, Miêu Nghị đang nói năng hùng hồn vang vọng bỗng nhiên chỉ về phía toàn bộ mọi người trên sân: Lẽ nào các ngươi đầu hàng thì có thể sống sao? Những người dưới trướng ta là những người như thế nào? Phần lớn đều là những người không được thế lực bên ngoài chào đón...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 10
Hai người ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, Miêu Nghị đã triệu ra Kỳ Lân thương ở trong tay, Hắc Thán dưới thân đột nhiên vọt chạy về phía chân núi. Đột phá rồi? Tư Không Vô Úy cả kinh nói, nhớ lại năm đó ở Tinh Túc Hải hắn mới chỉ có Bạch Liên tu vi. Không ngờ lại đột phá vào lúc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 3
“Tại sao phải từ bỏ à? ” Mộ Dung Thục Ngọc hơi động thân, đôi mắt chứa đựng những dao động tình cảm phức tạp một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng, khe khẽ thở dài nói: “Tây môn thiếu gia khéo nói đùa, tình thế sở bách, cho dù như thế nào thì không muốn buông cũng phải chấp nhận sự...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Truyện sắc hiệp Tuyển tập Long Nhất Pháp Sư
Hàn Lập – Quyển 12
Thần niệm nữ tử chợt rối loạn, vốn phi kiếm của nàng ta đang cùng với các phi kiếm của Hàn Lập bất phân thắng bại, liền lập tức linh quang tối sầm lại, uy lực đại giảm. Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập trong lòng khẽ thúc giục kiếm quyết, hơn mười cây Thanh Trúc Phong Vân Kiếm kim quang đồng...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 5
Trước khi sang Mỹ, trong lúc sắp xếp hành trang, tôi nhặt ra được một quyển album, tiện tay mở xem, liền thấy một tấm ảnh cũ, cảnh nền phía sau là cao nguyên Nội Mông bao la, tôi và Tuyền béo trong ảnh đội mũ lệch, vai vắt túi quân dụng. Giờ nhìn lại cũng hơi tức cười, nhưng hồi đó tôi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Phim sex thủ dâm - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng

Truyện sex